An Tĩnh Đích Bộ Thủ

Chương 11: Câu chuyện thứ mười một: Cây xấu hổ




Trình Hoa sau khi biết Hồ Anh xảy ra tai nạn, cô liền quăng bản hợp đồng trị giá 100 triệu chạy đến nhà bạn.

Hò Anh Vũ hơi nhăn mặt nhìn Trình Hoa đang ôm chân mình khóc dầm trời mag dở cười dở mếu.

- Này. - Cô dùng ngón trỏ chọc chọc vào vai Trình Hoa khẽ gọi. - Này!

- Gì?

- Bộ mày thích ôm chân tao lắm hả? - Hồ Anh Vũ vô tội nói.

Nghe xong, Trình Hoa ngẩng đầu lên, mở to hai mắt nhìn kẻ cười đáng đánh trước mặt đầy căm phẫn.

Hồ Anh Vũ nhịn không được phì cười, dùng hai tay kéo Trình Hoa từ dưới đất lên ghế, cô buồn cười nói:

- Mày khóc lớn vậy người ngoài không biết tưởng tao đi sớm.

- Mày vẫn còn tâm trạng đùa được à? - Trình Hoa bĩu môi, bộ dạng giận dữ đấm một cái không mạnh không nhẹ vào chân cô.

Thấy Hồ Anh Vũ nhăn mặt, tưởng làm đau cô, Trình Hoa vội cúi đầu rối rít xin lỗi.

Hồ Anh Vũ bỗng nhiên bật cười, bộ mặt chốc lát quay ngoăt 180 độ. - Được rồi, đừng giận nữa, tao không sai thật mà.

Trình Hoa nhìn Hồ Anh Vũ cau chặt mày, một lúc lâu sau mới miễng cưỡng mỉm cười. - Coi như tao sợ mày.

Hồ Anh Vũ mỉm cười cũng không nói gì thêm. Với cô đây chỉ là một vụ tai nạn bình thường, chỉ là tử thần lựa chọn cô chĩa lưỡi hái lần này, may thay lưỡi hái bị lệch, cô vẫn còn sống.

- Nhưng mày đã cứu Tần Duệ Minh, chẳng lễ anh ta cũng không đến thăm mày lấy một lần.

Nói đến cái tên này lòng Hồ Anh Vũ lại quặn đâu. Cô biết anh có tới, nhưng đều chỉ nén xuất hiện lúc nửa đêm khi anh tưởng rằng cô đã ngủ. Nhưng anh không có biết, cô không ngủ, dù không nói ra nhưng bản thân cô hiểu rõ, cô là mong chờ giây phút anh tới...

Hồ Anh Vũ gượng gạo cười, tìm một cái cớ cho sự hèn nhát của mình cũng là cho Tần Duệ Minh.

- Không liên quan, mày cũng biết đã có nhiều chuyện xảy ra, muốn có thể lần nữa đối mặt... thật rất khó.

Tiếng cô nhỏ dần rồi im bặt, hàng mi dài rũ xuống che quá nửa con mắt, trong đôi mắt bồ câu xinh đệp thấp thoáng ẩn giật nỗi đau đớn.

Trình Hoa biết mình không nên nhắc tới Tần Duệ Minh nhưng nghĩ đến việc Hồ Anh Vũ vì anh ta mà phải chống lạng gần một tháng, cô thực sự chịu không nổi.

- Để tao đi tìm anh ta nói cho ra nhẽ.

Trình Hoa đứng lên nhưng lại bị Hồ Anh Vũ kéo tay giữ lại. Cô lắc đầu kiên quyết. - Đừng đi.

Trình Hoa không hiểu, để bản thân ra nông nỗi này mà vẫn còn lo lắng cho anh ta, là Anh Vũ quá nhân từ sao?!

- Khỏi cần!

Tiếng nói bất chợt vang lên phá tan sự dằng co hỗn độn. Hiển nhiên, không nhìn cũng biết ai tới.

Trình Hoa vẫn còn phẫn nộ trong người cô quay ngoắt người lại trong khi Hồ Anh Vũ lại chết lặng.

- Cúc Phương!

Trình Hoa nheo mắt nhìn người phụ nữ trước mặt một lượt từ trên xuống dưới, thầm đánh giá: Không tệ!

- Sao chị biết nhà tôi ở đây mà tới?

Cúc Phương nhăn mặt liếc quanh căn nhà nhỏ bé chật hẹp, một người như cô ta tưởng chừng được sống trong phong gấm lụa là, chắc chắn chưa bao giờ được đến những nơi như thế này.

Hồ Anh Vũ lại không bận tâm, thật lòng mà nói, cô không hoan nghên Cúc Phương chút nào.

Cúc Phương khó chịu lấy một cái khăn luôn mang bên mình ra lau bụi. Trông bộ dạng của cô ta cứ như thể coi đây là một cái ổ chuột không bằng.

Đợi khi đứng thẳng người, cô ta nhìn Hồ Anh Vũ thách thức. - Cô nói xem?

