Ân Nhân Quá Vô Lại

Chương 14: Hồi 14




Lại một mùa đông trôi qua.

Liên tục hai ba ngày có một trận tuyết lớn, bao phủ toàn bộ hoàng cung Cẩm quốc bằng một màu trắng mơ hồ. Quay đầu nhìn lại, dường như chỉ có đất trời màu trắng, chỉ có cây tùng bách kia trải qua mùa đông vẫn còn xanh, chẳng qua cũng bị tuyết che phủ.

Lạc Khuynh Hoàng một thân xiêm y màu trắng, khoác áo lông cừu cũng màu trắng, dường như hòa vào một chỗ với màu trắng. Mái tóc nàng như thác nước xõa trên vai, đen nhánh càng nổi bật trên nền áo lông cừu tuyết trắng. Rõ ràng chỉ là trắng đen đơn giản nhưng lại làm cho đất trời phải ảm đạm, dung mạo nàng giồng như tiên nữ trong bức tranh thủy mặc, tuyệt mỹ và thanh lệ.

“Cẩn Nguyệt đứng đây làm gì vậy?” Lạc Khuynh Hoàng đang đi dạo trong ngự hoa viên thì gặp Liễu Cẩn Nguyệt, Liễu Cẩn Nguyệt ngơ ngác nhìn nàng, trong mắt long lanh tràn ngập hâm mộ cùng kinh diễm, lông my chớp chớp, thoạt nhìn thập phần đáng yêu.

Liễu Cẩn Nguyệt thấy Lạc Khuynh Hoàng nói chuyện với nàng ta mới định thần lại, bước đến bên cạnh Lạc Khuynh Hoàng, vừa hâm mộ vừa cảm thán nhìn Lạc Khuynh Hoàng, “Khuynh Hoàng tỷ tỷ, tỷ thật sự rất xinh đẹp, ta còn chưa thấy nữ nhân nào đẹp hơn tỷ, khó trách ca ca lại thích tỷ như vậy.”

Lạc Khuynh Hoàng nghe vậy, trong mắt có chút lưu chuyển nhưng rất nhanh bị che giấu, khóe môi nàng tươi cười ôn nhu, kéo tay Liễu Cẩn Nguyệt nói, “Cẩn Nguyệt ngày mai sẽ làm tân nương tử, đến lúc đó sẽ xinh đẹp hơn Khuynh Hoàng tỷ tỷ!”

“Thật sao?” Liễu Cẩn Nguyệt vừa nghi hoặc vừa xấu hổ nhìn Lạc Khuynh Hoàng, khuôn mặt trắng nõn hiện lên một tầng đỏ ửng, trong mắt e lệ mà chờ mong đối với hôn lễ của chính mình, làm cho mặt của nàng ta càng kinh diễm động lòng người.

Lạc Khuynh Hoàng nhìn vào đôi mắt long lanh của Liễu Cẩn Nguyệt, sờ sờ đầu nàng ta, cười nói, “Đương nhiên rồi, Cẩn Nguyêt chưa từng nghe nói sao, tân nương tử là nữ tử xinh đẹp nhất trên đời!”

Liễu Cẩn Nguyệt vừa hiểu vừa không hiểu gật gật đầu, lại chớp mắt nghi hoặc nhìn Lạc Khuynh Hoàng, “Nhưng người ta cũng nói nữ nhân sau khi sinh con sẽ thay đổi, vì sao Khuynh Hoàng tỷ tỷ sinh ba đứa nhỏ vẫn xinh đẹp như vậy?”

Lạc Khuynh Hoàng nghe vậy không khỏi bật cười, nói với Liễu Cẩn Nguyệt, “Bởi vì sinh đứa nhỏ cho người mình yêu, cảm thấy hạnh phúc nên vĩnh viễn không trở nên xấu.”

“Vậy thì sau này Cẩn Nguyệt cũng muốn hạnh phúc.” Liễu Cẩn Nguyệt tươi cười ngọt ngào.

Lạc Khuynh Hoàng phức tạp nhìn Liễu Cẩn Nguyệt, Liễu Cẩn Nguyệt tính tình vẫn còn trẻ con, tương lai nếu Quân Khuynh Vũ đem Cẩm quốc, hay thiên hạ giao cho Quân Diệp Hoa, với tính tình như vậy, Liễu Cẩn Nguyệt làm thế nào trở thành mẫu nghi thiên hạ?

