Ân Nhân Quá Vô Lại

Chương 47: Hồi 47




Mọi người ở đây trừ bỏ Chu Nhi ra, nếu không phải con cháu danh gia vọng tộc thì cũng là người đã từng lăn lộn qua trong xã hội hoặc là người có khả năng quan sát nhạy bén, sao có thể có chuyện không nhận ra tính toán ý đồ cố tình chạm mặt của đám người Quách Phi cùng Cố Minh Tuyền. Chẳng qua xuất phát từ phép lịch sự cho nên trong một thoáng mọi người vẫn bất động như núi, không mở miệng vạch trần hẳn ra. Cho nên, trong chốc lát đã hình thành cục diện hai đội ngũ im lặng cứng ngắc, trơ mắt nhìn nhau.

“Duyên cái khỉ!” Minh Tu cuối cùng vẫn là người không có kiên nhẫn nhất, nói bĩu môi xì một tiếng. Duyên phận không phải là không tồn tại, thế nhưng chắc chắn sẽ không xuất hiện ở giữa đội ngũ bọn họ cùng với đám người Cố Minh Tuyền đáng ghét kia.

“Suỵt! Nói khẽ thôi, cái thằng nhóc này!” Hạ Kỳ Phong đứng bên cạnh vội vội vàng vàng vươn tay bịt chặt miệng của Minh Tu lại, thấp giọng nhắc nhở.

Quách Phi khóe miệng co giật: … Tôi nghe thấy hết rồi đấy nhé!

“Khụ, xin chào mọi người, giới thiệu lại lần nữa, tôi là Quách Phi, tam thiếu gia của Quách gia.” Quách Phi nhịn không sự khó chịu vì bị Minh Tu vô lẽ, lần nữa nở nụ cười ôn nhu phong nhã, thanh âm nhẹ nhàng khiến người ta sinh ra cảm tình tốt. Anh ta hướng đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ một lần nữa giới thiệu bản thân.

“…” Không ai đáp lại, không khí một lần nữa lại đông đặc.

“A, để em giới thiệu cho anh, học trưởng. Anh chàng đeo kính này là Mặc Sở Minh, ông anh cao lớn này là Mục Hoằng, cô bé kia là Chu Nhi, cậu nhóc bé nhất đó là Minh Tu, cậu bé lớn hơn một chút là Hạ Kỳ Phong.” Cố Minh Tuyền vội vàng tiến lên một trước, mỉm cười rạng rỡ đối với Quách Phi giới thiệu tên của từng người.

“Ồ ~” Thực ra tên của bọn họ Quách Phi đều biết hết từ trước rồi, anh ta nghe được từ Cố Minh Tuyền. Hiện tại Cố Minh Tuyền giả bộ giới thiệu từng người với anh ta, chẳng qua là để tỏ ra mình thân thiết với đội ngũ đối phương, cộng thêm xua đi bầu không khí trước đó mà thôi.

“Còn đây là… đội trưởng của đội ngũ, Nam Cung Lãnh Dạ ca ca…” Lúc giới thiệu tới Nam Cung Lãnh Dạ, Cố Minh Tuyền khuôn mặt nhỏ nhắn đó lên, bẽn lẽn thẹn thùng liếc anh một cái.

“Đội ngũ của chúng tôi không có đội trưởng. Hơn nữa xin đừng tỏ về quen biết rồi thêm sau tên tôi hai từ ‘ca ca’. Trong nhà tôi chỉ có một đứa em gái cùng một đứa em trai mà thôi.” Nam Cung Lãnh Dạ đã gặp qua Cố Minh Tuyền hồi sáng, vẫn còn ấn tượng với cô ta, sự chán ghét lộ hẳn lên trong đôi mắt màu café lạnh nhạt kia.

“Anh…” Vẻ mặt rạng rỡ của Cố Minh Tuyền lần nữa cứng ngắc, sắc mặt tái nhợt. Bàn tay đặt buông xuôi bên hông nắm chặt lại. Một lần nữa, lại một lần nữa anh thẳng thừng làm cô ta mất mặt! Sao anh có thể vô tình như vậy chứ?

Mình rất thích anh ấy như vậy mà, tại sao?

“Vậy… cô gái xinh đẹp này là…?”

Quách Phi không quan tâm Cố Minh Tuyền đang có cảm xúc như thế nào, anh ta đi tới, đối với cô gái đang đứng bên cạnh Nam Cung Lãnh Dạ, mỉm cười thân thiện. ý nhị hỏi. Cô gái này chính là dị năng giả sở hữu hệ băng biến dị cùng hệ phong biến dị, thực lực rất mạnh, là đối tượng số một anh ta muốn mời chào gia nhập Quách gia. Nhưng đáng tiếc Cố Minh Tuyền ghét bỏ nên không nói gì nhiều về cô gái này cho nên Quách Phi chỉ biết trong tên của cô có một chữ ‘Ninh’.

“… Cố Diệp Ninh.”

Cố Diệp Ninh nhíu nhíu mày, nghĩ nghĩ một lúc, rốt cuộ cuối cùng vẫn nói tên của mình ra cho Quách Phi biết. Người ta cười lịch sự hỏi tên mình, cô cũng không thể lạnh nhạt bỏ lơ không thèm trả lời. Hơn nữa cô đối với Quách Phi không thích cũng chẳng ghét, tuy anh ta có tính toán riêng nhưng cũng không ảnh hưởng gì tới mình. Cô cho rằng chỉ nói cho anh ta biết một cái tên thôi, cũng chẳng làm ra trò gì được.

“Ra là Cố tiểu thư.” Cái tên này hình như… có chút quen quen, không rõ đã nghe ở đâu. Bất quá Quách Phi cũng không nghĩ nhiều thêm.

“Hừ! Gì chứ, đúng là ám quẻ, tới cái họ cũng giống mình!” Biết được họ tên đầy đủ của cô, trong mắt Cố Minh Tuyền càng nhiều thêm chán ghét. Không nghĩ tới ‘tiểu Ninh’ kia lại cùng giống mình, có họ Cố. Trùng hợp như vậy càng khiến cho cô ta trong lòng không thoải mái. Cố Diệp Ninh này tựa như khắc tinh ông trời giáng xuống để ngáng chân cô ta vậy.

“Không biết xấu hổ, cô so được với Diệp tỷ tỷ sao?” Cùng họ Cố nhưng hai cái họ này khác nhau một trời một vực, Minh Tu khinh thường liếc Cố Minh Tuyền một cái. Cố Minh Tuyền ấy à, một cái lỗ nhỏ cũng không có để mà so được với Diệp tỷ tỷ của nó đâu.

“Thằng nhóc kia, nói cái gì hả?” Như mèo bị dẫm phải đuôi, Cố Minh Tuyền hận không thể đập cho Minh Tu một trận.

“Hừ! Muốn làm gì? Muốn đánh nhau sao? Tốt, giỏi thì lại đây xem!”

Minh Tu nhướng cao hàng lông mày, không chút sợ hãi trừng mắt ngược trở lại đối với Cố Minh Tuyền. Người khác ra sao thì nó không biết, thế nhưng trong từ điển của Minh Tu nó thì không có bốn chữ ‘thương hoa tiếc ngọc’. Chưa kể tới với thẩm mĩ của Minh Tu mà nói thì Cố Minh Tuyền hoàn toàn không được xét vào dạng xinh đẹp gì cho cam.

Nó giơ một cánh tay lên, lập tức da thịt ở cánh tay bắt đầu hóa thành kim loại rồi lan rộng ra. Một thanh gậy sắt từ từ nhô ra từ giữa lòng bàn tay, cho tới khi hoàn toàn thoát khỏi thân thể của nó. Minh Tu nắm lấy gậy sắt, ánh mắt lóe lên một tia kim quang, khí thế dị năng giả cấp 3 lập tức hiện lộ, khiến cho không ít người bên phía đội ngũ của Quách Phi cùng Cố Minh Tuyền bị đẩy lui về sau vài bước.

“… đáng ghét!!!” Cố Minh Tuyền tuy sắc mặt đã tái nhợt bởi vì bị khí thế của Minh Tu đè ép, thế nhưng vẫn không cam lòng. Cô ta hiện tại vẫn đang trợn tròn mắt trừng Minh Tu.

“Minh Tuyền, đủ rồi! Em quá yếu, không phải là đối thủ của cậu nhóc ấy!”

Quách Phi thấy thế không khỏi dâng lên lo lắng. Cố Minh Tuyền lại lên cơn mất kiểm soát nữa rồi! Thật tình, biết vậy không để cô ta đi theo! Nếu như hiện giờ cô ta lại gây họa, khiến cho những thành viên khác trong đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ có ấn tượng xấu với Quách gia, như vậy thì tuyệt đối không tốt. Anh ta không nghĩ ngợi thêm, lập tức tiến tới, dùng một tay ngăn Cố Minh Tuyền lại.

