An Tĩnh Trong Em

Chương 20: Ném con búp bê mèo hồng trên tay




“Yếu đuối, ngươi căn bản không xứng để làm một Thiên Ma Hoàng chân chính, hãy chống mắt lên mà nhìn đây!!” Tử Phong mở miệng nói một tràng dài những âm tiết kì quái khiến tất cả mọi người ở đây không ai hiểu gì, cũng chỉ có Gainey là người nghe hiểu tất cả, bởi vì đó chính là ngôn ngữ của Thiên Ma Nhất Tộc chính tông, thậm chí âm điệu còn thuần thục hơn Gainey nói gấp trăm lần.

“Ngươi đang nói cái gì đó??” Gainey có chút nghi hoặc mà nói lớn, hắn mặc dù nghe hiểu câu nói vừa rồi của Tử Phong nhưng lại hoàn toàn không hiểu nổi ý tứ của câu nói đó, nó giống như là đang tự nói với chính bản thân hơn là nói với mình.

Tử Phong nghiêng đầu nhìn Gainey, từ bên trong khe hở trên chiếc mũ trụ lóe lên từng đạo quang mang màu lam nhạt pha lẫn vài tia tử sắc vô cùng yêu dị, miệng nói: “Chỉ là một đạo tàn hồn của một tên Trung Nguyên Thần, thứ như ngươi mà cũng đáng để nói chuyện với ta ư?? Cút!!”.

Gainey đơ người ra một chút sau đó cất tiếng cười ha hả, nhưng mà ai cũng có thể nghe ra được sự giận dữ ẩn sau tiếng cười đó, hắn cười gằn nói: “Ngươi là người đầu tiên sau hàng ngàn năm có thể nhận ra tu vi trước kia của ta đấy, chỉ là ta không biết một con kiến Thánh Giả như ngươi lấy cái gì để mà nói cái vấn đề xứng đáng hay không cơ chứ??”

Tử Phong bất chợt cười phá lên, thậm chí cúi gập cả người xuống để mà cười, một hồi lâu sau mới đứng thẳng lên được nhưng đôi vai vẫn còn run rẩy, hắn cười lạnh nói: “Tư cách ư?? Ngươi không đủ tư cách để nói câu đó. Cơ mà đúng thực là hiện tại ta chỉ là Thánh Giả, chỉ là Thánh Giả cũng không phải là thứ mà rác rưởi cũng có thể coi thường được, để ta cho ngươi thấy như thế nào mới là lực lượng chân chính!!”.

Nói rồi Tử Phong dậm mạnh chân xuống đất, toàn bộ cơ thể lấy một tốc độ không thể tưởng tượng nổi khác hẳn với lúc trước mà lao tới người Gainey, một cánh tay giơ ra vô cùng chậm rãi trái ngược hoàn toàn với tốc độ lao tới của hắn, bàn tay nhẹ nhàng giơ ra đặt lên vai của Gainey sau đó hơi ấn xuống.

Cơ thể khổng lồ của Gainey chợt run lên bần bật sau đó giống như đang phải chịu tải một trọng lượng hàng ức vạn cân đè nặng lên vai, hắn từ từ cong người sau đó thì khuỵu một chân xuống đất, cuối cùng thì đến cả hai đầu gối cũng bị ép xuống mặt đất, hai cánh tay chống xuống đất thành một tư thế bò vô cùng khó coi.

“Lực lượng này, đây không phải là thứ mà một Thánh Giả sẽ sở hữu!!” Gainey giữ nguyên tư thế quỳ trên mặt đất, thậm chí còn có thể nghe thấy tấm thân khôi lỗi của gã đang phát ra từng tiếng kẽo kẹt tưởng chừng như muốn sụp đổ bất kì lúc nào.

“Luật lệ chỉ nói không cho phép sử dụng linh lực chứ không phải không cho sử dụng thứ lực lượng khác, ta biết ngươi vẫn sở hữu Thần Lực, sao không mang ra mà đối chọi xem nào.” Tử Phong cười lạnh.

Quanh người Gainey xuất hiện một tầng quang mang màu nâu nhạt vô cùng mờ ảo, ẩn ẩn còn có thể thấy được hư ảnh một hành tinh xuất hiện sau lưng hắn, cả người hắn dưới tầng quang mang này giống như được ăn xuân dược mà trở nên mạnh mẽ khôn cùng, không ngờ lại mang theo xu thế muốn đẩy ngược cánh tay của “Tử Phong” lại.

“Tử Phong” thấy vậy chỉ cười nhẹ, sau đó cánh tay ra tăng thêm chút lực, trực tiếp chấn vỡ hư ảnh hành tinh đằng sau lưng Gainey, sau đó ấn thẳng đầu Gainey xuống đất không thể nhúc nhích nổi.

