An Tĩnh Trong Em

Chương 26: "Tại sao trên người lại đau thế này?"




Vào khoảnh khắc Âu Dương Kiều Vỹ gần như khẳng định bản thân vừa thua trong ván cược này thì Vưu Kiện lại gieo rắc vào lòng cậu một mầm non hy vọng.

Mà mầm non này giống như vừa được tưới nước liền phát triển mạnh mẽ, lấp đầy cõi lòng trống vắng lạnh lẽo của cậu.

Lời anh nói lúc đó so với mấy lần trước đều không khác nhau, nhưng vì sao cậu lại cảm thấy mình tin tưởng anh hơn rất nhiều vậy?

Âu Dương Kiều Vỹ không rõ mình đã vào được nhà như thế nào. Lý trí chỉ bừng tỉnh khi trước mặt cậu là Liêu Mịch. Khi ấy, bà nhìn sắc mặt của cậu mơ mơ màng màng, thất thần bước đi như một chiếc xác không hồn, bà đã lo đến mức nào.

Sau một hồi tra hỏi cặn kẽ, thấy cậu không có việc gì, bà mới để cậu lên phòng nghỉ ngơi.

Và khi nằm xuống giường, cậu đã thức trắng cả đêm.

Bỗng nhiên, Âu Dương Kiều Vỹ lại cảm thấy sợ ánh bình minh ló dạng. Bởi vì khi bóng tối bị sớm mai nuốt chửng, cũng là một ngày mới đã chuyển giao, cậu sẽ lại gặp mặt Vưu Kiện.

Sau một loạt chuyện của tối hôm qua, cậu mà gặp anh thì phải đối diện thế nào?

Mỉm cười như không có chuyện gì?

Mặc kệ để anh thích theo đuổi thế nào thì theo đuổi?

Hay là…lại tỏ ra lạnh nhạt để thử thách trái tim của anh?

Âu Dương Kiều Vỹ thở dài, cách nào thì cũng không ổn cho lắm.

Đúng lúc này, có người gõ cửa.

Cậu giật khẽ mình, ngay lập tức ngồi thẳng dậy, hướng mắt về cánh cửa nói: “Ai vậy?”

“Là tôi.” Giọng này là của Vưu Kiện.

Trái tim cậu một lần nữa run rẩy.

Âu Dương Kiều Vỹ im lặng trong chốc lát, không rõ vì sao phải chỉnh trang lại y phục nhưng cậu vẫn làm động tác đó.

Nhắm mắt lại, hít một hơi rồi thở ra.

Tốt rồi.

“Vào đi.”

Vưu Kiện mở cửa bước vào, sắc mặt điềm nhiên như bình thường. Có vẻ không vì chuyện của ngày hôm qua mà bối rối ngại ngùng.

Nghĩ cũng phải, Vưu Kiện sao có thể ngượng ngùng chỉ vì một nụ hôn cơ chứ?

Sau khi ý niệm nảy ra, Âu Dương Kiều Vỹ ép bản thân mình phải bình tĩnh lại, không được suy nghĩ lung tung nữa.

Thấy anh đi tới, cậu chợt hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Vưu Kiện chưa vội trả lời câu hỏi của cậu. Anh chống một tay lên bàn, ngước nhìn khuôn mặt ở đối diện. Mọi thứ vẫn như cũ, chỉ có…dưới mắt có hai quầng thầm mờ nhạt, chứng tỏ đêm hôm qua đã không ngủ ngon giấc.

Nhìn kỹ thêm chút nữa, anh nhận ra gò má của người kia ửng ửng hồng.

Vưu Kiện nhấc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng rất chan hòa dịu dàng, không hề gay gắt đến mức làm cho má cậu ửng lên như thế.

Sau đó, anh buột miệng hỏi: “Sao em lại đỏ mặt vậy?”

Âu Dương Kiều Vỹ không ngờ tới anh sẽ hỏi chuyện không liên quan này. Cậu giả vờ vỗ vỗ mặt mình, rồi liếc sang tách trà còn đang bốc khói, bỗng mỉm cười hồn nhiên đáp:

“Trà nóng.”

Vưu Kiện đương nhiên không tin vào lý do rởm này rồi, nhưng anh không truy hỏi đến cùng, nhẹ nhàng chừa cho cậu một con đường lui.

Anh đứng dậy, đi vòng qua phía bên cạnh chiếc ghế da, tựa người vào cạnh bàn, hai tay ôm trước ngực, bỗng đổi sang chủ đề khác.