Quách Phi không khỏi hoài nghi trước đây có phải hay không nhìn nhầm Cố Minh Tuyền rồi? Không phải đàn em Cố Minh Tuyền là cô gái xinh đẹp hiền dịu sao? Là người rất tinh tế và có đầu óc sao? Tại sao từ sau khi gặp lại sau mạt thế thì lại biến thành một quả bom, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ như vậy? Nhất là khi gặp phải nhóm người Cố Diệp Ninh, hầu như nói không được vài câu thì đã bị chọc tới nhảy dựng lên.

Những lúc thế này, Cố Minh Tuyền thật sự chẳng có một chút lịch sự phong cách nào hết, càng nhìn lại càng thấy giống như những mấy bà già tới tuổi mãn kinh suốt ngày chửi bới ngoài chợ.

“Đàn anh, anh buông em ra… em…” Bị Quách Phi ngăn lại, Cố Minh Tuyền giãy dụa không thôi. Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét!!! Thằng nhóc kia, Cố Diệp Ninh kia, tất cả bọn họ đều coi thường cô ta, khiến cô ta mất mặt. Cô ta như thế nào có thể bỏ qua!!!

“Cố Minh Tuyền, nên nhớ, vinh quang của Quách gia hơn hết thảy.” Bị Cố Minh Tuyền quẫy đạp, một tia sắc bén lóe lên trong mắt của Quách Phi. Anh ta ghé sát vào bên tai của Cố Minh Tuyền, thấp giọng cảnh cáo “Lần này cho em đi cùng không phải để em phá phách. Nếu em làm gì khiến cho Quách gia bị tổn thất, đừng trách đàn anh anh đây không nể tình cũ!”

“Anh…” Cố Minh Tuyền bị vẻ lãnh khốc của anh ta làm cho sợ run người.

Sao có thể? Quách Phi đối với cô luôn rất tốt, anh ta là một đàn anh hòa ái ôn nhu tốt bụng, từ khi ở trong trường đã luôn là như vậy. Như thế nào hiện tại anh ta lại đáng sợ tuyệt tình như thế? Lại còn uy hiếp mình trắng trợn? Vẫn cứ nghĩ rằng bản thân được Quách Phi bao dung bảo vệ, nhưng lúc này xem ra… là do Cố Minh Tuyền cô ta nghĩ nhiều rồi.

Thực ra thì Cố Minh Tuyền không hiểu, nếu xét ở nhiều khía cạnh thì quả thật tính cách của Quách Phi rất ôn nhu tốt bụng. Nếu Quách Phi không phải người ôn nhu không tốt bụng thì sau khi gặp lại Cố Minh Tuyền ở căn cứ thành phố C này, anh ta cũng chẳng cần mất thời gian sắp xếp thu nhận cô ta làm gì. Thế nhưng dù cho thế nào thì anh ta vẫn là con cháu của một gia tộc có quyền thế địa vị tiền tài chứ không phải một thanh niên ôn nhu tốt bụng bình thường. Một khi chạm tới điểm mấu chốt là gia tộc của anh ta, thì Quách Phi cũng sẽ trở mặt. Bất cứ là ai trong Quách gia, từ nhỏ đến lớn đều được dạy rằng vinh quang của gia tộc vĩnh viễn là số một.

“Hừ!” Cố Minh Tuyền còn muốn ôm thật chắc thế lực của Quách gia, cũng không dám phản kháng lại Quách Phi, cho nên dù giận tới mức nào cũng không thể không nuốt xuống bụng. Cô ta phẫn hận đưa mắt trừng Minh Tu cùng Cố Diệp Ninh một cái.

“Grào!!!”

Ánh mắt của Cố Minh Tuyền mới lia tới Cố Diệp Ninh đã bị một tiếng gầm làm cho sợ tới rụt cả người lại. Tiểu Nha đứng cạnh cô nhạy cảm phát hiện cô ta có sát ý đối với chủ nhân của mình, đôi tròng mắt màu vàng lóe lên quang mang sắc lạnh, nhìn chằm chằm Cố Minh Tuyền tựa như đang nhìn còn mồi, khiến cho Cố Minh Tuyền hối hoảng theo bản năng lùi ra đằng sau Quách Phi một chút.

Cho dù là dị năng giả nhưng cô ta cũng chưa có lớn gan tới mức dám đối đầu với một con sói vương. Khả năng vồ bắt và cắn chết con mồi của tiểu Nha không phải chỉ nói chơi thôi đâu. Vì vậy, Cố Minh Tuyền lại lần nữa oán hận ngập trời đối với Cố Diệp Ninh. Khi không sao lại đi nuôi sói để làm thú cưng? Không biết sói rất nguy hiểm sao? Báo hại nó năm lần bảy lượt dọa cô ta!!!

“Nếu không có gì, chúng tôi đi trước. Còn nhiệm vụ phải làm.”

Mặc Sở Minh nhận ra được tâm trạng của mọi người trong đội ngũ không được tốt, ngay cả tiểu Nha cũng đã phát giận, y lập tức biết ý đi lên trước một bước, mỉm cười nói với nhóm Quách Phi. Còn về việc giữa Quách Phi và Cố Minh Tuyền có xảy ra mâu thuẫn gì hay không, Cố Minh Tuyền hiện tại đang sợ hãi hay tức giận thì… thực xin lỗi, y chẳng có hứng thú tìm hiểu. Mấy người Quách Phi cùng Cố Minh Tuyền đối với y mà nói, chẳng qua chỉ là một đám người không quen biết xa lạ mà thôi, còn chưa đủ khả năng để cho y chú ý để tâm.

“Nhiệm vụ lấy tài liệu đúng không? Chúng tôi cũng làm nhiệm vụ đó. Dù sao cũng tiện đường, cùng đi đi.” Quách Phi lại đâu dễ dàng bỏ qua cho.

Quách Phi cả ngày hôm nay đã mất rất nhiều công sức cùng huy động lực lượng để có thể do thám được xem đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ tiếp nhậ và làm nhiệm vụ gì. Anh ta phải tính toán thời gian bám sát phía sau, chờ đợi thời cơ để giả bộ tình cờ đụng mặt, vòng veo đủ đường cũng chỉ vì muốn có cơ hội tiếp xúc câu kéo bọn họ. Không phải chỉ một câu ‘đi trước’ của Mặc Sở Minh liền cho thể khiến cho Quách Phi dễ dàng buông tay.

“Hiện tại căn cứ thành phố C lại cho phép 2 đội ngũ cùng nhận một nhiệm vụ cấp trung sao?” Thanh âm lạnh nhạt của Nam Cung Lãnh Dạ đột nhiên vang lên khiến cho bất cứ là ai cũng không thể bỏ qua sự tồn tại của anh.

Nam Cung Lãnh Dạ nhớ kĩ thời điểm khi anh cùng Cố Diệp Ninh xem xét rất kĩ trên bảng công bố nhiệm vụ, nhiệm vụ lấy tài liệu ở phía đông ngoại ô căn cứ thành phố C này chỉ cần từ 6 tới 7 người là có thể hoàn thành, hơn nữa số lượng lần làm nhiệm vụ là một lần duy nhất mà thôi. Bình thường, với những nhiệm vụ kiểu này, một khi đã có một đội ngũ nào đó đăng ký làm thì những đội ngũ khác sẽ không thể cùng tiếp nhận.

Thứ nhất, nếu như đội ngũ của anh hoàn thành được nhiệm vụ này trước, tương đương với nhiệm vụ này sau này sẽ không còn tồn tại nữa, đội ngũ của Quách Phi tới cũng coi như không công, không thu được lợi ích gì cả. Thứ hai, nhân số hiện tại trong đội ngũ mà Quách Phi đem theo nhiều hơn rất nhiều chỉ tiêu của nhiệm vụ rất nhiều. Từ hai điều trên cũng đã đủ để thấy được sự bất thường từ Quách Phi cùng đội ngũ của anh ta. Hoặc nói trắng ra là Quách Phi cùng Quách gia đang cố ý để tiếp cận lôi kéo đội ngũ bọn anh.

Quách Phi này… đúng là cớ nào cũng có thể nói bừa ra được!

“Ha ha, nhiệm vụ này là đặc biệt.” Quách Phi ngược lại ngoài dự đoán của mọi người, da mặt khá là dày. Anh ta cười ha ha giả ngây giả ngô, gãi gãi tóc, làm bộ như không hiểu ẩn ý mỉa mai của Nam Cung Lãnh Dạ.

Nhiệm vụ cấp trung hơn nữa chỉ có số lượng lần làm nhiệm vụ chỉ có một, đương nhiên sao căn cứ thành phố C có thể để hai đội ngũ cùng nhận. Nhưng mà Quách Phi phía sau có thế lực Quách gia, chỉ cần Quách gia đánh tiếng thì người quản lý bên đăng lý nhiệm vụ cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Điều duy nhất bây giờ mà Quách gia cần đó là phải nhanh chóng thu thập lôi kéo được đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ trước khi những gia tộc khác ngửi được hơi mà tới tranh đoạt cùng. Cho nên, một vài tiểu tiết bước đệm nhỏ, Quách gia sẽ không ngại mà sử dụng một ít quyền lợi riêng để nhúng tay can thiệp vào.

