Ân Thiếu, Đừng Quá Vô Sỉ

Chương 12: "vương phu nhân" nổi giận !






Hạ Minh Hiên chống cằm, nằm bò trên giường nhìn Kiều Tử Tích. Kiều Tử Tích liếc qua một cái, tay run lên làm âm thanh bị lỗi mất một nhịp, vội vàng điều chỉnh lại, trong lòng thì không0 ngừng oán niệm, tên ngu ngốc này, dám dùng ánh mắt mê gái mà nhìn chằm chằm người ta!

“Nghe Tử Tích đàn so với mấy cái chương trình nhạc hội gì đó còn hay hơn nhiều”. Đây là đánh giá của Hạ Minh Hiên, Kiều Tử Tích không thèm để ý tới hắn, lúc nãy y có đàn sai một nhịp, nếu như là ở trên sân khấu thì đã sớm bị đuổi xuống rồi.

Nghe đàn xong, Hạ Minh Hiên ngáp dài một cái, nói, mệt rồi, muốn đi ngủ. Kiều Tử Tích cất đàn vào trong hộp, quay đầu lại đã thấy hắn đắp xong chăn nằm ngủ, còn rất hiểu lễ nghĩa mà để lại một nửa cái giường cho y.

Tắt đèn, vén lên một góc chăn chui vào, bên trong đã sớm được tên kia ủ ấm rồi. Một chăn hai gối, giường một mét năm, Kiều Tử Tích chỉ nằm gọn một góc, nhích ra bên ngoài một xíu là sẽ ngã xuống.

Hạ Minh Hiên hỏi. “Giường lớn như vậy, cậu nằm tận ngoài đấy làm cái gì?” Sau đó vươn tay qua, ôm lấy thắt lưng Kiều Tử Tích kéo vào trong. Sau đó, ‘ba’ một tiếng vang lên, hiển nhiên là cái tay ôm eo người ta vừa bị ăn đập rồi.

Hạ Minh Hiên thu tay, xấu xa cười. “Tử Tích, không phải là cậu sợ tôi sẽ làm gì cậu đấy chứ?”

“Còn nói nhảm nữa tôi đá cậu xuống giường đấy”.

Hạ Minh Hiên thực uỷ khuất, liền chủ động nhích qua, nằm ngay bên cạnh Kiều Tử Tích. “Cậu không qua thì tôi tới vậy”.

“Ngủ đi”. Kiều Tử Tích mặt đỏ lên, dùng khuỷu tay huých hắn.

Hạ Minh Hiên lý lẽ hùng hồn nói. “Rõ ràng là hai người nằm, ở giữa cách xa như vậy gió lọt vào lạnh lắm”.

“Tôi nhích qua một chút, cậu cũng nhích lại đây”.

Hạ Minh Hiên dịch qua, Kiều Tử Tích cũng lại gần, hai người cơ hồ là kề sát nhau mà ngủ. Dưới tình huống này, không biết là ai đỏ mặt, cũng không biết là tâm ai đang như nổi trống.

Không ngủ được.

“Tử Tích, cậu ngủ chưa?” Mười giờ lên giường, mười hai giờ vẫn chưa ngủ được.

Kiều Tử Tích nằm nghiêng, đưa lưng về phía hắn lên tiếng. “Chưa”.

“Tôi không ngủ được, nói chuyện phiếm đi”.

“Không nói”.

Người nào đó căn bản chẳng thèm để ý.

“Tôi nói cho cậu, hôm nay có một nữ sinh ở lớp bên cạnh thổ lộ với tôi”. Hạ Minh Hiên nhỏ giọng nói.

“Ừ”. Kiều Tử Tích nhẹ giọng đáp lại, y đã nhìn thấy.

“Tôi từ chối”.

“Ừ”.

“Sau đó, người ta khóc”.

Kiều Tử Tích không đáp.

“Tôi biết, trước kia cô gái đó cũng thổ lộ với cậu”. Hạ Minh Hiên nói. “Người ta cũng không tệ lắm, sao cậu lại từ chối?”

Nói đến nói đi lại đổ lên đầu Kiều Tử Tích. Y cũng có nhiều người thích, ngoại hình thành tích đều ưu tú, chiếm được tình cảm của không ít nữ sinh, chính là y chưa từng nói ra mà thôi.

Diệp Tiểu Dao từng nói. “Tử Tích, cậu so với Hạ Minh Hiên thì chẳng kém chút nào. Chính là cậu thường xuyên đi cùng cậu ta, cho nên nổi bật đều bị cái mặt lừa tình của cậu ta cướp đi hết rồi. Kỳ thật tôi cảm thấy cậu so với cậu ta tốt hơn nhiều”.