“Trời lạnh như vậy, nàng vừa mới sinh đứa nhỏ sao lại ra ngoài chạy loạn?” Lạc Khuynh Hoàng còn đang ngẩn người, trên tay liền cảm thấy hơi ấm, bên tai vang lên thanh âm vừa trách cứ vừa yêu chiều của Quân Khuynh Vũ.

Ba ngày trước nàng vừa sinh lần thứ hai rất thuận lợi, không giống lần đầu tiên khó khăn, lại còn là một đôi long phượng.

Hiện tại Quân Khuynh Vũ phải nói là một tấc cũng không rời, cho dù bà đỡ cùng thái y khuyên giải, Quân Khuynh Vũ đều nhắm mắt làm ngơ, sau khi Lạc Khuynh Hoàng bình an sinh hạ, Quân Khuynh Vũ mới cảm thấy bởi vì lần trước hắn không ở bên cạnh, Lạc Khuynh Hoàng mới khó sinh.

“Ra ngoài một chút thôi. Tứ quốc sứ thần đều đến?” Lạc Khuynh Hoàng để Quân Khuynh Vũ nắm tay nàng, giúp nàng vận nội lực duy trì độ ấm, khóe môi nàng tươi cười ôn nhu, hỏi.

Quân Khuynh Vũ tiếp tục nắm tay Lạc Khuynh Hoàng, đôi mắt đen như mực nhìn ra xa rồi chậm rãi nói, “Hách Liên Phong, Âu Dương Triệt, còn Lăng Cảnh Lan, Lăng Dịch Hiên đều đến. E rằng đây là lần cuối tứ quốc hòa hợp ngồi cạnh nhau.”

Ba năm nay, thế cục càng rõ ràng.

Âu Dương Triệt nhờ Lăng Vũ Lưu cùng Lăng Dịch Hiên giúp đỡ đã quét sạch thế lực phản động ở Tây Quyết , toàn bộ Tây Quyết đã nằm trong tay Âu Dương Triệt, tuy Tây Quyết nhỏ nhưng đã bị Âu Dương Triệt phong tỏa, trở thành tường đồng vách sắt kiên cố.

Mà Hách Liên Phong cũng sử dụng thời gian ba năm này, làm cho Thác Bạt tộc cùng Cô Hồng tộc ở Bắc Bộ du mục dân tộc biến mất, Hách Liên tộc nay đã là đại tộc lớn nhất trong Bắc Bộ du mục dân tộc, cũng như Bắc Bộ du mục dân tộc hoàng tộc, Hách liên Phong trở thành Bắc Bộ vương.

Về phần Lăng quốc, bệnh tình Lăng quốc quốc chủ đã nguy kịch, trong khi Lăng Cảnh Lan cùng Lăng Dịch Hiên tranh đoạt vẫn chưa kết thúc. Lúc đầu Lăng Dịch Hiên mưu lược có lẽ không phải là đối thủ của Lăng Cảnh Lan, nhưng Lăng Dịch Hiên cùng Lăng Vũ Lưu lại có Tây Quyết giúp đỡ, cùng không kém Lăng quốc bao nhiêu.

“Tứ quốc đều như chim sợ cành cong, chiến sự hết sức căng thẳng, chuyện này có nước nào có thể đảm đương?” Lạc Khuynh Hoàng tươi cười yêu dị, nói.

Theo thế cục hiện giờ, chỉ có Lăng quốc dường như không ổn định, thiết nhập vào Lăng quốc có vẻ thích hợp nhất nhưng Lăng quốc quốc lực hùng hậu, quốc thổ mở mang, sợ rằng nhất thời khó có thể công chiếm, hơn nữa lấy quan hệ của Lăng quốc cùng Tây Quyết, nếu Cẩm quốc đối Lăng quốc xuất binh, Tây Quyết tất nhiên sẽ lấy cớ giúp Lăng quốc xuất binh, đến lúc đó, khả năng không được gì, còn bị Tây Quyết chiếm tiện nghi.

“Tây Quyết.” Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ cơ hồ là trăm miệng một lời nói.

