Ân Thù Kiếm Lục

Chương 4: Trong vô thức, tôi lùi lại một bước




Anh ngồi xuống, hai người im lặng ăn xong bữa sáng mới mở miệng nói chuyện.

“Hôm qua anh gặp em gái em.” La Khiêm nói với cô.

“Tiểu Dư?” Hạ Tiểu Tiệp hơi giật mình, “Anh biết Tiểu Dư?”

“Không biết.”

Cô trừng mắt nhìn anh, hơi sửng sốt một chút: “Vậy sao anh…”

“Anh biết bạn trai của cô ấy.”

“Bạn trai… Tiểu Dư?” Cô nghẹn họng nhìn trân trối, càng thêm giật mình. Tiểu Dư quen bạn trai? Sao có thể? Tiểu Dư cũng không nói gì với cô hay mẹ, điều này cũng không phù hợp với tính cách của Tiểu Dư.

“Anh ta là dạng người thế nào? Làm việc gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Anh và anh ta thân lắm à?” Cô không tự chủ được hỏi anh, rất tò mò lại quan tâm.

“Rất thân, anh và Tiêu Kì quen nhau năm năm…” La Khiêm còn chưa nói xong liền bị Hạ Tiểu Tiệp ngắt lời.

“Chờ một chút!” Cô ngạc nhiên kêu to “Anh vừa nói ai? Tiêu Kì?”

La Khiêm khó hiểu nhìn cô, chần chừ một chút rồi gật đầu. “Sao vậy?” Nhìn phản ứng của cô giống như hơi khiếp sợ, lại có chút khó tin.

Hạ Tiểu Tiệp trợn mắt há hốc mồm theo dõi anh, sau đó chậm rãi lắc đầu, rồi đột nhiên bật cười ra tiếng, rồi càng khó có thể kiềm chế được, liền dùng tay che miệng vẫn không ngăn được tiếng cười khoái trá của cô.

“Có câu nói một người vui không bằng mọi người cùng vui. Em đang cười cái gì? Có thể nói ra được không, để anh cùng em cười?” La Khiêm nhìn cô cười, không nhịn được mở miệng hỏi. Anh chưa bao giờ thấy cô không khống chế được như thế, thật sự rất ngạc nhiên, rốt cuộc là chuyện gì khiến cô cười thành như vậy?

Hạ Tiểu Tiệp cười như đứa trẻ một hồi lâu mới miễn cưỡng ngừng lại, nhưng là ý cười trên mặt vẫn không kiềm chế được.

“Có thể chia sẻ không?” La Khiêm thấy cô dừng, mở miệng hỏi lại, anh thật sự sắp kinh ngạc đến chết.

“Em không biết nên bắt đầu nói từ đâu.” Trong tiếng nói của cô vẫn mang theo ý cười.

“Từ đầu thì thế nào?” Anh đề nghị.

“Từ đầu quá dài. Vậy từ…” Cô thoáng suy tư một chút, nhìn anh nói: “Có nhớ anh từng hỏi em khi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, vì sao em lại đau lòng khóc như vậy?”

“Em vẫn chưa nói cho anh biết vì sao.” Anh vẫn nhớ.

“Bây giờ em có thể nói cho anh biết vì sao. Bởi vì khi đó vừa khéo em và Tiêu Kì chia tay, anh ấy nói người trong lòng mình chính là em gái Tiểu Dư của em, không phải em, khiến em cảm thấy rất đau lòng và ủy khuất.”

“Tên khốn nạn!” La Khiêm nghe vậy, cắn răng chửi nhỏ một câu.

Anh cho tới bây giờ cũng không biết hai người họ quen nhau, còn có một quá khứ như vậy. Nếu nói cho anh biết sớm một chút, anh nhất định sẽ hung hăng đánh Tiêu Kì. Có điều bây giờ biết cũng không muộn, tên kia chết chắc rồi!

Nhìn dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của anh khiến cô không khỏi tò mò hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy? Có phải là muốn đi đánh Tiêu Kì báo thù cho em?”

“Tên đó không chung tình, vốn nên đánh.” Vẻ mặt của anh như thay trời hành đạo, tuyệt không chút đồng tình.