Vậy đấy, cô vốn chẳng thích chị ta nay lại càng thấy ghét.

Lúc trước chị ta đâu có xử xự như thế này!

Nếu chị ta tìm tới tận nơi này thì cô cũng phần nào đoán được. Là đến để thị uy? Haha, khôi hài thật.

Cúc Phương nhướn mày lần nữa quan sát ngôi nhà khó chịu che mũi nói.

- Anh Minh kêu tôi đến đây là muốn chắc chắn cô không sao, anh ấy không muốn sau này lại có một con ma nữ luôn bám theo.

Sao cô nghe ra trong lời nói của chị ta chất chứa một tầng nghĩa khác nhỉ? Hồ Anh Vũ thông minh nhưng chỉ nhếch môi cười giễu không nói.

- Sao anh ta không tự mình tới mà phải kêu cô?

- Trình Hoa nén quá không nhịn được nữa giận dữ hỏi.

Cúc Phương liếc mắt nhìn Trình Hoa coi thường nói.

- Anh ấy là người của công việc, đâu rảnh để đến thăm loại người như mấy người.

- Loại người như chúng tôi thì đã sao? - Trình Hoa kích động nhảnh dựng lên. - Người như chúng tôi chẳng lẽ không phải là người?

- Cô còn không hiểu sao? Bạn của cô là tự nguyện chạy ra trước đầu ô tô, anh Mimh cũng đâu bắt cô ta phải làm vậy. Giờ tôi tới đây đã là quá nể mặt mấy người rồi đấy.

- Anh ta thật quá đáng!

- Có trách cũng chỉ trách bạn cô quá ngu.

- Cô nói vậy là có ý gì hả?

Hồ Anh Vũ mở trừng hai mắt nhìn Cúc Phương không hài lòng. Nếu là cô của 2 năm về trước chắc chắn đã không ngần ngại cho chị ta vài cái bạt tai rồi.

- Chị đã nói đủ chưa?

Cúc Phương đẩy mi mắt nhìn Hồ Anh Vũ hơi nhíu mày. - Xem ra cô vẫn còn khỏe lắm.

- Cảm ơn đã quan tâm, thành ý tôi xin nhận, phiền chị về nói với anh ta, tai nạn lần này là tự tôi gánh lấy, không liên quan gì tới anh ta, không khiến anh ta phải chịu trách nhiệm. - Hồ Anh Vũ lạnh giọng nói.

- Cô ta làm gì có thành ý chứ?! - Trình Hoa không nhịn được ngắt lời Hồ Anh Vũ.

- Cô nói đúng rồi đấy.

Cả Hồ Anh Vũ cùng Trình Hoa cùng lúc nhíu mày, đúng là biết người biết mặt không biết lòng.

- Nghe nói lúc nhỏ cô đã từng bị tai nạn?!

Đây rõ ràng không phải là hỏi mà là khẳng định, tai nạn lần đó rất ít ai biết vậy mà một người như Cúc Phương lại biết, cô nhớ không lầm, lần đó chị ta cũng không có chạy tới bệnh viện.

- Cô đã không phải hết lần này tới lần khác cận kề cái chết nếu cô cứ ngoan ngoãn ở nước ngoài.

- Chuyện này là sao, Anh Vũ? - Trình Hoa kinh hãi hỏi.

Hồ Anh Vũ không trả lời Trình Hoa, cô cần phải biết sự thật và dường như

Cúc Phương nắm rõ tất cả.

- Chị nói cho rõ đi.

Không phải là cô không muốn đáp lời Trình Hoa chỉ là lúc này đây cô không nghe lọt lời nào Trình Hoa nói.

- Đừng giả ngốc nữa, chính là điều cô đang nghĩ đó.

Hồ Anh Vũ cứng người, hai mắt dần ửng đỏ, những giọt nước mắt không kìm được lăn dài trên hai gò má.

Con của cô, đứa con bé bỏng của cô...

Hồ Anh Vũ cả người run lên vì quá kìm nén, cô từ trên xe lăn ngã xuống sàn.

- Tại sao, tai sao lại đối xử với con của tôi như vậy? Rốt cuộc tôi đã làm gì sai động chạm tới cô nào?

Hồ Anh Vũ gào thét lên, giọng cô ghẹn lạ, hình như khó thở.

- Im đi. - Cúc Phương gắt lên, bộ dạng cô ta như Hồ Anh Vũ vẫn luôn mắc nợ cô ta vậy. - Ngoài tôi ra không ai được phép mang thai con của anh Duệ Minh, không một ai cả!

Vậy là tất cả, đều một tay cô ta tạo nên. Trình Hoa mặt đỏ lên giận dữ. Cô không giám tin trên đời này lại có người phụ nữ ác độc như vậy. Đứa bé nó là vô tội, thậm trí mới chỉ còn là một bào thai đã bị cô ta hại chết. Sau này rồi cô ta cũng có con, tại sao cô ta lại không hiểu, đứa con quan trọng với ba mẹ chúng thế nào chứ?

