Án Treo Linh Hồn

Chương 13: Chạy Trốn




Có thể là bởi vì trời mưa, cho nên không có nhiều người đến khách sạn dùng cơm tối,

Đồ ăn Công Thụ gọi rất nhanh được mang lên.

A quả thật là có chút đói bụng, không khách khí cầm lấy đũa chuẩn bị tiến lên.

Công nói: Trước chờ đồ ăn lên đủ đi, còn có người đang tới.

Trong lòng A dâng lên một dự cảm không tốt.

Quả nhiên chỉ lát sau, biên tập B đẩy cửa tiến vào: Ngượng ngùng, tôi tới muộn.

B vừa nhìn thấy Công ngồi cùng Thụ, cảm thấy có chút hiểu rõ, gật gật đầu: Chúc mừng.

Công Thụ nhìn nhau cười, Công nói: Cám ơn.

A lẩm bẩm một câu: Thật là ăn một bữa cơm cũng không thoải mái a.

B quay đầu nhìn về phía A: Ai, khéo vậy, cậu đã ở đây a.

A:……

Bữa ăn này vẫn thật vui vẻ.

A cùng B đã sớm biết Công thích đàn ông, quen biết nhiều năm, ở chung cực kỳ tự nhiên;

Thụ tuy rằng là từ thẳng biến cong, nhưng tính tình cũng là bình tĩnh hiền lành,

Cho nên bốn người tán gẫu, không khí hòa hợp, chuyện dài không dứt.

Trong lúc A cảm khái nói Thụ cư nhiên sẽ bị một tên ngốc như Công cứ vậy mà lừa vào tay.

Thụ cười nói:

Anh ấy làm sao mà ngốc a, tặng kẹo tặng hoa, tặng ếch nhỏ anh ấy tự tay xếp, còn cố ý lừa gạt tặng vé xem phim, tuy rằng cơ bản cũng y như tặng trực tiếp vậy.

A tò mò nói: Vậy mà cậu còn thích cậu ta?

Thụ nói: Không có cách nào, chỉ cần anh ấy cười tôi sẽ không có biện pháp a. Mỗi lần anh ấy cười, tôi liền cảm thấy, a, bầu trời trong xanh. Sau đó lúc anh ấy thổ lộ, tôi đã nghĩ, cùng anh ấy một chỗ, chắc chắn mỗi ngày đều là ngày nắng đẹp đi. Sẽ nhịn không được thật chờ mong a.

Lời vừa ra khỏi miệng, A và B đều cực kỳ kinh ngạc,

Bọn họ đều không có nghĩ đến Thụ cư nhiên sẽ ở trước mặt bọn họ thẳng thắn thành khẩn biểu đạt tình cảm của cậu đối với Công như vậy.

Công cũng là lần đầu tiên nghe được như vậy,

Bất ngờ mặt đỏ hồng lên, nhưng ánh mắt lại mềm mại như có nước trong đó.

A xem như vậy thì thì thầm với B: xx như vậy, hẳn là muốn biến thân đi.

Cơm nước xong A hưng trí bừng bừng nói muốn đi hát, Công biến sắc vội vàng nói buổi tối có việc không thể đi.

A vẻ mặt như hiểu rõ: Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim*, tớ biết. Cậu cứ việc đi đi. (*đêm xuân một khắc đáng giá ngìn vàng)

Nhưng một người hát cũng quá nhàm chán, vì thế sống chết lôi kéo B cùng đi KTV,

B nghĩ dù sao cũng không có việc gì làm, hơn nữa còn uống rượu, cũng không phản đối.

Buổi tối trời có mưa nhẹ, Công cầm dù che, cùng Thụ chậm rãi tản bộ trên đường.

Thụ nhớ tới phản ức lúc nãy của Công, nói: A vừa nói muốn đi hát, sao sắc mặt anh liền biến đổi?

Công: Không nói giỡn chứ, giọng hát của cậu ta không phải cho người nghe đâu. Thậm chí còn mang chức năng tẩy não, nghe một lần thì ba ngày đừng mong ngủ ngon.

Thụ: Không phóng đại quá chứ.

