Ân Thù Kiếm Lục

Chương 10: Người quen cũ




Từ Mỹ về nước, một tuần đã trôi qua nhanh chóng. Hạ Tiểu Tiệp đã đi làm lại, vào công ty trả phép, đi làm. Một tuần qua, cô bận túi bụi. Ngoại trừ xử lý việc con đi nhà trẻ, cô còn phải chuyển nhà, mà La Khiêm còn đi xem xe, mua xe… Trong nhà mà không có xe thì thật sự không có phương tiện đi lại nên cô cùng đi mua với anh.

Đi qua chỗ khách sạn anh ở, dường như thấy cái gì cũng thiếu, cái gì cũng cần. Để dọn dẹp, lo lắng chuyện này, cô đã mất hẳn ba ngày. Người nào đó còn cố tình làm như có cũng được mà không có cũng được khiến cô không yên lòng. Bảo anh đi xem quần áo cho mình nhưng anh dẫn cô đi xem trang sức, mua quần áo cho cô, khiến cô tức cũng không được mà cười cũng không xong. Đây chính là tình huống dở khóc dở cười. Quần áo của anh thiếu rất nhiều, mặc dù có không ít là hàng hiệu nhưng đều là do đối tác tặng. Đồ anh mua toàn là loại hỗn tạp, mặc thấy thoải mái. Hơn nữa, còn có bộ thấy sắp rách nhưng anh vẫn còn mặc. Anh đã có một cuộc sống sung túc nhưng vẫn giống năm năm trước, không thay đổi chút nào mặc dù đã có tiếng tăm và thu nhập cũng tăng nhiều. Điểm ấy thật sự rất đáng quý.

“Anh có ít quần áo như vậy, khi phải tham gia các trường hợp quan trọng thì sao?” Cô tò mò hỏi.

“Người đại diện giúp anh chuẩn bị quần áo.”

Thì ra là thế, thảo nào mỗi lần thấy anh xuất hiện công khai đều là vest được chuẩn bị rất cẩn thận. Mà ngoài đời cô chưa bao giờ thấy anh mặc vest. Hành lý của anh đừng nói đến vest, ngay cả áo sơ mi cũng không có, cái nào cũng nhàu nát. Anh quả thực rất lợi hại. Bình thường ăn mặc tự do, khi phát biểu thì mặc đồ vest rất tự nhiên.

Nghĩ đến La Khiêm, Hạ Tiểu Tiệp không tự chủ được vui sướng trong lòng, đứng ở cửa công ty vười một mình.

“Buổi sáng vui vẻ.” Vẻ mặt cô tươi vười, sáng sủa chào hỏi đồng nghiệp.

Văn phòng yên lặng, không ai đáp lại cô.

“Làm sao vậy? Đã có huyện gì xảy ra?” Cô trừng mắt nhìn, nghi ngờ hỏi. Cô xin nghỉ phép hơn mười ngày, trong công ty đã có chuyện gì mà cô không biết?

Trong văn phòng vẫn yên lặng, không ai trả lời. Thậm chí, người ngồi bên cạnh cô, cùng làm việc cũng không ngẩng đầu liếc mắt một cái.

“Mỹ Linh…” Cô đi đến gần một đồng nghiệp, đang định mở miệng hỏi xem đã xảy ra chuyện gì thì cô ta đột nhiên đứng lên, xoay người bỏ đi.

Rốt cuộc là đã có chuyện gì? Thật kỳ lạ.

“Tiểu Lâm…” Cô xoay người nhìn về một đồng nghiệm khác thì ngay lập tức, cô ta quay sang nói chuyện với người bên cạnh, cứ như là cô không hề tồn tại.