“… đi thôi…” Cố Diệp Ninh nhìn sắc trời đã không còn sớm, cũng chẳng muốn đôi co với đám người Quách Phi nữa. Đám người kia đã mò tới tận đây, dù có nói nữa thì bọn họ cũng vẫn sẽ mặt dày bám theo mà thôi. Trước hết vẫn nên làm nhiệm vụ đã.

“Được, chúng ta cùng đi.” Nam Cung Lãnh Dạ thấy Cố Diệp Ninh lên tiếng, lập tức không nói hai lời đồng ý. Bỏ qua đám người Quách Phi, anh cùng cô quay người bước trước một bước.

“Grừ grừ…” À, đương nhiên, tiểu Nha đáng yêu của chúng ta cũng quẫy quẫy cái đuôi trắng muốt như tuyết, ưỡn ngực kiêu ngạo, vểnh mông đi theo sát đằng sau vị chủ nhân chính thức cùng vị chủ nhân ‘hờ’ của mình.

“Aiz ~ tiểu Ninh, Dạ, hai cái người này…” Mặc Sở Minh bất đắc dĩ nhìn bóng lưng của hai người cộng một sói. Này, cứ như vậy mà bỏ đi cũng được sao?! Không thèm để ý xem y cùng những người khác có theo kịp không hả? Thật - đáng - ghét!!!

“Bọn em cũng đi trước đây.” Chu Nhi một tay túm Minh Tu còn một tay túm Hạ Kỳ Phong, thong thả ngẩng đầu nhìn Mặc Sở Minh cao gấp đôi mình đang ngơ ngẩn, sau đó cũng xoay người kéo hai nhóc con kia rời đi. Thanh âm thánh thót mang theo một tia ý cười trêu chọc, thế nhưng trên khuôn mặt xinh xắn tinh xảo như búp bê sứ lại không có một chút cảm xúc nào.

Mặc Sở Minh mặt đen xì cả lại, nghẹn họng, nói không thành lời: “…”

“Bỏ đi, bỏ đi. Ha ha…” Mục Hoằng biểu thị, trong một thời gian dài ở chung, hắn đã quá quá quen thuộc với cá tính ‘đem con bỏ chợ’ của hai người Nam Cung Lãnh Dạ cùng Cố Diệp Ninh cộng với sở thích ‘bỏ đá xuống giếng’ của mấy nhóc con kia.

Trong đội ngũ này ấy à, đừng có đứng từ bên ngoài nhìn vào mà tưởng là tốt đẹp hoàn hảo lắm. Về phần thực lực chiến đấu, Mục Hoằng tuyệt nhiên không có ý kiến gì cả; thế nhưng đã nhắc tới hai chữ ‘trách nhiệm’ thì cũng chỉ còn có hắn với Mặc Sở Minh là biết từ này dùng thế nào mà thôi.

Nam Cung đại thiếu ngày trước còn có một chút ý thức của một người đứng đầu, nhưng mà từ ngày gặp được Cố Diệp Ninh, bao nhiêu tâm huyết đổ hết vào theo đuổi chiều chuộng mỹ nhân rồi, hoàn toàn phát triển theo khuynh hướng trọng sắc khinh bạn một cách trầm trọng. Đối với việc này, Mục Hoằng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài nhận mệnh.

.

.

.

Cuối cùng thì Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng cũng nhanh chóng đuổi theo mấy người trong đội ngũ của mình. Còn về nhóm người Quách Phi, y cùng hắn tỏ vẻ… mặc kệ. Muốn bám theo sau đội ngũ bọn họ sao? Được, cứ việc theo đi! Bám theo là một chuyện, làm được trò trống gì hay không lại là một việc khác.

Dù sao nếu nhóm người Quách Phi thật sự muốn tranh đoạt nhiệm vụ, như vậy thì khả năng thành công là vô cùng nhỏ, bởi vì đối phương tuy nhiều người nhưng thực lực cộng lại vẫn còn thua xa tổng thực lực của toàn đội ngũ bọn họ. Còn nếu như mục tiêu của Quách Phi là muốn lôi kéo thành viên trong đội ngũ bọn họ gia nhập vào cái gì Quách gia kia, vậy thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày! Tiểu gia tộc nho nhỏ như Quách gia sao đủ tầm để mời đại thiếu gia của Nam Cung gia tộc cùng tam tiểu thư của Cố gia gia tộc gia nhập dưới chướng kia chứ?!

Khu ngoại ô phía đông không quá lớn, quanh quẩn chỉ có khoảng trên dưới chục tòa nhà. Nam Cung Lãnh Dạ cùng Cố Diệp Ninh có trí nhớ rất tốt, chỉ cần lướt qua một lần bản đồ trên tay của Mặc Sở Minh là có thể biết được đại khái các con đường ở khu vực này. Hai người thong thả dẫn đầu đi trước, ngoặt một hồi liền tới trước sở nghiên cứu.

Sở nghiên cứu ở đây… nói chính xác thì không phải là một tòa nhà với những phòng ốc gạch nền trắng toát làm bằng kim loại, trưng bày những thứ sản phẩm nghiên cứu đáng sợ như trong tưởng tượng của mọi người. Ngược lại, sở nghiên cứu bởi vì mục tiêu chính là nghiên cứu về y dược cho nên chí có vài phòng trống để chứa vật dụng ống nghiệm linh tinh các loại, còn đâu thì bên ngoài mấy trăm mét vuông đều là ruộng đất để trồng cây và dược phẩm.

Tuy rằng hiện tại đại đa số các cây non cùng dược phẩm đã bị tuyết và không khí lạnh khắc nghiệt thời gian trước làm cho chết gần hết, nhưng nhìn số lượng cây cối dược phẩm lớn như vậy, vẫn khiến cho người ta trong lòng không khỏi cảm thán.

“Nơi này thật kì lạ.” Cố Diệp Ninh nhìn xung quanh, nhíu chặt hàng lông mày, thấp giọng khẽ nói với Nam Cung Lãnh Dạ đi sát bên cạnh mình.

“Chuyện gì?” Nam Cung Lãnh Dạ thấy vẻ mặt của cô nghiêm túc, lập tức cảnh giác cũng tăng thêm vài phần. Trực giác của Cố Diệp Ninh bình thường đều có tới hơn 90% là đúng, cho nên đã giúp đội ngũ bọn họ tránh thoát được không ít chướng ngại trên đường.

“Trên đường chúng ta tới… không có bất cứ một con tang thi nào.”

“Là sao?” Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng nghe được loáng thoáng, bước dài một bước đi tới cạnh hai người anh cùng cô, mở miệng hỏi.

“Cho dù đây là khu ngoại ô của căn cứ thành phố C, nhưng cũng đã thuộc ngoài địa phận an toàn của căn cứ. Cho dù trước đó đã được quân đội thanh lý qua một lần thì cũng không thể nào sạch sẽ tới mức không có bất cứ một con tang thi nào.” Cô giải thích.

“Trước cẩn thận đề cao cảnh giác, chúng ta nhanh chóng tìm được cái tài liệu kia sau đó rời đi. Chú ý, không được tách ra khỏi đoàn đội.” Nhíu nhíu mày, Nam Cung Lãnh Dạ cũng cảm thấy bầu không khí ở đây rất kì quái, có vẻ như nhiệm vụ này không đơn giản như anh nghĩ trước đó. Nên tốc chiến tốc thắng, hoàn thành nhiệm vụ trước đã.

“Được.”

Tuy cảm thấy kì quái nhưng bọn họ không nghĩ ra được lí do và nguyên nhân, đúng là vẫn nên đánh nhanh thắng nhanh một chút, an toàn luôn là lựa chọn hàng đầu. Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng đánh mắt nhìn nhau, sau đó khẽ ra hiệu cho ba đứa nhỏ theo sau. Còn về phần đội ngũ của Quách Phi cùng với Cố Minh Tuyền cứ bám sát sàn sạt theo sau bọn họ ấy à… ai quản sống chết của những người mình không quen chứ. Chưa kể tới Quách Phi và Cố Minh Tuyền năm lần bảy lượt đều đánh chủ ý không tốt lên người bọn họ nữa. Cho nên, dù là bất cứ thành viên nào trong đội ngũ bọn họ cũng sẽ không tốt tính tới mức đi nhắc nhở.

Sở nghiên cứu này có tổng cộng 5 phòng trống, đều là nhà trệt một tầng, không quá tốn thời gian để lục tìm. Nhóm người Quách Phi muốn tỏ ý cùng nhau chia ra tìm, thế nhưng bị Mặc Sở Minh không chút suy nghĩ cự tuyệt. Đùa sao? Hiện tại thời gian gấp gáp, ai có tâm tư để còn cùng đám người này chơi trò mèo vờn chuột. Chưa kể tới, tới lúc tìm được tài liệu thì lại mất thêm thời gian tranh đoạt linh tinh các loại, rất phiền phức.