Thái độ của Bắc Bộ hiện tại còn ái muội không rõ, giống như sẽ không tham chiến thiên hạ, hơn nữa thực lực Bắc Bộ sâu không lường được, trung nguyên đối với khí hậu cùng địa hình của Bắc Bộ cũng không hiểu biết, tùy tiện hướng Bắc Bộ ra tay tuyệt đối không phải lựa chọn sáng suốt, bởi vậy, chỉ có Tây Quyết.

Đương nhiên, tuyệt đối không phải một mình Cẩm quốc động thủ với Tây Quyết.

Lăng Quốc nay còn bị vây trong tình trạng nội loạn, mà tình huống nội loạn này đúng lúc Cẩm quốc có thể lợi dụng . Quân Khuynh Vũ cùng Lăng Cảnh Lan vốn có minh ác hợp tác, bây giờ liên hợp với Lăng Cảnh Lan tấn công Tây Quyết tiến công, hủy diệt ngoại viện của Lăng Dịch Hiên, chỉ sợ cũng là suy nghĩ trong lòng Lăng Cảnh Lan.

Nếu có Lăng Cảnh Lan cùng thế lực Lăng quốc trợ giúp, tin tưởng Tây Quyết dễ dàng bị công chiếm. Tây Quyết nơi hiểm yếu rất nhiều, dù mấy năm nay Âu Dương Triệt tăng mạnh binh lực của Tây Quyết, nhưng dù sao chỉ có ba năm thời gian, không có cách nào thay đổi nhiều lắm, mà bản đồ phòng ngự của Tây Quyết, còn nằm trong tay hắn.

“Xem ra lần này cần hảo hảo cùng Lăng Cảnh Lan thương nghị chuyện hợp tác. Chỉ là Lăng Cảnh Lan có thể thao tung binh lực Lăng Quốc của Lăng quốc quốc chủ sao?” Lạc Khuynh Hoàng tất nhiên cũng suy nghĩ giống Quân Khuynh Vũ, nàng khẽ nhíu mày, bên trong con ngươi đen như mực hiện lên một tia hứng thú cùng suy tư, khóe môi gợi lên tươi cười, hướng Quân Khuynh Vũ nói.

Trên mặt Quân Khuynh Vũ mang theo tươi cười chắc chắn, giống như ngày đó chói mắt mà cao thâm, bên trong con ngươi tản mát ra một tia Bá Khí, từ từ nói, “Binh lực Lăng quốc đều do Lăng Cảnh Lan khống chế, điểm duy nhất Lăng Dịch Hiên còn hơn hắn, chính là có ngoại viện từ Tây Quyết, lại được Lăng quốc quốc chủ hướng đến.”

“Nhưng nếu Lăng Cảnh Lan xuất binh với Tây Quyết, tương đương xé rách liên minh của Lăng quốc cùng Tây Quyết, đây không phải là công nhiên làm trái ý tứ của Lăng quốc quốc chủ sao?” Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ nói như thế, mày khẽ nhíu lại, bên trong con ngươi đen thẫm hiện lên một tia lo lắng, hỏi.

Bên trong con ngươi đen thẫm của Quân Khuynh Vũ hiện lên một đạo tinh quang, cả người đứng trong thiên địa, giống như có một cỗ lực lượng vô hình , đem ngươi hút vào bên trong một cái hắc động, mà hết thảy mọi việc trên thế gian này, tựa hồ đều trốn không thoát khỏi bàn tay hắn. Khóe môi mang theo ý cười chắc chắc, từ từ nói, “Công nhiên làm trái thì như thế nào? Lăng Cảnh Lan chỉ sợ đã sớm muốn phản .”

Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ nói như thế, vừa định phản bác, lại dừng lại. Quân Khuynh Vũ nói không có sai, cho dù Lăng quốc quốc chủ là phụ thân Lăng Cảnh Lan thì sao? Nàng sao có thể quên , ở trong hoàng tộc, cho tới bây giờ đều là tình mỏng .

Mà Lăng quốc quốc chủ một lòng thiên vị Lăng Dịch Hiên, đối với một người phụ thân như vậy, lấy tâm tính lạnh lùng của Lăng Cảnh Lan, thì có gì mà không hạ thủ được , chỉ sợ đã sớm muốn phản , chẳng qua là không có cơ hội thôi.