Hạ Tiểu Tiệp bất ngờ, biết mình bị tẩy chay. Nhưng vấn đề là vì sao? Nếu là Tiểu Dư thì nhất định sẽ lớn tiếng hỏi mọi người, đáng tiếc cô không phải là một người có tài ăn nói. Chỉ cần mình đường hoàng chính chính thì sẽ không thẹn với lương tâm, người khác có nói gì thì cô cũng đều có thể bỏ qua. Cho nên cô không hề cảm thấy khó chịu, trực tiếp xoay người đi đến chỗ của mình, bỏ cặp xuống, đến văn phòng quản lý, báo cáo cô đã hết phép, trở về làm việc.

Gõ cửa, có tiếng người truyền ra: “Mời vào.” Sau đó, cô mới mở cửa đi vào.

Quản lý ngồi ở phía sau bàn, ngẩng đầu lên thấy cô, không biết vì sao nhăn mày lại, sau đó nhìn cô nói: “Đóng cửa lại, ngồi xuống, chúng ta nói chuyện một chút.

Ngay cả quản lý cũng có phản ứng rất lạ. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Hạ Tiểu Tiệp đóng cửa lại, ngồi xuống ghế sopha, quản lý cũng theo sau, ngồi đối diện.

“Tôi có một việc muốn hỏi cô.” Anh ta trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Chuyện gì? Quản lý cứ nói.”

“Nửa năm qua, cô làm việc rất tốt. Một nhân viên mới mà có biểu hiện như vậy là rất ổn, rất đáng để các đồng nghiệp khác học tập.” Quản lý nhìn cô nói.

Cô im lặng nghe, không trả lời vì biết đây chưa phải điểm quan trọng.

“Nhưng có một vài lời đồn về cô…” Quản lý ngừng một chút, nhíu mày rồi nói tiếp: “Có người nói cô lợi dụng sắc đẹp, cùng khách hàng… khụ, có quan hệ bất chính, cho nên mới có thành tích tiêu thụ xuất sắc như vậy.”

Họ rốt cuộc xem cô là cái gì? Vì tiền tài bán đứng bản thân? Quan hệ bất chính?

“Đương nhiên, đối với công ty thì chỉ cần nhân viên có tài, công ty kiếm được tiền, còn về phần dùng cách nào để kiếm thì công ty cũng không xen vào. Nhưng còn có nền nếp, tổn hại đến danh dự của công ty. Chuyện này…” Quản lý không nói hết nhưng ý đã biểu hiện tương đối rõ ràng.

Hạ Tiểu Tiệp cảm thấy cả người rét run, lạnh xuyên thấu tim.

“Quản lý tin những lời đồn đó?’ Tiếng nói của cô hơi trống rỗng. Dùng từ “cũng” bởi vì phản ứng của quản lý và các đồng nghiệm kia giống nhau, chứng tỏ họ đều có suy nghĩ như vậy.

“Tin hay không không phải là vấn đề. Vấn đề là không chỉ một người nhìn thấy hành vi của cô. Tình cảnh bây giờ của cô không thể chối cãi có biết không?” Quản lý nhắm mắt thở dài.

Thấy? Hết đường chối cãi? Vì sao cô lại cảm thấy thật là vớ vẩn, buồn cười?

“Xin hỏi ai thấy?” Cô không thể không truy hỏi. Cô thật sự rất muốn biết ai nói là đã nhìn thấy.

“Tôi không thể nói cho cô biết.”

“Cho dù người đó có cố ý sờ soạng tôi cũng không thể nói?”

“Thật vậy à?” Quản lý nhìn thẳng cô nói. “Nếu là thật thì tại sao không chỉ có một người nhìn thấy?”

“Ba người nói sẽ thành chuyện a. Anh chưa từng nghe à?”

“Tôi biết ý của cô. Nhưng…” Hơi do dự một chút, quản lý mới nói: “Ngay cả tôi cũng thấy.”

Hạ Tiểu Tiệp chấn động, còn tưởng mình nghe nhầm. “Cái gì?” Cô không dám tin hỏi lại.

“Tôi cũng nhìn thấy.” Vẻ mặt quản lý lộ ra chút đáng tiếc nhìn cô, thở dài nói lại lần nữa.