“Mẹ nó, cái đội ngũ này bị làm sao vậy, rắn mềm đều không ăn!” Ngay cả Quách Phi tốt tính như vậy cũng sắp bị đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ mài sạch cả kiên nhẫn rồi. Anh ta chưa bao giờ bị người khác năm lần bảy lượt làm lơ với từ chối như ngày hôm nay đâu.

“Hừ! Đúng là hài hước!” Cố Minh Tuyền ở sau nhìn anh ta tức giận tới đỏ cả mắt, ầm thầm khẽ cười nhạo Quách Phi một tiếng. Còn dám nói cô ta, xem đi… không phải hiện tại cũng bị cái đội ngũ kia chọc tức điên rồi sao?!

Cố Minh Tuyền tuy chán ghét những người khác trong đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ, đặc biệt là Minh Tu cùng Cố Diệp Ninh, thế nhưng cô ta cũng không buông bỏ được Nam Cung Lãnh Dạ. Từ trước tới giờ, Cố Minh Tuyền chưa từng gặp bất cứ người nào hoàn mỹ hơn Nam Cung Lãnh Dạ, chỉ có anh mới xứng đáng với cô ta.

“Lãnh Dạ ca ca, em nhất định sẽ để cho anh biết em tốt hơn Cố Diệp Ninh kia vạn lần.” Nắm chặt tay, Cố Minh Tuyền trong mắt dấy lên một ngọn lửa quyết tâm. Phải, chỉ có người như cô ta mới phù hợp với Nam Cung Lãnh Dạ.

.

.

.

“Mục tiêu là một loại tài liệu nghiên cứu y dược Đông y, mọi người chú ý một chút.” Trước khi đi vào bên trong lục tìm tài liệu, Nam Cung Lãnh Dạ quay đầu đối với mọi người trong đội ngũ, một lần nữa nhắc lại mục tiêu nhiệm vụ “Chú ý những gì ban nãy tôi nói, đi cùng nhau, đừng để bị tách ra. Hơn nữa đề cao cảnh giác.”

“Hiểu rõ.” Mọi người gật gật đầu đáp.

Vì một phòng cũng không quá rộng, đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ có 7 người 1 thú đi vào cũng đã chen chật. Hơn nữa trong đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ lại có một thú dữ là tiểu Nha bất cứ lúc nào cũng có thể nhe răng tấn công, cho nên nhóm người Quách Phi dù không cam lòng cũng chỉ có thể lởn vởn ở bên ngoài chứ không dám tiếp cận quá gần. Quách Phi đứng ở ngoài sân nhìn cả nhóm người bên đội ngũ Nam Cung Lãnh Dạ đi vào từng phòng lục tìm mà vừa gấp vừa bực.

“Đây là phòng thứ tư rồi, rốt cuộc cái tài liệu đó có ở trong sở nghiên cứu không hả trời?” Minh Tu cùng Chu Nhi toàn thân đã phủ đầy bụi, trên mặt hai nhóc đã hiện lên vẻ chán nản nhưng vẫn đang cố sức lật từng trang từng trang tài liệu dày cộp.

“Tìm nốt phòng cuối cùng xem sao đã.” Hạ Kỳ Phong thở dài đóng lại một tủ tài liệu với cả núi giấy tờ chất trong đó. Cậu đã xem kĩ từng cái tệp giấy một, nhưng toàn là những tài liệu ghi các phản ứng hóa học trong thuốc bằng tiếng anh. Chẳng có cái nào phù hợp với mục tiêu cần tìm.

“Nói thật, tôi hoa hết cả mắt cả lên. Mấy cái văn bản gì đó này tuyệt đối không phù hợp với tôi. Tôi thà vác thân ra ngoài chém tang thi còn hơn.” Mục Hoằng ném một tập tài liệu xuống, trên khuôn mặt anh tuấn đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu muốn phát điên. Hắn từ nhỏ thực sự đã không nuốt được mấy thứ liên quan tới ‘chữ viết’ và ‘học tập’.

“Được rồi, yên lặng chút đi, anh không biết giọng anh rất to sao?” Mặc Sở Minh trừng mắt liếc Mục Hoằng, trên tay y cũng có một tập tài liệu.

“Tiết kiệm sức lực, nhanh tay nhanh chân.” Nam Cung Lãnh Dạ lạnh nhạt liếc mắt, nhắc nhở.

Cố Diệp Ninh đang giúp Nam Cung Lãnh Dạ sắp tài liệu do tiểu Nha lôi ra, có chút buồn cười nhìn ba đứa nhóc con cùng Mục Hoằng đang oán thán. Đúng là bắt mấy người bọn họ phải ngồi ở đây lục tìm từng tập tài liệu thế này chẳng khác nào bắt tội với đày đọa. Thế nhưng mà biết làm sao được, cũng chẳng còn cách nào khác, tài liệu ở đây thực sự vô cùng nhiều, chất lên có thể thành cả núi. Nếu như chỉ bằng Nam Cung Lãnh Dạ, Mặc Sở Minh và cô thì không thể nhanh chóng xử lý hết được.

Aiz ~ thực ra thì cô cũng có chút hồi hận rồi. Biết thế tìm nhiệm vụ nào đánh giết tang thi còn tốt hơn, chứ ngồi không mò từng tệp tài liệu thế này quả thực là rất nhàm chán.

“…” Đột nhiên, nụ cười trên môi của Cố Diệp Ninh đông cứng lại “Lãnh Dạ!” Cô quay sang nhìn Nam Cung Lãnh Dạ, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.

“Đúng vậy!” Nam Cung Lãnh Dạ trên mặt cũng phá lệ nghiêm túc, gật đầu lại với cô.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Mặc Sở Minh và Mục Hoằng nhìn hai người bỗng nhiên toàn thân căng cứng, đôi mắt phát ra đề phòng cực độ thì vô cùng ngạc nhiên, bất tri bất giác cũng trở nên cảnh giác theo.

“Có gì đó…” Hạ Kỳ Phong cùng với Minh Tu có đẳng cấp dị năng cao hơn Mặc Sở Minh cùng Minh Tu, cho nên ngũ giác cũng nhạy bén hơn. Dường như cũng cảm nhận được gì đó, hàng lông mày cũng nhíu chặt lại, khuôn mặt non nớt kéo căng ra vì căng thẳng.

“Có tang thi tới… rất nhiều…” Chu Nhi dùng dị năng, lập tức biết được cặn kẽ nguyên nhân. Đôi mắt màu đỏ rượu vô hồn giống như đang nhìn về một nơi xa xăm nào đó “Thế nhưng không phải tang thi bình thường. Chúng nó là thú, là loài chuột… có rất nhiều tang thi chuột đang chạy tới đây!!!” Giọng cô bé run lên vì hoang mang.

“Tang thi chuột? Giờ tang thi còn lây nhiễm cả thú sao?” Tất cả mọi người kêu lên, theo bản năng quay lại nhìn Cố Diệp Ninh.

“Như thế nào có thể? Mạt thế mới hơn 2 tháng thôi mà…?” Cố Diệp Ninh sắc mặt cũng không tốt. Nhưng cô còn chưa kịp giải thích cho những người khác thì một thanh âm thất thanh vang lên bên ngoài sân, kế tiếp là những tiếng kêu gào thảm thiết tới rợn người.

“Gì vậy?” Ở bên ngoài chỉ có nhóm người của Quách Phi mà thôi, Mục Hoằng đứng phắt dậy, ánh mắt nhìn ra phía cửa “Chẳng lẽ tang thi chuột tấn công đám người Quách Phi kia?”

“Không, đám tang thi chuột kia đã bị cái gì đó ngăn ở bên ngoài, cách sở nghiên cứu vài chục mét. Là thứ khác tấn công!” Chu Nhi lắc lắc đầu “Em… em nhìn không ra được cái gì tấn công đám người Quách Phi kia, cũng nhìn không ra được ai đã chặn đám tang thi chuột lại.” Nếu cô bé không nhìn ra được vậy tức là đối phương có thực lực trên cấp của Chu Nhi.

“Đi ra ngoài xem xem thế nào. Ở trong này không phải là tình hình!” Nam Cung Lãnh Dạ quyết đoán ra lệnh, mọi người cũng chẳng thèm để tâm tới cái đống tài liệu kia nữa, xếch balo lên rồi chạy thẳng ra bên ngoài phòng.

Vừa mới ra tới bên ngoài, tiếng la hét gào thét thảm thiết cùng tiếng nổ đùng đoàng vì phóng xuất dị năng liên tục vang lên không dứt bên tai. Cố Diệp Ninh vừa nhìn thấy cảnh tượng trong sân thì đồng tử màu bạc lập tức co rút lại. Như - thế - nào - có - thể???