Hạ Tiểu Tiệp lắc đầu với anh, nói: “Kỳ thực cũng không phải là Tiêu Kì không chung tình, người trong lòng anh ấy vốn chính là Tiểu Dư. Là em biết rõ hai người họ người có tình, người có ý, nhưng lại cố ý tổn hại đến tình cảm chị em, cũng tổn hại đến lương tâm của mình, trở thành người thứ ba phá hoại tình cảm của họ. Nước mắt của em ngày đó, thực ra có một nửa là chán ghét chính mình.”

La Khiêm cứng họng nhìn cô, giống như chuyện cô nói ra thật dọa ngây người.

“Có phải bị dáng vẻ ghê tởm của em dọa?” Cô kéo nhẹ cánh môi, như nói đùa nhưng lại giống tự giễu bản thân.

Anh lắc đầu, biết rằng tình yêu là sự kỳ lạ đầy ma lực, luôn khiến người ta không tự chủ được làm ra những chuyện không đồng nhất hoặc trái với lương tâm và lý trí. Như anh năm đó, biết rõ mình không có bao nhiêu thời gian, sức lực và điều kiện yêu đương, kết quả lại gặp được cô, còn không phải là yêu đương với cô sao. Có lúc anh nghĩ lại, nếu năm đó không phải cô rời anh đi không một lời, tình cảm lưu luyến của họ có thể kéo dài bao lâu, có thể kéo dài đến lúc gặp bố mẹ cô sao? Bố mẹ cô mà biết được thân thế của anh, không có điều kiện kinh tế và bằng cấp, sẽ đồng ý giao phó con gái có điều kiện tốt như vậy cho anh sao? Coi như khi đến gặp, cô và anh ở bên nhau, giống như một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu, hình dung này tuyệt không khoa trương. Cô có phải đã thấy rõ chuyện này cho nên mới quyết định bỏ anh mà đi?

“Năm đó vì sao em rời khỏi anh?” Nhìn cô, La Khiêm rốt cuộc không ngăn được hỏi ra những điều nghi hoặc chôn dấu dưới đáy lòng nhiều năm.

Tuy rằng biết rõ không tránh được vấn đề này, nhưng khi Hạ Tiểu Tiệp nghe anh hỏi như vậy, thân thể liền cứng đờ, cảm giác được lòng hơi đau, bởi vì trong giọng nói của anh rõ ràng lộ ra khó hiểu và bị thương. Nhưng giờ này khắc này cô chỉ có thể nói với anh ba chữ, “Thật xin lỗi.”

“Anh muốn biết vì sao. Có phải anh đã vô tình làm chuyện gì khiến em thất vọng, em mới bỏ anh đi không?” Anh nhìn cô chằm chằm không rời mắt, khát vọng được biết đáp án.

Cô cúi đầu, không tiếng động lắc lắc đầu.

“Như vậy rốt cục là em thấy rõ ràng, suy nghĩ cẩn thận, là anh căn bản không xứng với em, cho nên em mới ra đi?” Anh trầm mặc rồi thình lình hỏi.

Cô bỗng ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn anh, không ngờ anh lại nghĩ như vậy.

“Không phải!” Cô dùng sức lắc đầu, nhanh chóng mà kiên định nói với anh.

“Vậy là vì sao?” trong mắt anh có tia chua xót và không tin.

Bởi vì em có thai, nếu tiếp tục ở bên cạnh anh nhất định sẽ liên lụy đến anh, khiến anh buông tha cho ước mơ và mong muốn ban đầu thật vất vả, bận rộn lo cho cuộc sống. Không muốn anh thương tiếc đứa bé, lại càng không muốn anh rơi vào thế khó xử. Ra đi, em nghĩ ngoài cách này ra không còn cách nào khác.

Những lời này đều là lời nói thật, nhưng bây giờ căn bản là Hạ Tiểu Tiệp không nói nên lời. Thứ nhất, cô không biết rốt cuộc là anh có hận cô hay không, có tin lời cô nói hay không. Có thể nghi ngờ cô là vì anh phát triển rất nhanh nên mới trở lại bên người anh không?