Cô trợn tròn mắt, há hốc mồm, một lúc sau mới có thể nói.

“Xin hỏi quản lý thấy cái gì? Anh không thể nói cụ thể một chút à?” Cô nhất định phải làm rõ chuyện gì đã xảy ra, không thể bị hiểu lầm được.

Quản lý hít sâu một hơi, hơi do dự, mới mở miệng nói tiếp: “Lần trước cô xin phép, từng bán một căn nhà mấy trăm ngàn. Cô từng ở lại căn nhà đó qua đêm phải không? Trừ lần đó ra, cũng có người thấy cô ở trong đó, không chỉ một lần ra vào. Họ đã nhìn thấy cô.”

“Thì ra là…” Cô thì thào lắc đầu nói. Rốt cuộc đã nhìn thấy vấn đề ở chỗ nào, nhưng lại càng thêm chạnh lòng.

Họ không hề kiểm chứng, nói cô là “quan hệ bất chính”. Từ đầu đến cuối không điều tra, không có cơ sở, cứ như vậy định tội cô. Đối với cô, đây không phản là vấn đề hiểu lầm, mà vấn đề ở đây là không tin vào nhân cách làm người của cô. Đồng nghiệp như vậy, hoàn cảnh làm việc như vậy… Nếu ngày trước cần tiền có lẽ cô sẽ buộc bản thân phải nhẫn nại tiếp tục đi làm ở đây. Nhưng bây giờ thì không cần. Cô thong thả đứng dậy.

“Quản lý, cảm ơn nửa năm qua đã chăm sóc tôi. Tôi muốn thôi việc.” Thái độ của cô rất kiên quyết.

Quản lý ngây người một chút, vội vàng đứng dậy nói: “Tôi không có ý muốn cô thôi việc. Tôi chỉ hy vọng cô có thể ý thức một chút về hành vi của mình, đừng để người ta mượn cớ.”

“Tôi biết. Tóm lại, nửa năm qua rất cảm ơn anh.”

Gật đầu chào, Hạ Tiểu Tiệp xoay người đi ra khỏi văn phòng, đến chỗ ngồi của mình, cầm lấy cặp da, rời khỏi công ty cô đã làm việc nửa năm. Đang định bỏ đi thì có tiếng “đing đing”. Tiếp theo, nam nhân vật chính xuất hiện.

Đồng nghiệp ở văn phòng nhìn thấy hai người đi cùng nhau, biểu tình nhất thời trở nên kỳ lạ khiến cô hiểu được cái đó gọi là mục kích nhân chứng.

Nhìn thấy Hạ Tiểu Tiệp, La Khiêm mỉm cười, đi nhanh về phía cô, đứng trước mặt.

“Sao anh lại tới đây?” Tuy rằng biết rõ mọi người xung quanh đều đang kéo dài lỗ tai để nghe lén hai người họ nói chuyện, Hạ Tiểu Tiệp vẫn không tự chủ được, lên tiếng hỏi.

“Rảnh rỗi không có việc gì, đến xem dáng vẻ làm việc của em mê người đến mức nào, thuận tiện đến chào hỏi mọi người trong văn phòng, cảm ơn vì đã chăm sóc vợ của anh.” La Khiêm tếu táo đáp lại.

“Nếu thật sự như vậy thì phải khiến anh thất vọng rồi. Bởi vì em vừa mới thôi việc.” Không để ý tới mọi người ở bốn phía nghe thấy từ “vợ” mà xôn xao lên. Cô nhìn anh giải thích.

Thôi việc? Tiếng xôn xao lại lớn hơn.

“Tại sao?” La Khiêm nghe vậy giật mình sửng sốt, nhíu mi hỏi cô.

“Sao cái gì mà sao? Chồng của em kiếm ra nhiều tiền như vậy lại còn muốn em vất vả làm việc kiếm tiền à? Cho anh nuôi là được rồi.” Cô thoải mái đáp, rồi lập tức híp mắt hỏi: “Hay là anh không muốn nuôi em?”

