Ân Thiếu, Đừng Quá Vô Sỉ

Chương 2: Sự thể bất ngờ






Sáng sớm ngày mùng 7, Kiều Tử Tích đã về trường, đến chỗ làm thêm của Hạ Minh Hiên. Đứng ở con phố đối diện qua cửa sổ nhìn thân ảnh của hắn bận rộn bên trong quán, đứng núp sau một gốc cây lớn nhìn hắn cầm loa không ngừng hô lớn đến khàn cả giọng….

Trong lòng là cảm giác nói không nên lời.

Buổi tối trở về, Hạ Minh Hiên cầm trên tay một cái hộp nhỏ, bên trong là hai chiếc nhẫn.

Hạ Minh Hiên mở hộp ra, là hai chiếc nhẫn bạc rất bình thường, chỉ cần mấy trăm đồng là đã mua được.

Hạ Minh Hiên nói. “Tử Tích, lần này tuyệt đối là tôi dùng tiền mình kiếm được để mua”.

Kiều Tử Tích nhìn quai hàm đã gầy hóp đi của hắn, tám ngày liên tục làm việc mười mấy tiếng đồng hồ, rõ ràng đã tiều tuỵ đi rất nhiều. Kiều Tử Tích đem tầm mắt chuyển qua hộp nhẫn trên tay Hạ Minh Hiên, lấy ra một chiếc nhẫn, đeo lên tay trái, sau đó giơ tay hỏi. “Đeo như thế này đúng không?”

Hạ Minh Hiên gật đầu. “Ừ”.

Sau đó lấy ra cái còn lại đeo lên tay mình.

Trên mặt Hạ Minh Hiên lộ rõ ý cười, hai mắt mang theo tình cảm mà nhìn Kiều Tử Tích. Nâng tay ôm lấy mặt y, ngón tay cái vuốt ve bên sườn mặt y, sau đó hơi cúi đầu hôn xuống môi y.

Kiều Tử Tích đè lại tay hắn, thấp giọng nói. “Đi tắm trước đi”.

Hạ Minh Hiên cầm quần áo đi tắm, tắm xong liền lấy máy sấy sấy tóc, xong xuôi mới leo lên giường Kiều Tử Tích.

Hạ Minh Hiên nằm xuống bên cạnh Kiều Tử Tích, khoảng cách hai người rất gần, nghe rõ tiếng hô hấp của đối phương. Tuy rằng hai người đồng giường cộng chẩm, nhưng không có sự đồng ý của Kiều Tử Tích, Hạ Minh Hiên cũng không miễn cưỡng y.

Hạ Minh Hiên vươn tay ôm lấy thắt lưng Kiều Tử Tích. “Tử Tích, được không?”

Thanh âm Kiều Tử Tích rất nhỏ, chỉ lên tiếng. “Ừ”.

Trong bóng đêm, từng nụ hôn nhỏ vụn của Hạ Minh Hiên dừng lại trên mỗi tấc da thịt của Kiều Tử Tích, hai cơ thể mang theo độ nóng ma sát lẫn nhau, hơi thở dồn dập, tay chân giao triền.

Ngày hôm sau, Hứa Kiếm Sở nhìn Kiều Tử Tích, tà tà nói. “Tối qua cái tên Hạ Minh Hiên kia đem cậu ngược đến thê thảm lắm nhỉ”.

Kiều Tử Tích đang cầm sách, nắm tay che miệng ho một tiếng. “Sắp đến giờ học rồi, mau vào lớp đi”.

Hứa Kiếm Sở thấp giọng nói. “Dấu hôn hay là cái gì đấy tuy rằng rất đáng yêu, nhưng nếu bị nhìn thấy thì sẽ khiến cho người ta suy nghĩ sâu xa đấy”.

Hứa Kiếm Sở chỉ chỉ sườn cổ của mình, ý bảo Kiều Tử Tích. “Cái tên Hạ Minh Hiên kia không nói với cậu chỗ này có vết muỗi cắn đúng không?”

Kiều Tử Tích mặt đỏ tai hồng, theo bản năng đi sờ cổ.

Hứa Kiếm Sở nhìn trời rồi lại nhìn Kiều Tử Tích. “Tử Tích, tôi nói cậu hay, đối với Hạ Minh Hiên cậu không thể cứ buông thả như vậy được. Cậu có biết có một cách nói gọi là phản công, phản công cậu biết không! Chính là tiên hạ thủ vi cường, sau đó đem cậu ta đè ở dưới!”

