An Tĩnh Đích Bộ Thủ

Chương 5: Câu chuyện thứ năm: Mẹ




Hai tháng sau khi rời qua Mĩ.

Trong căn phòng một mày trắng xóa, Hồ Anh Vũ trùm chăn kín đầu lặng lẽ khóc.

- Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, đứa bé đã không thể giữ được. Thật sự chia buồn với các vị.

Con của cô, đã không còn nữa.

Tai nạn đó đã không xảy ra nếu cô không cố sang đường. Đứa bé mất đi, tất cả lỗi là do cô.

Trình Hoa ôm Hồ Anh Vũ trong lòng mà trái tim quặn đau.

Biết con bạn mình mang thai mà cô lại để nó đứng một mình chờ xe bên đường. Rốt cuộc, cô là bạn thân kiểu gì vậy?

Trình Hoa không thôi tự trách mình, cô nhận tất cả mọi tội lỗi về bản thân.

Căn phòng tràn ngập trong sự thê lương. Cánh cửa phòng bệnh bị ai đó đẩy mở. Hàn Quốc Cường đứng trước mặt hai người con gái mà trái tim anh như bị ai đó bóp nghẹn. Tại sao ông trời lại đầy đọa người con gái anh yêu ra nông nỗi này?

2 năm sau.

Một tháng kể từ ngày trở về nước, cô chưa một lần gặp lại Tần Duệ Minh. Có thể sẽ như Trình Hoa nói "có duyên mà không có phận"

Đã nhiều lần không kìm lòng được lên trang mạng tìm kiếm những tin tức về anh, nhưng anh dường như bốc hơi khỏi thế giới, không bài báo, không tin tức, một chút thông tin cũng không có. Điều duy nhất mà cô biết là, sau cái ngày mưa rơi tầm ta ấy, anh đã xuất ngoại. Không ai biết anh đi đâu và làm gì.

Không lâu sau đó, cô nhận lời làm luật sư riêng cho công ty của Trình Hoa.

Từ ngày rời xa anh, cô không thấy tương lai nữa, cuộc sống của cô trở lên thật tầm thường, rồi cả tai nạn đó nữa...

Lẽ ra cô phải biết, ở cái nước Mĩ xa xôi ấy, cô cũng đâu thể quên được anh.

Dù cha thời gian đã gắng giúp cô quên đi quá khứ, nhưng mẹ kỉ niệm lại chẳng buông tha cô dễ dàng như vậy. Mất anh, cô như mất đi cả thế giới, mất con, cô như mất đi tất cả.

Thời gian rảnh, cô vào làm cho một vũ trường nằm gần nhà.

Tại một địa điểm với biển thông báo "không phận sự miễn vào" Hồ Anh Vũ hậm hực đập mạnh tay xuống bàn, hùng hổ tuyên bố.

- Tôi nghỉ việc!

Mỗi bước đi của cô chỉ hận không thể đánh sập cái vũ trường này. Chỉ hận một nỗi đúng hôm nay lại không mang giày cao gót, không cô thề sẽ đâm thủng cái bản mặt quắc như xơ mướp của cái tên đàn ông hách dịch kia.

Hồ Anh Vũ tông mạnh cửa bỏ đi, bắt lấy một chiếc tắcxi đi thẳng đến tổng công ty Trình thị.

Tầng 10, trụ sở tập đoàn Trình thị.

Trình Hoa mỉm cười đưa bản hợp đồng vừa mới kí cho thư kí, khách sáo nói.

- Làm phiền chị.

- Vâng, chủ tịch.

Người vừa đi thì có người mới tới. Hồ Anh Vũ đẩy mạnh cửa bước vào. Cô vô tư quăng túi xách sang một bên, tự nhiên ngồi vào bàn rót cho mình một tách trà.

Trình Hoa đã quá quen với việc Hồ Anh Vũ với bộ mặt tức giận chạy đến văn phòng cô với tác phong "tự nhiên như phòng minh"

Trình Hoa thở dài đừng dậy đi đến ban cạnh bạn mình, quan tâm hỏi.

- Lại có ai chọc giận mày rồi?

Không nhắc còn tốt, nhắc đến liền thấy tức giận. Hồ Anh Vũ đặt mạnh chiếc cốc thuỷ tinh xuống bàn kính, khiến nó vang lên một hồi âm thanh chói tai.

- Ngoài cái tên Quái Lang đó thì còn ai có thể bỉ ổi hơn.

Trình Hoa cười ngao ngán, hỏi qua cho có lệ.

- Hắn ta đã làm gì mày rồi?

- Mấy lần trước không nói thì thôi, lần này hắn ta thật quá đáng.