Thứ hai, cô không biết bây giờ anh có hẹn hò với ai không, nếu như anh nói có sẽ chỉ làm tình cảm bây giờ xấu đi mà thôi. Cô không nghĩ lại lần nữa làm người thứ ba, phá hỏng nhân duyên của người khác.

Thứ ba, cô còn chưa chuẩn bị tất cả, đứa bé cũng vậy.

Thứ tư, cũng là điều quan trọng nhất, khi anh biết đứa bé tồn tại, nói muốn cướp đứa bé đi, thì cô nên làm gì?

Không thể nói, tuyệt đối không thể nói cho anh tất cả mọi chuyện! Ít nhất là cho đến khi cô chuẩn bị tốt, biết được dự định tiếp theo của anh, thì không thể nói ra.

“Mấy năm nay, anh có gặp được người phù hợp không?” Cô mở miệng hỏi anh, làm như hết sức tự nhiên nhưng vẫn bị anh nhìn thấu.

“Em muốn biết anh bây giờ có bạn gái không, phải không?” La Khiêm hơi đăm chiêu xem xét cô, không nhanh không chậm mở miệng nói.

Cô không còn cứng rắn, xấu hổ không biết trả lời phải hay không phải. Anh trước kia cũng không như vậy, khí thế bức người.

“Em hy vọng anh trả lời có hay không có?” Anh không chuyển mắt nhìn cô.

“Chuyện này cũng giống như có thai, có liền có, không có vốn không có, không hy vọng sao cả, không phải à?” Trầm mặc xuống, cô nhẹ nhàng bâng quơ trả lời.

“Cái gọi là hy vọng cũng chỉ là hi vọng trong lòng, ngẫm lại vô phương. Cho nên em hy vọng anh trả lời có hay không có?” Anh lại hỏi, chuyên chú nhìn cô, như muốn biết đáp án trong lòng của cô.

“Em không nghĩ sẽ trả lời vấn đề này.” Nhìn thẳng anh một lúc lâu, Hạ Tiểu Tiệp không nhịn được xoay đầu nói.

“Không có.”

Anh đột nhiên mở miệng trả lời, làm cô không tự chủ được lại di chuyển tầm mắt đến trên mặt anh, còn tưởng mình nghe nhầm.

“Cái gì?” Cô không dám tin hỏi.

“Anh không có bạn gái, vẫn chưa có.” Anh nhìn thẳng hai mắt cô, một lần nữa nói rành mạch câu trả lời của anh cho cô.

Tất cả âm thanh bốn phía như đột nhiên không còn, chỉ còn lại tiếng tim của cô thẳng thắn đập, nước mắt rơi xuống rõ ràng, dứt khoát. Hạ Tiểu Tiệp cảm thấy… Không, cô không biết nên cảm thấy cái gì, chỉ biết trong khoảng thời gian ngắn không biết nên đối mặt với đáp án này như thế nào, nên lựa chọn tin tưởng anh hay là nghi ngờ anh? Mình nên vui vẻ. Hay là vì anh mà khổ sở? Có nên hỏi anh là vì sao? Bởi vì lấy điều kiện hai ba năm qua của anh, độc thân, phụ nữ muốn gả cho soái ca hoặc muốn làm phu nhân thì sẽ không có khả năng bỏ qua anh. Anh làm sao đến giờ vẫn không có bạn gái? Cho nên, là vì sao? Mục đích của anh là muốn cô tự trách hay cảm động. Lừa dối cô, rồi vứt bỏ cô, khiến cô nếm thử sự đau khổ trước đây của anh? Tựa như tiểu thuyết tình yêu, nhân vật nam chính đều khốn nạn như nhau?

“Em không hỏi anh vì sao à?” Anh nhìn cô nói.

Cô lắc đầu, sợ một khi câu hỏi vừa ra khỏi miệng sẽ trở thành con cá mắc câu, rốt cuộc vô lực thay đổi lại.

“Vì sao không hỏi?” Anh hỏi cô.

Cô lại lắc đầu, miệng nhanh chóng ngậm thật chặt.

“Bây giờ em hoàn toàn không còn hứng thú muốn liên quan gì đến anh, cho nên không hỏi sao, ngay cả hỏi cũng lười hỏi?” La Khiêm không chuyển mắt xem xét cô.

