An Tĩnh Trong Em

Chương 34: "Càng muốn trêu chọc thật lâu"




Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Liên tục mấy ngày đêm chưa hề chợp mắt, Vương Thuật Chi sớm mệt mỏi kệt hết sức lực, hơn nữa bỗng nhiên nghe tin dữ, khí huyết dâng lên, cuối cùng lập tức hôn mê. Lêquydonn

Bùi Lượng đi theo hắn thời gian đã lâu, đây là lần đầu tiên thấy hắn chống đỡ đến thế suy sức yếu, lập tức luống cuống, liền vội dìu người tới chỗ gần nhất trong điện, lại sai cung thị đi mời thái y.

Cảnh vương vừa rồi cũng nhìn thấy từ xa, vội xuống ngựa chạy ngay tới, đồng thời sai người đi tìm Hoàng đế.

Đợi nửa ngày, thái y chạy vội tới.

Bùi Lượng khẩn trương nhìn ông ta, hỏi: “Thừa tướng thế nào rồi?”

“Cũng không đáng lo ngại.” Thái y thu tay thở ra: “Thừa tướng chỉ là mệt mỏi quá độ, cộng thêm hỏa công tâm, đợi lát nữa là tự tỉnh lại, không cần dùng thuốc, lại nghỉ ngơi thêm vài ngày là có thể hoàn toàn khỏe hẳn.”

Cảnh vương cũng thở phào nhẹ nhõm theo, nhìn hai bên một chút, nhíu mày: “Còn chưa tìm được phụ hoàng sao?”

Bây giờ phản quân đã bị nhân mã của Cảnh vương vây khốn, chết thì đã chết, hàng thì đã hàng, trách nhiệm của Cảnh vương đã xong, quân nhiều như vậy không thể đợi lâu ở đây, chỉ đợi đến khi tìm thấy Hoàng đế liền ra khỏi thành quay về đất phong.

Cảnh vương đợi mãi không đợi được tin tức của Hoàng đế, trong lòng lo lắng, đành phải đi thăm Thái hậu trước.

Hiển nhiên Thái hậu cũng bị dọa sợ không nhẹ, tuy nghe nói phản loạn bên ngoài đã bị dẹp loạn nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Cảnh vương trấn an một hồi, lại vội vàng đi ra, thấy Vương Thuật Chi đã tỉnh, cuối cùng trong lòng được thả lỏng phân nửa, vừa tới gần vài bước chợt nghe hắn trầm giọng phân phó: “Tìm kiếm dọc đường, không thể bỏ qua chút dấu vết nào!”

Cảnh vương mặt lộ vẻ kinh ngạc, không biết nên hỏi hay không hỏi.

Vương Thuật Chi ngẩng đầu nhìn hắn, bước lại gần, thấp giọng nói: “Thái tử gặp chuyện, bây giờ tung tích không rõ….”

“Cái gì?” Trong đầu Cảnh vương ong ong, lập tức sắc mặt đại biến, thiếu chút nữa gấp đến độ nhảy dựng lên.

Vương Thuật Chi bất chấp thân phận của hắn, dứt khoát đè hai vai hắn xuống, sau đó nói hết lời: “Hạ quan đã sai người nghiêm mật tìm kiếm, sau khi Cảnh vương ra khỏi thành lại phái thêm người hành động, hành sự cần phải cẩn thận.”

Đã có tâm tư lấy mạng Tư Mã Vanh, không rõ tung tích chắn chắn không phải là điều đối phương mong muốn, tất nhiên bây giờ còn có một nhóm người đang tìm kiếm.

Cảnh vương tuy thoạt nhìn vô cùng cẩu thả, thật ra trong thô có tinh tế, rất nhanh liền hiểu được ý tứ của Vương Thuật Chi: Nhất định phải chạy đi tìm được người trước đối phương.

Trong cung đã khôi phục yên tĩnh, chỉ còn lại mùi máu tươi phiêu tán chưa tan, Vương Thuật Chi đi đến chỗ phản quân bị vây, còn rất nhiều chuyện cần hắn xử lý.

Lúc này, trong góc khuất thiên điện không hề thu hút, Hoàng đế đang run rẩy tránh trong góc tối, nghe thấy bên ngoài nói đã dẹp được loạn, không biết rốt cuộc là phản quân bị đánh lui hay là phản quân đã được như ý, vận số của mình đã hết, hồi lâu không dám đi ra ngoài.

“Nghịch tặc đã đền tội, cần phải tìm được Hoàng thượng!” Cửa đại điện truyền đến giọng nói quen thuộc.

Hoàng đế chấn động tinh thần, cẩn thận dè dặt đi ra ngoài, thấy có bóng dáng đi tới cửa điện, vội đứng thẳng lưng, điều chỉnh lại vẻ mặt, trong nháy mắt khôi phục thần thái ngày trước.

“Hoàng thượng!” Người tới thấy ông ta từ trong bóng tối đi ra, không khỏi cẩn thận nhìn, chỉ nhìn đơn thuần một thân đế phục quý giá đẹp đẽ thì lập tức nhận ra, vội kinh hỉ tiến lên hai bước, quỳ xuống đất chắp tay hành lễ.

Trong lòng Hoàng đế lập tức an ổn không ít, cười rộ lên: “Chu thống lĩnh miễn lễ, bên ngoài thế nào rồi?”

“Bẩm Hoàng thượng, phản quân đã hàng, nghịch tặc sợ tội tự sát, thần cũng nên hộ tống Hoàng thượng quay về!”