Kiều Tử Tích nhướn mi trêu chọc. “Bạn học, bị bẻ cong rồi?”

Hứa Kiếm Sở giải thích. “Đương nhiên không phải, tôi đây là đang dạy cậu! Không thể để Hạ Minh Hiên chiếm tiện nghi mãi được, thỉnh thoảng cậu cũng phải chiếm tiện nghi lại cậu ta!”

Kiều Tử Tích ho khan. “Bạn học, vào học thôi”.

Hứa Kiếm Sở nhìn đồng hồ, còn có hai phút. Hôm nay là tiết của lão hổ, bộ dáng đã khủng bố, nói chuyện thì chẳng khác gì tiếng rống của sư tử Hà Đông. Nếu vào lớp muộn, bà ta chỉ nói một câu. “Đi ra ngoài!”

Vì thế, Hứa Kiếm Sở cùng Kiều Tử Tích vội vàng chạy tới phòng học, vừa lúc cọp mẹ cũng tới.

Vạn phần may mắn.

Mẹ của Kiều Tử Tích từ Mỹ về nước, chuyện đầu tiên chính là muốn gặp bạn trai của con trai mình.

Trịnh Lệ Toa vừa xuống máy bay liền gọi điện cho Kiều Tử Tích, bảo y gọi bạn trai cùng tới, ăn cơm tối, coi như là gặp mặt.

Hạ Minh Hiên mặc chính trang, đi giày da, bề ngoài vốn đã đẹp, bây giờ còn mặc tây trang đen nên cả người càng thêm đẹp.

Hạ Minh Hiên giải thích là, lần đầu tiên gặp mẹ vợ đương nhiên phải chỉnh tề.

Ngày ấy, Kiều Lỗi hiệu trưởng cùng Kiều nãi nãi cũng đi. Cha mẹ Kiều Tử Tích đều là phần tử trí thức, Kiều Lỗi là tiến sĩ, Trịnh Lệ Toa cũng mới học xong bằng tiến sĩ từ Mỹ về, tính toán sau này ở lại nước làm việc.

Mẹ Kiều Tử Tích là một nữ nhân rất có khí chất, tươi cười hoà ái, nhìn qua còn rất trẻ tuổi.

Trịnh Lệ Toa đối với Hạ Minh Hiên rất vừa lòng, từ lúc Hạ Minh Hiên vào cửa đã bắt đầu quan sát y, quan sát xong thì gật đầu mấy cái với Kiều Lỗi, khẽ mỉm cười tỏ vẻ chàng trai này không tồi.

Giới thiệu xong thì hàn huyên một ít việc nhà.

Trịnh Lệ Toa nói với Hạ Minh Hiên. “Bác với ba ba Tử Tích rất ít can thiệp vào việc tư của thằng bé, chỉ cần nó thích thì hai bác không phản đối. Nhưng là, hai đứa ở bên nhau dù sao cũng là chuyện hai bên, không phải chúng ta đồng ý là được. Cha mẹ cháu, bọn họ có đồng ý không?”

Hạ Minh Hiên cầm lấy tay Kiều Tử Tích đặt lên đùi. “A di yên tâm, cha mẹ cháu đã đồng ý cho cháu ở bên Tử Tích”.

Chỉ có Kiều Tử Tích và Kiều nãi nãi biết, có được lời đồng ý này chẳng phải chuyện dễ dàng gì. Lúc trước nếu không phải Hạ Minh Hiên chấp nhất, Ngô Diệu Nghiên thương con, thì bọn họ cũng không nhanh được đồng ý như vậy.

Trịnh Lệ Toa gật gật đầu. “Đồng ý là được rồi”.

Kiều nãi nãi ngồi ở vị trí chủ toạ, nói. “Đồ ăn sắp nguội hết rồi, vừa ăn vừa nói chuyện”.

Kiều Lỗi chỉ nói một câu. “Điểm tích luỹ năm nhất của Minh Hiên cũng không cao lắm, có mấy môn gần như chỉ đủ điểm qua. Bây giờ vẫn phải lấy việc học làm trọng, tuy rằng sau này Minh Hiên rất có thể là con dâu Kiều gia, nhưng tuyệt đối sẽ không có chuyện đi cửa sau”.

Trịnh Lệ Toa lườm Kiều Lỗi một cái. “Đang ăn cơm, nói chuyện bài vở làm cái gì”.

Hạ Minh Hiên chỉ cười cười.

