Ân Sủng

Chương 23: Tảng Sáng Sáu




Một chưởng của hắc y nhân rơi xuống, mắt thấy thời khắc phải đập vào thiên linh cái Bàn Tử, đột nhiên Bàn Tử động, hắn chậm rãi nâng tay phải lên, kim sắc lưu quang vờn quanh nắm đấm.

Nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện, kim sắc lưu quang lại là Lôi Điện Chi Lực.

Hơn nữa, Lôi Điện Chi Lực không phải Hồn Lực biến ảo mà thành, mà là Lôi Điện chân chính.

Ầm!

Một tiếng nổ vang, chẳng biết lúc nào, nắm đấm Bàn Tử trực tiếp đánh nhau với chưởng cương của hắc y nhân, một quyền rõ ràng chậm tới cực điểm, đột nhiên bộc phát ra tốc độ cùng lực bộc phát đến cực hạn.

Một đạo ba động Hồn Lực bạo tạc dập dờn xuất hiện, tựa như hư không đều bị cắt đứt, quyền chưởng hai người đâm vào cùng một chỗ, Lôi Điện mãnh liệt tại hư không giằng co.

- A

Đột nhiên, hắc y nhân phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, cánh tay truyền đến thanh âm răng rắc, cẳng tay bỗng từ trên bờ vai xuyên thủng ra, máu tươi cùng xương vỡ bay vụt.

Mạc Thiên Nhai thấy cảnh này, con ngươi bỗng nhiên co vào một cái, bờ môi rung động nói:

- Thân thể và lực lượng thật đáng sợ!

Phải biết, Bàn Tử vẫn chỉ là Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong thôi, một quyền vậy mà đánh nát xương cánh tay Chiến Đế cảnh trung kỳ, đây là lực lượng lớn đến cỡ nào.

Hơn nữa, cường độ thân thể cũng quá đáng sợ, dù là Mạc Thiên Nhai cũng không thể làm đến bước này.

Nghĩ vậy, Mạc Thiên Nhai cũng buông lỏng một hơi, nhìn Bàn Tử thật có thực lực ngạnh kháng Chiến Đế trung kỳ, chí ít, về mặt sức mạnh là không thua mảy may.

Thân ảnh hắc y nhân bay ngược ra, đau đớn trên cánh tay truyền đến khiến bộ mặt hắn trở nên có chút vặn vẹo.

- Lôi Điện Chi Lực, tiểu tử, ngươi là người Lôi gia?

Tay trái hắc y nhân bưng bít lấy cánh tay phải kém chút vỡ vụn, sắc mặt hơi có chút trắng bệch.

- Chỉ có Lôi gia mới có thể lĩnh ngộ Lôi Điện Chi Lực sao?

Bàn Tử nhếch miệng cười một tiếng, áo bào cổ động, Lôi Điện mãnh liệt, giống hệt một tôn Lôi Thần lâm thế.

Trên người hắn không phải Lôi Điện Chi Lực bình thường, mà là lực lượng Thiên Lôi, thức tỉnh Chiến Tộc Huyết Mạch đều sẽ khống chế một loại lực lượng.

Cũng chính là dựa vào cỗ lực lượng này, Bàn Tử mới có thể cùng hắc y nhân tranh phong, bất quá loại trạng thái này đối với hắn tiêu hao cũng cực lớn.

- Ngươi không biết, Tiêu Thành là nơi của Lão Tam ta sao? Dám đến nơi này quấy rối, chết!

Tiếu dung Bàn Tử bỗng chậm rãi ngưng kết, sau đó biến thành sát ý lạnh như băng, hắn cả người hóa thành một đạo kim sắc thiểm điện xông ra, vạch phá bầu trời đêm, quang mang chói mắt vô cùng.

- Lưu Tinh Hám Thiên!

Một tiếng gầm điên cuồng, thân ảnh Bàn Tử bá đạo trực tiếp một quyền đánh vào bên trên lồng ngực hắc y nhân, trong nháy mắt đó, hắc y nhân cảm giác lồng ngực đều trong nháy mắt sụp đổ, thật giống như bị một khỏa thiên thạch oanh trúng.

- Khụ khụ ~

Hắc y nhân bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, trong máu tươi còn kèm theo mảnh vụn nội tạng, có thể thấy một kích này của Bàn Tử thật đáng sợ.

- Cửu Phẩm Chiến Hồn Kim Cương Đại Lực Thần Ngưu?

Khi thấy đỉnh đầu Bàn Tử lơ lửng thân ảnh to lớn, con ngươi hắc y nhân run lên bần bật, hắn rốt cục biết vì sao lực lượng Bàn Tử lớn vô tận.

Nhưng hắn không hiểu là tốc độ Bàn Tử vì sao lại nhanh như vậy.

Hắn chỉ là Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong, cho dù đụng chạm đến ngưỡng cửa Ý Chí cũng không có nắm giữ Ý Chí chân chính, tại sao có thể rất nhanh như vậy?

Nhưng tốc độ Bàn Tử hoàn toàn vượt qua hắn tưởng tượng, lấy tốc độ dạng này, dù là Chiến Đế hậu kỳ đoán chừng cũng chưa chắc có thể theo kịp.

- Nếu vật lý công kích không làm gì được ngươi, linh hồn Ý Chí công kích thì sao?

Hắc y nhân cấp tốc rút lui, quá trình rút lui, con ngươi băng lãnh đảo qua Bàn Tử, lộ ra một tia tàn nhẫn.

