Ăn Sạch Bà Xã Phúc Hắc

Chương 1: Lá thư tình gửi muộn




Cuối tuần thì thời gian rảnh cũng khá là nhiều, mới sáng ra mà Tùng đã gọi điện vào máy rồi kéo tôi đi lung tung chơi đâu đó chắc là để giảm bớt căng thẳng vào mấy ngày sắp thi.

- Lo mà ôn đi thằng dở, lôi tao đi đâu đấy!

- Đi thì đi lắm lời ghê đấy.

- Thế hôm nay mày dở đến độ bắt hai đứa đi bộ luôn à?

- Vui mà!

- Mỏi chân - "Tôi nhìn Tùng than vãn, Tùng cũng cười đáp lại lời tôi".

- Vậy để tao cõng, lo quái gì đâu nhỉ. Mày thì gầy như que tăm.

- Thôi khỏi.

Đi thêm được lúc nữa, hai đứa tôi dừng lại trước một khu nhà tập thể cũng nằm im lìm có vẻ tuổi của nó cũng đã cao. Tôi có thể cảm nhận được qua những cánh cửa sổ cũ, những vệt sơn đã phai đi khá nhiều. Tùng có lẩm bẩm gì đó rồi lại kéo tay tôi đi, chiếc ba lô vải tôi đeo cứ thập đập bồm bộp sau lững của mỗi bước chân bước lên những bậc cầu thang.

Tùng dừng lại ở ngay đầu dãy cầu thang của tầng hai, lấy lại nhịp thở rồi rút ra một chiếc chìa khóa ở trong túi ra để mở cửa căn phòng.

- Vào đi mày!

- Ừ.

Tùng cười, tôi cũng lật đật bước vào ngay sau những bước chân của Tùng. Cả căn phòng nhỏ bé cứ thế hiện lên trước mắt tôi với những món đồ nhỏ xinh xinh treo đầy cửa sổ. Những chậu cây nhỏ cạnh đó, những con hạc giấy để trên mặt tủ, căn phòng khá đơn điệu nhưng nó khiến tôi thực sự rất thích thú.

- Mày thắc mắc căn phòng này á! Tao thuê nó đó.

- Mày thừa tiền thế! - "Tôi ngạc nhiên nhìn Tùng, nhưng chắc hẳn có lẽ đó cũng là điều quá hiển nhiên".

- Lúc não buồn tao hay ghé tới đây.

- Vậy giờ mày đang buồn?

- Không, muốn dẫn mày tới chơi thôi! À mà mày uống gì không để tao xuống kia mua.

- Tùy, sao cũng được!

- Vậy chờ tao tẹo.

Tùng nói rồi chạy khuất mất dạng sau cánh cửa căn phòng. Mọi đồ vật xung quanh đều khá là bụi, có lẽ Tùng cũng chả bao giờ chịu bỏ chút thời gian ra để dọn dẹp cho nó, với tính Tùng thì điều đó chắc cũng là đương nhiên rồi.

Tôi bước ra ngoài ban công nhìn xuống sân khu tập thể, ngắm nhìn mọi thứ trước mắt, rất đẹp và bình yên cũng không có tiếng ồn ào giữa những dòng người tấp lập dưới làn đường .

Tôi cũng hiểu được phần nào vì sao Tùng lại thích và chọn nơi này.

- Mày thich chỗ này chứ?

- Ư!

Tùng quay lại với hai chai nước và đưa lấy cho tôi một cái, hai đứa đứng im lìm từ trên cửa sổ tầng hai nhìn xuống dưới sân của khu tập thể. Những làn gió đi qua hai người, rất nhanh, nhưng cũng co đôi chút lạnh.

- Mày thuê nơi này chỉ để có vậy thôi à?

- Thì mày cũng thích còn gì.

- Thế một tháng mày tới đây mấy lần?

- Hai ba lần gì đó.

- Mày đúng là dở!

Tôi quay người đi chả thèm nhìn Tùng, thì cánh tay vô tình va phải lọ sơn đặt cạnh cửa sổ làm nó rơi xuống lan đầy dưới mặt đất.

- Mày hậu đậu thế!

Tùng nói rồi ngó ra ngoài cửa sổ, nhìn xuống mất một lát. Chả thèm nói lấy thêm câu nào mà nắm lấy tay tôi rồi hai đứa cứ thế chạy thẳng một mạch xuống dưới sân.

- Làm gì mà vội thế?

- Nó rơi trúng xe đạp tao rồi chứ còn gì nữa!

- Tao tưởng mày đi bộ?

- Thì chỉ bộ ra nhà mày thôi, tao đâu có dở đi từ nhà tao.

Khi hai đứa xuống đến nơi, chiếc xe bây giờ cũng đã vô cùng thảm hại rồi. Tùng đi ra góc tường chỗ có vài lọ sơn hình như vẫn còn dở pha lung tung vào nhau rồi sơn lên chiếc xe.

- Mày bị dở người hả? - "Tôi nhìn Tùng, với vẻ khó hiểu".

- Thì mày cũng phá nó hỏng rồi còn gì, tao chỉ làm nốt cho hỏng một thể!

- Dở, tao đâu cố ý!

Khi sơn đã xong, chiếc xe có mấy màu lung tung pha lẫn nhau nhìn rất kì cục, khoảng sân bê tông chỗ hai đứa cũng đầy những vệt sơn lan khắp mặt đất cùng với nửa nọ sơn màu xanh da trời còn lại khốn khổ khi tôi làm rơi từ tầng hai xuống.

- Chắc bây giờ cái xe đặc biệt này chỉ để trở mày quá!

Tùng nói với khuôn mặt chán nản khi nhìn lại thành quả ra.

- Mày thì được mấy hôm đi xe đạp? mà cũng đần thật, nếu mày muốn tao vẫn sẽ ngồi để mày đèo tao thôi!

- Vậy à?

- Ừ!

- Vậy để tao đưa mày về.

Tùng hớn hở ngồi lên xe rồi cũng bảo tôi lên, Tùng lái tôi đi lung tung mất một lúc rồi cũng đưa tôi về trên con xe có một không hai này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.