“Vậy sao cậu lại từ chối người ta?” Kiều Tử Tích hỏi lại.

Hạ Minh Hiên lưỡng lự một lát rồi mới nói. “Tôi sợ cậu hối hận, nếu một ngày nào đó cậu cảm thấy có thể kết giao với cô gái đó, vậy thì vẫn có cơ hội”.

Ấu trĩ. Người ta đã thổ lộ với nam sinh khác rồi thì sao còn nghĩ đến Kiều Tử Tích nữa.

Không biết ngủ từ lúc nào, thanh âm nói chuyện nhỏ dần rồi im lặng hẳn, đến lúc tỉnh dậy trời đã sáng rồi.

Lúc Kiều Tử Tích mở mắt ra, thật đúng là bị doạ sợ. Gương mặt không chút tì vết của Hạ Minh Hiên ở ngay bên cạnh, thiếu chút nữa là chóp mũi chạm nhau, hơi thở của đối phương cũng nghe được rõ ràng. Ngày hôm qua Hạ Minh Hiên ôm Kiều Tử Tích ngủ, ngay cả cánh tay ôm eo y cũng chưa buông ra.

Lông mi khẽ động, hai mắt chậm rãi mở ra, Hạ Minh Hiên đầu tiên là nhìn thấy gương mặt Kiều Tử Tích, sau đó bốn mặt lại chạm nhau. Kiều Tử Tích dùng lực đẩy Hạ Minh Hiên ra, xốc chăn rời giường. “Nhanh dậy đi, sắp muộn rồi”.

Bị không khí rét lạnh đột nhiên tràn vào, Hạ Minh Hiên tung chăn quấn kín người. “Lạnh quá!”

“Cậu mà còn lề mề nữa thì đừng mong tôi chờ cậu”. Kiều Tử Tích đã nói được là làm được, cho nên Hạ Minh Hiên liền ngoan ngoãn rời giường.

Cô gái ngày hôm qua bị lưu manh đùa giỡn đã đến trước cửa lớp 11 – 18 chờ từ sớm. Cô gái mặc váy đồng phục mùa đông, bên dưới mặc quần tất giữ nhiệt, gương mặt bị lạnh đến đỏ bừng, có thể là đã chờ lâu lắm rồi.

Hạ Minh Hiên vỗ vai Kiều Tử Tích. “Người anh em, tìm cậu kìa”. Sau đó tự giác đi vào trong lớp.

Hừ, không cần hắn nói y cũng biết.

Cô gái cũng không có ý gì khác, chỉ đến nói lời cảm ơn. Nói đến nói đi cũng chỉ có mấy lời cảm ơn, Kiều Tử Tích gật đầu, nói. “Về sau nên cùng mấy bạn khác về chung, như vậy sẽ an toàn hơn”.

Cô gái mím môi gật đầu, nói. “Cậu thật tốt”.

Hạ Minh Hiên ở trong lớp nhìn ra, nếu là người ngoài không biết chuyện xảy ra ngày hôm qua thì nhất định sẽ nghĩ hai người kia là người yêu.

Diệp Tiểu Dao hiển nhiên là hiểu lầm.

“Mỹ nữ vừa rồi là ai nha?” Kiều Tử Tích còn chưa ngồi xuống, phía sau đã có người hỏi.

“Bạn học”.

“Bạn học?” Diệp Tiểu Dao mới không phải người dễ dàng cho qua như vậy. “Cậu có bao nhiêu người bạn học tưởng tôi không biết à?”

“Bạn gái đi”. Diệp Tiểu Dao vuốt cằm. “Còn không thừa nhận”.

“Không phải”. Kiều Tử Tích hời hợt cho qua một câu, Diệp Tiểu Dao cũng không tiếp tục truy hỏi, nếu y đã nói không phải thì là không phải.

Diệp Tiểu Dao nháy mắt ra hiệu với Kiều Tử Tích một cái về phía sau, người bị nhìn là Hạ Minh Hiên. “Cái mặt cậu ta bị sao vậy? Không phải là tranh giành nữ nhân với người ta đấy chứ?”

“Bị chó cắn”.

Diệp Tiểu Dao kinh sợ. “Chó cắn mà có thể cắn thành như vậy?”

Kiều Tử Tích không trả lời, vì chuông vào học đã vang lên.