“Nuôi em cùng ba bốn đứa con cũng không có vấn đề gì.” Anh nhanh chóng trả lời. “Nhưng…”

“Đừng có nhưng. Hôm qua em đi qua cửa hàng bán túi xách, tuy rằng một cái túi giá lên tới chín vạn nhưng nó thật sự nhìn rất đẹp. Anh mua cho em làm quà sinh nhật luôn có được không?” Cô ngắt lời, kéo anh đi ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện muốn chuyển sự chú ý của anh.

Anh biết vì sao năm đó hai người yêu nhau anh chưa bao giờ mua quà gì cho cô, cũng không bảo cô thích cái gì thì mua, không đưa cô đến những nơi lãng mạn. Giờ nghĩ lại thấy canh cánh trong lòng cho nên bây giờ anh phải bù đắp lại. Còn muốn lên kế hoạch đưa cô đi du lịch nước ngoài, đi du ngoạn khắp nơi, muốn khiến cô vui vẻ, cảm động.

Cô hay nói đùa rằng nếu như vậy thì sẽ tiêu hết rất nhiều tiền, cả nhà sẽ phải ăn ngủ đầu đường, dựa vào không khí sống qua ngày. Không được. Anh phải chứng mình cho cô thấy tài sản của mình, đưa tất cả cho cô bảo quản, lúc đó cô nhất định không thể chống đỡ.

Nhưng khiến cô kinh ngạc đến nghẹn họng nhìn trân trối cũng là tài liệu ghi tất cả tài sản điều thuộc về cô và con, rốt cuộc là anh phải làm như vậy sao, đem tất cả tài sản sang tên cho hai mẹ con cô? Thật sự khiến người khác không thể tưởng tượng nổi.

Vì vậy, anh đắc ý nhìn cô nói, cho dù anh có tiêu hết cả tiền thì vẫn còn có vợ và con gái có thể dự vào nên rất yên tâm. Nói ngắn gọn, anh nghĩ tâm ý cô đã quyết, cho nên anh dám cam đoan nếu cô thật sự muốn cái túi xách hàng hiệu giá chín vạn kia thì anh khẳng định không nói hai lời…

“Ok. Trừ cái túi da đó, em còn muốn mua cái gì?”

“Em nghĩ đã.” Hạ Tiểu Tiệp cố gắng nén xúc động trong lòng, làm như suy nghĩ. Bây giờ cô không thiếu cái gì. Được anh thương yêu, chiều chuộng như đã có được cả thế giới. Cô còn cái gì không tốt? Bây giờ cô thật sự rất thỏa mãn, rất hạnh phúc.

“Được rồi. Em cứ từ từ nghĩ rồi nói cho anh biết.” La Khiêm mỉm cười nói.

Đinh đong… Đinh đong! Cửa kính mở ra, tiễn bước đôi vợ chồng nùng tình mật ý, để lại đằng sau vẻ mặt ngạc nhiên của nhiều người, mắt mồm há hốc đã lâu mà không hồi phục được tinh thần. Vợ? Chồng? Túi xách bằng da hàng hiệu giá chín vạn làm quà sinh nhật? Oh, my god. Không phải là thật chứ? Không phải chỉ là quan hệ bất chính thôi sao? Tại sao lại biến thành vợ chồng? Cô gái trẻ đó trở thành chủ nhân nhà giàu. Đó thật sự là chồng của Hạ Tiểu Tiệp? Có thể sao? Không thể có chuyện đó…

Nhưng họ nắm tay nhau, trong ánh mắt dịu dàng chỉ có người kia, xung quanh họ là không khí hạnh phúc. Dù là thật hay giả đều khiến người khác hâm mộ.

Rất hâm mộ, rất hâm mộ, rất hâm mộ!

