An Tĩnh Nghi

Chương 11: Bỗng nhiên gặp lại




- Núi đá ở chỗ đó dễ lở, nguy hiểm hơn chỗ khác. - Lạc Bắc lạnh lùng nhìn Đan Lăng Sinh:

- Chân của huynh ấy không tiện. Lần này Đan Lăng Sinh sư thúc lại chỉ cho chúng ta vào núi một mình, ta sợ nói cho hắn biết, hắn đi tới đó sẽ gặp nguy hiểm. Mà nếu ta không nói cho hắn biết thì hắn đi chỗ khác cũng sẽ tìm được vì vậy mà con không nói.

- Hóa ra là vậy? - Đan Lăng Sinh đứng lặng trên sợi dây sắt mà nhìn bóng Lạc Bắc đi vào trong rừng:

- Lạc Bắc! Hy vọng ngươi nói thật lòng.

- Không biết Thái Thúc đi một mình có sợ hãi hay không. Có lẽ là không. Dường như cô ấy đã có tu chút đạo pháp, so với chúng ta còn lợi hại hơn.

- Con đường lần trước hình như chưa thấy Độc Tiễn lan mà Đan Lăng Sinh sư thúc yêu cầu. Có lẽ lần này đổi hướng tìm kiếm.

Lạc Bắc nghĩ như vậy, nhưng trong tay vẫn nắm chặt Phi Diễm phù. Lần trước tấm Phi Diễm phù hắn vẫn còn chưa sử dụng. Lần này Đan Lăng Sinh lại cho thêm một tấm cho nên hiện tại trên người hắn có hai tấm Phi Diễm phù và một tấm Ất Mộc thanh lôi phù. Mà sau khi cho Lạn Hàng xong, trong người hắn vẫn còn ba tấm Thần Hành phù.

Diện tích của Thiên Chúc phong rất rộng, sau khi đi ngược lại chừng ba, bốn dặm, Lạc Bắc liền phát hiện mình đứng trong một rừng cây có rất nhiều chim chóc đậu. Trong rừng cây đó có vô số loại cây khác nhau, với kiến thức của mình, Lạc Bắc cũng chỉ biết được hai, ba loại. Sau khi Lạc Bắc tiến vào trong rừng cây, vô số chim chóc sợ hãi bay lên khiến cho lông của chúng bay lả tả xuống đất.

Trên mặt đất có một lớp phân chim rất dày. Trong bụi có cũng có rất nhiều tổ chim, đồng thời có những cái mỏ non đang kêu réo đòi ăn. Chờ sau khi Lạc Bắc đi xuyên qua, cánh rừng mới trở lại yên tĩnh.

Càng đi về phía trước, núi rừng càng thêm hoang vu. Dây leo chằng chịt khiến cho Lạc Bắc phải dò dẫm mà đi.

Do ở La Phù quá lâu cho nên Lạc Bắc hiểu rất rõ những nơi hoang dã. Những nơi mà chim chóc tụ tập thì phải có một số loại thức ăn như rắn rết mà chúng thích. Tuy nhiên ở khu vực xung quanh đó lại không có bóng dáng của rắn rết vậy thì chứng tỏ chúng sợ hãi mãnh thú và chim chóc.

- Lưu Đan Mộc.

- Quả Bột Lệ.

Trên đường đi, thứ Độc Tiễn Lan dường như rất hiễu. Mãi cho đến lúc mặt trời đã ngả về tây, sắc trời tối dần, đánh giá thời điểm còn cách lúc Đan Lăng Sinh phóng Phi Diễm phù chừng nửa canh giờ, Lạc Bắc liên tục phát hiện ra mấy loại thảo dược lần trước phải tìm nhưng lại không hề phát hiện được ra Độc Tiễn lan.

- Có lẽ hôm nay phải trở về tay không rồi.

Thấy thời gian không còn nhiều lắm, Lạc Bắc cũng không dám xâm nhập vào sâu mà theo những ký hiệu đã đánh dấu để từ từ quay về. Trên đường hắn lại cẩn thận quan sát. Đột nhiên, hắn phát hiện có một cái cây với đóa hoa màu đen. “Lá cây của nó hình như không giống với Độc Tiễn lan”. Nhưng điều khiến cho hắn uể oải đó là sau khi nhổ cái cây đó lên thì phát hiện ra lá của nó không giống.

