Án Treo Linh Hồn

Chương 19: Chung Giường




Thanh Mai vừa nói xong, trên bàn ăn chợt im lặng mất vài giây.

Công thế nhưng vẫn cười thật vui vẻ: Tôi đây là nhìn cậu ta xem cậu ta có lén gắp trộm đồ ăn của tôi hay không.

Thanh Mai thở dài một hơi: Tôi nói vậy thôi, tôi thiếu chút nữa còn nghĩ anh là Gay, để ý cậu ấy chứ!

Bàn ăn lại lần nữa lâm vào yên lặng, ngay cả sắc mặt Thụ cũng có chút thay đổi, Thanh Mai thì cứ như là hồn nhiên không phát hiện, tiếp tục nói:

Lại nói, ở nước ngoài thật ra Gay cũng không ít, bất quá bọn họ bình thường đều tìm người trong cùng giới với mình, không dính dáng lôi kéo người thường, dù sao —

Thụ: Còn muốn ăn thêm gì không?

Thanh Mai cổ quái nhìn cậu một cái, cười cười: Không cần, đã no căng rồi.

Ăn xong bữa tối, Thụ nói Công và A đi về trước, còn cậu đưa Thanh Mai về khách sạn cô đang ở.

Hai người vừa đi vừa câu được câu không nói chuyện phiếm, lúc gần đến khách sạn, Thanh Mai rốt cục đã mở miệng: Thật xin lỗi.

Thụ: Sao đang yên đang lành lại nói vậy?

Thanh Mai: Cậu thì không nói đi, nhưng mà còn anh ta, còn không phải là vì chuyện lúc nãy tớ nói đó. (Ý là chuyện Công cứ nhìn Thụ hoài ó:D)

Thụ: Cậu hôm nay có điểm hơi quá đáng.

Thanh Mai trầm mặc một hồi, rồi nói: Cậu là thật sự không biết hay là giả vờ không biết? Ánh mắt anh ta nhìn cậu —

Thụ: Tớ biết. Bởi vì, anh ấy là người yêu của tớ.

Thanh Mai tuy đã loàng thoáng cảm giác được gì đó, nhưng khi nghe Thụ chính miệng nói ra vẫn thật sự khiếp sợ.

Thanh Mai: Cậu…… tớ nhớ rõ khi tớ đi nước ngoài, còn nghe nói cậu có bạn gái…… hay là vì sau khi chia tay, mới……

Thụ: Cậu cảm thấy tớ là người sau một lần thất tình thì liền chuyển đổi tính hướng sao?

Thanh Mai: Kia…… như thế nào lại thành như vậy…… anh ta nhìn qua cũng không có gì đặc biệt a? Thật ra mà nói, tớ cảm thấy tớ so với anh ta còn mạnh mẽ hơn.

Thụ có chút bất đắc dĩ: Đúng đúng đúng, cậu vừa có tướng mạo lại vừa có cá tính.

Thanh Mai: Tớ cũng không có giỡn với cậu nha. Tớ không biết do cậu thấy chơi vui hay là gì, nhưng là trước kia cậu thích con gái, kia chứng minh —

Thụ: Tớ không có chơi đùa. Cậu cũng biết, tớ không bao giờ lấy tình cảm ra đùa giỡn.

Thanh Mai:…… Tớ thật muốn điên mất……

Thụ: Vốn không định nói ngay cho cậu biết ngay hôm nay. Bất quá, tớ thật ra có điểm tò mò, cậu rốt cuộc là làm sao mà thấy được?

Thanh Mai: Còn phải nhìn sao? Mắt anh ta cứ như keo dính dán chặt trên người cậu. Bất quá tớ không nghĩ nhiều như vậy, tớ chỉ nghĩ anh ta là một tên Gay có ý đồ xấu đang để ý cậu, cho nên mới muốn ám chỉ anh ta để anh ta cách xa cậu một chút, kết quả thì cậu đó, đến cuối cùng rốt cục nhịn không được lên tiếng nói hộ anh ta.

Thụ nhịn không được bật cười, nói: Anh ấy chính là như vậy, có đôi khi quá ngốc.

Thanh Mai có chút nhụt chí, nói: Là bạn bè, tớ tôn trọng lựa chọn của cậu. Nhưng là, nói thật lòng, bản thân tớ không có biện pháp tiếp nhận được…… Tớ không thể chúc hai người răng long đầu bạc, tớ chỉ có thể nói, hy vọng cậu hạnh phúc.