***

Từ khi nghỉ việc, Hạ Tiểu Tiệp tưởng rằng mình sẽ nhàn hạ. Kết quả không phải là như vậy. Mỗi sáng cô vẫn dậy sớm vì muốn đánh thức con, đưa nó đến trường. La Khiêm cũng dậy rất sớm vì muốn chơi cùng con gái khiến cho cô cảm thấy mỗi ngày đểu rất hạnh phúc.

Sau khi con bé đến trường, thỉnh thoảng anh kéo cô về phòng ngủ, đương nhiên mười thì hết chín là vận động một chút với cô, rất thẹn thùng…

Có lúc anh kéo cô ra ngoài chụp ảnh. Địa điểm thì luôn tùy theo ý mình, chỉ cần là người quen thì dù lên trời hay xuống biển đều có thể. Phong cách chụp ảnh của anh vẫn như năm năm trước. Tùy hứng, không có mục đích trước, không có chủ đề, gần như tất cả đều dựa vào duyên phận. Kỹ thuật chụp ảnh của anh rất tốt, trước khi chụp đều quan sát rất kỹ từng chi tiết nhỏ. Anh luôn chọn những lúc người khác không chú ý, đang xúc động mà chụp lại nên những bức ảnh rất sống động, có cả hỉ nộ ái ố, yêu hận sân si, thất tình lục dục.

Cô thích nhìn vẻ mặt chuyên chú khi chụp ảnh của anh, thích nghe anh và người bị chụp ảnh nói chuyện phiếm với nhau. Nhưng thích nhất là khi nhìn anh giúp đỡ người khác, không thể không vươn tay trợ giúp, dáng vẻ hết sức lo lắng. Gặp ai anh cũng giúp đỡ. Cô nghĩ rằng anh đạt được thành tựu như bây giờ, tuyệt đối có liên quan lòng tốt.

Bởi vì anh luôn đưa cô đi khắp nơi chụp ảnh, lại muốn giúp cô có quan hệ tốt với mọi người nên đã biến cô thành trợ lý đi theo trợ giúp nhưng công việc này rất vui vẻ, rất thỏa mãn. Tục ngữ nói rất đúng, giúp nhau bởi niềm vui. Nhưng nói thật, mỗi ngày như vậy cũng rất mệt mỏi, mệt chết người.

***

“Reng reng reng …”

Tiếng đồng hồ báo thức buổi sáng vang lên khiến Hạ Tiểu Tiệp đang ngủ say bị đánh thức. Cô mệt mỏi đưa tay sờ xung quanh bàn trên đầu giường để tìm đồng hồ, tắt chuông đi, sau đó lên giường tiếp tục ngủ, tiếng động lại liên tục vang lên.

Như vậy không được, cô nhất định phải dậy sớm. Nếu không dậy được thì không đưa con tới trường được. Cô không ngừng nói cho chính mình nghe nhưng không biết vì sao thân thể lại không chịu nghe lời, may mà còn có thể dùng miệng.

“Oa Nhi, dậy thôi.” Cô gọi to.

Một giây, hai giây… Một phút, hai phút…

“Oa Nhi, dậy thôi.”

Không biết bao lâu sau, cô mới nghe thấy tiếng La Khiêm gọi con gái dậy. Chậm chạp mở mắt, không nhịn được, cô ngáp một cái, chậm chạp rời giường khiến anh nhẹ nhàng đè cô lại giường.

“Em ngủ thêm một chút nữa đi. Anh gọi là được rồi.” La Khiêm dịu dàng nói.

Cô mệt mỏi không có sức để tranh cãi, ừ nhẹ một tiếng, nhắm hai mắt lại, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.

Lại không biết qua bao lâu nữa, Hạ Tiểu Tiệp dần dần tỉnh lại, cảm giác xung quanh mờ mịt, giống như là đã quên mất điều gì rất quan trọng. Trong đầu hỗn loạn, mọi thứ có vẻ chậm làm cô mất một hồi lâu ngồi suy nghĩ rồi mới đột nhiên kêu to ra tiếng.

“Oa Nhi!”