Nét mặt cũng trở nên nghiêm túc hẳn.

“Chuyện ngày hôm qua là thế nào?”

Ngày hôm qua?

Ba tiếng này lọt vào tai cậu, không hiểu sao cứ khiến cậu phải giật thon thót.

Âu Dương Kiều Vỹ im lặng, vân vê mép giấy trong tay. Trong khi cậu đang suy nghĩ phải trả lời câu hỏi như thế nào thì anh lại nói tiếp:

“Có người trong công ty đã hại em sao? Mùi hương đó tôi điều tra rồi, là một loại mùi gây mê nhưng không nặng đô lắm.”

Một câu này như đánh thẳng vào đầu cậu, tinh thần lập tức tỉnh táo.

Hóa ra anh đang nói đến chuyện này.

Âu Dương Kiều Vỹ nhất thời cảm giác ê ẩm ở đầu, sau đó ngước mắt nhìn anh, có ý chờ anh nói tiếp.

Vưu Kiện thấy cậu không có nghi ngờ gì, bất chợt tức giận: “Em không định điều tra chuyện này thật đấy à? Sao lại trưng ra vẻ mặt ngơ ngơ đó mà nhìn tôi thế kia? Em có biết hôm qua mình đã suýt chết hay không hả?”

Bỗng nhiên bị mắng té tát, cậu càng ngây người hơn.

Hồi sau mới thấp giọng đáp: “Tôi có nghi hoặc, nhưng đang chờ chú nói tiếp còn gì…”

Vưu Kiện thoáng chốc trầm mặc.

Không ngờ anh vậy mà lời buông lời mắng cậu như ngày thường mắng Vưu Hạ.

Biết mình nóng giận vô cớ, Vưu Kiện đổi giọng: “Mùi hương này về bản chất không thể giết chết người, nhưng nếu để quá lâu, nó sẽ ngấm vào cơ thể của em, giết từ từ. Nhưng hôm qua có vẻ em đã không được khỏe sẵn nên mới bị ngạt khí. Nói cách khác, kẻ này không muốn ra tay giết chết em mà chỉ đang đưa ra lời nhắn thôi.”

Âu Dương Kiều Vỹ cũng nghiêm túc trở lại: “Ý chú là đang cảnh cáo tôi sao? Rằng coi chừng đấy, sớm muộn gì cậu cũng chết?”

Thấy vẻ mặt cậu thản nhiên thốt ra câu đấy làm anh hơi buồn cười.

“Ừm, chính là như vậy. Nói tôi nghe xem hôm qua đã xảy ra chuyện gì trước đó? Rosia bảo gọi điện cho em không được.”

Trước khi cậu ngất đi, cậu đã bị choáng váng, nhưng nguyên nhân vì đâu thì chưa rõ lắm.

Lúc đó cũng chưa ngửi thấy mùi hương gì kỳ lạ.

Nhưng mà cậu còn nhớ một chi tiết rất rõ ràng, là tiếng giày cao gót của phụ nữ.

Sau khi kể xong, Âu Dương Kiều Vỹ siết lòng bàn tay lại, nặng nề nói ra một nghi hoặc trong lòng: “Thật ra tôi có nghĩ đến một người có khả năng nhất trong chuyện này.”

Vưu Kiện nghiêng đầu, châm một điếu thuốc.

Khi nghe cậu nói sơ qua về sự cố mùi hương, anh cũng chợt nghĩ tới một người.

Lúc nào cũng vậy. Muốn mưu hại người mà mình muốn, cách tốt nhất chính là tạo nên lòng tin đối với người đó. Hoặc là, trở thành người thân cận nhất có thể.

Một làn khói xanh xám phả ra không khí, mùi hương dịu nhẹ đặc biệt thấm đướm trong lớp da ghế.

Vưu Kiện rũ mắt, trầm giọng nói: “Còn tôi nghi ngờ cô gái họ Trình kia có liên quan đến vụ này.”

Suy nghĩ trùng khớp với suy nghĩ của cậu trước đó.

Âu Dương Kiều Vỹ ngẩng đầu nhìn qua: “Sao chú lại nghĩ vậy?”

Vưu Kiện rít thêm một hơi thuốc mới nói: “Vì cô ta thân cận nhất trong tất cả các nhân viên. Đây có thể không phải là phán đoán chính xác nhất, nhưng là có khả năng nhất. Tạm thời chúng ta chưa có bằng chứng nhưng em cũng nên cẩn thận, đồng thời theo dõi sát sao nhất cử nhất động của cô ta.”