Cô trợn to hai mắt, sau đó lại nhíu nhíu mày, không thể không phủ nhận, “Không phải như vậy.”

“Như vậy là như thế nào?”

Cô lại khép miệng lại.

“Quên đi, em không hỏi cũng tốt.” Anh nhìn cô trong chốc lát bỗng nhiên mở miệng nói: “Bởi vì ngay cả anh cũng không biết vì sao mình vẫn không có bạn gái, là vì công việc quá bận, không có chỗ ở, hay là bởi vì…” Anh đột nhiên im miệng, không muốn nói nữa.

Bởi vì sao? Hạ Tiểu Tiệp suýt mở miệng hỏi anh. Anh như vậy thật sự rất tâm kế, trước kia anh có như vậy đâu.

“Bây giờ em đang làm gì?” Anh đột nhiên đổi đề tài, không nghĩ lại khiến không khí trở nên càng lúc càng cứng ngắc.

“Bán nhà.” Cô trả lời.

Đáp án này ngoài dự liệu, khiến La Khiêm không nhịn được ngẩn ra một chút, bởi vì hình tượng của cô và nghề này thật sự không hợp với nhau cho lắm.

“Anh giật mình?” Nhìn vẻ mặt anh sửng sốt, miệng cô đột nhiên giương lên nhẹ nhàng hỏi.

“Có chút.” Anh gật đầu thừa nhận.

“Vì sao?” Cô tò mò hỏi.

“Bởi vì anh nghĩ em thích làm văn thư linh tinh, chỉ cần im lặng ngồi ở chỗ ngồi làm việc. Làm kinh doanh cần chịu được bão táp mưa sa, dầm mưa dãi nắng, để ứng phó hoặc lấy lòng khách, còn phải có miệng lưỡi. Công việc này không thích hợp với em.” Anh nhíu nhẹ mày nói.

“Anh thấy em thật mềm mại, chỉ thích hợp ngồi trong văn phòng?” Cô hỏi anh.

“Anh biết em ngoài mềm trong cứng, nhưng công việc kinh doanh rất vất vả cũng quá làm lụng vất vả, sao em lại muốn chọn lựa công việc như vậy, hẳn là em có nhiều sự lựa chọn chứ?” Anh nhăn mặt nhăn mày.

Bởi vì làm kinh doanh thời gian có vẻ tự do, cô sẽ có nhiều thời gian chăm sóc con; bởi vì kinh doanh thu vào có vẻ nhiều, cô có tới hai miệng ăn; bởi vì cô là con gái bất hiếu, không nghĩ sẽ tăng thêm gánh nặng cho bố mẹ, cho nên cô càng phải kiếm thật nhiều tiền phụng dưỡng họ.

“Em có suy tính của em.” Cuối cùng cô chỉ tránh nặng tìm nhẹ nói.

“Suy tính cái gì?”

Cô cười nhưng không nói, kéo dài chủ đề công việc, mở miệng hỏi anh, “Em nghĩ bây giờ thời gian anh sống ở nước ngoài có vẻ nhiều, lần này về nước là vì công việc à?”

Anh hơi đăm chiêu nhìn cô, không trả lời vấn đề của cô, lại trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên mở miệng nói: “Anh muốn mua phòng.”

“A?” Cô ngơ ngác nhìn anh, hơi há miệng. “Anh nói gì?”

“Anh muốn mua phòng.” Anh càng thêm khẳng định.

Hạ Tiểu Tiệp lộ ra biểu tình dở khóc dở cười. “La Khiêm, đừng đùa.”

“Anh không hề đùa, là anh thật sự nghĩ sẽ mua một phòng ở.” Anh lấy vẻ mặt biểu tình thật thà nói với cô.” Mấy năm gần đây, anh vẫn không có chỗ ở, đi làm đều ở khách sạn, ngay cả khi về nước cũng vậy. Anh muốn có một căn nhà, không muốn khi trở lại quê hương cũng ở khách sạn giống như khách tham quan...”

“Anh… ở khách sạn?”

“Ừ.”

“Mỗi ngày?”

