Ân Sủng Của Hoàng Đế

Chương 32




Khi Pu chạy ra mở cửa thì thấy anh bảo vệ của công ty. Pu ngạc nhiên hỏi:

-Chào anh? Có việc gì mà anh đến sớm vậy?

-Ừ chào em. Cũng không có việc gì đâu. Ở bên ngoài có 1 chị nói là chị của Anh Minh nên anh không biết có phải không nên vào đây để tìm anh Minh xác nhận thông tin nè. – Anh bảo vệ chậm rãi giải thích.

-À vậy anh đợi 1 tí em đi gọi anh Minh ra nha. – Nói rồi Pu lại chạy vào vườn hoa để tìm Bin.

Cô cảm thấy rất vui vì cô nghĩ Tết này anh Bin sẽ không buồn nữa vì dù không ăn Tết với gia đình nhưng ít nhất cũng ó chị hai để an ủi. Nghĩ thế cô nhanh chóng chạy vào vườn.

Thật may là khi cô vừa đến nơi thì Bin cũng vừa đứng dậy định đi vào nhà. Thấy Pu quay lại Bin liền hỏi

-Ai vậy em? Em quay lại chi vậy?

-Anh Bin anh mau ra ngoài cửa công ty đi. Lúc nãy anh bảo vệ nói chị 2 anh tìm anh đó. Giờ đang đứng ngoài cửa chờ anh ra.

Nghe Pu nói Bin nhanh chóng chạy ra ngoài cửa. Thấy thái độ Bin vội vàng như vậy Pu chỉ biết lắc đầu. Cô cũng muốn đi ra xem sao. Thế là cô cũng nhanh chóng đuổi theo anh.

Ra đến cửa, Bin không thấy chị 2 đâu, gương mặt thoáng chút buồn, thấy vậy Pu cũng không biết làm sao bèn an ủi anh

-Chắc đợi lâu quá nên chị 2 anh đi đâu đó mua ít đồ thôi, lát nữa chị sẽ quay lại mà.

-Không phải anh đang sợ ở nhà có chuyện gì nên chị 2 mới lên đến tận đây để tìm anh. – Bin cũng không đủ bình tĩnh nữa mà bắt đầu di chuyển qua lại cửa ra vào.

-Không có chuyện gì đâu. Nếu có thì trước khi vào đây chị sẽ gọi cho anh 1 tiếng rồi. Dù cho chuyện có gấp thế nào thì gọi điện vẫn sẽ nhanh hơn mà.

Pu vừa dứt lời thì từ phía cửa có 1 người phụ nữ đang tiến lại gần chỗ 2 ngươi. Pu nhìn thấy khẽ hỏi Bin

-Chị đó có phải là chị 2 của anh không? – Cô vừa hỏi vừa chỉ tay về phía người phụ nữ đó

Nhìn theo cánh tay Pu, Bin thở phào nhẹ nhõm. Anh vội vàng chạy lại người phụ nữ ấy và đỡ túi xách trên tay của chị và hỏi

-Sao chị lại lên đây sớm vậy? mà cũng không báo cho em 1 tiếng nữa.

-Tại em nói tết này không về nên chị mới phải lên đây tìm em về nè. Với lại nếu không lên bất ngờ thì làm sao kiểm tra em được chứ. Mẹ rất lo cho em đó.– Chị 2 của Bin vừa trả lời vừa trách yêu anh

Nghe chị nói mà anh thấy cũng rất đúng. Nhìn anh bây giờ không ai nói anh là con của 1 nhà kinh doanh tài ba nổi tiếng từ Bắc vào Nam cả.Cũng bởi vì niềm đam mê của mình anh đã chọn một hướng đi riêng không theo sự sắp đặt của ba anh. Thi đậu nhạc viện anh quyết chí lên thành phố để sống tự lập. Có lẽ từ đó 2 cha con cũng ít nói chuyện với nhau.

Hai chị em vừa đi vừa nói chuyện. Khi thấy Pu thì Bin liền giới thiệu với chị hai của anh

- Còn đây là chị 2 của anh mới vừa từ quê lên. Chị anh tên Ngọc

Pu nghe Bin nói thì mỉm cười cúi đầu nhẹ chào chị Bin.

- Đây là Phương. Em ấy là quản lý của nhóm tụi em.

Chị 2 nhìn Pu rồi mỉm cười và hỏi Bin

-là cô gái em nói sống chung với tụi em đó hả?

Bin không trả lời mà gật đầu thay cho lời đồng ý.