Giờ ăn trưa, người nào đó mặt dày nói trên thân không có một xu, liền bám dính lấy Kiều Tử Tích cọ ăn cọ uống. Hắn cũng không khách khí, bình thường xa xỉ thế nào thì hôm nay vẫn thế, không thèm để ý đến túi tiền của người ta.

Mua một lon Coca, vừa mới uống xong một ngụm đã lập tức mở mồm. “Tử Tích, nữ sinh sáng nay có phải bị cậu thu phục rồi không?”

Kiều Tử Tích đấm ngực hắn một cái, người nào đó kêu lên một tiếng, ngụm coca vừa nuốt xuống tí nữa thì khiến hắn sặc chết. “Tôi chỉ hỏi một chút thôi mà”.

Kiều Tử Tích tặng cho hắn một ánh mắt khinh bỉ. “Uống coca của cậu đi”.

Hạ Minh Hiên ngậm miệng không nói, cúi đầu tiếp tục uống coca. Bên cạnh sân tennis có một vườn hoa nhỏ, Kiều Tử Tích cùng Hạ Minh Hiên đến đây ngồi. Ghế đá bên cạnh có một cặp đôi, rõ như ban ngày mà không có chút nào thu liễm, trái ôm phải ấp, cũng không sợ bị giáo viên nhìn thấy.

Kiều Tử Tích cúi đầu chơi game trên điện thoại, là trò đua xe rất đơn giản. Chiếc xe đua màu lam đụng phải chướng ngại vật bên đường, nổ bùm một cái, trên màn hình hiện lên hai chữ ‘game over’ đỏ chót.

Kiều Tử Tích ấn nút thoát ra, vẫn nhìn điện thoại, nói với Hạ Minh Hiên. “Chuyện đó, ngày hôm qua, cảm ơn”.

Hạ Minh Hiên còn đang mải nhìn một đống cặp đôi ở xung quanh, nghe được Kiều Tử Tích nói gì đó liền quay đầu lại, lon coca vẫn chưa uống hết. “A? Tử Tích, vừa rồi cậu nói cái gì?”

Kiều Tử Tích tiếp tục nhìn điện thoại. “Không có”.

Hạ Minh Hiên cười đến là lưu manh, ghé vào bên tai y nói. “Nhìn cái đôi ở bên cạnh kìa”.

Kiều Tử Tích nghiêng đầu qua, đập vào mắt là hình ảnh người ta đang nồng nhiệt hôn nhau, thời đại này, cái gì cũng làm ra được.

“Cậu là đang muốn nói cho tôi biết, cậu cũng từng như thế rồi?” Kiều Tử Tích nhướn mi.

Uống nốt chỗ coca còn lại, Hạ Minh Hiên giơ tay nói. “Tôi tuyệt đối có thể thề, tôi chưa từng làm qua”.

“Hừ, ai tin?” Ai chẳng biết Hạ đại thiếu gia phong lưu có tiếng, loại chuyện này chỉ sợ là làm không dưới mười lần rồi đi.

“Tôi mà lại là kiểu người không có nhân phẩm như vậy sao, cho dù làm tôi cũng sẽ không bao giờ cho người ngoài thấy, ngại lắm”.

“Tức là đã làm rồi chứ gì?”

Hạ Minh Hiên cười cười không rõ hàm xúc, một tay đáp lên vai Kiều Tử Tích. “Nếu không, chúng ta thử xem”.

Theo sau đó lại là một tiếng hét bi thảm, Kiều Tử Tích là người dễ bị đùa giỡn như vậy sao? Cho nên mới nói, Hạ Minh Hiên tuyệt đối là muốn tìm chết.

Diệp Tiểu Dao gọi điện đến đã là mười một giờ tối, đầu dây bên kia không biết là cao hứng hay thương tâm, nói một hồi mà đã qua mất nửa tiếng.

“Cậu nói xem, Tử Tích, cậu ta dựa vào cái gì mà lại đi thổ lộ với tôi? Cũng không xem lại bộ dáng của mình, còn bảo tôi suy nghĩ một chút, tôi nhổ vào, cho dù nam nhân trên đời này có chết sạch tôi cũng không thèm để ý đến cậu ta! Đừng tưởng là tôi không biết, cậu ta chẳng qua là cảm thấy dạo gần đây tôi ăn mặc đẹp hơn, để kiểu tóc nhìn thuận mắt hơn, người như vậy chính là chỉ cần vẻ bề ngoài thôi là đã thoả mãn rồi, lại còn dám thổ lộ với tiểu thư đây, đã thế còn tặng hoa hồng, đừng nói là có bao nhiêu xấu xí, tôi còn cho rằng cậu ta nhặt từ đống rác về….”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.