Dừng một lúc, anh chợt hỏi: “Cô ta có thân với Tông Nham không?”

Âu Dương Kiều Vỹ nhíu mày.

Câu hỏi này cậu cũng từng hỏi Trình Nặc một lần, nhưng cô ta đã phủ nhận đi mối quan hệ của hai người họ. Cô ta còn nói thêm, Tiểu Tư mới thân thiết hơn, thậm chí còn từng đơn phương Tông Nham.

Tiểu Tư cũng là phụ nữ.

Những suy đoán lúc này khá hỗn loạn, không thể biết được người nào mới chính là kẻ mưu hại cậu ngày hôm qua.

Bằng chứng chưa có, phán đoán lại mơ hồ.

Âu Dương Kiều Vỹ nâng tách trà lên uống một ngụm, vị trà thơm ngọt thấm vào cổ họng.

“Trình Nặc nói không thân, nhưng cô ta có ý đẩy sang cho Tiểu Tư. Sau khi Tông Nham thôi việc, Tiểu Tư đúng là buồn hơn bình thường nhưng chưa đến mức suy sụp. Còn Trình Nặc…sau ngày hôm đó cô ấy vẫn không có gì.”

Vưu Kiện nghiêng đầu, vuốt ve mái tóc đỏ hung của cậu, khẽ mỉm cười nói: “Không có gì đáng sợ bằng lòng người đâu, bé con. Một người đã muốn rắp tâm hãm hại thì sẽ không dễ dàng để lộ cảm xúc của mình như vậy. Trước đó, Trình Nặc luôn là người hốt hoảng nhất khi dự án gặp phải sự cố. Nhưng việc Tông Nham rời đi lại không khiến cho cô ta thắc mắc hay tò mò, ít nhất cũng phải kinh ngạc, nhưng đều không có. Em nói xem đây là ý gì?”

Cậu ngước mắt nhìn anh.

Phán đoán như càng lúc càng sáng tỏ hơn nhờ lời nói của anh.

“Cô ấy…đang cố gắng che giấu cảm xúc thật sự của mình?”

Vưu Kiện tựa như hài lòng mà mỉm cười: “Rất có khả năng đấy chứ. Trình Nặc này không phải là một người yếu đuối. Chúng ta tốt nhất vẫn nên theo dõi cô ấy từng chút một, cũng nên đề phòng một chút.”

“Tôi biết rồi.” Âu Dương Kiều Vỹ gật đầu.

Vưu Kiện đứng thẳng dậy, lúc định xoay người tìm nơi dập tắt đầu lọc thuốc lá thì tình cờ phát hiện trên cổ tay của cậu đang đeo đồng hồ.

Anh dừng bước, chăm chú nhìn xuống chiếc đồng hồ màu da bò kia. Sợi dây còn nạm một hình nốt nhạc rất đẹp.

“Em vừa mua đồng hồ à?” Vưu Kiện nghiêng đầu, lúc hỏi vẫn cố tình ngắm nghía nó.

Nghe hỏi, Âu Dương Kiều Vỹ ngẩng đầu ngây ra nhìn anh giây lát. Hồi sau mới hiểu anh đang hỏi cái gì.

Cậu giơ cổ tay lên, im lặng một chốc mới bảo: “Là của một người bạn tặng tôi hôm sinh nhật.”

Vưu Kiện chưa dời mắt, giọng nói cũng lãnh đạm hơn, tựa như kìm nén giận dữ trong lòng: “Nghiêm Thừa Thừa?”

Trái tim cậu giật thót.

Không hiểu vì sao lại nảy sinh cảm giác như thể bị bắt gian thế này?

Âu Dương Kiều Vỹ ngượng ngập rút cổ tay về, khẽ “ừm” một tiếng.

Chiếc đồng hồ này có kiểu mẫu giống hệt với món quà mà anh định tặng cho cậu.

Vưu Kiện ép bản thân mình rời mắt khỏi nó, trong lòng cồn cào khó chịu.

Rõ ràng là mình cũng mua…vậy mà đã bị hớt tay trên, thậm chí còn không thể tặng cho cậu một cái giống như thế.

Vưu Kiện mím môi thành đường thẳng, lạnh lùng đến khó ở.

Khoảng không chợt rơi vào trầm tĩnh.

Âu Dương Kiều Vỹ thấy anh im lặng, bèn ngước mắt nhìn một cái. Nhận ra trong đáy mắt mơ hồ ẩn hiện tia tức giận lạnh lẽo, nhưng anh đang ra sức cố gắng che giấu nó.