Thật sự chị vốn là người phụ nữ truyền thống và chị cũng không thích chuyện con gái mà sống chung với con trai nhưng không hiểu sao khi nhìn qua cô gái này chị rất có cảm tình.Chị bỗng có cảm giác như sau này cô sẽ là người làm cho Bin của chị thay đổi.

Bây giờ Pu mới lên tiếng

-chị anh đi đường chắc cũng mệt rồi, hay là mình dẫn chị vào nhà nghĩ ngơi tí đi.

Pu nhắc làm Bin sựt nhớ từ nãy giờ anh vẫn còn đứng ngoài cửa công ty nên nhanh chóng dẫn chị vào nhà. Khi chị Bin đã vào đến nhà thì Pu nhanh nhảu đi pha 1 bình trà để tiếp khách. Trong lúc đó Bin ngồi ở ghế sôpha nhìn chị mình chằm chằm. Anh thừa hiểu chị của mình, nếu không có gì nghiêm trọng thì chắc chắn chị không dám bỏ công việc mà chạy lên đây chơi với anh như vậy đâu. Mà đối với chị có chuyện gì nghiêm trọng bằng việc bị ba mẹ hối thúc lấy chồng đâu.

-Có phải ba mẹ lại hối thúc chị lấy chồng nữa đúng không? – Bin khẽ nhíu mày hỏi chị của mình

-Thằng quỷ nhỏ này, đúng là không có gì qua mặt được em hết đó. Vậy cho nên em cho chị tạm trú ở đây vài ngày nha. – Chị Bin giở giọng trẻ con ra năn nỉ

Nhìn mặt chị anh không thể không phì cười, lâu lắm rồi anh mới được nói chuyện với chị, anh bỗng dưng muốn chọc chị anh

-Ba mẹ nói thế thì chị cứ chìu lòng đi. Em đã không nghe lời làm ba mẹ buồn 1 lần rồi giờ em chứa chấp chị chẳng khác nào làm ba mẹ buồn thêm.

-Em có còn là em chị nữa không vậy hả thằng kia? – Chị Bin nghe tới việc chìu lòng ba mẹ nên nổi quạu. Cô vừa nói vừa khẽ đánh vào người Bin.

-Tha cho em đi em biết lỗi rồi….. Em không dám nữa đâu.Nhưng mà em nói thiệt nha, chị ở đây có vẻ không tiện lắm. Tại nhà này là nhà của công ty mà, với lại trong nhà cũng không có nhiều phòng nữa

-Có gì giấu chị nên mới không muốn chị ở đây đúng hem? – Chị Bin giở giọng giang hồ nhìn anh hỏi

-Không phải mà chị…- thật sự Bin lúc này cũng không biết sẽ giải quyết như thế nào nữa. Nếu để chị anh ra thuê khách sạn thì cũng không co vấn đề gì đối với 1 nhà doanh nhân giàu có như chị nhưng như vậy sẽ làm chị anh buồn rất nhiều. Nhà có 2 chị em thôi anh không muốn làm chị anh buồn. Bỗng 1 giọng nói cất lên:

-Chị cứ ở lại đây vài ngày cũng được không sao đâu.Nhưng mà chắc phiền chị phải ở chung phòng với em nha tại nhà không còn phòng nào hết. – Pu ái ngại nhìn chị Ngọc nói.

Nghe tiếng Pu nói chị của Bin hào hứng

-Không thành vấn đề đâu, miễn có chỗ cho chị ở chung với thằng em của chị là được rồi.

Còn về phía Bin thì anh thở phào nhẹ nhõm.” Em đúng là thiên thần đáng yêu đấy nhóc” Bin thầm nghĩ trong đầu.

Chị Ngọ nhìn ánh mắt của Bin thì cũng đoán ra được gì đó. Khi thấy Pu quay lại bếp chị khẽ vỗ vai Bin và nói

-Chị thấy cô bé này giống quá Bin à.

Bin đương nhiên hiểu chị anh đang muốn ám chỉ ai bởi vì ngay cả bản thân anh nhiều khi còn không biết làm sao mà. Nhưng Bin nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và nói

-Không ai có thể giống Quỳnh được chị à, cô ấy là duy nhất với em. Có thể Pu có những nét giống cô ấy nhưng Pu mạnh mẽ tinh nghịch hơn Quỳnh, - Bin cứ nói suy nghĩ của mình

Nhưng chị Ngọc khi nghe Bin nói lại khẽ mỉm cười. Mặc dù Bin nói trong lòng không ai có thể thay thế Quỳnh nhưng nhìn biểu hiện của Bin chị biết trong tim Bin bây giờ vốn dĩ đã có hình ảnh cô bé này rồi chỉ là nó còn quá mong manh để anh nhận ra thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.