- Có phải ngươi muốn tìm Độc Tiễn lan hay không?

Nhưng đúng vào lúc này chợt quá một âm thanh vang lên sau lưng hắn:

- Là Đan Lăng Sinh lão quỷ sai các ngươi tới tìm?

Lạc Bắc giật mình quay đầu lại thì thấy ở sau lưng chẳng biết có một nam tử mặc trường bào màu đen đứng lúc nào. Mà trên mặt của nam tử có đeo một cái mặt nạ xương trắng dữ tợn khiến cho không thể nhìn ra tuổi. Mà trong tay của y, ngoại trừ một cái cây Độc Tiễn lan màu xanh biếc nở một đóa hoa màu đen ra thì còn có một cái tràng hạt màu trắng. Mà nhìn kỹ cái tràng hạt đó thì dường như được làm thành từ xương ngón tay người.

- Người có thể vào được núi Thiên Chúc trong Thục Sơn chắc phải là người Thục Sơn. Nhưng người này quần áo ăn mặc quái dị, nhìn nét mặt lại âm trầm khủng bố, miệng gọi Đan Lăng Sinh là lão quỷ thì không phải là môn nhân của Thục Sơn. Mà nhìn nét mặt của y dường như cũng không có ý tốt.

Trong nháy mắt, trong đầu Lạc Bắc xuất hiện ý nghĩ đó.

- Ngươi là người phương nào?

Lạc Bắc cảm thấy căng thẳng khi đột nhiên xuất hiện một quái khách mặc áo đen như vậy.

- Ta là ai?

Quái khách mặc áo đen đột nhiên cất tiếng cười quái dị:

“Người này chắc chắn không phải là kẻ tốt lành. Hẳn là có âm mưu.”

Lạc Bắc nghe thấy vậy thì tóc gáy dựng đứng, không hề chân chừ, định cắn vào ngón trỏ của mình.

Lạc Bắc làm việc này có thể nói là vô cùng dũng cảm và quả quyết.

Dựa vào trực giác, Lạc Bắc biết mình không thể đối phó được với người này, vì vậy mà không hề chần chừ định phóng Phi Diễm phù.

- Phi Diễm phù?

Tuy nhiên quái khách đeo mặt nạ, mặc áo đen chỉ cất tiếng cười lạnh rồi một sợi dây lóng lánh bắn trúng Lạc Bắc. Lạc Bắc chỉ cảm thấy ngực hơi lạnh rồi toàn thân cứng đờ không thể nhúc nhích.

- Tuổi còn nhỏ mà ứng biến nhanh. Nếu ta ra tay chậm thì đúng là rắc rồi.

Quái khách áo đen bước lên hai bước nhìn Lạc Bắc chằm chằm.

- Rốt cuộc thì ngươi là ai? - Mặc dù không thể động đậy nhưng Lạc Bắc vẫn có thể nói.

- Căn cốt hiếm có, gặp chuyện không sợ hãi đúng là tư chất tốt. Chỉ tiếc là thành đệ tử của Thục Sơn.

Ánh mắt của quái khách áo đen chợt nhìn vào cái túi bên hông của Lạc Bắc:

- Nói cho ngươi nghe cũng được. Ta chính là Lộc Dư của Bắc Âm môn núi Ký Vọng.

- Lộc Dư của Bắc Âm môn núi Ký Vọng? - Lạc Bắc nhìn quái khách rồi hỏi:

- Ngươi ẩn nấp trong Thục Sơn rồi lại bắt ta rốt cuộc muốn gì?

Quái khách Lộc Dư nhất thời không trả lời câu hỏi của Lạc Bắc. Y duỗi tay nắm lấy cái túi bên hông của Lạc Bắc rồi mở ra:

- Chúc Dư thảo. Thứ Đồng thảo. Quả Bột Lệ. Lưu Đan mộc. Tế Tân diệp.

Sau khi lấy ra từng thứ và đọc tên chúng, Lộc Dư mới nhìn Lạc Bắc, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo:

- Ta đến Thục Sơn để báo thù.

- Báo thù? Báo thù cái gì?