Bỗng nhiên cậu lại thấy buồn cười.

Liệu có phải người này đang ghen hay không?

Thật sự là…nghiêm túc theo đuổi đấy hả?

Vưu Kiện thình lình cất tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu: “Đưa tôi đi xem sản phẩm sắp ra mắt đi.”

A?

Âu Dương Kiều Vỹ chớp chớp mắt nhìn anh, sau đó đứng dậy đáp: “À được, Stella lần này có màu xanh dương sẫm, bên trong còn điểm thêm vài chấm trắng, trông rất giống ngôi sao.”

Cậu khóa mấy ngăn tủ lại rồi đi vòng qua bên kia, đứng sóng vai với anh, nói tiếp: “Có thể dùng làm mặt dây chuyền hoặc như một viên đá phong thủy cũng rất ổn.”

Vưu Kiện đi tới cửa, trầm giọng nói: “JIei đã làm thì đương nhiên an tâm rồi.”

Cửa phòng mở ra.

Vưu Kiện bước đến bên thùng rác, dập tắt đầu thuốc rồi bỏ vào trong đó.

Âu Dương Kiều Vỹ đi ở phía sau, mắt dán lên tấm lưng của anh. Lúc gần đi tới thang máy, cậu chợt gọi:

“Giám đốc Vưu.”

Vưu Kiện dừng bước, nghiêng mặt nhìn cậu, ngón tay duỗi ra định ấn vào nút thang máy cũng khựng giữa không trung.

Đột nhiên Âu Dương Kiều Vỹ căng thẳng hơn bình thường. Ánh mắt như đang suy nghĩ gì đó chưa dám nói ra, mãi đến khi bị anh nhìn chằm chằm, cậu mới bất đắc dĩ cười một cái.

“Thật ra cũng không có chuyện gì quan trọng. Tôi định hỏi tối nay chú có rảnh không thôi.”

“Rảnh không á?” Vưu Kiện nhíu mày nghĩ một chút rồi lắc đầu, “Không rảnh. Tối nay tôi có hẹn rồi.”

Âu Dương Kiều Vỹ có hơi kinh ngạc, hẹn sao, hẹn với ai?

Nhưng cậu biết mình không nên can thiệp quá sâu vào chuyện riêng tư của người kia được.

Vẫn giữ nguyên dáng vẻ bình tĩnh đó mà đáp lại: “Ừm được rồi, cũng không có gì đâu.”

Dứt lời, cậu đi đến trước thang máy, thay anh ấn lên nút kim loại. Ánh mắt vững vàng nhìn vào một điểm duy nhất.

Chỉ sợ nếu nhìn sang chỗ khác sẽ để lộ ra cảm xúc của mình.

Chiều hôm ấy, Vưu Kiện thật sự có hẹn. Lúc buổi họp bàn về dự án mới vừa kết thúc, anh cũng nhanh chóng rời khỏi JIei.

Âu Dương Kiều Vỹ trở về phòng, tâm trạng gần như tụt dốc. Cậu dựa ra sau ghế, ngây ngốc nhìn bầu trời, một hồi sau thì quyết định sẽ đi ăn một mình.

Dẫu sao Vưu Kiện cũng không thể dùng cơm với cậu được.

Hẹn chỉ là một cái cớ để được gần anh mà thôi.

Nhà hàng mà Âu Dương Kiều Vỹ lựa chọn là một nhà hàng cũng rất nổi tiếng, được xây dựng theo phong cách Tây Âu. Ngay cả người phục vụ cũng là những người nước ngoài mũi cao hốc mắt sâu, một trong số đó còn có màu mắt rất đặc biệt.

Chúc Văn từng giới thiệu cho cậu nhà hàng này một lần, nhưng thời gian đó quá bận rộn nên hai người chưa có dịp cùng nhau đến đây ăn một bữa.

Hôm nay ai cũng tất bật công việc, Âu Dương Kiều Vỹ đành đến một mình.

Lúc đẩy cửa bước vào, sống lưng cậu lập tức lạnh ngắt, giống như có một hơi thở mang theo gió Bắc thổi đến từ phía sau.

Âu Dương Kiều Vỹ đứng đực ra vài giây, khi có nhân viên phục vụ bước tới, cậu mới sực tỉnh.

Khí lạnh đó cũng dần tan biến.

Nữ phục vụ chăm chú nhìn cậu rồi mỉm cười, nói tiếng Trung không sỏi lắm nhưng nghe rất thuận tai: “Quý khách đi mấy người ạ?”