Sau khi tan tiệc, Hạ Minh Hiên cùng Kiều Tử Tích trở về ký túc xá. Xuống xe buýt rồi đi bộ trở về, ánh đèn đường mờ nhạt chiếu lên hai nam sinh đang cùng nhau sánh bước, đem bóng dáng hai người từ dài thành ngắn rồi lại ngắn thành dài.

Hoa tử kinh đang mùa nở rộ, thành thị phía nam thích trồng cây tử kinh ở bên đường, vừa đến cuối thu, hoa tử kinh sẽ nở đầy khắp phố, cả con đường như được cánh hoa tử kinh trải thành một tấm thảm gấm màu tím kinh diễm.

Hiện tại đã là mười một giờ, trên đường sớm đã không còn người. Hạ Minh Hiên nắm lấy tay Kiều Tử Tích, Kiều Tử Tích cũng không tránh đi.

“Tử Tích, tôi cảm thấy cha mẹ tôi không thể so với cha mẹ cậu được”.

“Sao lại nói vậy?”

Hạ Minh Hiên ngẩng đầu, nhìn hoa tử kinh phía trên. “Từ suy nghĩ mà nói, cảm giác cha mẹ cậu đều là người thấu tình đạt lý, tốt lắm”.

“Mỗi người có suy nghĩ của riêng mình, chẳng có chuyện gì là tuyệt đối cả”.

Hạ Minh Hiên vươn tay ngắt một đoá hoa tử kinh, đưa cho Kiều Tử Tích. “Tặng cậu”.

Kiều Tử Tích nhìn thoáng qua bông hoa trên tay hắn. “Không cần”.

Hạ Minh Hiên đem hoa để ở trước mắt ngắm nghía. “Rất đẹp mà, còn có mùi thơm nữa, sao lại không cần?”

“Bởi vì nó giống cậu, trông thì được đấy nhưng chẳng dùng được”.

Hạ Minh Hiên dán ở bên tai Kiều Tử Tích, nhẹ giọng nói. “Tôi đây đem chính mình tặng cho cậu, cậu có muốn không, hử? Tuy rằng không dùng được, nhưng nhìn cũng được đi, để ở trong nhà trang trí cũng đẹp mắt”.

Kiều Tử Tích cấu lòng bàn tay Hạ Minh Hiên một cái. “Tự kỷ!”

Hạ Minh Hiên ăn đau kêu một tiếng, sau đó hỏi. “Nói nha, rốt cuộc có muốn hay không?”

Kiều Tử Tích chậm rãi nhả ra một câu. “Không muốn”.

“Thật sự không muốn?”

Kiều Tử Tích lặp lại. “Không muốn”.

“Khẩu thị tâm phi, đã mang tôi tới gặp cha mẹ rồi còn nói không muốn tôi? Hả?”

Kiều Tử Tích: “………”

“Xem, cam chịu rồi này!”

Kiều Tử Tích lại dùng sức cấu lòng bàn tay Hạ Minh Hiên một cái, người nào đó hét thảm lên một tiếng. “Tử Tích, đau!”

“Xứng đáng”.

Một đường tản bộ rất nhanh đã đến nhà trọ, Hạ Minh Hiên nói không cần lên vội, đến công viên gần đó ngồi hóng mát, dù sao đêm nay trăng cũng đẹp, thuận tiện ngồi ngắm.

Hạ Minh Hiên dựa lưng vào ghế, ngửa đầu nhìn ánh trăng, đột nhiên nói. “Tử Tích, còn không lâu nữa là đến tận thế rồi”.

“Lời đồn thôi, sao có thể là thật”.

Thật lâu trước kia đã nói đến chuyện 2012 chính là năm tận thế. Có người tin là thật, đối với cuộc sống liền mất đi mục đích, dù sao đều phải chết, có cố gắng làm gì cũng vô dụng. Cũng có người nghĩ, dù sao cả thế giới đều chết, không có gì phải sợ cả.

“Nếu là thật thì sao?”

Kiều Tử Tích nghiêng đầu nhìn Hạ Minh Hiên. “Sao, cậu sợ à?”

Hạ Minh Hiên đem tầm mắt từ bầu trời chuyển qua người Kiều Tử Tích, một tay nắm lấy tay y. “Cho dù là thật, có cậu ở bên cạnh, tôi sẽ không sợ”.

21 tháng 12 năm 2012 chính là ngày tận thế trong truyền thuyết, theo lời tiên đoán của người Maya, ngày 21 sau khi mặt trời lặn thì sẽ không bao giờ mọc lên nữa.

