Ân Thù Kiếm Lục

Chương 12: Hổ sói rình rập




Đi đêm nhiều có ngày gặp ma.

Xem mắt nhiều có ngày gặp phải người quen.

Đây là lời tuyên bố của một vị tiền bối xem mắt khi chia sẻ kinh nghiệm với Mộ Bình Phàm.

Số lần xem mắt của vị nữ tiền bối kia trong bốn năm đã vượt quá trăm lần. Trong đó, ba lần gặp phải đồng nghiệp cũ, hai lần đụng trúng bạn trai cũ, thậm chí có một lần giật mình nhất chính là gặp phải ông anh họ phương xa của mình. Cái kiểu loạn luân loạn lý này làm cho da đầu vị nữ tiền bối kia tê dại, dù trời rất nóng nhưng vẫn chạy về nhà lôi chăn bông ra trùm kín mít ba mươi phút mới xua được trận nổi da gà vừa nãy.

Bây giờ ngay trước mắt, Mộ Bình Phàm nghiệm chứng lại câu nói của vị nữ tiền bối kia quả thật còn chất, còn tinh khiết hơn cả vàng 24k.

Len lén giương mắt lên, dò xét người đàn ông ngồi đối diện.

Vóc dáng cao, vóc người tốt, mặt mày thanh tú, cả người toát ra một loại khí thế cương nghị.

Làm cho người ta chú ý nhất chính là cặp mắt kia của hắn, rất đen, bên trên còn có một tầng lạnh nhạt bao phủ, tỏa ra sự bình tĩnh bén nhọn.

Hắn bây giờ so với hắn trong trí nhớ của Mộ Bình Phàm còn tăng thêm một cỗ mị lực thành thục.

Hai người tiến cử bắt đầu nhiệt tình giới thiệu.

Mà ánh mắt Mộ Bình Phàm vẫn như cũ nhìn chằm chằm ly trà xanh thủy tinh của mình, từ trên xuống dưới, chìm chìm nổi nổi, mà trong lòng giống như thường ngày, bắt đầu tiến hành xếp loại người đàn ông trước mặt.

Bình Phàm sau khi tốt nghiệp sư phạm mầm non thì trực tiếp xin vào làm giáo viên của một nhà trẻ, đến nay đã được hai năm.

Từ lúc cô bắt đầu làm việc, ba bà cô tám bà dì bốn ông cậu năm ông bác trong nhà dưới sự chỉ đạo của mẹ Bình Phàm liền bắt đầu bày mưu tính kế hạ quyết tâm tìm kiếm cho bằng được bạn đời giúp cô.

Trên căn bản mỗi tháng một lần, tính ra, hôm nay là lần thứ hai mươi bốn.

Bình Phàm cũng không phải là bị ép buộc gì, dù sao các giáo viên trong nhà trẻ đều đã kết hôn, chỉ còn lại mình cô độc thân, bình thường đều tốt, nhưng đến mấy ngày như lễ tình nhân chẳng hạn thì Bình Phàm sẽ hơi hơi cảm thấy cô đơn.

Mấy lần đầu xem mắt còn ôm nhiệt tình hứng khởi, mà dần dần, đều đã phai nhạt.

Giống như nói đi dạo cùng một người xa lạ.

Xem mắt, cũng chính là hai bên lật bài với nhau, mục đích chính là kết hôn, yêu đương có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Mỗi lần xem mắt về nhà đi một mình trong công viên khu chung cư, Bình Phàm luôn nhìn cái bóng mơ hồ dưới chân mình, trong nội tâm tự nhiên lại sinh ra một loại thê lương, không nói nên lời.

Hai mươi lăm còn chưa xem là già, đối với cái gọi là tình yêu vẫn còn tồn tại một tia ảo tưởng, còn mong đợi câu chuyện yêu thương lãng mạn.

Ngóng trông sẽ có một ngày cùng người nào đó hai mắt nhìn nhau lập tức phóng điện lên tới mấy vạn vôn, dòng điện xèo xèo ì èo bắn loạn xạ, sát thương vô số người đi đường.

Sau đó oanh oanh liệt liệt náo loạn tạo nên muôn vàn chuyện máu chó.

Nghe thấy ảo tưởng này, mẹ Bình Phàm luôn muốn mắng Bình Phàm trẻ con.

"Ban đầu người theo đuổi mẹ như nước dưới biển, nhưng nhìn ba con thì biết, đó đủ để chứng minh mẹ không vì yêu ổng nên mới kết hôn với ổng. Nhưng nhìn bây giờ đi, cuộc sống gia đình nhà chúng ta không phải trôi qua rất tốt sao? Cho nên, đừng có tin vào mấy thứ gọi là tình yêu hư vô mờ mịt kia." Mẹ Bình Phàm nói như thế, cầm một hạt dưa ướp ngũ vị hương cho vào miệng, lưỡi chuyển chuyển, răng cắn một cái, mùi hạt dưa thơm béo lan tỏa trong miệng, sau đó "Phụt" một tiếng đem vỏ hạt dưa đen đỏ phun xuống đất, động tác lưu loát rất thoải mái.

Cha Bình Phàm ở bên cạnh vén áo lau nước mắt, run lẩy bẩy cầm lấy cây chổi tiến lên quét dọn.

Cha mẹ Bình Phàm đúng là nhờ xem mắt hơn hai mươi năm trước mà quen biết.

Xem mắt cái hoạt động này có thể kéo dài nhiều năm như vậy, sức sống mãnh liệt như thế, đủ để chứng minh, người ta đúng là thuận theo yêu cầu của thời đại.

Song, dựa theo nguồn tin xác thực từ nhà bà ngoại thì chuyện Bình Phàm nghe được lại là một chuyện khác.

Hơn hai mươi năm trước, người theo đuổi mẹ Bình Phàm đúng là như nước dưới biển, nhưng một khi đi xem mặt với bà rồi thì lập tức liền trân trọng vĩnh biệt không liên lạc nữa.

Nguyên nhân là vì mẹ Bình Phàm cuồng yêu gặm mía, vừa đi ra ngoài gặp người bán mía liền lập tức mua mấy cây, vừa đi vừa gặm, khí chất thục nữ không còn sót lại chút nào.

Cho nên, những người đàn ông kia đều bị dọa chạy té khói.

Cuối cùng còn xót lại cha Bình Phàm kiên cường một lòng cam chịu, cuối cùng thuận lý thành chương, sinh ra Bình Phàm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.