- Báo thù cái gì? - Toàn thân Lộc dư rung lên bần bật mà phát ra tiếng cười lạnh:

- Đan Lăng Sinh diệt toàn bộ Bắc Âm môn chúng ta. Bắc Âm môn có hơn một trăm người, chỉ còn có một mình ta. Ngươi nói ta phải báo thù cái gì?

Lạc Bắc hỏi:

- Ngươi muốn giết đệ tử Thục Sơn để báo thù?

- Ta làm việc gì cũng ân oán phân minh. Bắc Âm môn chúng ta và Thục Sơn cùng với Đan Lăng Sinh có thù nhưng cũng không thể đối phó với loại người mới nhập môn như ngươi. Cái ta muốn đối phó chỉ có một mình Đan Lăng Sinh mà thôi.

Lộc Dư liếc mắt nhìn Lạc Bắc:

- Ta cho ngươi hoạt động được tự nhiên, ngươi không được hành động thiếu suy nghĩ.

Vừa dứt lời, Lạc Bắc chỉ thấy tay chân hơi run lên, liền cử động được.

Còn chưa kịp mở miệng, Lộc Dư đã lạnh lùng liếc Lạc Bắc:

- Đan Lăng Sinh có nói vì sao mà các ngươi phải tìm số thảo dược này không?

Lạc Bắc lắc đầu. Đúng là hắn không biết.

- Vậy để ta nói cho ngươi biết.

Lộc Dư bày năm loại thảo lược lên tay trái, tay phải liên tục thi triển ẩn quyết. Giữa Lạc Bắc và y không ngờ đột nhiên xuất hiện một vầng lửa màu trắng có đường kính tới ba thước. Ngọn lửa màu trắng tản ra sắc lam có nhiệt độ kinh người. Lạc Bắc cảm giác tóc tai như bị cháy sém, không tự chủ được phải lui lại hai bước mới cảm thấy bớt nóng.

Tay trái của Lộc Dư hoạt động liên tục từ từ cho lần lượt năm loại thảo dược vào bên trong ngọn lửa, ngay cả Độc Tiễn lan đã nở hoa cũng được y cho vào.

Mỗi một loại thảo dược cho vào lập tức hóa thành từng làn khí có màu sắc khác nhau. Nhưng điều khiến cho người ta ngạc nhiên đó là ngọn lửa màu lam như có một thứ lực lượng vô hình khống chế khiến cho sáu làn khí quyện lại với nhau mà từ từ dung hợp.

- Đây là biện pháp mà phái Thục Sơn và Nga Mi các ngươi học được. Đệ tử Thục Sơn các ngươi khi tu luyện Trúc Cơ rèn luyện gân cốt, sau đó dựa vào quyền pháp Trúc Cơ, rồi lấy đan dược làm phụ mà đẩy nhanh tốc độ. Các loại thảo dược mà các ngươi tìm kiếm dùng để luyện chế đan dược phụ trợ. Mà quá trình tìm kiếm đan dược cũng là để rèn luyện tâm tính, ý chí, nói chung là nhất cử lưỡng tiền.

- Năm loại thảo dược của ngươi cộng thêm với Độc Tiễn lan là có thể luyện chế được một viên Tử Cung hoàn, ăn vào có thể nhịn ăn ba ngày, lưu thông khí huyết, bài trừ một số bệnh trong cơ thể.

Lộc Dư vừa mới nói xong, Lạc Bắc nhìn sáu khối khí có màu sắc khác nhau đang từ từ ngưng kết lại một chỗ tạo thành một vật màu tím to bằng nắm tay. Bên trong ngọn lửa nó đang liên tục thay đổi hình dạng, càng lúc càng nhỏ, rõ ràng là tăng thêm độ tinh khiết.

- Không có lò luyện đan mà có thể luyện được?

Lạc Bắc không giấu được sự ngạc nhiên.

- Bắc Âm môn chúng ta tu luyện ngoại đan đại đạo, nên cách luyện đan tự nhiên Thục Sơn các ngươi không thể sánh được.