“Đây là Nguyên Lực!! Ta không biết tại sao một Thánh Giả như ngươi lại sở hữu Nguyên Lực nhưng trận này, ta nhận thua, dù có sử dụng Thần Lực phụ thể thì cũng chẳng thể nào bắt kịp được chênh lệch về bản chất giữa Thần Lực và Nguyên Lực.” Gainey chậm rãi nói, một cánh tay giơ lên ra ý đầu hàng, thật là khó tin một người như hắn lại có thể dễ dàng nhận thua đến như vậy.

Thấy đối phương đầu hàng, khuôn mặt đằng sau chiếc mặt nạ của “Tử Phong” nở một nụ cười khinh miệt, thu hồi cánh tay đang ấn đầu Gainey xuống mặt đất, sau đó quay đầu nhìn thẳng lên bệ đá lơ lửng trên không trung: “Còn hoa chiêu gì thì lôi nốt ra đi!!”

Gainey từ bên dưới mặt đất đứng dậy, hơi lắc mình một cái liền thổi bay bụi đất dính vào người sau đó hóa thành một tia sáng, chớp mắt đã lại đứng bên cạnh hai người đồng bạn của mình, miệng phát ra một vài thứ thanh âm kì quái giống như là đang báo cáo với hai người bên cạnh.

Nhà vua không tỏ thái độ, trong khi vị tướng quân cầm phương thiên họa kích thì gật nhẹ đầu một cái ra ý đã hiểu, tiêp theo đó, hắn làm ra một hành động khiến không một ai có thể phản ứng kịp. Chỉ thấy phương thiên họa kích đang bị cắm trên mặt đất được hắn rút lên, mũi kích chỉ về phía ba người Cao Tiến đang trợn trừng mắt ở trên khán đài, thanh âm hùng hồn vang lên

“Ba người các ngươi không đủ tư cách để tiếp tục, xin mời đi ra ngoài!!”

Lời vừa dứt, cả ba người Cao Tiến còn chưa kịp làm ra hành động gì liền thấy xuất hiện hàng loạt phù văn nối liền với nhau thành những sợi dây dài bao quanh người họ, một cái chớp mắt sau thì những gì mà cả ba người nhìn thấy đó là quang cảnh phía bên ngoài của bảo địa, bàn chân có thể cảm nhận được lớp cỏ mềm mại bên dưới, mùi hương nguyên thủy của rừng rậm len lỏi vào mũi mỗi người báo hiệu đây không phải là ảo giác.

Còn chưa hết sửng sốt bởi chiến thắng quá mức dễ dàng của Tử Phong, cả ba người lại tiếp tục choáng váng thêm một lần nữa, hoàn toàn không thể hiểu nổi tại sao mình lại bị phán là không hợp cách rồi ném ra ngoài. Cao Tiến cùng với Tống Mặc Hinh sau một phút ngỡ ngàng liền vội vàng tìm đến chỗ cánh cửa nối xuống bảo địa lúc trước, chỉ là khiến hai người tuyệt vọng đó là lối vào đã không cánh mà bay, hoàn toàn biến mất chỉ để lại một mặt đất trống trơn cỏ mọc um tùm.

Cao Tiến ngay lập tức vận sức tung ra một chưởng, kình phí của một Thánh Giả dù có tùy tiện phóng ra cũng không phải là thứ gì có thể coi nhẹ, uy lực tuyệt đối so với lựu đạn phải gấp trăm lần. Mặt đất bên dưới dính phải chưởng phong liền ngay lập tức nổ tung khiến đất cát cây cỏ gãy dập văng tung tóe, một cú phất tay liền tạo ra luồng kình phong thổi bay khói bụi, chỉ là nhìn rõ khung cảnh trước mắt khiến Cao Tiến không khỏi thẫn thờ mà ngồi bệt xuống đất.

Lão vốn dĩ cho rằng mình bị cưỡng ép đẩy ra ngoài thì cũng thôi đi, không tìm thấy lối vào chắc chắn là bị huyễn tượng che giấu, chỉ cần đánh tan mặt đất ở trên thì thông đạo bên dưới sẽ hiện ra cho bọn họ tiến nhập vào lần nữa, chỉ là đời không như là mơ, bên dưới mặt đất bị lão đánh tan chẳng hề có thông đạo nào khác mà cũng chỉ là một cái hố sâu toàn đất cát mà thôi.

“Gia gia, tại sao hắn ta lại nói chúng ta không hợp cách? Chẳng lẽ là tại vì Tử Phong trưởng lão….” Tống Mặc Hinh lúc này mơi hơi run rẩy nói.

“Không, không phải do hắn, mà là do chúng ta, cái tên gọi là Gainey kia đã nhắc đi nhắc lại với chúng ta về quân nhân, vậy mà chúng ta lại bỏ qua lời gợi ý đó. Một quân nhân bước vào chiến trường không thể có một chút do dự, trống trận vang lên thì quản đối thủ của ngươi là ai, nhất thiết phải dũng mãnh xông lên, có chết cũng không sờn. Vậy mà vừa rồi khi Gainey ra hiệu bắt đầu, ba người chúng ta lại còn tập trung lại mà bàn bạc đối sách, trên chiến trường thì làm gì có thời gian mà bàn bạc như vậy chứ, ngoại trừ Tử Phong trưởng lão ngay lập tức lao xuống ra thì chúng ta như vậy căn bản chính là không đủ tư cách như hắn ta đã nói.”

