An Tĩnh Trong Em

Chương 36: "Chúng ta có nên chơi thứ gì đó thú vị không?"




Edit: Sahara

Bất chợt, Vân Lạc Phong nhớ tới trong quyển sách Tuyệt Thiên lưu lại có ghi....

Con rồi chân chính sẽ không có gì khác với con người, dù đặt giữa đám đông cũng không có người nào nhận ra.

Thế nhưng, kể cả Tuyệt Thiên cũng không thể tạo ra con rối hoàn thiện như vậy.

Hiện tại lại bị Vân Lạc Phong_nàng vô tình phát hiện?

"Lôi kiếp?" Biểu cảm Vân Lạc Phong từ suy tư chuyển sang bừng tỉnh.

Là sấm sét đã đắp nặn Vân Dực trở nên hoàn thiện, làm cho Vân Dực có cảm xúc như con người.

"Vân Dực, vất vả cho ngươi, ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi!"

Vân Lạc Phong không nhìn đến vẻ mặt khiếp sợ của những người khác, nàng bình tĩnh phân phó Vân Dực.

"Dạ!" Giọng nói Vân Dực có phần hơi khàn khàn. Do mới khai thần trí, nên Vân Dực vẫn còn rất ngây ngô.

Tuy nhiên, những người khác vì sự xuất hiện của Vân Dực mà ai ai cũng hít sâu một hơi khí lạnh.

Thần Quân?

Vậy mà lại là một Thần Quân?

Đã vậy, vị Thần Quân này còn gọi Vân Lạc Phong là chủ nhân?

À, đúng rồi, con cự long vừa nuốt lực lượng Lãng Tân Nguyệt phun ra cũng đột phá đến cảnh giới Thần Quân....

Như thế.... Đại Lục này còn có ai là đối thủ của Vân Lạc Phong nữa đây?

Đại tướng quân Tử Nguyệt Quốc_Dịch Lâm và con gái của ông ta_Dịch Diễm, sau khi chứng kiến thực lực mấy người bên cạnh Vân Lạc Phong xong, đã sớm sợ đến run bần bật. Ban đầu, Dịch Diễm còn tồn tại chút tâm tư đối với Vân Tiêu, giờ phút này, chút tâm tư đó đã biến mất vô tung vô ảnh.

Ai bảo nữ tử quá đáng sợ kia chứ?

Một con rồng Thần Quân chưa đủ, còn thêm một con rối Thần Quân...

Giành nam nhân với người này, khác nào tìm đường chết?

May mà trước đó phụ thân luôn ngăn cản mình, nếu không mình đã chết mất xác rồi....

________________

Sau khi nôn hết lực lượng có thể nôn, thực lực Lãng Tân Nguyệt đã quay trở lại cảnh giới Thần Tôn. Ả lại nôn máu, đôi con ngươi phẫn hận cùng không cam lòng nhìn trừng trừng Vân Lạc Phong. Lãng Tân Nguyệt mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không còn sức lực để nói.

Tiếp đến....

Lãng Tân Nguyệt từ từ khép kín hai mắt, mất hết sinh khí.

Sau khi Lãng Tân Nguyệt chết, đại quân ba nước bao vây toàn bộ người của liên minh Tự Do. Nội tâm chúng trưởng lão căng như dây đàn, giọng nói mang theo run rẩy: "Hiểu lầm..... Tất cả chỉ là hiểu lầm...."

"Hiểu lầm?" Vân Lạc Phong khẽ nheo mắt: "Nếu chỉ là hiểu lầm, các ngươi sẽ truyền hết thực lực của mình cho Lãng Tân Nguyệt?"

Chúng trưởng lão biến sắc, bọn họ biết là bản thân bọn họ có lỗi trước, nên đối diện lời chất vấn của Vân Lạc Phong, bọn họ không cách nào biện minh cho mình.

Bạch Linh thở dài: "Phong Nhi, bỏ đi, nể tình một khắc cuối cùng bọn họ đã có lòng cứu mẹ, con hãy tha cho họ đi! Cũng nên phái người an táng Tịch lão! Dù trước đó họ đã phạm sai lầm, nhưng xét ra cũng là bị Lãng Tân Nguyệt che mắt."

"Nguyệt Thanh!" Chúng trưởng lão vừa nghe lời này liền thở phào nhẹ nhõm: "Hiện tại, Lãng Tân Nguyệt đã chết, không biết cô có bằng lòng kế thừa liên minh Tự Do, trở thành minh chủ liên minh Tự Do không?"

Bạch Linh nhìn lại chúng trưởng lão, từ tốn nói: "Liên minh Tự Do không còn cần đến minh chủ nữa!"

"Nguyệt Thanh!"

Mọi người trong liên minh đồng loạt biến sắc.

Lúc này, Bạch Linh là hy vọng duy nhất của liên minh Tự Do, sao bọn họ đành lòng dễ dàng từ bỏ cho được?

"Nguyệt Thanh, hiện tại liên minh Tự Do chỉ có thể trông chờ vào cô, chẳng lẽ cô đành lòng nhìn mấy lão già xương cốt mục nát này tiếp tục vất vả chủ trì đại cục sao? Huống chi, mấy lão già chúng ta đã mất hết thực lực, người của liên minh chưa chắc chịu phục chúng ta."

Bạch Linh lắc đầu: "Sư phụ thành lập liên minh Tự Do, mục đích là cho những cường giả không muốn đầu phục hoàng tộc các nước có chỗ trú thân. Giờ đây, bốn nước đều là thiên hạ của con gái ta, chúng ta có thể sửa lại luật lệ, cho nên, liên minh có tồn tại hay không đã không còn quan trọng...."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.