Ngày đó, rất nhiều người bị vây trong trạng thái thần kinh căng thẳng, chỉ sợ đột nhiên nhà bị sụp mất, hoặc là cả trái đất bị nước nhấn chìm. Qua ba giờ chiều, đất lở núi sụp không xảy ra, hết thảy đều không có gì khác thường.

Ngày hôm sau, mặt trời vẫn theo lẽ thường xuất hiện, cảm giác giống như được sống lại lần nữa.

Diệp Tiểu Dao ở bên kia đại dương phá lệ gọi điện thoại quốc tế đường dài cho Kiều Tử Tích. “Tử Tích, hôm qua tôi sợ muốn chết, cả ngày lo lắng không yên, chỉ sợ đúng là tận thế”.

“Bây giờ tốt hơn chưa?”

“Ừ, tốt hơn nhiều rồi, tâm tình thật thư sướng, giống như được cứu về một mạng”.

Ngày tận thế hôm đó vừa lúc là ngày Hạ Minh Hiên đi thi tiếng anh cấp bốn. Lúc trở về, Hạ Minh Hiên thở dài một hơi. “Kỳ thật, tận thế chân chính chính là chỉ cái cuộc thi này đi, cả một đề thi không có câu nào tôi có thể chắc chắn đáp án”.

Kiều Tử Tích nhíu mày. “Có điền hết đáp án không?”

“Có, nghe lời cậu, dựa vào vận khí thôi”.

“Thi cấp bốn cũng muốn dựa vào vận khí, nói không chừng bị cậu chọn bậy chọn bạ mà cũng qua”.

Hạ Minh Hiên hữu khí vô lực. “Thật không?”

“Giả đó”.

Buổi chiều Kiều Tử Tích thi cấp sáu, đề bài thực sự rất khó, nhưng bộ dáng cũng không uể oải như Hạ Minh Hiên.

Qua kỳ thi cấp bốn chính là đến thi cuối kỳ, Hạ Minh Hiên xin nghỉ việc ở quán café, chuyên tâm ôn thi. Bằng không trượt môn thì không biết phải ăn nói thế nào với nhạc phụ đại nhân.

Nhưng mà, Hạ Minh Hiên vẫn trượt một môn, là trung cấp tài vụ kế toán. Lão sư dạy môn này là một người rất nữ tính, rất có khí chất, rất ôn nhu, rất thiện lương. Cuối cùng, cả lớp 47 người thì 19 người trượt môn.

Điều này chứng minh một thực tế rõ ràng, người không thể nhìn tướng mạo được.

2012 sắp đến cuối năm.

Thấy Hạ Minh Hiên chuẩn bị ra ngoài, Ngô Diệu Nghiên gọi hắn lại. “Minh Hiên, tối nay bảo Tử Tích đến nhà ăn cơm đi”.

Hạ Minh Hiên quay đầu nhìn Ngô Diệu Nghiên, mày hơi nhăn lại. “Mẹ, mẹ lại muốn nói gì với cậu ấy?”

Sắc mặt Ngô Diệu Nghiên hơi đổ, kỳ thật bà đã chấp nhận chuyện của hai người, nhưng tâm cảnh giác của Hạ Minh Hiên quá cao, lúc nào cũng nghĩ bà muốn chia rẽ bọn họ.

Ngô Diệu Nghiên nói. “Mẹ không có ý gì khác, chính là muốn bảo thằng bé tới ăn một bữa cơm thôi”.

“Nhà bọn họ cũng có cơm ăn, không cần phải tới đây”. Hạ Minh Hiên khinh thường.

“Ai cho con ăn nói với mẹ như thế?!” Hạ Kim Quyền quát.

Hạ Minh Hiên nhìn thoáng qua Hạ Kim Quyền ở phía sau, lại nhìn Ngô Diệu Nghiên. “Ba mẹ, hai người đồng ý cũng được không đồng ý cũng được, con đã quyết tâm phải ở bên Tử Tích!”

“Hiện tại ai muốn cản hai đứa ở bên nhau, hả?!” Hạ Kim Quyền đi đến phía sau Ngô Diệu Nghiên, nhìn vợ mình một cái rồi nói. “Mẹ con đã sớm chấp nhận, con còn dùng thái độ này nói chuyện với mẹ, xem xem có ra làm sao không?”

Hạ Minh Hiên hơi giật mình, nhìn Ngô Diệu Nghiên. “Mẹ không phản đối con và Tử Tích?”