Thụ: Vậy là đủ rồi, cám ơn cậu.

Thanh Mai: Còn bác gái, cậu đã……

Thụ: Chờ đến thời điểm thích hợp tớ sẽ nói. Mẹ tớ luôn thích cậu, đến lúc đó cậu cũng phải hỗ trợ nói lời khuyên bảo đấy.

Thanh Mai:…… Tớ cũng không biết nói cái gì. Truyền thống nước ta vẫn còn rất bảo thủ, cậu chắc là…… Được rồi, tớ muốn hỏi một câu cũ rích nữa, cậu yêu anh ta sao?

Thụ suy nghĩ một chút: Tớ rốt cuộc không biết phải đến mức nào thì mới có thể dùng chữ “Yêu” này, tiêu chuẩn đánh giá của mỗi người cũng không giống nhau. Nhưng tớ có thể nói cậu biết, tớ thích anh ấy, thật sự thích anh ấy.

Cùng Thanh Mai tán gẫu đến hết ngày ( kỳ thật là đã thú nhận xong), Thụ chạy thẳng đến nhà Công,

Công đang viết bản thảo, Thụ liền ngồi trên sô pha xem TV.

Công len lén từ sau máy tính nhìn Thụ, ho khan một tiếng, nói vu vơ: Hôm nay ăn tối thật vui a……

Thụ: Ân, đã lâu chưa gặp cô ấy.

Công: Hai người có thật nhiều kỉ niệm từ nhỏ a……

Thụ: Chúng em hai người cùng tuổi, cha mẹ lại có quan hệ tốt, dĩ nhiên qua lại với nhau nhiều.

Công: Cô ấy thật xinh đẹp a, lại từng đi du học, tính cách hình như cũng tốt lắm……

Thụ tắt TV, nhìn hắn không nói lời nào.

Công tức tối nói: Cô ấy cư nhiên còn nhìn thấy em không mặc đồ!

Thụ: Khi đó chúng em bất quá mới 5 tuổi thôi, hơn nữa em cũng nhìn thấy hết của cô ấy rồi. Cô ấy vậy nhưng là nữ đó, em cảm thấy cô ấy vẫn là thiệt thòi hơn.

Công: Ước mơ mở quán cà phê của em, thì ra là cùng cô ấy hai người ước định a…… rất là đẹp a……

Thụ: Em lần đầu đến tiệm cà phê là khi đang học tiểu học, là người lớn dẫn theo. Khi đó em được uống một ly nước rất ngon, em thấy nếu mở tiệm cà phê thì mỗi ngày mình đều được uống loại nước đó, thật sự là quá tuyệt vời, cho nên lúc người lớn hỏi rằng lớn lên muốn làm gì, em đã nói là muốn mở tiệm cà phê — mà XX cũng đơn giản là do cô ấy thích ăn bánh ngọt ở tiệm. Sau khi lớn lên, cảm thấy mở tiệm cà phê rất thích hợp với người thích nhàn tản như em, hơn nữa em cũng thật sự thích thiết kế, cho nên vẫn giữ lấy ước mơ này.

Công: Ừm……

Thụ: Còn bực sao?

Công có chút uể oải, nói: Anh nào dám bực a. Anh chỉ là tiếc nuối sao không quen em sớm một chút……

Thụ: Về sau nếu cùng cô ấy dùng bữa, cô ấy sẽ không giống như hôm nay cố ý chèn ép anh hoặc là nói mấy lời khó nghe nữa.

Công khó hiểu nhìn cậu.

Thụ: Cô ấy đã biết chuyện của chúng ta. Bất quá anh phải cư xử tốt một chút, mẹ em xem cô ấy gần như là con gái mình, lời nói của cô ấy trước mặt mẹ em rất có sức nặng.

Công lập tức đứng lên: A, em, ý của em là, mẹ em…… muốn tới? Muốn gặp anh sao? Không thể nào? Anh còn chưa chuẩn bị tốt! Ngay mai có nên đi mua vài bộ quần áo hay không?

Thụ bật cười, nói: Không phải ngay bây giờ. Bất quá, sớm muộn gì cùng phải gặp, không phải sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.