“Nhưng nếu hiện tại chúng ta động thủ với Tây Quyết, không sợ thời điểm chúng ta tam bại câu thương, Bắc Bộ thừa dịp mà vào sao?” Lạc Khuynh Hoàng hơi dừng lại, con ngươi u hắc hiện lên một tia cân nhắc, trên mặt hiện ra lo lắng, hướng Quân Khuynh Vũ nói.

“Sẽ không.” Bên trong con ngươi đen thẫm của Quân Khuynh Vũ hiện lên một tia giảo hoạt, gợi lên tươi cười tà mị vô song , tiếp tục nói, “Chúng ta không biết Bắc Bộ, mà Bắc Bộ cũng không hiểu biết chúng ta, tự nhiên không dám tùy tiện cùng lúc tuyên chiến với tam quốc. Hơn nữa năm đó Hách Liên Phong làm thế nào hủy đi Thác Bạt cùng Cô Hồng tộc , chúng ta rất rõ ràng, nếu chúng ta đến Bắc Bộ tản ra chút lời đồn, chỉ sợ Bắc Bộ sẽ nội loạn, lúc đó Hách Liên Phong ốc còn không mang nổi mình ốc đâu.”

Lạc Khuynh Hoàng gật gật đầu. Quân Khuynh Vũ nói đúng , tuy rằng Bắc Bộ hiện tại thoạt nhìn như đã thống nhất , kỳ thật bên trong còn không ít mâu thuẫn, dù sao Bắc Bộ là dân tộc du mục tồn tại đã lâu, không phải ngắn ngủn ba năm là có thể hoàn toàn thống nhất .

Một ngày thời gian nhoáng cái liền qua, ngày kế, Quân Diệp Hoa cùng Liễu Cẩn Nguyệt đại hôn cũng thuận lợi cử hành. Ban đêm, Cẩm quốc hoàng cung theo thường lệ cử hành yến hội, mà tam quốc sứ thần cũng đều ngồi xuống cùng nhau.

Hách Liên Phong như cũ là quần áo thanh sam bình thường, ôn hòa thanh nhã ngồi ở tịch gian. Sắc mặt hắn vẫn mang theo vẻ tái nhợt không bình thường, thường thường ho khan vài tiếng, giống như chỉ một giây sau sẽ bởi vì ho khan quá mức mãnh liệt mà chết.

Chứng bệnh của Hách Liên Phong nghe nói là thuở nhỏ do bệnh hiểm nghèo, vẫn không thể chữa khỏi, y giả ở Bắc Bộ đều nói hắn sống không quá hai mươi tuổi, nhưng là hắn lại sống qua hai mươi tuổi, hơn nữa ở năm hai mươi tuổi, tiêu diệt hai đại tộc của Bắc Bộ, làm cho Hách Liên tộc trở thành đại tộc duy nhất ở Bắc Bộ, trong thời gian ba năm thống nhất toàn bộ Bắc Bộ, hoàn thành nghiệp lớn mà trăm ngàn năm qua dân tộc du mục của Bắc Bộ cũng không thể hoàn thành.

Bởi vậy, cho dù Hách Liên Phong bệnh trạng triền miên, cho dù hắn gầy yếu không chịu nổi, cũng không có một người Bắc Bộ dám miệt thị Hách Liên Phong, mà thời điểm thân phận giáo chủ thánh thiên giáo của hắn truyền ra ngoài, toàn bộ Bắc Bộ lại càng thờ phụng hắn như thần, đây cũng là nguyên nhân dù bên trong Bắc Bộ có mâu thuẫn, nhưng không ai dám công nhiên làm trái Hách Liên Phong.

Bởi vậy, cho dù Hách Liên Phong bệnh trạng triền miên, cho dù hắn gầy yếu không chịu nổi, cũng không có một người Bắc Bộ dám miệt thị Hách Liên Phong, mà thời điểm thân phận giáo chủ thánh thiên giáo của hắn truyền ra ngoài, toàn bộ Bắc Bộ lại càng thờ phụng hắn như thần, đây cũng là nguyên nhân dù bên trong Bắc Bộ có mâu thuẫn, nhưng không ai dám công nhiên làm trái Hách Liên Phong.