- Vậy là, chính cô là thủ phạm hại chết đứa bé trong bụng Vũ nhi?

- Phải là tôi làm, vậy thì đã sao?...

- Tại sao?

- Đương nhiên...

Giọng nói này? Cúc Phương bàng hoàng quay đầu lại, mặt cô ta tái đi vì sợ hãi.

Trước cửa căn nhà vẫn mở toang. Tần Duệ Minh mặt mày tối sầm nhìn Cúc Phương như chỉ trực giết người.

Vậy là anh cũng đã từng có một đứa con?

Con của anh,...

Tần Duệ Minh nâng hàng mi dài chết chóc lên, đôi đồng tử màu hổ phách thấp thoáng gằn lên những tơ máu nhỏ.

Tuyệt đối không thể tha thứ!

Tần Duệ Minh không thể kìm chế được bản thân, anh lao như một cơn vũ bão, bàn tay như gọng kìm ghì chặt lấy cổ Cúc Phương. Trong phút chốc cả người cô ta bị anh ép vào tường, nhấc bổng lên không trung. Tất cả sự tức giận như chất chứa vào cánh tay, bàn tay anh không ngừng gia tăng lực.

Mặt Cúc Phương tái đi vì khó thở, hai tay bấu chặt tay Tần Duệ Minh cố tìm sự sống sót trong cái chết.

Cô ta biết lần này mình khó lòng mà sống được.

Điều anh nghĩ được lúc này là phải chính tay giết chết người phụ nữ độc ác đã dã tâm hại chết con anh. Nhưng rồi tiếng kêu cùng sự khóc thét lên của Trình Hoa kéo ý. chí của anh trở về.

- Anh Vũ, Anh Vũ, mày tỉnh lại đi, đừng làm tao sợ...

Tần Duệ Minh từ từ buông lỏng Cúc Phương, anh quay đầu nhìn người phụ nữ trong lòng Trình Hoa, ánh mắt anh hiện rõ sự đau đớn.

Không nghĩ được nhiều, anh hất mạnh người Cúc Phương ra chạy tới bế thốc Hồ Anh Vũ lên đến bệnh viện.

Lần thứ hai Hồ Anh Vũ đến bệnh viện trong một ngày, ông bác sĩ thấy cô thì không khỏi ngạc nhiên.

- Lại là cô bé này nữa.

Ánh mặt trời về cư trú sau dãy núi, màn đêm buông xuống ngự trị một vùng trời, Hồ Anh Vũ lúc này mới tỉnh lại. Bên cạnh cô vẫn chỉ có một mình Trình Hoa...

Được con bạn quan tâm, cô thấy rất cảm động.

- Mày đưa tao tới đây sao?

Trình Hoa ái ngại lên tiếng, mắt nhìn về phía cửa. - Không phải tao, là anh ta!

Hồ Anh Vũ mặt tỉnh bơ nhìn theo hướng mắt Trình Hoa, lông mày cô hơi nhíu lại.

- Mày ra ngoài đi, tao có chuyện muốn nói với anh ta.

Trình Hoa nhìn Hồ Anh Vũ do dự, không tình nguyện lắm đứng dậy ra ngoài.

- Đã đỡ hơn chưa?

Tần Duệ Minh bước vào thì thuận tay khóa cửa, quay đầu nhìn cô dịu dàng hỏi.

- Anh cũng quan tâm sao? Không phải anh nói, sẽ không quan tâm đến loại người bần hàn như tôi sao?

Tần Duệ Minh nghe xong thì lông nhíu chặt, nhưng anh không muốn truy cứu.

- Tại sao không nói? - Tần Duệ Minh chợt hỏi.

Hồ Anh Vũ không hiểu, cô cũng không có dự định đi tìm hiểu, một ngày như vậy với cô là quá đủ rồi.

- Đứa bé cũng là con của anh, anh cũng có quyền được biết chứ. - Giọng Tần Duệ Minh thê lương, anh thật không giám tưởng tượng, hai năm qua cô đã phải gánh chịu những gì. Anh thề, những gì bọn họ đã làm với vợ và con anh, anh sẽ bắt bọn họ phải trả lại gấp mười lần.

Bầu không khí bỗng chốc ắng đến lạ thường.

Hồ Anh Vũ cúi đầu nhìn bụng mình, hốc mắt cô dần ửng đỏ.

- Nó không phải con anh. - Cô khàn giọng trốn tránh.

- Vũ nhi?!

Mất đi đứa con, tráu tim cô tan nát thành từng mảnh. Hai năm qua tưởng nó đã được nhặt phép hoàn chỉnh, nhưng kể từ lúc gặp lại anh, từng mảnh nhỏ cứ như vậy rơi vãi. Nó vốn không thể nào hoàn chỉnh lại được nữa.

Nhìn cô khóc, trái tim Tần Duệ Minh như bị ai đó bóp nghẹt, thật khó thở, nếu nhìn kĩ sẽ thấy bên hốc mắt anh lấp lánh những giọt nước.

Tại sao, mọi chuyện lại thành ra như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.