Trước mắt cô, một cảnh tượng đẫm máu đang xảy ra. Gốc cây lớn héo khô ở góc vườn đang vươn dài những cành trơ trụi, dùng nó như những xúc tu để tấn công nhóm người Quách Phi. Có vẻ như bị tấn công bất ngờ, cho nên thủ hạ của Quách Phi không ít người bị đâm chết. Càng tà môn hơn đó là bị đâm chết xong, lập tức sẽ bị những cành cây kia hút khô máu thịt trong người, chỉ để lại một cái xác khô quắt dị dạng. Mỗi lần hút thêm được chất dinh dưỡng từ người nào, cái cây kia sức mạnh giống như càng tăng thêm một phần, tốc độ cũng mau hơn không ít.

Đám người Quách phi không theo kịp được sự tấn công của cái cây kia, liền bị đánh dẹp về xa xa. Dù cho bọn họ làm cách nào cũng không thể tiếp cận được lại gần gốc cây. Ngay cả Quách Phi là dị năng giả cấp 2 trung giai, thực lực cao nhất cũng bị đánh cho quần áo rách tả tơi, trên người đầy rãy vết thương, chật vật vô cùng.

“Nó là cái quái gì vậy?” Minh Tu nhịn không được mà thốt lên.

“Thụ yêu! Nó là thực vật biến dị! Hơn nữa ít nhất cũng đã cấp 4!” Cố Diệp Ninh phải cố gắng lắm mới bình tĩnh lại được, thanh âm giống như bị nghiền nát mà phun ra. Như thế nào không chỉ có tang thi thú, mà ngay cả thực vật biến dị cũng đã xuất hiện rồi?

Cô nhớ rõ kiếp trước phải tới nửa năm sau mạt thế mới xuất hiện động vật bị nhiễm virut, sau đó là tới động vật bị biến dị, rồi cuối cùng là mới thực vật biến dị xuất hiện. Nhưng đợi tới khi thực vật biến dị xuất hiện, nếu đúng thời gian thì cũng phải hơn 1 năm sau.

Tại sao tới kiếp này… thụ yêu lại xuất hiện sớm như vậy? Còn có, nếu thực vật biến dị đã xuất hiện, vậy động vật biến dị thì sao? Con người hiện tại thực lực vẫn chưa cao lắm, trung bình chỉ dao động ở cấp 1 và cấp 2, làm sao có thể đối chọi lại với tất cả những nguy cơ không ngừng dồn dập ập tới này.

Bỗng Cố Diệp phát hiện ra từ khi mình sống lại giờ đã thay đổi rất nhiều chuyện khiến cô không thể kiểm soát được. Không chỉ tốc độ của tang thi trở nên nhanh khó lường mà ngay cả những thứ như tang thi thú, thực vật biến dị cũng đã xuất hiện sớm hơn dự kiến.

“Thụ yêu?” Mặc Sở Minh khó hiểu với cụm từ kì lạ này.

“Thực vật bị biến dị. Cũng giống như dị năng giả, nhưng sức mạnh của thụ yêu đều thống nhất là hệ mộc.”

Giải thích qua loa tạm thời, cô bắt đầu nghĩ xem nên đối phó với thụ yêu này thế nào. Cô nhận ra thực lực của thụ yêu kia cao hơn cô, xem ra đã đột phá được cửa cấp 4. Cách giai còn có thể lấy số lượng nhiều người để chiếm phần thắng, nhưng… nếu là cách một cấp, vậy thì rất phiền phức. Cho dù hiện tại cô và Nam Cung Lãnh Dạ cùng hợp tác cũng chưa chắc đấu thắng được thụ yêu trên cấp 4 kia.

“Trước hết phải tìm cách giải quyết thụ yêu này, bằng không chúng ta thoát không được. Chuyện về thực vật biến dị, sau khi rời khỏi đây tôi sẽ nói với mọi người kĩ càng sau.” Cố Diệp Ninh gấp gáp nói “Lãnh Dạ, thụ yêu này đã hơn cấp 4, cả đội phải hợp sức mới có cơ may thắng. Anh làm chủ lực tấn công, dị năng của anh tương khắc với hệ mộc của nó.”

“Được. Nhưng thế còn cô?” Nam Cung Lãnh Dạ không nói hai lời, lập tức gật đầu, thế nhưng nghĩ tới gì đó lại quay lại hỏi Cố Diệp Ninh “Cô không làm chủ lực?”

“Dị năng của tôi chỉ có hệ phong là gây được lực sát thương với nó, nhưng không thể bằng hệ hỏa biến dị cùng hệ lôi của anh.” Cô lắc đầu nói “Tôi chỉ có thể ở sau hỗ trợ một chút mà thôi, không thể tham chiến.”

Nhớ tới Mặc Sở Minh cũng là hệ thủy, Cố Diệp Ninh lập tức nhắc nhở: “Phải rồi, Sở Minh, anh cũng không thể dùng dị năng hệ thủy để tấn công nó!”

“Tôi biết rồi.” Mặc Sở Minh rất nhanh trí hiểu được vì sao Cố Diệp Ninh ngăn mình.

“Tiểu Tu, tiểu Phong, hai đứa cố gắng hỗ trợ Lãnh Dạ.” Cố Diệp Ninh dựa vào các hệ dị năng mà thành viên trong đội ngũ sở hữu, lập tức chọn được người hỗ trợ cho Nam Cung Lãnh Dạ.

Các hệ dị năng có tính chất bất đồng, mỗi hệ đều có tương khắc cũng có tương trợ. Dị năng hệ thủy cùng dị năng hệ băng của Cố Diệp Ninh đều có tính chất tương trợ đối với hệ mộc. Nếu như cô sử dụng chiêu thức của hệ thủy và hệ băng để tấn công yêu thụ, cũng tương đương với tăng cường sức mạnh cho nó. Chỉ có hệ phong là miễn cưỡng dùng được, khổ nỗi vì yêu thụ này trên cấp của cô, cho nên lực sát thương có thể nói là nhỏ tới không thể nhỏ hơn.

Ngược lại, hệ mộc tương khắc với hệ hỏa, hệ lôi, hệ kim và hệ thổ. Trong đội ngũ bọn họ không có ai là hệ thổ nhưng may mắn có đủ ba hệ còn lại. Nam Cung Lãnh Dạ là cấp 3 cao giai thực lực mạnh nhật, lại sở hữu hai hệ hỏa biến dị cùng hệ lôi, đương nhiên tiên phong tấn công ở đâu. Minh Tu là hệ kim, chỉ cần có thể tiếp cận được yêu thụ, lực sát thương sẽ vô cùng lớn. Còn chọn Hạ Kỳ Phong bởi vì cậu có dị năng hệ độc. Hệ độc mang tính chất ăn mòn, chỉ cần là vật được thực thể hóa thì đều sẽ bị hệ độc tấn công.

“Bọn em biết rồi.” Hai đứa nhóc cũng không phản đối, nhanh chóng đáp.

“Vậy tôi thì sao?” Mục Hoằng hỏi Cố Diệp Ninh.

“Anh cùng Tiểu Chu Nhi nhiệm vụ quan trọng nhất đấy. Cố gắng tranh thủ lúc ba người họ chiến đấu để tiếp cận phần gốc cây của yêu thụ, sau đó tìm ra được tinh hạch của nó. Yêu thụ là loại sinh vật có thể tự mình chữa thương cho mình, dù tổn thương bao nhiêu lần cũng sẽ không chết. Trừ phi tìm được tinh hạch của nó, cắt đứt liên kết giữa tinh hạch với rễ cây thì yêu thụ mới hoàn toàn bị tiêu diệt.”

Cô nói ra phương pháp để giết yêu thụ. Yêu thụ đáng ghét nhất chính là ở điểm này, chỉ cần chưa cắt đứt được liên kết giữa tinh hạch và rễ cây thì nó vĩnh viễn sẽ không chết. Nhưng rễ cây của yêu thụ có cả nghìn gốc, muốn mò từng cái để tìm được tinh hạch, quả thực là nhiệm vụ chẳng hề dễ dàng gì. Kể cả Chu Nhi có dị năng là hệ tinh thần, cũng sẽ mất không ít công sức. Giờ cô và Mặc Sở Minh chẳng thể giúp được gì nhiều, chỉ có thể hi vọng tất cả mọi người suôn sẻ hoàn thành nhiệm vụ cùng mục tiêu, đó là giết chết được yêu thụ.

“Mọi người cẩn thận một chút.” An bài xong xuôi hết rồi, Nam Cung Lãnh Dạ đưa mắt nhìn mọi người một vòng, nhấn mạnh “Đánh không được thì chạy, không nên liều mạng!” Hết thảy đề cao an toàn của mọi người, anh không muốn có ai quá hiếu chiến mà để bị thương tổn.

“Hiểu rõ!”