Ở bên cạnh Hách Liên Phong, là Tây Quyết sứ thần. Âu Dương Triệt như trước mặc quần áo hồng sắc diễm lệ, thoạt nhìn phong lưu không kềm chế được, giống như thời điểm vài năm trước hắn đi sứ Cẩm quốc , ý cười ngả ngớn trên mặt giảm không ít, hơn vài phần uy nghi đế vương.

Ở bên người Hách Liên Phong là Lăng Vũ Lưu mặc cung trang hoàng hậu, trên mặt trang dung tinh xảo, xinh đẹp giống như vài năm trước, nhưng Lạc Khuynh Hoàng lại cảm thấy khí chất dịu dàng trên người nàng đã biến mất không thấy, nguyên bản phượng mâu xinh đẹp lại bị cừu hận che dấu, không như mấy năm trước kinh người tao nhã, đẹp thì đẹp thật, nhưng chỉ làm người khác cảm thấy sợ hãi.

Còn lại sứ thần Lăng quốc ngồi bên cạnh Tây Quyết. Lăng Cảnh Lan vẫn mặc hắc bào như trước, cổ tay áo thêu kim tuyến viền vàng, khiến cho khí thế của hắn càng lạnh lùng cao quý, vài năm không thấy, ánh mắt hắn tựa hồ càng thêm vài phần băng lãnh, giống như chỉ cần liếc mắt một cái liền kết băng, hắn chỉ hờ hững nhìn bốn phía, chỉ khi ánh mắt chạm đến Lạc Khuynh Hoàng, mới có thể xuất hiện một tia tình cảm ôn nhu phức tạp.

Mà Lăng Dịch Hiên ngồi ở bên người Lăng Cảnh Lan, trong ánh mắt của Lăng Dịch Hiên cất giấu một tia tinh quang, nhưng hắn bộ dạng bình thường, ngược lại có cảm giác lấm la lấm lét.

Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ ngồi ở thượng vị, bên trong con ngươi u hắc hàm chứa vài phần cao thâm, nhìn tam quốc sứ thần.

“Tứ quốc tề tụ, là chuyện trước kia chưa từng có.” Quân Khuynh Vũ nhíu mày nhìn tam quốc sứ thần, khóe môi gợi lên một chút tươi cười, từ từ nói.

Xác thực, Bắc Bộ Hách Liên quốc bất quá mới thống nhất không bao lâu, cũng chưa từng cùng trung nguyên trao đổi, đây là Hách Liên Phong lần đầu tiên đi sứ trung nguyên, bởi vậy, tứ quốc tề tụ, cũng là lần đầu tiên, chỉ sợ cũng là lần cuối cùng.

“Phong thân thể gầy yếu, không nên xuất hành, cho nên không thể thường xuyên đi sứ tam quốc, còn thỉnh thứ lỗi.” Hách Liên Phong nghe thấy Quân Khuynh Vũ nói, nhịn không được ho khan hai tiếng.

Lạc Khuynh Hoàng thấy một màn như vậy, không khỏi nhíu mi, không biết có phải ảo giác của nàng hay không, nàng tựa hồ cảm thấy thân thể của Hách Liên Phong so với trước kia khác nhau rất nhiều, giống như tùy thời đều có khả năng ngã xuống, thân thể hắn vốn gầy yếu tựa hồ càng thêm gầy yếu, giống như một trận gió cũng có thể thổi hắn đi.

“Như vậy xem ra vẫn là mặt mũi của Quân huynh đủ lớn, có thể mời được Hách Liên huynh.” Âu Dương Triệt nghe được Hách Liên Phong nói, nâng mắt nhìn Quân Khuynh Vũ một cái, khóe môi gợi lên tười cười bất âm bất dương, từ từ nói.

Quân Khuynh Vũ tất nhiên nghe ra châm chọc cùng không cam lòng trong lời nói của Âu Dương Triệt. Từ khi Hách Liên quốc thành lập tới nay, Tây Quyết cùng Lăng quốc cũng từng mời Hách Liên Phong đi sứ tham gia yến hội, nhưng Hách Liên Phong đều lấy lý do thân thể không tốt để cự tuyệt, chỉ có lần này, đi tới Cẩm quốc.

Bên trong con ngươi u hắc hiện lên mỉm cười, khóe môi khẽ nhếch, nhìn Hách Liên Phong nói, “Âu Dương huynh nói đùa. Bất quá là Khuynh Vũ cùng Hách Liên huynh từng có vài phần giao tình thôi.”