Lộc Dư như nhận ra suy nghĩ của Lạc Bắc mà giải thích:

- Có điều ta dùng ngọn lửa thế này cũng chỉ có thể luyện chế được một số đan dược đơn giản, phần lớn đan dược mà liên quan tới ngọn lửa, thời gian, thậm chí là những yêu cầu khác thì lại không thể nào luyện được.

- Hóa ra luyện chế đan dược cũng thâm ảo tới vậy.

Nhất thời Lạc Bắc bị lời nói của Lộc Dư thu hút mà thốt ra một câu.

- Ngoại đan hay nội đan chỉ là do công pháp khác nhau, cho tới cuối cùng cũng đều giống trăm sông đổ về biển.

Lộc Dư nhìn vật màu tím đang từ từ ngưng kết mà cười lạnh:

- Đạo luyện đan đương nhiên là cũng thâm sâu và phức tạp. Chẳng hạn lấy thảo dược làm vì dụ. Nếu thiếu một thứ như Lưu Đan Mộc thì đan dược luyện chế được sẽ không có công hiệu. Mà nếu thiếu Độc Tiễn lan thì không thể trung hòa các loại dược tính, sau khi nuốt vào cho dù không chết cũng phải bệnh nặng. Chính vì vậy mà khi luyện đan, thứ tự cho dược thảo vào cũng khác nhau, từ đó có hiệu quả khác biệt.

Trong tiếng cười lạnh Lạc Bắc đột nhiên lại nhìn thấy trong tay Lộc dư xuất hiện một đóa hoa đỏ như máu.

Đóa hoa đó to bằng cái bát ăn cơm, có bảy cánh. Gần nhụy hoa có màu đen, mà nhụy hoa thì màu tím.

Mùi thơm của nó rất đậm, nhưng vừa mới chui vào mũi, Lạc Bắc tưởng như suýt ngất.

- Loại thảo dược này tên là gì?

- Đây là hoa Độc đan.

Lộc Dư ném bông hoa đó vào trong ngọn lửa:

- Hoa Độc Đan so với Độc Tiên lan còn hiếm hơn gấp trăm lần. Bây giờ tìm thế đúng là tiện cho Đan Lăng Sinh lão quỷ.

“Tiện cho Đan Lăng Sinh sư thúc là có ý gì?”

Lạc Bắc chỉ thấy Lộc Dư nói có ý gì đó liền nhìn y chăm chú.

- Ha ha ha!

Lộc Dư đột nhiên cất tiếng cười ha hả, đóa hoa màu đỏ nhanh chóng hóa thành khí dung nhập vào bên trong khối màu tìm kia khiến cho nó biến thành màu tím hồng.

- Sáu loại thảo dược này chỉ luyện chế ra được Tử Cung hoàn tầm thường. Tuy nhiên có thêm Đan Độc hoa, thì lại luyện chế ra một thứ kịch độc. Người bình thường sờ vào nó thì chết ngay lập tức. Có điều với tu vi như Đan Lăng Sinh thì có thể chịu được một lát. Loại kịch độc này được Bắc Âm môn chúng ta gọi là độc đan tuyệt hộ.

Trong tiếng cười điên dại, Lộc Dư vung tay trái ném ra một miếng sáp màu trắng. Miếng sáp đó tới bên cạnh ngọn lửa liền bị hòa ran. Mà lúc này, quả cầu khí màu tím hồng cũng từ từ cô động thu nhỏ lại thành một viên đan dược to bằng ngón cái. Lộc Dư búng nhẹ tay một cái, quả cầu lửa liền biến mất còn viên đan dược thì rơi đúng vào trong viên sáp dầu rồi được nó bọc lại.

- Ta làm gì cũng ân oán phân minh. Đan Lăng Sinh diệt cả nhà ta, ta dùng độc đan Tuyệt hộ để đối phó với hắn.

Sau khi mất hai tuần hương chế tạo đan dược thành công, Lộc Dư nhìn Lạc Bắc chằm chằm:

- Ta cũng không gây khó dễ cho ngươi. Chỉ cần ngươi mang viên đan dược này giao cho Đan Lăng Sinh rồi nói có cố nhân đưa cho y là được rồi.

- Ngươi bắt ta đầu độc giúp ngươi?

Vào lúc này, Lạc Bắc hiểu ra được ý của Lộc Dư thì lắc đầu:

- Việc này không thể được.