Ngô Diệu Nghiên gật đầu. “Mẹ đã nghĩ rồi, kỳ thật hai đứa không sai, chỉ cần con thích là được rồi, mẹ sẽ không nói gì nữa”.

“Thật sao?”

“Ừ, thật”.

Hạ Kim Quyền nhìn Hạ Minh Hiên. “Còn không mau xin lỗi mẹ đi!”

Hạ Minh Hiên hơi cúi đầu, lời nói ra rồi mới cảm thấy có chút quá phận. “Con xin lỗi”.

Ngô Diệu Nghiên cắn môi. “Chuyện này không thể trách con, đều là trước kia mẹ làm sai, tạo thành bóng ma cho con, người nên xin lỗi là mẹ”.

Hạ Minh Hiên ngẩng đầu. “Hôm nay là đại thọ sinh thần bảy mươi tuổi của Kiều nãi nãi, con với cả nhà Tử Tích đều đến nhà hàng ăn cơm, hôm khác con sẽ đưa cậu ấy về nhà dùng cơm”.

“Ừ, cũng được”.

Hạ Minh Hiên mở cửa, một chân bước ra ngoài. “Đêm nay có thể con không về”.

“Đi đường cẩn thận”.

Ăn xong bữa cơm mừng sinh thần Kiều nãi nãi, cả nhà Kiều Tử Tích cùng Hạ Minh Hiên trở về Kiều gia, tiếp tục ngồi bên bàn trà hàn huyên.

Sau đó, người nào người nấy đều tự trở về phòng. Trong phòng Kiều Tử Tích có quần áo của Hạ Minh Hiên, người nào đó cứ như đang ở nhà mình, mở tủ lấy quần áo đi tắm.

Lúc đi ra, Kiều Tử Tích đang chỉnh lại dây đàn violon. Hạ Minh Hiên vừa lau tóc vừa nói. “Tử Tích, mẹ tôi bảo cậu đến nhà tôi ăn cơm”.

Kiều Tử Tích dừng động tác, quay đầu nhìn hắn. “Khi nào?”

“Ngày mai, ngày mai qua luôn đi”.

Kiều Tử Tích quay đầu, tiếp tục chỉnh dây đàn. “Ừ, tôi biết rồi”.

Hạ Minh Hiên từ phía sau ôm lấy cổ y. “Cậu không phải không nguyện ý đấy chứ?”

“Không có”.

Hạ Minh Hiên ghé vào bên tai y cọ cọ. “Thật sao? Trước kia mẹ tôi làm thế với cậu, cậu không ghét bà?”

“Đời này tôi chưa ghét ai bao giờ”. Kiều Tử Tích cong ngón tay gõ một cái lên đầu Hạ Minh Hiên. “Tránh ra đi, đi sấy khô tóc”.

Người nào đó lại bắt đầu dày mặt nói. “Hôn một cái, nếu không không buông tay”.

Kiều Tử Tích lại gõ hắn một cái. “Mau đi đi!”

“Hôn một cái rồi đi”.

Kiều Tử Tích nhanh chóng hôn lên mặt hắn một cái, người nào đó thuận thế hạ xuống môi Kiều Tử Tích một nụ hôn, sau đó mới ngoan ngoãn đi sấy tóc.

Hôm sau đến nhà Hạ Minh Hiên ăn cơm, Kiều Tử Tích còn mang theo ít quà, là Trịnh Lệ Toa giúp con mình lấy lòng, lần này coi như là chính thức gặp mặt cha mẹ đối phương, cũng không thể không biết lễ nghĩa.

Trên bàn cơm, Ngô Diệu Nghiên gắp rất nhiều đồ ăn cho Kiều Tử Tích.

Kiều Tử Tích nói. “Cảm ơn a di”.

Ngô Diệu Nghiên cười cười. “Còn gọi a di gì nữa, nếu không ngại thì cứ gọi mẹ đi”.

Kiều Tử Tích cùng Hạ Minh Hiên nhìn nhau, Hạ Minh Hiên chớp chớp mắt, Kiều Tử Tích đối Ngô Diệu Nghiên gọi một tiếng. “Mẹ”.

Ngô Diệu Nghiên cùng Hạ Kim Quyền nhìn nhau cười. “Ai nha, về sau được hưởng phúc rồi, có hai đứa con nhu thuận như vậy!”

~ Chính văn hoàn ~

Mời các cậu về trang chủ để đọc nốt phiên ngoại uhuhu :'(


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.