Nghe nói như thế, mọi người đang ngồi sắc mặt đều có chút thay đổi. Quân Khuynh Vũ khi nào cùng Hách Liên Phong có giao tình, mà vài phần giao tình này đến tột cùng sâu đậm bao nhiêu ? Có phải hay không có nghĩa Cẩm quốc cùng Bắc Bộ là đứng trên cùng một chiến tuyến , nếu thật sự như thế, vậy Cẩm quốc chẳng phải là vô cùng cường thịnh?

Chỉ có Hách Liên Phong đối với lời nói của Quân Khuynh Vũ thì từ chối cho ý kiến, hắn nhìn Quân Khuynh Vũ, vừa không phủ nhận cũng không thừa nhận, chỉ ôm lấy ý cười.

“Ta lại không biết Hách Liên huynh cùng Quân huynh từ khi nào lại có giao tình ?” Lăng Dịch Hiên híp ánh mắt hẹp dài, liếc mắt nhìn Quân Khuynh Vũ một cái, cười nói.

“Ba năm trước đây, Cẩm quốc từng cùng Bắc Bộ đánh giặc, chẳng lẽ chư vị đã quên sao ?” Quân Khuynh Vũ nhìn Hách Liên Phong chưa từng phủ nhận, bên trong con ngươi đen thẫm hiện lên một chút cảm xúc phức tạp, khóe môi khẽ cong, như có thâm ý nhìn Hách Liên Phong nói, “Về phần ta cùng Hách Liên huynh sao, chính là cái gọi là không hòa thuận đâu. Trận đánh ba năm trước đây, lại làm hại toàn bộ hai đại tộc của dân tộc du mục Bắc Bộ bị diệt tộc !”

Nghe đến đó, Hách Liên Phong đang cụp mắt rốt cục khẽ nâng lên, không gợn sóng liếc mắt nhìn Quân Khuynh Vũ một cái, lại cúi mắt xuống, gợi lên một chút ôn hòa tươi cười, từ từ nói, “Đều là Quân huynh dụng binh như thần.”

“Là Hách Liên huynh thủ hạ lưu tình .” Quân Khuynh Vũ gợi lên một chút ý cười, từ từ nói, con ngươi đen thẫm gắt gao bắt trụ tầm mắt Hách Liên, tầm mắt hai người ở không trung yên lặng va chạm, giằng co một hồi, lại không coi ai ra gì chuyển dời đi.

Con ngươi của Lăng Cảnh Lan lạnh lùng dừng ở trên người Quân Khuynh Vũ cùng Hách Liên Phong một hồi, lại chậm rãi dời đi.

Trong đêm yến bày ra hai loại không khí hoàn toàn bất đồng. Ở bên ngoài đêm yến là ca múa mừng cảnh thái bình, mà ở trung tâm nơi những người có địa vị cao tề tụ lại mang theo một loại biến hoá kỳ lạ bình tĩnh bất thường, thoạt nhìn ngươi một lời ta một câu trò chuyện với nhau thật vui, nhưng lại giống như dấu diếm sát khí, mỗi một câu tựa hồ đều dấu diếm lời nói sắc bén, giống như đang thử chừng mực .

Đêm yến còn chưa từng chấm dứt, Hách Liên Phong lấy lý do thân thể không khoẻ ly khai. Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ liếc mắt nhìn nhau một cái, sắc mặt Hách Liên Phong tái nhợt không bình thường, trắng đến cơ hồ nhìn như trong suốt, nhìn cực độ không khoẻ, không giống như là đang làm bộ .

Mà sau khi đêm yến chấm dứt, Âu Dương Triệt cùng Lăng Dịch Hiên cũng kết bạn rời đi, còn lại Lăng Cảnh Lan thì ở lại.

Hiện tại toàn bộ thế cục thiên hạ đã dần dần rõ ràng. Lăng quốc một phân thành hai, lấy Lăng Dịch Hiên cùng Lăng Vũ Lưu cầm đầu một nửa duy trì Tây Quyết, lấy Lăng Cảnh Lan cầm đầu một nửa còn lại là duy trì Quân Khuynh Vũ. Về phần Bắc Bộ, tựa hồ chưa từng cho thấy lập trường, hình như là bộ dáng không đếm xỉa đếnbộ dáng.