Phút chốc, cô dựng người lên, quay đầu về phía phòng con, chỉ thấy trên giường trừ cô ra không còn ai cả. Xoa xoa tóc, cô xoay người tìm đồng hồ báo thức, nhìn thấy thời gian trên đồng hồ khiến cô giật thót người, sợ tới mức trợn mắt há mồm.

Đúng rồi, cô nhớ là hình như La Khiêm và cô có nói chuyện mấy câu với nhau. Anh nói cái gì, bảo cô tiếp tục ngủ. Đó không phải là mơ. 11:45. Cô có nhìn nhầm không? Đã sắp 12h rồi?

Cô vội vàng rời khỏi chăn, xuống giường đi ra khỏi phòng. La Khiêm đâu? Anh ở nhà hay ra ngoài? Tại sao lại không gọi cô dậy?

“La Khiêm?” Xuống tầng một, cô gọi to.

“Tiểu Tiệp, em dậy rồi à?” Không ngờ lại thấy anh từ phòng bệp nhô đầu ra, nhìn cô mỉm cười.

“Anh đang làm cái gì vậy?” Cô tò mò hỏi.

“Đang nấu bữa trưa.” Anh nói.

“Anh không phải chỉ biết nấu mì ăn liền à?”

“Thực ra thì anh còn biết nấu sủi cảo.” Anh lấy vẻ mặt đắc ý nhìn cô nói. “Buổi sáng anh có ra ngoài một chút, thấy có người bán sủi cảo tự làm nên mua mấy gói. Cho nên trưa nay chúng ta cùng ăn. OK?”

Cô gật gật đầu, không nhịn được, nhìn anh hỏi tiếp: “Tại sao anh không gọi em dậy? Khiến em ngủ trễ như vậy?”

“Nhìn em mệt mỏi quá.”

Nhìn vào anh không dời mắt, cảm thấy trên mặt anh có gì đó kỳ lạ.

“Sao vậy?” Cô hỏi anh, sau đó mới híp mắt lại nói: “Không phải anh muốn cười nhạo em vì thể lực không tốt đó chứ?”

Anh lắc đầu, tiếp theo lại bất ngờ hỏi cô một câu khiến cô đỏ mặt hơi xấu hổ.

“Tiểu Tiệp, kinh nguyệt của em đã đến chưa?”

Cô trừng mắt, hờn dỗi nhìn anh một cái: “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”

“Anh nghĩ hay là em đã có thai?” Anh nhìn cô, chậm rãi trả lời.

Hạ Tiểu Tiệp ngây người. Dạo này cuộc sống vui vẻ bận rộn khiến cô không chú ý đến chuyện này. Kinh nguyệt của cô đến vào ngày mấy? Cô nhớ hình như là ngày mười, mà hôm nay là…

“Hôm nay là ngày bao nhiêu?” Cô hỏi.

“Ngày hai mươi lăm.”

Cô ngơ ngác nhìn anh, trên mặt anh đầy sự nghi ngờ cùng chờ mong, còn có một chút sợ thất vọng. Anh nghĩ như vậy bởi vì thấy cuộc sống sinh hoạt thường ngày của cô đã thay đổi rất nhiều. Là thân thể không thích ứng hay do một nguyên nhân nào đó.

“Đi thử xem.” La Khiêm đưa chiếc túi đựng que thử thai đến trước mặt cô.

“Sao anh lại có cái này?” Cô sửng sốt, ngẩng đầu hỏi.

“Sáng đi mua.”

“Anh… Anh thực sự chờ mong à?” Cô do dự nhìn anh hỏi. “Nếu kết quả không có…”

“Không vấn đề gì. Như vậy, mỗi ngày anh lại có lý do để cùng em làm chuyện đó.” Anh nói ngắn gọn, dứt khoát khiến mặt cô đỏ ửng lên. “Nhanh lên một chút. Em đi thử xem sao.”

Cô hít sâu một hơi, cuối cùng gật đầu, cầm que thử thai đi vào WC.