“Trừ đi máy bay và lúc việc, hoặc là đối tác sẽ giúp anh sắp xếp chỗ ở gần đó.”

“Vì sao?” Cô khó có thể tin. “Lấy khả nănng bây giờ của anh, hẳn anh phải có đủ tiền để mua một phòng để ở chứ?”

“Một khoảng không gian không ai chờ anh về, chỉ có không gian cùng không khí lạnh như băng, làm gì?” Anh kéo môi, lạnh nhạt cười.

Hạ Tiểu Tiệp nghe xong, cảm thấy một trận đau lòng. Không ai chờ anh trở về, chỉ có không gian cùng không khí lạnh như băng… Anh vì sao lại nói như vậy? Hại tâm tính lương thiện của cô đau, đau quá.

“Một khi đã như vậy, vậy bây giờ anh cần gì phải mua?” Cô bắt buộc chính mình mở miệng hỏi anh.

“Bởi vì ở đây là cố hương của anh, bởi vì anh muốn ở đây có một căn nhà để trở về, có thể không cần ở lại khác sạn.” Anh nhìn cô “Em có thể giúp anh việc này không? Giúp anh tìm phòng, giúp anh mời người sắp xếp trang hoàng, có thể chứ?”

Hạ Tiểu Tiệp trầm mặc một hồi lâu, rốt cục hít sâu một hơi, thỏa hiệp gật đầu. “Phòng em có thể giúp anh tìm, dù sao em cũng là người bán phòng, chỉ cần anh nói cho em biết điều kiện, diện tích khoảng bao nhiêu, bao nhiêu phòng, muốn mua ở khu vực nào...” Cô còn chưa dứt lời đã bị anh cắt ngang.

“Chỉ cần em thích là được.”

Miệng cô khẽ nhếch, giật mình nhìn anh. Cách nói này của anh…

“Phòng này là anh ở, sao lại là em thích?” Cô không tự chủ được lắp bắp hỏi.

“Bởi vì anh tin tưởng ánh mắt của em, có chỗ nào không đúng à?” Anh vẻ mặt vô tội.

Cô trừng mắt nhìn, vội vàng lắc đầu.

“Không có.” Cô nói, đồng thời thầm mắng mình ngu ngốc, lại miên man suy nghĩ, nghĩ đến việc cô làm chủ, cô thích làm gì thì làm. Cô là đại ngu ngốc.

“Một khi đã như vậy, vậy thì em theo anh đến khách sạn một chuyến.” Anh nói.

“Vì sao lại muốn em tới khách sạn?” Cô không tự chủ được lại lắp bắp.

“Bởi vì mọi giấy tờ chứng nhận anh đều để ở khách sạn.”

“Không cần phải cho em giấy chứng nhận nhanh như vậy, chờ sau khi tìm được phòng...” Cô vội vàng lắc đầu giải thích, lời còn chưa dứt lại bị cắt ngang.

“Anh lên máy bay đi Pháp công tác đêm nay”, Anh nói cho cô biết. “Ít nhất cũng ở lại đó nghỉ ngơi một tháng, tiếp theo còn đi Mexico một chuyến, rồi mới trở về, khả năng là ba bốn tháng sau. Anh hy vọng lần sau trở về là có thể “về nhà”.”

Không nghĩ tới anh vừa xuất hiện lại muốn đi, Hạ Tiểu Tiệp không khỏi có một cảm giác mất mát và khổ sở. Nhưng cô dựa vào cái gì mà mất mát và khổ sở? Cô cũng không là gì của anh.

“Em biết rồi, em sẽ cố hết sức làm được như hy vọng của anh, lần sau anh về là có thể về nhà.” Cô thật sự gật đầu nhận lời.

“Cám ơn em, cô “Này.” Anh chăm chú nhìn cô thật sâu nói.

Nghe thấy xưng hô quen thuộc này lại khiến người ta hoài niệm chuyện cũ, làm yết hầu Hạ Tiểu Tiệp thu nhanh một trận.

“Đừng khách sáo, anh “Này”.” Cô ách thanh mở miệng.