- Ngươi nghĩ thế ư?

Ánh mắt của Lộc Dư trở nên lạnh lùng khiến nhiệt độ trong phạm vi mười trượng xung quanh giảm xuống mấy phần:

- Ta xuất hiện trước mặt ngươi thì ngươi cũng biết từ chối ta có hậu quả như thế nào. Ta cũng biết ngươi là đệ tử Thục Sơn, nhưng ta cũng không để cho ngươi phải làm việc không công.

Lộc Dư nắm lấy tràng hạt bằng xương trắng rồi chậm rãi thò tay từ trong tấm áo đen ra, vất một cuốn điển tịch bằng da trước mặt Lạc Bắc:

- Đây là Bắc Âm đan quyết của Bắc Âm môn chúng ta. Trong đó có các phương pháp luyện chế thảo dược, từ loại đan dược thô thiển nhất cho tới loại huyền ảo đều có. Thục sơn của các ngươi có một ngàn bón trăm hai mươi ngọn núi. Mới chỉ có Thiên chúc phong đã có vô số thảo dược. Ngươi học được đan quyết của ta thì sau này có thể từ từ mà luyện chế đan dược. Thục Sơn các ngươi tu luyện nội đan đạo pháp nên việc luyện đan so với Bắc Âm môn chúng ta kém hơn nhiều. Nếu ngươi tu luyện pháp quyết nội đan của Thục Sơn, đồng thời học đan quyết của ta thì sau này có thể luyện chế đan dược hỗ trợ trong ngoài, tiến độ chắc chắn đứng thứ nhất. Ta có thể đảm bảo trong tương lai đệ tử Thục Sơn ai cũng kém ngươi.

Sắc mặt La Phù lập tức thay đổi. Đối với bất luận kẻ nào mà nói cũng có sức hút lớn.

Còn nếu không đồng ý với Lộc Dư thì trước mắt sẽ mang họa sát thân.

Thấy Lạc Bắc đang do dự, Lộc Dư lại nhấn mạnh:

- Ngươi nên nhớ ngươi vừa mới tiến vào Thục Sơn, tính mạng của Đan Lăng Sinh có liên quan gì tới ngươi đâu. Nếu ngươi đồng ý thì chỉ cần giáo Độc đan cho y, Thục Sơn nhiều lắm cũng chỉ nghĩ ngươi bị ta bắt buộc, cũng không làm khó ngươi. Mà ngươi có được đan quyết của ta, tương lai sẽ trở thành người số một của Thục Sơn, đồng thời trong thiên hạ cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Lộc Dư gần như chắc chắn Lạc Bắc sẽ không từ chối. Nhưng điều khiến cho y giật mình đó là Lạc Bắc lại lắc đầu thật mạnh:

- Việc này không thể được.

Không thể phủ nhận trong giây phút đó, Lạc Bắc cũng hiểu được đây là một sự lựa chọn hấp dẫn, cũng hiểu được sự lựa chọn sinh tử.

Nhưng vào lúc này, trong đầu Lạc Bắc chỉ có một câu nói của Nguyên Thiên Y:

- Ta là đệ tử La Phù, làm việc chỉ cần theo tâm.

Mặc dù mới vào Thục Sơn một thời gian ngắn, nhưng muốn để cho Lạc Bắc hạ độc chết một vị sư trưởng của mình thì với tâm tính của hắn, hắn không làm được.

- Ngươi đã nghĩ kỹ chưa? - Lộc dư bước lên hai bước đối diện với Lạc Bắc:

- Thật sự ngươi không nhận điều kiện của ta mà giao Độc đan cho Đan Lăng Sinh?

Lạc Bắc không hề sợ hãi mà gật đầu.

Đột nhiên một tia sáng màu hồng bắn lên không trung rồi tản ra thành mười tia sáng mờ.

Nhìn sắc trời và hướng đó thì rõ ràng là Đan Lăng Sinh phát lệnh cho mọi người về tập hợp.

Ngửa đầu nhìn tia sáng, Lộc Dư cụp mắt xuống:

- Nếu như vậy, viên đan dược này cũng không thể luyện chế mất công. Ta cho ngươi một lựa chọn cuối cùng. Hoặc là ngươi đưa nó cho Đan Lăng Sinh hoặc là nuốt nó đi.

