Án Treo Linh Hồn

Chương 20: Kinh Mộng




Mấy ngày nay thời tiết đẹp, mặt trời chiếu những tia nắng ấm áp xuống khắp nơi.

Bất quá mùa Đông chính là như vậy, thời tiết càng đẹp càng làm con người ta lười nhác,

Sợ rời giường, sợ ra khỏi nhà, ngay cả ông chủ tiệm cà phê gần đây cũng càng ngày càng chậm chạp.

Chẳng hạn như đến buổi sáng sẽ không thấy người, buổi chiều mới xuất hiện.

Bất quá mỗi lần ông chủ đến, Thụ lại có thể nhàn rỗi,

Ông chủ nói gần đây ngồi thấy khó chịu, chủ động đi làm “chạy bàn”, Thụ đứng pha cà phê thoải mái tự tại.

Cũng may buổi chiều không có nhiều khách, quay đi quay lại cũng chỉ có mấy người quen,

Thụ đang nghĩ tới có nên tan ca sớm hay không, ông chủ gõ gõ cái bàn, nói với Thụ: Có phải tôi gần đây da đặc biệt đẹp hơn không?

Thụ:…… Chắc là vậy đi.

Ông chủ nghe xong lấy ra một cái gương, soi trái soi phải, lẩm bẩm: Chẳng lẽ đẹp trai đến mức thu hút mấy ông chú trung niên?

Thụ:…… Làm sao vậy?

Ông chủ: Có nhìn thấy người đàn ông trung niên ngồi gần cửa sổ không? Đến từ khoảng giữa trưa, chỉ cần tôi đi qua thì liền nhìn tôi chằm chằm. Nhìn đến mức tôi nổi hết cả da gà.

Thụ nhìn theo hướng anh ta chỉ, quả nhiên là có một người đàn ông trung niên đang cúi đầu.

Thụ: Tôi đoán chắc là người quen biết với anh, không có khả năng là mấy tên theo dõi?

Ông chủ: Rất có khả năng, hắn còn vừa nhìn vừa ghi chép gì đó trong quyển sổ kia kìa.

Thụ nhìn kĩ lại, trước mặt người đàn ông trung niên quả thật là có một quyển sổ,

Như là cảm giác được ánh mắt của cậu, người đàn ông trung niên ngẩng đầu nhìn.

Hai người nhìn nhau, Thụ trợn tròn mắt —

Khuôn mặt kia, rõ ràng chính là phiên bản trung niên của Công.

Thụ bình tâm lại cẩn thận suy nghĩ, người kia hẳn là cha của Công.

Cha, hẳn là đặc biệt đến tiệm cà phê để xem xét mình đi.

Công từng nói qua hắn đã sớm thú nhận tính hướng, hắn có kể về mình với cha mẹ cũng không phải là chuyện đáng ngạc nhiên.

Nghĩ đến đây, Thụ có chút khẩn trương,

Thật sự là có chút đột ngột, Công cũng chưa từng nói với cậu là cha hắn muốn đến gặp.

Cậu vội vàng gọi cho Công, kết quả không có người nhấc máy,

Thụ nhìn lại thời gian, chắc là vẫn như mọi ngày đang trên đường đi đến đây.

Vì thế cậu đi đến trước mặt người đàn ông trung niên nói: Xin hỏi, bác là cha của XX phải không?

Cha của Công vẻ mặt mù mờ nhìn cậu, gật gật đầu.

Thụ: Chào bác, cháu là…… Diệp Chiêu Ninh.

Người đàn ông trung niên trầm mặc một hồi, sau đó dùng ngón tay chỉ vào ông chủ: Cậu là Diệp Chiêu Ninh, vậy cậu ta là ai vậy?

Thụ:…… Anh ta là ông chủ của tiệm này.

Người đàn ông trung niện lại lần nữa lâm vào trầm mặc, qua một hồi lâu thì oán giận đứng dậy: Quan sát từ trưa đến giờ, cư nhiên lại vô ích!

Nói xong thu dọn quyển sổ trên bàn, nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Thụ giật mình, vội vàng đuổi theo cha của Công ra ngoài cửa: Bác trai, bác chờ chút–

Cha Hướng (chương 17 từng đề cập qua Công họ Hướng) dừng lại, trên mặt vẫn mang theo vẻ giận dữ,

Bất quá, tựa hồ còn có một chút màu đỏ khả nghi?

Cha Hướng: Ta vừa lúc có việc đi đến khu này, mẹ nó nói cậu làm bồi bàn ở đây, ta mới tới đây xem xét một chút. Ông chủ của hai đứa cũng thật là, một chút bộ dáng ông chủ cũng không có, chạy tới chạy lui hại ta nhận sai người!

Thụ:……

Cho nên, là vì ở trước mặt “con dâu” làm ra chuyện buồn cười, vì thế thẹn quá hóa giận cắp sổ sách bỏ đi?

Bất quá mặc kệ là thế nào, Thụ vẫn vội vàng cười làm lành: Bác trai, thật sự là có lỗi, XX không nói cho cháu biết là bác muốn tới, cả buổi chiều cháu cũng không chú ý lắm, cho nên mới —

Cha Hướng lắc lắc tay: Cũng không phải do cậu, XX cũng không biết.

Vừa nói xong, chợt nghe sau lưng truyền đến thanh âm nghi ngờ của Công: Bây giờ thì biết rồi.

Thụ nhẹ nhõm thở dài một hơi, Công cuối cùng cũng tới, cha Hướng tựa hồ có chút khó đối phó a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.