***

Đó là một căn nhà lớn có cỏ mọc xung quanh, hai tầng, có gara, rộng một trăm mét, trên cơ bản có thể nói là một căn nhà đẹp.

Thực tế nó chính là một căn nhà đẹp, một căn nhà giá trị một ngàn ba trăm vạn, đó là khu nhà cao cấp. Chỉ có một mình La Khiêm, kỳ thực không cần mua nhà lớn như vậy, nhưng Hạ Tiểu Tiệp vẫn cảm thấy nên lo cho tương lai của anh, bởi vì sớm muộn gì anh cũng sẽ kết hôn sinh con, có người nhà, cho nên lớn một chút có vẻ tốt hơn. Sở dĩ tự mình chọn căn nhà lớn mà không phải nhỏ, là tính đến vấn đề riêng tư, dù sao La Khiêm cũng coi như là người nổi tiếng, hẳn là không muốn đi ra đi vào bị người khác chỉ trỏ, hay trở thành nhóm gia đình là đối tượng bàn luận khi trà dư tửu hậu.

Về phần tuyển chọn chỗ ở thì chọn vùng ngoại thành, mà không phải nội thành bụi mù tạp âm tràn ngập, đó là vì họ từng thảo luận qua là ưa thích thành thị hay là nông thôn, vĩnh viễn lựa chọn của anh đều là cái sau. Lý do rất nhiều, tỷ như có vẻ tĩnh lặng, có vẻ có ý vị, có vẻ thuần phác, có vẻ nhàn nhã, không khí có vẻ mới mẻ. Cho nên cô biết anh thích nông thôn yên tĩnh, càng sâu cho cuộc sống có thể phương tiện thành thị.

Tổng hợp lại đã hết mấy giờ, hơn nữa tiền anh gửi ngân hàng nhiều đến nỗi làm cô cắn lưỡi, ngay cả luật sư anh cử đến cũng hai tay tán thành quyết định của cô, cô càng thêm không sợ hãi giúp anh vung một số tiền lơn, thuận tiện lấy của anh một chút thù lao, giúp con gái mua quà - đây chính là món quà đầu tiên bố tặng con gái!

Thời gian bận rộn trôi qua thật nhanh, bốn tháng nháy mắt đã không còn.

Tiểu Dư và Tiểu Kì đang trong giai đoạn đăng kí kết hôn, khiến cô rất hâm mộ, kìm lòng không đậu càng muốn giúp La Khiêm, lại chỉ có thể giúp anh quản lý chuyện phòng mới. Vì mọi chuyện đều cúc cung tận tụy mà khiến cho tất cả công nhân đều nghĩ cô mới là nữ chủ nhân của căn phòng này.

Việc trang hoàng phòng ốc bắt đầu từ tuần trước đã đến gia đoạn nghiệm thu, mà anh thân là chủ nhà lại vẫn bặt vô âm tín. Luật sư của anh nói với cô, không có một chút tin tức chính là tốt lành. Cô vốn cũng không biết những lời này là có ý gì, đến khi luật sư Trần nói một chút với cô về quá khứ của anh. Tỷ như vì muốn chụp ảnh quần chúng diễu hành, kết quả bị đánh thành trọng thương, ở bệnh viện hôn mê hai ngày, tỉnh lại thì không thể động đậy mà còn không thể liên lạc với người khác, ước chừng mất tích một tuần, đó là còn chưa kể có người nói rằng có khả năng anh đã chết. Lại tỷ như vì lấy tài liệu mà ra khỏi đội, lạc đường ở thảo nguyên lớn châu Phi, suýt trở thành bữa tối cho sư tử. Còn có ví dụ quá rảnh rỗi, lại đi báo danh chí công, chạy đến khu cứu trợ nạn dân, kết quả nạn dân thành bạo dân, nhóm chí công vinh quang đứng mũi chịu sào… Chuyện kiểu này, nhìn mãi cũng thành quen mắt.

“Cho nên”, Luật sư Trần cho một kết luận, “Đối với luật sư nắm giữ di chúc của anh ấy, không có tin tức chính là tin tức tốt.”

Hạ Tiểu Tiệp biểu tình đồng ý. Đối với việc không có tin tức chính là tốt lành.