- ... - Trình Hoa đen mặt "mấy lần trước, có lần nào nó không nói câu này đâu."

- Hôm trước hắn xếp tao cho một lão già dê xồm. Lợi dụng lúc tao không để ý, lão giám bày trò sàm sỡ tao. Tức quá không chịu được, tao đấm cho lão vài quả, giờ nằm bệnh viện hôn mê bất tỉnh rồi.

Hồ Anh Vũ vừa uống trà, vừa chậm rãi kể lại, cứ như thể mình không liên quan vậy?!

Trình Hoa nghe xong mà khóe môi không ngừng co giật mạnh.

- Mày có cần ra tay nặng vậy không?

- Chịu thôi, tính tao nó thế.

- Giờ thì sao? Mày vẫn định tiếp tục làm ở đó à?

Hồ Anh Vũ nghe Trình Hoa nói thì nhảy dựng lên kêu.

- Tao đâu có điên, giáp mặt tên Quái Lang đó lần nữa, hắn không ngũ mãphanh thây tao mới lạ.

- Lúc đi, tao tông sập cửa của hắn ta rồi. - Hồ Anh Vũ cố vớt vát thêm câu.

Trình Hoa đen mặt.

Sức của nó bằng chín trâu sao? Cái cửa chắc là thế mà cũng bị nó thu phục! Cô phục!

- Tao đã sớm nói với mày rồi mà mày đâu chịu nghe.

- Phải, là tao sai. - Hồ Anh Vũ cúi đầu nhận lỗi, chuyện này thật hiếm khi.

- Vậy anh ta còn nói gì nữa? - Trình Hoa chớp chớp đôi mắt, hồn nhiên hỏi.

- Có, còn một câu.

- Câu gì, mày nói nghe xem. - Trình Hoa tò mò, bay hẳn sang ghế bên cạnh nghe trả lời.

Hồ Anh Vũ sưng mặt, nói như cắn người vậy. Cô nheo mắt một bên nhìn con bạn, không tình nguyện lắm mở miệng.

- Hắn nói "cô còn quên một chiếc giày kìa."

- Hahaha.

Trình Hoa nghe xong thì phá lên cười, cười chảy cả nước mắt, nằm trên ghế mà cười đau cả bụng.

Hồ Anh Vũ tức quá, đứng dậy xách túi xách ra về.

Nơi một quán cà phê vắng khách nằm ở cuối con phố. Hà Như mỉm cười gọi cho mình một ly cà phê.

Cô tháo cặp mắt kiếng râm xuống, nghiêng đầu nhìn người đàn ông trước mặt cười nhẹ.

- Quốc Cường, anh hẹn em ra đây là có chuyện gì muốn nói sao?

Hàn Quốc Cường lặng yên nhìn cô trong giây lát, như rất khó nói, anh khó khăn lắm mới mở miệng được.

- Đứng yêu anh nữa, được không?

Hà Như thoáng sững trong một giây, rất nhanh, cô đã mỉm cười, một nụ cười độc quyền của riêng cô.

- Em co nói mình yêu anh sao? Quốc Cường, anh tự tin quá đấy.

- Hà Như...

- Được rồi, anh hẹn em ra đây không phải chỉ để nói mỗi chuyện này thôi chứ?

Lời nói dối của cô thật khó để bóc mẽ.

Trong thời gian anh điều trị, cơ hội sống tưởng chường chỉ là con số không, nhưng cô đã luôn bên anh, đông viên anh và quan tromg nhất là cô đã không bỏ rơi anh. Giờ anh nói ra điều này có phải là rất ích kỉ không?

- Quốc Cường?

Biết anh lại suy nghĩ lung tung, cô khẽ thở dài, nắm bàn tay anh an ủi.

- Em đã nói rồi, em làm tất cả những điều này chỉ là muốn trả ơn cho anh. So với việc anh đã cứu vớt em từ một nơi bần cùng của đáy xã hội vào 13 năm trước thì nhiêu đây có là gì. Yêu một người không phải lỗi tại ta, có trách cũng chỉ trách số phận sao lại trớ trêu như vậy. Nếu anh đã yêu cô ấy, hãy cứ tiếp tục yêu cô ấy. Quốc Cường, anh đã bên cô ấy hai năm rồi, cũng đến lúc phải kéo cô ấy về lại mình rồi.

Hàn Quốc Cường nhìn Hà Như mà cảm động trong lòng. Nếu trên đời này có thiên xứ, thì một trong số đó chính là cô.

Một khoảnh khắc quay mặt đi, nơi đáy mắt cô tồn đọng một lỗi buồn.

Phải rồi, có trách cũng chỉ trách số phận sao lại trớ trêu như vậy?!

- Có lẽ, em sẽ sang Pháp một thời gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.