- Ta sẽ không giao nó cho Đan Lăng Sinh sư thúc. - Lạc Bắc nhìn Lộc Dư chằm chằm:

- Nhìn việc ngươi làm thì Đan Lăng Sinh sư thúc diệt cả môn phái của ngươi là có nguyên nhân. Cho dù hôm nay ngươi giết ta thì Thục Sơn nhất định sẽ báo thù cho ta.

Lúc này, không ngờ Lạc Bắc lại có vài phần kiêu ngạo của Nguyên Thiên Y.

La Phù chưa bao giờ có người dám tới đòi điều kiện.

- Tốt! Tốt!

Lộc Dư nói xong liền nhấc tay túm lấy Lạc Bắc. Toàn thân Lạc Bắc cứng đờ, không thể động đậy. Y lập tức đưa viên độc đan tuyệt hộ lên mà đút vào miệng Lạc Bắc.

Viên thuốc vừa mới vào miệng, lớp sáp liền tun vụn.

Đan dược chui vào miệng, Lạc Bắc chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng chui qua cổ họng rồi xuống bụng.

Dường như có một ngọn lửa bùng nổ trong người, sau khi thét lên một tiếng thảm thiết, Lạc Bắc phun ra một làn khí đen. Dưới sự tấn công điên cuồng của dược lực, Lạc Bắc lập tức ngất đi.

Vũ Nhược Trần mặc đạo bào màu tím, tóc được buộc bằng một sợi dây màu đen búi sau gáy đang đứng lẳng lặng trên một khoảng đất bằng phẳng rộng lớn.

Cái mặt sân đất bằng phẳng rộng mấy trăm trượng không ngờ như được lát bằng kim loại sáng bóng. Chỉ cần đưa mắt nhìn là có thể cảm nhận được nó lạnh, cứng và rất nặng.

Địa thế của nơi này cao bằng với biển mây, vì vậy mà trên mặt đất có những đám sương mù màu trắng lơ lửng.

Trên toàn bộ quảng trường, ngoại trừ Vũ Nhược Trần đứng lẳng lặng ở đó ra không còn thứ gì khác. Tuy nhiên xung quanh, cứ cách hai mươi trượng lại có một cái đỉnh lớn, trong đỉnh bốc lên những làn khói nhẹ thơm ngát.

Phía chính Bắc của quảng trường có một cái cầu thang cũng được làm bằng sắt. Mỗi một bậc đều có rãnh chảy nước. Trên trăm cái bậc là một ngôi đền với những cây cột to màu đỏ thắm chống đỡ một cái mái lưu ly cong vút. Cả ngôi đền được phối bởi hai màu đỏ đen giao với nhau trong đó lấy sắc đỏ làm chính. Trước đền là một hàng rào làm bằng bạch ngọc, còn phía sau lại có một cái vực sâu. Nhìn ngôi đền giống như một viên ngọc trai tinh tế. Một cái thác nước từ trên vách đã chảy xuống làm cho cảnh sắc ngôi đền lại càng thêm sinh động.

Ngôi đền này mặc dù không thể lớn bằng tòa đại điện trong lòng núi La Phù tuy nhiên nhìn qua cũng rất hoa mỹ.

Vũ Nhược Trần vẫn đứng lẳng lặng ở đó như hòa cùng với trời đất trong cảnh hoàng hôn thành một thể.

Thiên Nhân Hợp Nhất.

Toàn thân Vũ Nhược Trần không hề có lấy một chút pháp lực dao động, đồng thời cũng đã bước vào cảnh giới Thiên Nhân hợp nhất.

Đột nhiên từ xa có một tia sáng màu đỏ hồng phóng lên không rồi tỏa ra mười tia sáng màu đỏ. Đó chính là Phi Diễm phù do Đan Lăng Sinh phóng ra để triệu tập đệ tử quay về.

Vũ Nhược Trần đột nhiên hơi ngẩng đầu nhìn tia sáng đó.

Chỉ một cái cử động nhỏ khiến cho Vũ Nhược Trần liền thỏa ra khỏi trời đất. Cảnh giới Thiên Nhân Hợp nhất đã bị phá tan.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.