Mang theo lời cầu chúc bình an, cô thay anh nghiệm thu trang hoàng ngôi nhà, còn giúp anh chọn mua tất cả đồ gia dụng hằng ngày cho anh, hi vọng sau khi anh đi công tác vất vả trở về, ngoài nghỉ ngơi thật tốt thì không cần bận tâm đến việc nhà nữa. Tóm lại, vấn đề có thể dùng tiền giải quyết đều đã giải quyết, cuối cùng cũng chỉ còn lại quét dọn là quan trọng nhất bây giờ.

Cô đương nhiên biết việc này công ty vệ sinh cũng có thể đảm đương, nhưng cô cảm thấy những người đó làm việc không tận tâm, cùng chỉ thêm lãng phí tiền, vì không vừa mắt phải tự quét dọn lại một lần, không bằng tự cô làm lấy ngay từ đầu. Có quyết định như vậy, mỗi ngày chỉ cần có một chút rỗi mà công ty không tìm cô, cũng không có khách hàng tìm, cô sẽ chạy đến căn hộ mới của anh dọn dẹp. Có khi quét dọn được một nửa điện thoại vang lên, cô lại phải bỏ việc bên này, tựa như bây giờ.

Nghe thấy tiếng chuông, Hạ Tiểu Tiệp nhíu mày, ngẩng đầu nhìn đến cái di động cô để trên bàn phòng khách, bất đắc dĩ thở dài. Cô cởi phắt cái tạp dề ra, bỏ chiếc găng tay cao su tay phải đang đi, đi đến bên cạnh bàn cầm lấy di động, nhìn một chút, bên trên hiển thị một tin nhắn, là số điện thoại lạ.

Không biết người này là ai? Là tiếp thị mời cô mua bảo hiểm, hay vẫn là người chủ căn hộ mới gọi đến? Cô hy vọng là người sau.

“Alo.” Cô nhận điện thoại.

“Tiểu Tiệp à? Anh là Tiêu Kì.”

Lại là điện thoại của một người hoàn toàn bất ngờ, làm cô không khỏi ngây ngốc sửng sốt một chút, mới phản ứng lại.

“Tiêu Kì? Sao anh lại gọi điện thoại cho em?” Cô kinh ngạc hỏi, một lúc sau, đột nhiên liên tưởng đến người bây giờ đang có quan hệ vô cùng thân thiết với anh. “Là Tiểu Dư có chuyện gì à?” Cô sốt ruột hỏi.

Cô vì em gái song sinh kia mà tổn hao biết bao tâm trí, mấy tháng trước vì bệnh viêm ruột thừa cấp tính mà phải mổ, nằm viện mất một tuần còn chưa thông báo cho người nhà biết, thật sự là đem tất cả ra chọc tức mà. May mà sau những chuyện đó, tất cả đều bình yên vô sự.

“Tiểu Dư tốt lắm, cô ấy không có việc gì.”

Cô nghe vậy thở phào một hơi, nhưng đồng thời nghi hoặc lại càng sâu.

“Vậy anh gọi điện thoại cho em vì chuyện gì?” Cô trực tiếp hỏi.

Đầu bên kia im lặng một chút, khiến cô không nhịn được nghi ngờ là tín hiệu di động không được ổn định? Nhưng đưa điện thoại di động ra trước mắt lại thấy tín hiệu bắt rất tốt.

“Tiêu Kì?” Cô kêu lên. Chẳng lẽ là do bên kia tín hiệu kém? “Không nghe thấy à? Này? Này?”

“Anh nghe được.” Anh đáp lại.

“Vậy sao anh không nói gì?” Cô sửng sốt một chút, không nhịn được hỏi.

“Tiểu Tiệp…” Không biết vì sao, cô cảm thấy ở bên kia điện thoại anh có lời khó nói, sau đó hình như cô nghe thấy anh hít sâu một hơi, tiếp theo mới trầm giọng nói: “La Khiêm đã xảy ra chuyện.”

Trong chốc lát trong đầu một mảnh trống rỗng, thân thể của cô không tự chủ được lắc lư, phải dùng tay chống xuống bàn mới đỡ được cơ thể. Mặt cô không còn chút máu, động tác chậm chạp lắc đầu, nghe không hiểu lắm cuối cùng anh câu nói câu đó là có ý gì. Ai gặp chuyện không may? Anh nói là ai? Không thể là anh ấy...