Tháng sau, Lăng quốc quốc chủ chết bất đắc kỳ tử, Lăng Cảnh Lan kế vị, Lăng Dịch Hiên nghi ngờ Lăng Cảnh Lan thượng vị danh bất chính ngôn bất thuận, hơn nữa nói di chiếu của Lăng quốc quốc chủ là để cho hắn kế thừa ngôi vị hoàng đế, Lăng quốc hoàng hậu tức mẹ đẻ của Lăng Dịch Hiên cũng từng nhìn thấy Lăng quốc quốc chủ lập hạ ý chỉ, muốn phế truất vị trí thái tử của Lăng Cảnh Lan, hơn nữa để cho Lăng Dịch Hiên kế thừa ngôi vị hoàng đế.

Lăng Cảnh Lan đối với Lăng Dịch Hiên lên án không hề quan tâm, hơn nữa lời hắn nói đều là lời nói vô căn cứ. Ở Tây Quyết xa xôi Lăng Vũ Lưu năn nỉ phu quân Âu Dương Triệt thay ca ca lấy lại công đạo, Tây Quyết xuất binh tới biên cảnh Lăng quốc biên cảnh, muốn lấy binh lực khiến Lăng Cảnh Lan kinh sợ, bắt hắn giao ra ngôi vị hoàng đế.

Lăng Cảnh Lan đối với uy hiếp của Tây Quyết rất thờ ơ, lấy lý do Lăng Dịch Hiên có mưu đồ soán vị, thông đồng với địch bán nước nhanh chóng xử trảm Lăng Dịch Hiên , hơn nữa triệu tập binh lực của Lăng quốc, toàn lực tấn công Tây Quyết, nói là Tây Quyết can thiệp nội chính hai nước, trước đây quấy nhiễu Lăng quốc, giờ phút này xuất binh chính là vì phản kích. Mà ở đồng thời Lăng quốc động thủ, Lăng Cảnh Lan còn cầu Cẩm quốc làm liên bang, cùng nhau thay Lăng quốc lấy lại công đạo, Quân Khuynh Vũ vui vẻ đồng ý.

Nguyên bản là Tây Quyết đem binh áp sát biên cảnh Lăng quốc, Lăng Cảnh Quyết bị vây trong Cẩm quốc cùng Lăng quốc.Lan ở vị trí tràn ngập nguy cơ, trong phút chốc, Lăng Dịch Hiên chết, mà Tây

“Lăng quốc quốc chủ chết bất đắc kỳ tử thật đúng là thời điểm.” Lạc Khuynh Hoàng nghe được tin tức Lăng quốc cùng Cẩm quốc đồng thời xuất binh, tất nhiên cũng hiểu rõ ràng toàn bộ chân tướng, khóe môi ôm lấy ý cười tựa tiếu phi tiếu, nâng mi nhìn Quân Khuynh Vũ.

Xác thực, Lăng quốc quốc chủ bệnh tình nguy kịch đã không phải ngày một ngày hai , nhưng lâu như vậy cũng không chết, cố tình sau khi Quân Khuynh Vũ cùng Lăng Cảnh Lan thương nghị tốt kế hoạch liền chết bất đắc kỳ tử , thật sự không biết là trùng hợp hay là có nguyên nhân khác.

“Dù sao cũng là chết. Chết ở thời điểm này, không phải rất tốt sao?” Bên trong đôi con ngươi đen thẫm của Quân Khuynh Vũ không có chút thương hại, nếu có cũng chỉ là ánh mắt bày mưu tính kế, khóe môi gợi lên ý cười lãnh liệt, ánh mắt nhìn phương hướng Tây Quyết, trong mắt là quang mang nhất định.

Lạc Khuynh Hoàng cũng đem ánh mắt chuyển hướng Tây Quyết, hiện tại Tây Quyết đối mặt với binh lực Lăng quốc cùng Cẩm quốc, chỉ sợ là bốn bề thọ địch , mấy ngày nữa, toàn bộ Tây Quyết sẽ bị vây trong nước sôi lửa bỏng, không biết lại có bao nhiêu chiến sĩ chiến tử sa trường, lại có bao nhiêu dân chúng bị trôi giạt khăp nơi, đây chính là tàn khốc của thiên hạ chi.