“Vậy đi thôi!” Thấy vẻ mặt kiên quyết của mọi người, Nam Cung Lãnh Dạ hài lòng gật nhẹ đầu, sau đó dẫn đầu xông ra trước.

“Bọn họ cuối cùng đã ra!” Quách Phi cùng vài thuộc hạ đang chật vật chống lại sự tấn công từ những cành cây do yêu thụ phóng ra, khi nhìn thấy bóng dáng của Nam Cung Lãnh Dạ cùng Minh Tu và Hạ Kỳ Phong, anh ta nhịn không được vui sướng kêu lên.

“Được cứu rồi.” Một thuộc hạ cũng sung sướng nói. Trong tiềm thức của bọn họ, đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ người nào cũng rất mạnh, sẽ dễ dàng tiêu diệt được cái cây quái vật này.

Nam Cung Lãnh Dạ xông lên trước nhất, trên tay ngưng tụ ra một lôi cầu cực lớn, ném về hướng yêu thụ. Yêu thụ cảm nhận được nguy hiểm, những cành cây lập tức đan vào nhau, hình thành nên một tường chắn chắn ở trước thân thể nó. Ruỳnh, lôi cầu va đập với bức tường chắn được làm từ cành cây kia, lập tức khiến bức tường bị nổ tung, khói bụi mù mịt, mùi chất sơ bị cháy khét lẹt lan ra.

Hạ Kỳ Phong cùng Minh Tu ở hai bên Nam Cung Lãnh Dạ, trợ giúp anh tiêu diệt những cành cây muốn đánh lén. Hệ độc của Hạ Kỳ Phong chạm tới cành cây nào, cành cây đó liền bị ăn mòn, phát ra tiếng rin rít rợn người, hóa thành chất lỏng màu đen xì. Minh Tu thì dùng dị năng hệ kim biến ra một thanh đao, mỗi lần vung đao là vô số những cành cây bị chém đứt.

Thế nhưng đúng như Cố Diệp Ninh nói, chỉ mấy chục giây sau đó, những cành cây bị thiêu đốt cháy đen hoặc là bị ăn mòn hoặc là bị chém đứt của yêu thụ dùng mắt thường có thể thấy được, từng chút một tái sinh. Nếu cứ tiếp tục như vậy, yêu thụ này chẳng khác nào bất tử. Cho dù Nam Cung Lãnh Dạ, Minh Tu và Hạ Kỳ Phong có lợi hại hơn nữa cũng sẽ nhanh chóng bị nó chèn ép tới kiệt sức.

“Bọn họ lợi hại quá.” Vì có Nam Cung Lãnh Dạ, Minh Tu và Hạ Kỳ Phong tham chiến, trở thành đối tượng bị yêu thụ chú ý, cho nên đám người Quách Phi mới có thể giảm bớt áp lực xuống một chút. Một dị năng giả bên đội ngũ của Quách Phi vừa mới dùng hỏa cầu đốt một cành cây đang đánh tới mình xong, có chút ngưỡng mộ nhìn bóng dáng ba người ở xa xa.

“Đúng là rất mạnh.” Quách Phi là dị năng hệ phong, anh ta dùng phong nhận để chém cành cây, nhưng cũng không hiệu quả mấy bởi vì lớp vỏ bọc bên những cành cây này đều rất dày.

“Các người tập trung chiến đấu đi. Yêu thụ này cấp bậc còn cao hơn cấp bậc dị năng của chúng tôi. Nếu các người bị nó giết, bọn tôi cũng không chịu trách nhiệm đi cứu đâu!” Mục Hoằng tới sau một bước, nhìn thấy ánh mắt sáng rực tràn ngập hi vọng cùng ngưỡng mộ của mấy người bên đội ngũ của Quách Phi, hắn mở miệng không chút suy nghĩ tạt nước lạnh.

“Cao hơn… cấp bậc của các người?” Quách Phi cùng thuộc hạ của anh ta run rẩy hỏi.

“Phải!”

“Hoằng ca ca… chúng ta mau tìm tinh hạch của yêu thụ thôi.” Chi Nhi vươn một tay túm lấy vạt áo của Mục Hoằng, giật giật ra hiệu. Cô bé không thích đám người Quách Phi này, không muốn Mục Hoằng tiếp tục phí lời làm gì. Hơn nữa bọn họ còn có nhiệm vụ quan trọng cần làm.

“Ừ.” Mục Hoằng nhớ ra nhiệm vụ, lập tức bế bổng Chu Nhi, để cô bé ngồi trên cánh tay phải của mình. Chu Nhi cơ thể nhỏ bé chẳng đáng mấy cân, mà Mục Hoằng lại có sức lực rất lớn, bế theo cô bé di chuyển không chút mệt nhóc vướng víu.

“Ảo ảnh!” Giơ một bàn tay ra, đôi mắt màu đỏ rượu của Chu Nhi như trở nên sậm màu hơn, cô bé bắt đầu sử dụng dị năng gây ra ảo ảnh. Tuy ảnh hưởng tới yêu thụ không đáng kể thế nhưng có thể giúp cho những cành cây kia trong một thoáng sẽ không tấn công hai người họ “Hoằng ca ca, đi!”

Mục Hoằng theo lời của Chu Nhi, chân cong một cái rồi lấy sức bật mạnh, thân thể to lớn như núi thế nhưng di chuyện cực kỳ nhanh, lách qua vô vàn cành cây. Tới khi tiếp cận gần ba người Nam Cung Lãnh Dạ, Minh Tu cùng Hạ Kỳ Phong thì Chu Nhi mới thu lại chiêu thức Ảo ảnh. Lúc này cô bé bắt đầu trải rộng tinh thần lực của mình ra, muốn tìm kiếm xem trong mấy nghìn rễ cây của yêu thụ, rễ cây nào liên kết nối với tinh hạch.

Có ba người Nam Cung Lãnh Dạ cùng Minh Tu và Hạ Kỳ Phong tấn công gây nhiễu loạn yêu thụ, lại thêm Mục Hoằng tuy cơ thể to lớn nhưng tốc độ lại rất nhanh tránh thoát khỏi tầng tầng lớp lớp cành cây tấn công tới, Chu Nhi ở trong lòng của Mục Hoằng được che chở hoàn toàn có thể tập trung tìm kiếm mà không bị quấy nhiễu gì.

“Sở Minh, anh chú ý đứng sau tôi.” Cố Diệp Ninh không dùng dị năng, trực tiếp rút kiếm ra. Thanh kiếm này được hình thành từ một loại kim loại kì lạ, sắc bén cực kỳ, hoàn toàn không thua gì so với vũ khí do dị năng hệ kim biến ra. Tiểu Nha ở cạnh cô cũng há ra hàm răng sắc bén, giúp cô cắn đứt không ít cành cây.

“Aiz ~ hôm nay lại để con gái bảo vệ, thực xấu hổ…” Mặc Sở Minh nhìn ngay cả tiểu Nha cũng ra sức chiến đấu, mà mình lại núp sau lưng Cố Diệp Ninh, không khỏi có chút xấu hổ.

Cái này cũng không phải Mặc Sở Minh y muốn. Y cũng ước gì được như mấy người khác trong đội ngũ, lao lên hàng đầu tấn công yêu thụ lắm chứ, nhưng khổ nỗi dị năng lại tương trợ đối với hệ mộc của yêu thụ nên không dùng được. Mà y cũng chẳng thể giống Cố Diệp Ninh oai phòng dùng kiếm chặt đứt cành cây, ai bảo ngoại trừ bắn súng ra thì Mặc Sở Minh không biết dùng vũ khí nào khác. Hơn nữa vũ khí như súng thì cũng chẳng có lực sát thương nào với yêu thụ hết cả, lôi ra bắn cũng chỉ tổ phí đạn.

“Anh xấu hổ cái gì, nghĩ quá nhiều rồi!” Quả nhiên, lời của y đã đổi lại được một cái trừng mắt cảnh cáo của Cố Diệp Ninh. Khụ… Cố Diệp Ninh tuy không theo chủ nghĩa nữ quyền, thế nhưng mà mở miệng đóng miệng mà cứ phân biệt nam nữ linh tinh thì cô cũng sẽ khó chịu.

“A A A A, CỨU TÔI VỚI!!!” Đột ngột một thanh âm bén nhọn đâm vào tai của Cố Diệp Ninh cùng Mặc Sở Minh. Cô chém bỏ một cành cây rồi nghiêng đầu nhìn về hướng thanh âm truyền tới, chỉ thấy Cố Minh Tuyền đang chật vật bị một cành cây cuốn lên trên cao.

“Thực tình…” Cố Diệp Ninh nhíu mày lại, dùng dị năng hệ phong phóng ra một chiêu Liệt phong. Lập tức, cành cây đang quấn lấy Cố Minh Tuyền bị chặt đứt, Cố Minh Tuyền như con rối đứt dây, ngã phịch xuống trên mặt đất, toàn thân xây xước đầy vết thương.