La Khiêm chờ ở bên ngoài, tim đập rất nhanh. Vẻ mặt vô cùng bình tĩnh nhưng tất cả đều là ngụy trang. Có trời mới biết anh đang khẩn trường bao nhiêu. Tuy rằng đã sớm có con gái năm tuổi gọi là bố, nhưng anh chưa bao giờ trải qua quá trình có thai và sinh con cùng vợ, càng chưa bao giờ cảm thấy được cảm giác khi biết vợ mình có thai là như thế nào, việc chờ đợi như vậy khiến lòng anh nóng như lửa đốt.

Trời ơi, tại sao đến giờ cô vẫn chưa ra? Kết quả là có hay không? Anh tiến lên từng bước, giơ tay lên gõ cửa, nhưng sau đó lại dừng ở giữa không trung. Không được, không thể thúc giục cô, không nên để cô cảm thấy có áp lực. Anh tự nói với chính mình, sau đó buông tay xuống, lui từng bước về phía sau.

Đi tới, đi qua. Đi qua, lại đi lại đây. Thử thai mất nhiều thời gian như vậy ư? Chẳng phải người ta nói chỉ cần ba phút là có kết quả hay sao? Chẳng lẽ anh sốt ruột quá, ba phút cũng không đợi được?

Anh không nhịn được cúi đầu nhìn đồng hồ. Vấn đề là lúc cô đi vào anh lại không xem giờ, bây giờ làm sao biết được cô đã vào bao lâu. Vội vàng, thật sự là muốn chết người.

Không được, không được, anh nên bình tĩnh một chút, tuyệt đối không được để cô biết được anh đang chờ mong. Nếu mà kết quả không như mong muốn thì cô sẽ nghĩ khiến anh hy vọng rồi lại thất vọng mà sẽ cảm thấy có lỗi, khổ sở. Anh không muốn khiến cô như vậy. Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh.

Cửa WC đột nhiên mở, Hạ Tiểu Tiệp đi ra, biểu hiện trên mặt hoàn toàn không thể cho người khác biết kết quả như thế nào.

“Tiểu Tiệp…” Tiếng nói của anh khàn khàn khiến chính bản thân hoảng sợ, vội vàng ho nhẹ một tiếng, chỉnh lại tiếng nói, mở miệng nói lần nữa. “Tiểu Tiệp, kết quả sao rồi?” Anh tự nhiên nín thở, chờ câu trả lời của cô.

Cô nhìn anh, thấy anh sắp không thở nỗi nữa mới ngượng ngùng mỉm cười gật đầu “Có” một tiếng.

La Khiêm nắm chặt tay, nhắm mắt lại, bảo mình bình tĩnh nhưng thật sự là không thể làm được.

“Tiểu Tiệp” Anh thấp giọng gọi cô, cảnh báo trước, “Em đừng dọa anh đấy.”

Cô căn bản còn chưa kịp hiểu lời nói này có ý gì thì anh đã ôm lấy cô xoay vòng vòng, sau đó cười ha ha to ra tiếng, vừa không ngừng hét lên: “Tôi sẽ làm bố, tôi sẽ làm bố.”

Những biểu hiện hưng phấn trên mặt anh đều không bỏ sót chút nào, khiến Hạ Tiểu Tiệp cũng cười ra tiếng. Nhưng anh có nói sai một chút, cô sửa lại cho đúng.

“Anh đã làm bố.” Cô nói.

“Anh biết.” La Khiêm không do dự gật đầu, rồi lại tiếp tục kêu to, “Tôi đã làm bố, tôi đã làm bố.”

Cô cười không thể át đi. Không ngờ việc cô có thai lại khiến anh vui mừng như vậy. Tiếng cười thỏa mãn khắp phòng, vang ra cả bên ngoài.

Hôm nay như vậy, mai sau cũng như vậy, một ngày nữa, một năm nữa, vĩnh viễn sẽ như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.