Âu Dương Kiều Vỹ nhìn cô: “Một người thôi.”

Nữ phục vụ tỏ ra đã hiểu, nhanh chóng dẫn cậu đến bàn ngồi. Sau đó cô đưa cho cậu thực đơn, đứng chờ cậu gọi món.

Tất cả món ăn trong này đều khá quen thuộc, chỉ là không biết mùi vị có khác gì so với những quán ăn kia hay không.

Âu Dương Kiều Vỹ lướt mắt nhìn một lượt, cuối cùng chọn món mà mình thích: “Cho tôi một phần cơm chiên dương châu.”

Nữ phục vụ ghi lại rồi lẳng lặng rời đi.

Âu Dương Kiều Vỹ nâng cốc nước lọc lên nhấp một ngụm. Tầm mắt vừa liếc nhìn qua, lập tức thu về hình ảnh một đôi giày Tây rất sáng.

Dưới ánh sáng của nhà hàng nó càng trở nên đắt tiền xa hoa hơn mấy phần.

Mũi giày hướng về phía của cậu, dường như có ý định tiến tới rất gần. Không hiểu vì sao mỗi bước chân của người kia lại làm cho hơi thở của cậu cũng trở nên dồn dập căng thẳng.

Âu Dương Kiều Vỹ nuốt vội ngụm nước trong miệng, ngẩng đầu nhìn lên.

Khuôn mặt kia vẫn quen thuộc, nhưng không phải là người mà cậu đang mong đợi.

Người kia từng bước tiến tới chỗ của cậu ngày một gần hơn. Xung quanh, thực khách cũng bắt đầu xì xầm bàn tán to nhỏ.

Cũng vì đối tượng là một người nổi tiếng.

Khi nhận ra được đối phương rồi, cậu không kìm được tức giận đan lẫn áp lực mà người kia tạo ra, nghiến răng bật ra một cái tên: “Khương Vệ Tôn!”

Khương Vệ Tôn tháo kính râm xuống, đánh mắt nhìn trên bàn của cậu, vẫn chưa có món ăn được bày lên. Sau đó hắn thản nhiên kéo ghế ngồi xuống ở đối diện.

Mặc kệ vẻ mặt không mấy hân hoan chào đón của cậu, Khương Vệ Tôn đặt kính râm xuống bàn, sau đó cong khóe môi cười thật mảnh.

“Tôi còn tưởng là em đã quên luôn khuôn mặt này rồi chứ? Có thể nào gọi tên tôi một cách trìu mến hơn được không?”

Âu Dương Kiều Vỹ không thể nhìn vào bản mặt khốn khiếp đó thêm một lần nào nữa. Cậu dời tầm mắt, lạnh nhạt nói: “Tôi cũng không muốn nhớ đến làm gì, chỉ là giống như vết nhơ vậy, bây giờ cố xóa đi cũng không được.”

Hai tiếng “vết nhơ” như đâm thẳng vào tim Khương Vệ Tôn. Hắn chau mày, ở chốn đông người nên cũng không có ý định động tay động chân.

Cách yêu của Khương Vệ Tôn luôn là như vậy.

Thật sự khó mà khiến trái tim của đối phương cảm phục.

Khương Vệ Tôn chống hai khuỷu tay trên bàn, bàn tay lồng vào nhau, cằm tì lên đó, nhàn nhạt nhìn ngắm Âu Dương Kiều Vỹ một lúc thật lâu.

Khi lời ra đến miệng, hắn nở một nụ cười, không rõ là tà hay chính, cứ vậy mà thản nhiên nói ra: “Tôi nhớ em.”

Âu Dương Kiều Vỹ cười khẩy: “Anh nói mấy lời này không thấy ngán sao? Chứ tôi thì tởm đến phát nôn rồi.”

Khương Vệ Tôn nhẹ rướn mày lên, không tức giận, ngược lại càng cười đậm hơn: “Em không biết mình càng phản kháng lại càng làm tôi rất hứng thú sao?”

Dừng một chốc, hắn liếc nhìn xung quanh, nhận ra hôm nay cậu đi một mình, bèn châm chọc: “Hôm nay không có thằng khốn kia đi cùng em à?”

Lời của Khương Vệ Tôn vừa dứt, từ sau lưng hắn lập tức truyền tới một giọng nói lạnh lẽo mà cũng ngang tàng:

“Bố mày ở đây, con trai.”

Hết chương 112.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.