“Ai?” Tiếng nói này là của ai? Không giống cô.

“Em bây giờ ở đang đâu? Anh lái xe qua đó đón em.” Tiêu Kì không trả lời vấn đề của cô.

Đón em? Cô mờ mịt nghĩ, đón ai? Em? Cô? Đúng rồi, là cô. Đón cô đi đâu?

“Muốn đi đâu?” Cô hỏi lại theo bản năng.

“Mexico. Anh đã mua vé máy bay, Tiểu Dư sẽ về lấy hộ chiếu và hành lý giúp em, anh và cô ấy hẹn nhau ở sân bay”, Anh nói xong bỗng nhiên tạm dừng một chút, lời lẽ do dự: ”Nếu em không muốn đi cũng không sao.”

Không muốn đi? Đi đâu? Đúng rồi, Mexico.

La Khiêm ở Mexico. La Khiêm… Đã xảy ra chuyện…

“Không! Em muốn đi.” cô tìm về tiếng nói của mình, mặc dù hơi run run lại mang theo thái độ kiên định không thể dao động. “Em cho anh địa chỉ chỗ này, anh có bút trong tay không? Cầm lấy ghi lại.”

Hạ Tiểu Tiệp bình tĩnh nói cho Tiêu Kì địa chỉ căn hộ mới của La Khiêm niệm, Tiêu Kì nói lại một câu “Gặp rồi nói sau” liền cúp điện thoại. Còn cô lại cầm di động, giống như đầu gỗ, đứng ngây ngốc mất nửa ngày.

Cô biết mình còn có việc phải làm, ít nhất là gọi điện thoại đến công ty xin phép, hẹn với mấy vị khách hàng dời ngày đi xem nhà sang hôm khác, đồng thời nhờ giải quyết cho cô một số vấn đề. Những vấn đề này luôn được cô giải quyết ổn thỏa trước khi lên máy bay, nhưng giờ phút này cô lại không có cách di động, giống như chỉ vừa tùy tiện động đậy một chút, thân thể của cô sẽ đổ sụp xuống.

Không có việc gì. Hạ Tiểu Tiệp, mày phải bình tĩnh, không nên suy nghĩ bậy bạ, La Khiêm nhất định sẽ không sao! Bởi vì ngay cả chuyện mình có con gái anh cũng chưa biết, cũng chưa từng ôm con gái của mình, thậm chí ngay cả nhìn cũng chưa nhìn, làm sao anh có thể để mình xảy ra chuyện đây? Đúng không? Đúng không?

Đúng vậy, nhất định không có việc gì. Cô phải tin tưởng anh, nhất định phải tin tưởng anh. Tuyệt đối không nên suy nghĩ bậy bạ, cô còn có việc khác phải làm, không được nghĩ dù một chút là anh xảy ra chuyện. Cô nói với chính mình, đồng thời xoay người, hai chân lại bỗng mềm nhũn, suýt té ngã, may mà đúng lúc đó có ghế sô pha dựa lưng đỡ, lúc này mới đứng vững được trên hai chân mềm nhũn. Cô nhắm mắt lại, chậm rãi hít sâu, nói với chính mình nhất định phải bình tĩnh, nhất định phải chống đỡ, bởi vì anh còn ở Mexico chờ cô đi tìm anh.

Lại lần nữa mở hai mắt, biểu tình trên mặt đã không còn nửa điểm suy yếu hay hoảng hốt, cố gắng giữ cho mình thêm kiên định vững vàng, một biểu tình tuyệt đối sẽ không khuất phục hay thỏa hiệp trước vận mệnh.

Cô đứng thẳng lưng, cầm di động cất vào trong túi lớn, lấy ra từ bên trong lịch trình làm việc của mình, bắt đầu gọi điện thoại, gọi hết cuộc này đến cuộc khác, bàn giao hết việc này đến việc khác xong thì điện toại trong tay cô cũng vừa lúc vang lên.

Tiêu Kì đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.