An Tĩnh Nghi

Chương 10: Siêu nhân Sênh Sênh




Một lần chờ, đã gần 3 tháng.

Trong khoảng thời gian này Cao Tân chỉ nhắn cho Cát Vi Dân một tin ngắn lúc gần Tết, vẫn như trước dặn dò Cát Vi Dân phải chăm sóc bản thân thật tốt, đồng thời vòng vo rằng mình có việc phải đi xem đất ở vùng khác, tạm thời không liên lạc được Cát Vi Dân, không cần lo lắng. Thế là Cát Vi Dân trải qua một cái tết âm lịch tâm tình hỗn loạn nhất từ trước đến nay.

Trước kia không phải chưa từng gặp nhau hai tháng, nhưng lúc đó cậu biết Cao Tân đang an ổn sống ở nơi mình biết, nhiều lắm thì vẫn có chút nhớ nhung, nhưng là nhớ nhung ngọt ngào, hiện tại lại hoàn toàn không biết cậu ở đâu, đang làm gì, trong lòng nóng như lửa, hoàn toàn chẳng có chút tư vị nào.

Cát Vi Dân vốn ghét hương khói mịt mù lẫn bầu không khí ngột ngạt trong chùa lại phá lệ Tết đầu tiên cùng Cát lão gia đến miếu được đồn là linh nghiệm nhất thắp hương, Cát lão gia tử cầu cho cả nhà an khang, hương khói Cát gia sớm có người kế thừa, Cát Vi Dân trong lòng chỉ có sáu chữ, mong cậu vạn sự an lành.

Không biết là nén hương của Cát Vi Dân thật sự linh nghiệm hay đúng như lời Cao Tân nói, qua một chút nữa là tốt mà sau kì nghỉ đông, khi Cát Vi Dân một lần nữa tới trường, bắt đầu học kì cuối cùng của cuộc sống đại học thì đập vào mắt cậu là một đống đồ ăn vặt như đậu phộng rang và chân gà sốt chất thành một ngọn núi nhỏ. Cao Tân đứng ở đầu giường, người gầy đi một vòng, còn đen hơn một chút, nhưng đã trở lại bộ dáng sáng lạn như trong trí nhớ của Cát Vi Dân, mở rộng vòng tay cười đến rực rỡ.

“Tiểu Cát, tớ về rồi.”

Cát Vi Dân lướt qua hai cánh tay dang rộng của cậu, vẻ mặt bình tĩnh đi đến bên giường, bắt đầu đem đống đồ đạc kia một bao rồi một bao ném lên bàn, không ngoài dự đoán, dưới đống bề bộn trên chiếc giường chưa kịp trải chăn có một vệt bóng nhẫy. Chết tiệt! Chỉ toàn làm những trò thế này. Cát Vi Dân khóe miệng run run, không nói hai lời xoay người đem Cao Tân đè trên mặt đất, tiếp đó là một nắm tay hung ác lao tới, hơn nữa còn uy hiếp cậu.

“Không được phản kháng.”

“…”

“Không được la đánh, không được la cha mẹ ơi.”

“…”

“Cũng không cho kêu a a ư ư bậy bạ.”

“…Tiểu Cát, tớ vừa tới cậu lại đánh tớ…”

“Câm miệng.”

Cát Vi Dân quyền pháp không theo quy luật gì rơi xuống người tay chân xuội lơ phía dưới, mỗi quyền mỗi cước đều hết sức ngoan độc. Cho cậu không thèm liên lạc tớ, cho cậu làm tớ lo lắng, cho cậu… Tên khốn. Thật là tên khốn làm người ta tức giận.

Cát Vi Dân đánh đấm đến thở hồng hộc rồi áp đến sát trên người Cao Tân, từ kẽ răng rít ra một cậu, “Tên khốn.”

Lại ngẩng đầu, ánh mắt thâm thúy của Cao Tân đang nhìn cậu, nhẹ giọng nói.

“Tiểu Cát, tớ rất nhớ cậu.”

Thế là Cát Vi Dân thật không tiền đồ mà đem một bụng mắng chửi nuốt vào, cùng cậu ta nằm trên sàn kí túc xá đầy bụi ôm chặt nhau, mãi đến lúc có bạn cùng phòng đẩy cửa vào, trêu ghẹo nói.

“Ô, hai cậu đúng là chịu hy sinh quét dọn kí túc xá nha! Áo đồng phục trắng đen hết rồi kìa.”

Cao Tân như cũ lại đưa tay gãi gại đầu, cười cười với bạn cùng phòng của Cát Vi Dân, bộ dạng vô tâm vô phế.

“Cái này, trong kí túc xá các cậu hơi lạnh, lúc tớ sang thì thuận tay lấy áo khoác trên giường mặc vào, cái này chắc không phải của cậu đâu nhỉ?”

“Cái gì! Cao Tân tiểu tử cậu đợi đó! Đứng lại cho tớ!”

“Oa a a a a… Tiểu Cát cứu mạng!”

Cát Vi Dân nheo nheo mắt nhìn người kia bị rượt đuổi chạy tán loạn trong phòng, bất giác cong cong khóe miệng. Cậu ấy đã trở về rồi, thật tốt.

~*~*~*~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.