Công kích linh hồn, đây chính là có thể nghiền ép đại bộ phận lực lượng Chiến Hoàng cảnh, có ít người thực lực rất cường đại, nhưng Ý Chí có thể cũng không làm sao?

Nghĩ vậy, trên người hắc y nhân đột nhiên dập dờn ra một đạo ba động huyền diệu, một cỗ Ý Chí cực kỳ lăng lệ trùng kích hướng về Bàn Tử.

- Công kích linh hồn sao?

Bàn Tử nhếch miệng cười một tiếng, đột nhiên mở miệng rộng, Hồn Lực cổ động.

- Phá!

Hét lớn một tiếng, giống như một đầu Thần Sư gầm thét, vang vọng thiên vũ, Hồn Lực ba động đáng sợ, chấn động tứ phương, có thể rõ ràng nhìn thấy hư không chấn động khiến không khí gợn sóng.

Dù là cách nhau mấy trăm trượng, những tu sĩ cấp thấp đều cảm giác màng nhĩ một trận đau nhức, Ý Thức bị một cỗ lực lượng thần bí trùng kích, tất cả đều hôn mê.

- Phốc!

Trong miệng hắc y nhân máu tươi cuồng phún, cỗ Ý Chí hắn công sát Bàn Tử trong nháy mắt bị chấn nát, hắn cũng nhận phản phệ rất lớn.

Sắc mặt hắc y nhân trắng bệch, ánh mắt nhìn về phía Bàn Tử có một vẻ sợ hãi nồng đậm.

Vật lý công kích bị trọng thương, công kích linh hồn lại bị phản phệ, Bàn Tử đến cùng là thứ gì?

Hắc y nhân chỉ cảm giác có chút đau gan, tiểu tử này chẳng lẽ đang giả heo ăn hổ?

- Ngươi không phải Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong?

Hồi lâu, hắc y nhân rốt cục nói ra một câu.

- Ngươi cứ nói đi?

Bàn Tử vẫn cười nhạt một tiếng, không quan tâm hơn thua, chỉ nhìn một cách đơn thuần, ai cũng sẽ không nghĩ tới, hắn đáng sợ như thế.

- Khẩu Phật tâm Xà!

Trong lòng hắc y nhân gầm thét, sau đó nhìn về phía nơi xa hét lớn:

- Đi!

- A!

Vừa dứt lời, nơi xa liền truyền đến một tiếng hét thảm, một đồng bạn hắn bị Mạc Thiên Nhai một kiếm xé thành hai nửa, ngay sau đó, Mạc Thiên Nhai hóa thành một vệt sáng, thẳng hướng một người khác.

Sắc mặt hắc y nhân đại biến, chân đạp Thần Hành Quỷ Bộ xoay người chạy, chết một người, bọn hắn đã mất đi ưu thế, lưu lại đoán chừng chỉ có một con đường chết.

- Muốn chạy?

Con ngươi Bàn Tử hiện ra lãnh quang, lần nữa xông ra, lắc mình một cái liền xuất hiện trước mặt hắc y nhân.

Hắn bộ pháp mặc dù quỷ dị, nhưng lần này đối với Bàn Tử lại vô dụng, Bàn Tử cầm lấy một cây kim sắc chiến kích.

Nếu không lên, vậy ta liền trực tiếp quét ngang hư không, xem ngươi chạy thế nào!

Quả nhiên, Bàn Tử một tay nắm lấy Chiến Thiên Kích, tại hư không xẹt qua mấy vòng cung, hư không truyền ra thanh âm hô hô, từng đạo vòi rồng quét sạch bốn phương tám hướng.

- A! Ranh con, ta liều chết với ngươi!

Thân ảnh hắc y nhân từ hư không rơi xuống, cánh tay hắn trước đó bị thụ thương, đầu vai bị Chiến Thiên Kích quét trúng liền trực tiếp nổ tung.

Việc này khiến hắc y nhân phẫn nộ tới cực điểm, hắn chỉ muốn cùng Bàn Tử liều mạng, sinh tử đều không để ý.

Tu luyện nhiều năm như vậy, hắn là lần thứ nhất bị một người tra tấn chết đi sống lại, mấu chốt đối tượng tra tấn hắn vẫn là một Chiến Hoàng cảnh, hắn làm sao nuốt trôi được cục tức này.

- Ngươi không có cơ hội!

Cũng đúng lúc này, một thanh âm khinh thường vang lên, hắc y nhân mới vừa triệu hồi ra Chiến Hồn cũng cảm giác thân thể bị một khỏa sao trời đập trúng.

Chiến Hồn trong nháy mắt vỡ nát, xương cốt toàn bộ vỡ vụn, Hồn Hải phá toái, thân thể trong nháy mắt biến thành một bãi bùn nhão, chỉ có Ý Thức còn có chút thanh minh.

- Ngươi!

Đao Ba Hắc Y Nhân phun ra một chữ, liền rốt cuộc không có bất kỳ âm thanh gì, trước khi chết đều đem tổ tông mười tám đời Bàn Tử đều ân cần thăm hỏi một lần.

- Như thế đã chịu không được?

Bàn Tử nhún nhún vai, một mặt im lặng nhìn bãi thịt nát, một mặt bất đắc dĩ nói.

Mạc Thiên Nhai vừa mới chạy tới, nghe được câu này, cơ thể hơi mềm nhũn, nhìn Bàn Tử như nhìn tên biến thái, trong lòng thầm mắng nói:

- Đường đường Chiến Đế trung kỳ làm sao không chịu được, chỉ là lực lượng ngươi quá biến thái!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.