Công nghiêm túc lắc đầu: Thật sự không hề phóng đại. Là em chưa được trải nghiệm qua sự lợi hại đó thôi……

Công liền kể cho Thụ nghe một số chuyện thú vị trước kia, kể đến mặt mày hớn hở,

Chịu nở nụ cười cảm khái nói: Lúc em mới quen anh còn nghĩ anh là người không thích nói chuyện cơ.

Công nghe xong hắc hắc cười không ngừng, cũng không nói gì.

Thụ: Cười cái gì?

Công lặng lẽ đem dù hạ thấp xuống một chút, quay mặt sang hôn lên môi Thụ một cái, nói:

Anh lần đầu tiên ở tiệm cà phê nghe được tiếng nói của em, anh đã nghĩ, người này thanh âm sao lại dễ nghe như vậy, dễ nghe làm cho người ta muốn một ngụm nuốt vào.

Kết quả ta hiện tại xác thực anh có thể đem thanh âm của em nuốt mất.

Thụ:……

Công: Hiện tại nhớ tới lúc ấy, thật là có cảm giác đây là số mệnh a……

Thụ:……

(nội tâm Thụ: em chỉ cảm thấy anh ăn no mặc ấm sinh dâm dục thôi.)

Lúc về đến nhà, mưa đã tạnh, Công thu dù để dưới nhà,

Thụ vừa mới chuẩn bị xoay người lên lầu, đèn đồng loạt tắt hết, hành lang một mảnh tối đen.

Cậu còn chưa kịp phản ứng gì, đã bị Công ôm vào trong lòng.

Công gắt gao ôm cậu, nhẹ giọng nói: Anh sẽ đối xử tốt với em.

Thụ có chút không hiểu sao đột nhiên Công lại nói vậy, nhưng cậu vẫn im lặng nghe.

Công: Thật xin lỗi, làm cho em thích một tên đàn ông. Tuy rằng có thể đem em bẻ cong anh thật sự rất vui.

Thụ:……

Công: Chúng ta, như thế này, cũng không phải là dạng xã hội này hay là đa phần mọi người có thể tiếp nhận. Nhưng em đừng sợ, không có gì hết, anh sẽ đối tốt với em, anh sẽ bảo vệ em. Em hãy tin tưởng anh.

Hắn đang bất an.

Thụ bỗng nhiên ý thức được, Công đang bất an.

Nói thật ra, cậu chỉ là thích Công, mà đối với chuyện tiến vào giới này rốt cuộc sẽ bị chê trách ra sao, cậu cũng không có sâu sắc nhận thức lắm.

Nhưng là cậu đã tiếp nhận tình cảm của Công, cũng đã chuẩn bị đối mặt với các loại áp lực.

Cậu không phải là loại người sẽ bỏ dở giữa chừng, bất luận là sự nghiệp, hay là là tình cảm.

Thụ nhẹ nhàng giãy ra khỏi vòng tay Công, hai tay xoa nhẹ má Công, ôn nhu hôn lên môi hắn.

Công tựa hồ bị nụ hôn bất ngờ của cậu làm cho hoảng sợ, ngốc lăng ngẩn người trợn tròn hai mắt.

Thụ than nhẹ một tiếng: Không nên nhìn em. Sau đó đưa tay che mắt hắn, đầu lưỡi lướt trên khóe miệng Công, lập tức sau đó tiến quân thần tốc, cùng đầu lưỡi hắn quấn lây cùng một chỗ.

Nhưng mà Công rất nhanh đảo khách thành chủ, bắt đầu kịch liệt cùng cậu dây dưa.

Thự tựa hồ không thể hô hấp, hành động của Công như rút sạch khí lực của cậu,

Việc duy nhất cậu có thể làm hình như chính là phối hợp với hắn, môi lưỡi giao triền, nước bọt ẩm ướt,

Nhất thời, cầu thang tối đen chỉ có tiếng thở gấp và thanh âm hôn môi ẩm ướt của hai người.

Qua một hồi lâu, Công buông Thụ ra, hai người bình ổn lại tình tự xúc động một chút,

Thụ nói: Em tin anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.