Cao Tiến là ai cơ chứ, một trong những trưởng lão lâu đời nhất của Thuần Thú Tông, tu vi không phải vô địch nhưng luận về sống lâu thành tinh thì đến cả vương bát cũng phải chịu thua, lão rất nhanh liền khôi phục tinh thần, suy nghĩ một chút rồi đưa ra kết luận như vậy.

“Đó là còn chưa kể tới việc chúng ta bị dịch chuyển ra ngoài này chắc chắn không phải là sử dụng trận pháp mà là trực tiếp bị không gian chuyển di, thủ đoạn này không phải là cường giả thông thường có thể làm được, theo như tư liệu mà ta đọc được thì để có thể cưỡng ép mở ra thông đạo không gian sau đó trong một cái nháy mắt đưa người khác tiến vào trong thông đạo, rồi ở điểm đích mở ra không gian một lần nữa để dịch chuyển như thế này, tạo nghệ đối với không gian pháp tắc phải vô cùng tinh thông, ít nhất không phải ở trong Thánh giai có thể làm được, người cầm kích vừa rồi, rất có thể trước kia đã từng là một cường giả Linh Đế, thậm chí có thể là Bán Thần.” Hàn Nhất Nguyên từ đằng sau bước tới, không nhanh không chậm nói.

“Chỉ là không ngờ cái khảo nghiệm đó lại nghiêm khắc đến như vậy, chỉ sai lầm một chút mà thôi cũng khiến chúng ta thất bại, cơ mà trong cái rủi cũng có cái may, thất bại mà vẫn giữ lại được một cái mạng là tốt lắm rồi. Hai người cũng đừng tiếc nuối quá, mọi thứ vẫn nên nói đến chữ duyên, không có duyên phận thì không nên cưỡng cầu.”

Nghe Hàn Nhất Nguyên nói, khóe miệng Cao Tiến giật giật, nếu không phải giữa hai người không có thâm cừu đại hận gì thì lão ta đã đè đầu cái tên giả mù sa mưa này ra mà đấm cho một trận rồi, cả đám bị tống ra ngoài nhưng người duy nhất vẫn còn ở bên trong đấy là người thuộc về Lăng Hư Cung các ngươi, duyên phận cái rắm, có mà cười trên nỗi đau của người khác mới đúng.

“Vậy hiện tại chúng ta làm gì??” biết được không thể lại tiến vào bên trong lần nữa, Tống Mặc Hinh nhíu mày nói.

“Đợi!!” Cao Tiến cắn răng phun ra một chữ, đã đến mức này thì trời có sập lão cũng muốn xem thử Tử Phong liệu có thông qua khảo nghiệm mà đoạt được bảo vật từ bên trong nơi đó ra hay không.

Trong khi đó thì “Tử Phong” ở bên trong đối với việc ba người Cao Tiến bị ném ra ngoài hoàn toàn thờ ơ không chút quan tâm, thậm chí sau khi ba người biến mất còn lẩm bẩm: “Càng tốt, đỡ đi ba con kiến vướng tay vướng chân.”

“Ầm!!!!”

Một thân ảnh khổng lồ từ trên trời rơi xuống ngay trước mặt “Tử Phong” khiến toàn bộ quảng trường run rẩy kịch liệt, chấn cho cát bụi bay mù mịt khắp nơi. Tiếng bước chân nặng nề vang lên khi thân ảnh đó vén khói bụi đi ra, vị tướng quân cầm phương thiên họa kích nhìn thẳng vào hai mắt “Tử Phong”, chậm rãi nói:

“Thiên Ma Tộc Nhân, ta không biết bằng cách nào một Thánh Giả như ngươi lại sở hữu thứ lực lượng không chân thực đó, nhưng quy định là quy định, Gainey đã thua, hiện tại sẽ là khảo nghiệm thứ hai của ngươi, ngươi đã chuẩn bị kĩ càng chưa??”

“Tử Phong”, đúng hơn mà nói thì hẳn ai cũng nhận ra đấy không còn là Tử Phong nguyên bản nữa, với tình trạng hiện tại thì người duy nhất có thể làm ra biến hóa như thế này chính là Bạch Tử Phong. Nghe thấy vị tướng quân kia nói vậy, Bạch Tử Phong cười lớn, xen lẫn tiếng cười là một sự khinh miệt đến cực độ, một hồi lâu sau mới nói:

“Tới đây, để ta xem một Thượng Thiên Thần có năng lực gì để mà khảo nghiệm ta!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.