“Sao cô lại cứu cô ta?” Đối với Cố Minh Tuyền, Mặc Sở Minh hoàn toàn không có chút tình cảm tốt đẹp nào hết, chỉ cảm thấy cô ta… rất hoang tưởng.

“Tiện tay mà thôi. Dù sao cũng chẳng thù chẳng oán gì.” Tuy cảm thấy Cố Minh Tuyền là một người vô cùng phiền phức thế nhưng cô cũng chưa chán ghét Cố Minh Tuyền tới mức trơ mắt nhìn cô ta bị yêu thụ giết chết. Mặc dù cô ta luôn đối chọi với cô, thậm chí còn có vài lần sinh ra sát khí với cô, thế nhưng chung quy cũng chỉ là cô ta đơn phương tìm ngược mà thôi.

Cô đối với cô ta… hoàn toàn là vô cảm…

“Khụ, khụ, khụ…” Cố Minh Tuyền cố bò dạy từ trên mặt đất, quần áo lem luốc, mặt mũi bẩn thỉu, vô cùng chật vật rách rưới “Cô… cô cố tình muốn tôi bị ngã chết đúng không?” Cô ta trừng mắt oán hận quát cô, không hề cảm ơn Cố Diệp Ninh vì đã cứu mình, ngược lại còn nghĩ Cố Diệp Ninh đang muốn hại cô ta bị ngã chết.

“Mẹ nó! Đúng là não tàn mà!” Mặc Sở Minh luôn lịch sự lễ phép tới mấy, nghe thấy lời này của Cố Minh Tuyền, chỉ hận không thể xông lên cho cô ta vài cái tát. Y bức xúc tới mức độ, ngay cả chửi tục cũng nói ra rồi.

“Mặc kệ cô ta.” Cố Diệp Ninh hoàn toàn chẳng bị dao động, vẫn chuyên tâm vung kiếm chặt cành cây mà yêu thụ phóng tới. Cô cũng đã dự đoán được cô nàng Cố Minh Tuyền này sẽ chẳng biết ơn gì mình. Như đã nói, chỉ là tiện tay cứu cô ta một mạng mà thôi.

“Cô không nhìn tôi! Cô dám coi thường tôi sao?” Cố Minh Tuyền ‘não tàn’ thấy Cố Diệp Ninh chẳng thèm phản ứng gì với lời của mình, một lần nữa lại sôi não, gào lên.

“Đồ thần kinh, có bệnh thì về nhà mà chữa đi, đừng có ra bên ngoài cắn loạn người.”

Sắc mặt của Mặc Sở Minh lúc này đã triệt để trầm xuống, ánh mắt dưới cặp kính của y lúc nhìn tới Cố Minh Tuyền đang nổi điên hiện ra một tia sắc bén. Trong cái lúc chiến đấu nguy hiểm thế này, đồng bạn của y cùng Cố Diệp Ninh còn đang cố gắng chống lại yêu thụ, con ranh Cố Minh Tuyền này lại rảnh rỗi tới mức độ muốn đi gây chuyện sao? Rốt cuộc cha mẹ cô ta nuôi thế nào mà nuôi ra được một cực phẩm như vậy hả?

“Anh… anh chửi tôi?” Cố Minh Tuyền nghe thấy Mặc Sở Minh chửi mình, thất thần vài giây, sau đó nhảy đổng lên như mèo bị giẫm phải đuôi “Anh dám vì cô ta mà chửi tôi sao?”

“Bổn đại gia chỉ nói sự thật! Hừ! Nói chuyện với não tàn, quả nhiên rất phiền phức!” Nói rồi trực tiếp quay mặt đi nơi khác, không thèm nhìn tới Cố Minh Tuyền kia nữa. Có muốn đấu khẩu thì cũng phải chờ lúc khác, giờ y không muốn làm Cố Diệp Ninh bị phân tâm.

Mặc Sở Minh bỏ qua nhưng loại nữ nhân ‘não tàn’ lại hay chấp nhất như Cố Minh Tuyền sao có thể cam lòng bị người khác khinh dễ. Nhớ tới từ lúc gặp phải Cố Diệp Ninh, cô ta hoàn toàn bị bắt chẹt đủ đường, làm cái gì cũng không thuận lợi. Hết lần này tới lần khác bị người ta sỉ nhục, hết lần này tới lần khác mất mặt, hết lần này tới lần phải nín nhịn uất ức vào trong lòng. Vì sao chứ? Cô ta từ nhỏ tới lớn cha thương mẹ sủng, chưa từng ai dám làm cô ta phật lòng. Dựa vào cái gì, từ lúc gặp phải Cố Diệp Ninh, cô ta lại bị coi rẻ như thế?

Nam Cung Lãnh Dạ không thèm nhìn cô ta, ánh mắt lúc nào cũng chỉ chăm chú hướng tới Cố Diệp Ninh; Mặc Sở Minh vì Cố Diệp Ninh mà chửi cô ta; Minh Tu cũng vì Cố Diệp Ninh mà gây sự với cô ta; con sói tiểu Nha kia vì Cố Diệp Ninh mà đe dọa cô ta; Chu Nhi, Mục Hoằng, Hạ Kỳ Phong đều ngó lơ cô ta mà vây quanh Cố Diệp Ninh; ngay cả Quách Phi là đàn anh tốt của cô ta cũng vì Cố Diệp Ninh mà đè ép cô ta. Ngay kể cả lúc này, cô ta chật vật bẩn thỉu bò trên mặt đất, vậy thì dựa vào cái gì Cố Diệp Ninh có thể sạch sẽ thoát tục đứng đó.

Cố Minh Tuyền hai mắt đỏ ngầu toàn sát ý cùng hận ý. Chưa từng có bất kì một ai khiến cho cô ta căm hận như Cố Diệp Ninh. Trong đầu, một tiếng nói liên tục phát ra: “Giết Cố Diệp Ninh, giết Cố Diệp Ninh, chỉ cần Cố Diệp Ninh chết đi thì tất cả những gì bản thân mong ước đều có thể đạt được…”.

“Cô! Tất cả là tại cô! Sao cô không chết đi hả?” Cố Minh Tuyền lấy hết sức bình sinh lao tới, nhân lúc cả Mặc Sở Minh cùng Cố Diệp Ninh đều không chú ý, đẩy mạnh Cố Diệp Ninh.

Cố Diệp Ninh toàn thân nghiêng ngả, ngã bật về phía trước, hướng tới đỉnh của cành cây đang vươn tới. Mặc Sở Minh cũng bị dị biến này khiến cho sợ hãi kêu to một tiếng. Thế nhưng lúc y phản ứng kịp, muốn bắt lấy tay của Cố Diệp Ninh để kéo cô lại thì đã không kịp. Tiếng kêu của Mặc Sở Minh thành công thu hút toàn bộ chú ý của những người khác đứng trong sân. Ngay cả Nam Cung Lãnh Dạ, Minh Tu, Hạ Kỳ Phong, Chu Nhi và Mục Hoằng đứng cách đó một đoạn đang chiến đấu và trốn tránh tấn công của yêu thụ cũng nhìn thấy một màn hãm hại này.

“TIỂU NINH!!!” Nam Cung Lãnh Dạ mắt thấy cành cây sắp đâm thủng lồng ngực của Cố Diệp Ninh, hốc mắt như muốn nứt ra, anh gào lớn. Muốn dùng tốc độ nhanh nhất để quay về cứu cô thế nhưng ngay cả Mặc Sở Minh ở gần vậy còn không kịp nữa là anh.

“DIỆP TỶ TỶ!!!” Hạ Kỳ Phong cùng Minh Tu cũng gấp gáp tới mức chân tay luống cuống.

Phập!!! Cánh cây xuyên qua da thịt, máu bắn thành những vệt dài bay lượn trên không trung. Cố Diệp Ninh không cảm giác được đau đớn mà mình chờ đợi xuất hiện, ngược lại cô nhìn thấy tiểu Nha… không biết từ lúc nào đã lao tới chắn ở trước mắt cô, đỡ thay cô một đòn chí mạng. Bộ lông trắng muốt của nó lúc này thấm đẫm toàn là máu, biểu cảm trên mặt sói tràn ngập đau đớn. Đôi mắt vàng của nó phủ một tầng hơi nước ủy khuất nhìn Cố Diệp Ninh. Thế nhưng khi tiểu Nha liếc tới Cố Minh Tuyền vẫn giữ nguyên tư thế đẩy người đứng ở sau thì đôi mắt đã chuyển thành quang mang hận ý tràn ngập huyết tinh.

“KHÔNG!!! TIỂU NHA!!!” Cố Diệp Ninh nhìn thấy vị trí cánh cây đâm xuyên qua cơ thể của tiểu Nha, trong lòng sinh ra một cảm giác khủng hoảng vô cùng. Đó… đó là vị trí ngay sát trái tim!