“Ừ.” Hoàng đế gật đầu, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Chu thống lĩnh theo ông ta đi ra ngoài, nháy mắt sang bên cạnh, cấm vệ quân rải rác xung quanh lập tức im lặng hành lễ, thoáng chốc như có như không bao bọc xung quanh vây Hoàng đế ở giữa.

Hoàng đế vừa muốn quẹo trái, thì thấy vài tên cấm vệ quân ngăn cản đường đi, sắc mặt không khỏi trầm xuống.

“Hoàng thượng, mời đi bên này.” Chu thống lĩnh ra hiệu phía bên phải, vẻ mặt cung kính.

Hoàng đế lại lập tức cảm thấy khác thường, đôi mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm gã ta: “Chu thông lĩnh đây là có ý gì?”

Sắc mặt Chu thống lĩnh trầm ổn: “Đường kia không an toàn, Hoàng thượng nên đổi đường đi thôi.”

“Làm càn!” Trong lòng Hoàng đế lộp bộp một tiếng, lập tức nổi giận: “Ai cho ngươi mượn lá gan thế!”

Chu thống lĩnh vẫn vững như núi, còn cấm vệ quanh xung quanh nghiễm nhiên đã phủ kín đường đi, chỉ chừa đường đi phía bên phải.

Hoàng đế nhìn hai bên một chút, thấy bộ dạng bọn chúng như thể bất cứ lúc nào cũng lĩnh mệnh đưa mình lên giá, tức giận đến toàn thân run rẩy, vòng vo vài vòng như thú bị vây hãm, cuối cùng hung hăng phất tay áo nhanh chóng đi về phía con đường duy nhất.

Còn lúc này, Cảnh vương và Vương Thuật Chi đợi mãi không thấy Hoàng đế đi qua, trong lòng càng lo lắng, không chỉ băn khoăn an nguy của Hoàng đế mà con lo lắng không biết Tư Mã Vanh ở phương nào.

Nhân mã của Cảnh vương không tiện trắng trợn đi tìm trong cung, chỉ có thể gửi gắm hi vọng lên đầu cấm vệ quân, đang lúc bất an thì ngẩng đầu lên nhìn thấy Phương thống lĩnh cau mày bước nhanh tới.

“Thừa tướng, tình hình có chút không ổn.” Vẻ mặt Phương thống lĩnh nghiêm túc: “Hình như người của Chu thống lĩnh cố ý cản trở hạ quan, hạ quan nghi ngờ…. Trong này đã xảy ra chuyện gì rồi.”

Vương Thuật Chi nghe hắn ta vừa rồi cố tình bẩm báo kỹ càng người của Chu thống lĩnh cản trở bên ngoài, vẻ mặt càng lúc càng nặng nề, trầm ngâm một lát, lạnh lùng nói: “Bổn tướng tự mình đi tìm!”

“Hoàng thượng có chỉ!” Đang muốn nhấc chân thì tiếng cung thị xa xa truyền tới.

Vương Thuật Chi thấy vẻ mặt cung thị này xa lạ, hai mắt không khỏi nheo lại.

Cung thị vội vàng đi tới, thánh chỉ nắm trên tay nhưng không mở ra, chỉ cất giọng nói: “Hoàng thượng có chỉ, lệnh Cảnh vương lập tức dẫn đại quân quay về đất phong.”

Vương Thuật Chi nhảy dựng mày: Cảnh vương có công cứu giá, không nói đến luận công ban thưởng, làm thế nào cũng không có đạo lý vội vã đuổi người quay về thế được.

Cung thị lại nói: “Thừa tướng và Cảnh vương lập nhiều đại công, sau này nhất định sẽ ban thưởng, Hoàng thượng lệnh Thừa tướng về nghỉ ngơi cho khỏe trước, tàn dư của phản quân giao cho Chu thống lĩnh xử lý.”

Vương Thuật Chi và Cảnh vương đã sớm nảy sinh nghi ngờ, tiếp nhận thánh chỉ lập tức mở ra xem, thấy có ấn thiên tử đóng rõ ràng rành mạch, đành đè nén nghi ngờ trong lòng.

“Thần xin gặp mặt Hoàng thượng một lát.” Sắc mặt Vương Thuật Chi lạnh nhạt, như thể không nhìn ra chỗ không ổn.

“Hoàng thượng có chút bị kinh hãi, cần nghỉ ngơi.” Cung thị cười cười, mang theo vài phần nịnh nọt.

Vương Thuật Chi và Cảnh vương liếc nhau, biết bây giờ không phải là thời cơ để xông vào, đành phải mang theo thánh chỉ rời đi.

Sau khi họ ra khỏi cửa cung không lâu, có một bóng người đi ra từ góc tối, nhìn hướng họ rời đi, bên môi nở nụ cười như có như không.

Người này đúng là lén lẻn vào hoàng cung, Nghị vương Tư Mã Khoát.

Kinh thành đột nhiên bị vây khốn, Tạ Trác nhận được tin cấp báo tất nhiên lo lắng vạn phần, để lại một nhóm người tiếp tục tìm tung tích Tư Mã Vanh, còn mình thì dẫn đại quân vội vàng đi về kinh, cũng may không lâu sau lại nghe tin phản quân đã bị diệt, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, chỉ là ông không ngờ tới chính là, trong kinh sớm gió nổi mây vần.

Trong rừng núi quận Ngô, một chiếc xe bò chậm rãi lăn bánh, tới cửa một tòa viện cũ nát thì dừng lại.

Một vị văn sĩ trung niên y phục mộc mạc từ trên xe đi xuống, phất phất tay áo rộng thùng thình, quay đầu nhìn xe bò, rối rít nói: “Khiêng người xuống, cẩn thận một chút.”

Hết chương 86

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.