Cô ném đi thanh kiếm, vươn tay ôm chặt lấy cơ thể của nó, đỡ nó ở trên đùi của mình, dùng dị năng hệ phong chặt đứt cành cây đang có ý định hút chất dinh dưỡng từ trong người của tiểu Nha ra. Liên tục nói với bản thân rằng tiểu Nha sẽ không sao, sẽ không sao,… thế nhưng mà nhìn vết thương không ngừng chảy máu của tiểu Nha, Cố Diệp Ninh không cách nào bình tĩnh nổi. Nước mắt trào ra, trước mặt lại hiện lên cảnh tượng tiểu Nha ở kiếp trước vì cứu mình mà bị thiêu trụi.

Vì sao chứ? Vì sao chứ? Đã nói sẽ chăm sóc tiểu Nha thật tốt, sẽ không để nó bị thương. Như thế nào sẽ… như thế lại để cho tiểu Nha lần nữa thương tổn sinh mạng để cứu mình?

“Tiểu Nha, tiểu Nha, đừng bỏ tao mà, làm ơn… đừng bỏ tao…” Tiếng khóc nghẹn ngào không ngừng vang lên, lúc này Cố Diệp Ninh đã chẳng còn có thể nghĩ được gì cả, ngoại trừ tiểu Nha. Cô muốn bịt miệng vết thương cho nó, nhưng máu vẫn không ngừng xối ra, ướt đẫm hai tay của cô, ướt đẫm quần áo của cô.

“Ư…” Tiểu Nha cố gắng cọ cọ đầu vào tay của Cố Diệp Ninh, cổ họng rên lên vài tiếng nũng nịu, như muốn an ủi cô rằng nó không sao, thế nhưng hơi thở mỏng manh yếu ớt đã nói lên tình trạng thật sự của nó.

“TIỂU NINH, CẨN THẬN!!!”

Tuy Cố Diệp Ninh đã thoát được nạn một kiếp thế nhưng hiện tại yêu thụ vẫn đang ra sức tấn công không ngừng, lập tức cô một lần nữa bị một cành cây của yêu thụ nhắm tới. Nam Cung Lãnh Dạ đang bị cành cây của yêu thụ dày đặc cuốn lấy, không có cách nào lao được về phía của cô để bảo vệ cô, chỉ có thể hét lên, hi vọng có thể đánh thức Cố Diệp Ninh đang chìm sâu trong bi thương.

Nhưng Cố Diệp Ninh hoàn toàn không nghe thấy gì cả, trong đầu của cô lúc này, tất cả chỉ còn hình ảnh tiểu Nha giãy dụa trong đám lửa kêu gào đau đớn cùng hình ảnh tiểu Nha bị cành cây của yêu thụ đâm xuyên qua cơ thể. Kí ức kiếp trước hình sự việc kiếp này đan xen vào nhau, một lần lại một lần như muốn xé rách tâm can của cô. Đều là vì cứu cô, hai kiếp đều là vì cứu cô! Nếu tiểu Nha có làm sao… nếu tiểu Nha có làm sao…

“Tiểu Ninh, chú ý!!!”

Mặc Sở Minh thấy Cố Diệp Ninh hoàn toàn không có phản ứng, biết cô lúc này đã không còn tỉnh táo nữa, vội vàng muốn bước tới lôi kéo cô tránh thoát. Thế nhưng lúc y mới định di chuyển thì đột nhiên Cố Minh Tuyền ở bên cạnh lại túm chặt lấy tay của y, ngăn không cho y di chuyển.

Mặc Sở Minh trong mắt toàn bộ đều là sát ý nhìn Cố Minh Tuyền, muốn tránh khỏi bàn tay đang túm lấy mình của cô ta, đáng tiếc Cố Minh Tuyền tựa như con đỉa, đẩy sao cũng không chịu buông: “Đồ điên, buông ra!!! Cô đúng là đồ vong ân bội nghĩa!!!”

“Ha ha, thì sao, tôi chính là muốn cô ta phải chết!!!” Cố Minh Tuyền giống như điên rồi, ngẩng đầu cười cuồng dại.

“KHÔNG, TIỂU NINH!!!” Chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt, Mặc Sở Minh đã bỏ lỡ cơ hội có thể kéo Cố Diệp Ninh tránh ra.

Nam Cung Lãnh Dạ thấy cành cây kia lần nữa hướng về phía cô tấn công, trái tim như bị ai đó hung hăng đâm một cái. Trong huyết quản sôi lên, tựa như bị kích thích, đánh vỡ tan thứ gì đó tồn tại trong cơ thể. Toàn thân anh phát ra một luồng áp khí dữ tợn mang theo những tia điện màu tím, phá hủy gần hết những cành cây đang trói buộc xung quanh mình.

Nam Cung Lãnh Dạ… thành công tiến cấp, trở thành dị năng giả cấp 4 trong thời khắc này!

Ngày lúc mọi người tưởng rằng Cố Diệp Ninh sẽ bị đâm trúng thì đột nhiên từ trên vách tường có một người dùng tốc độ không thể nhìn rõ được nhảy xuống, trong tay phóng ra một hỏa cầu đỏ rực ném về hướng cành cây kia. Tranh thủ lúc cành cây của yêu thụ bị hỏa cầu thiêu đốt còn chưa kịp tái sinh, một bóng dáng thon dài khác cũng nhảy xuống từ trên vách tường sở nghiên cứu. Người mới đến việc đầu tiên sau khi xuất hiện đó chính là không ngại nguy hiểm, xông tới bế xốc Cố Diệp Ninh lên, đem cô vẫn đang ngây ngốc di chuyển tới vị trí an toàn khác.

Mọi người trong vườn đều bị dị biến cùng sự xuất hiện đột ngột của hai người mới đến làm cho ngốc ra.

“Mẹ nó, đây là cái quái gì vậy? Cây bây giờ cũng trở thành quái vật sao? Mạt thế có phải không quá mức nguy hiểm rồi?” Người ban nãy phóng ra hỏa cầu nhìn yêu thụ là một người phụ nữ hơn 20 tuổi vô cùng xinh đẹp, cơ thể nở nang bốc lửa. Cô ta hất mái tóc dài hơi xoăn của mình, nhíu mày ghê tởm nhìn về hướng yêu thụ đang phóng ra hàng loạt những cành cây uốn éo.

“Chu Tề Sa, đừng có nói nhảm nhiều!” Một thanh âm trong trẻo ôn hòa vang lên nhưng lại không hề thiếu đi vài phần uy nghiêm. Chủ nhân của âm thanh không ai khác chính là người đang bế Cố Diệp Ninh.

“Được rồi.” Chu Tề Sa chu đôi môi đỏ mọng quyến rũ của mình ra, hừ một tiếng rồi lần nữa phóng ra hỏa cầu, tấn công yêu thụ.

Cố Diệp Ninh đờ đẫn ngẩng đầu lên nhìn người đang bế mình. Dưới ánh nắng mặt trời, khuôn mặt tinh xảo ấy hiện ra trước mắt cô. Làn da trắng ngần, đôi môi mỏng luông nhếch lên tạo thành một nụ cười nhàn nhạt lễ độ, đôi mắt trong trẻo đen láy như vực thẳm xoáy sâu vào tâm linh người nhìn vào nó. Mái tóc đen mềm trong gió, khẽ lay động, tỏa ra một hương vị thoát tục, làm cho người ta có ảo giác… giống như nhìn thấy một vị thần.

Cảm nhận được đường nhìn của cô, anh ta cũng cúi đầu xuống. Trong phút chốc bốn mắt nhìn nhau, trái tim của Cố Diệp Ninh như nảy lên.

Nụ cười cùng ánh mắt xa cách kia khi nhìn Cố Diệp Ninh liền chuyển thành ôn nhu cùng sủng nịnh tới mức muốn chảy ra thành nước, thanh âm trong trẻo cũng mang theo mười phần yêu thương chiều chuộng không hề che giấu: “Ninh nhi, đã lâu rồi, không gặp em…”

Hình ảnh chân thực trước mặt bỗng nhiên được đè lên bởi một hình ảnh đã từ rất lâu rất lâu trước đây trong kí ức. Cậu nhóc chạy tới trước mắt cô nhóc, vươn tay xoa xoa cái má mềm mại của cô nhóc, khẽ mỉm cười, ôn nhu nói: “Ninh nhi, anh sẽ bảo vệ em, sẽ không để bất ai có thể bắt nạt Ninh nhi của anh…”.

Tuy rằng người trước mặt này so với cậu nhóc trong quá khứ kia đã trưởng thành hơn nhiều, thế nhưng đường nét so với quá khứ cũng không thay đổi là mấy.

Nước mắt lần nữa lại trào ra, Cố Diệp Ninh run rẩy vươn tay chạm lên mặt của thanh niên. Động tác của nhẹ nhàng vô cùng, tựa như sợ rằng chỉ cần mình chạm mạnh một chút thì sẽ làm người trước mặt tan vỡ mất.

“Huyên ca ca… là anh, sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.