“Lăng quốc quốc chủ trước khi chết thật sự từng lưu lại thánh chỉ lập Lăng Dịch Hiên làm hoàng đế sao ?” Lạc Khuynh Hoàng giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, nhíu mày, bên trong con ngươi đen thẫm có vài phần nghi hoặc.

Trong mắt Quân Khuynh Vũ vẫn mang theo quang mang sâu không lường được, đồng tử đen thẫm giống như một cái hắc động vô hình, hấp thu hết thảy, lại giống như cái gì cũng nhìn không thấy, giống như vĩnh viễn cũng không có khả năng tìm được đến cuối, khóe môi hắn gợi lên một tươi cười không rõ ý tứ, hỏi ngược lại, “Hoàng nhi nghĩ sao?”

“Sợ là không có.” Lạc Khuynh Hoàng từ từ thở dài một hơi nói.

Lăng quốc quốc chủ xác thực thiên vị Lăng Dịch Hiên cùng Lăng Vũ Lưu, nhưng hắn bệnh tình nguy kịch đã không phải ngày một ngày hai , nếu thật sự muốn lập thái tử, chỉ sợ đã sớm lập , cần gì phải đợi sau khi chết lại lập di chiếu ? Hơn nữa tuy Lăng Dịch Hiên tuyên bố với bên ngoài có di chiếu tồn tại, nhưng cũng không thấy hắn xuất ra di chiếu, có thể thấy được di chiếu này căn bản không tồn tại.

“Tất nhiên là không có. Lăng quốc quốc chủ tuy rằng yêu thương Lăng Dịch Hiên cùng Lăng Vũ Lưu, nhưng cũng biết Lăng Cảnh Lan mới là người thích hợp nhất thừa kế ngôi vị hoàng đế, thân là vua một nước, rất nhiều thời điểm, không thể lấy yêu thích của mình làm căn cứ để quyết định.” Quân Khuynh Vũ tiếp nhận lời nói của Lạc Khuynh Hoàng, lại mang theo vài phần cảm khái nói.

Chưa từng ở đế vị, không thể hiểu được bất đắc dĩ của một đế vương. Một đế vương, đầu tiên phải nghĩ đến giang sơn xã tắc, tiếp theo mới có thể nghĩ đến chính mình. Hắn hiện tại, tựa hồ có thể lý giải khổ sở lúc trước của Quân Vũ Thần , kỳ thật từ thời điểm Quân Vũ Thần qua đời, oán hận của hắn với Quân Vũ Thần đều đã tan thành mây khói .

“Vậy còn chàng? Nếu có một ngày, thiên hạ cùng ta thật sự không thể cùng có, chàng sẽ lựa chọn như thế nào?” Lạc Khuynh Hoàng nghe ra cảm khái của Quân Khuynh Vũ, không khỏi nhíu mày hỏi. Quân Khuynh Vũ trở thành Cẩm quốc hoàng đế đã bốn năm , trong bốn năm này, tính nết Quân Khuynh Vũ cũng thu liễm không ít, chỉ trừ bỏ đối nàng, vẫn nhất nhất như trước.

Toàn bộ thiên hạ, đối với cái gọi là hùng tâm tráng chí của nam nhân, đều vô cùng mê người , nhất là Quân Khuynh Vũ phong hoa tuyệt đại, trí tuệ vô song, lấy thiên hạ có thể nói là dễ như trở bàn tay, nếu hắn thật sự chiếm được thiên hạ, hắn vẫn nguyện cùng nàng ẩn cư nơi thâm sơn cùng cốc sao?

Nàng biết nếu nàng lên tiếng yêu cầu, hắn tất nhiên nguyện ý . Nhưng nàng không hy vọng hắn không vui, nếu hắn thật sự muốn đứng ở chỗ cao, nàng cũng nguyện ý bồi hắn.

“Hoàng nhi về sau không cần lại hỏi vấn đề ngốc như vậy. Mặc kệ là thiên hạ hay là cái gì khác, cho dù là tánh mạng của ta, tong lòng ta cũng không trọng yếu bằng nàng.” Quân Khuynh Vũ đưa tay đem Lạc Khuynh Hoàng hãm vào trong ngực, sủng nịch mà chắc chắc nói.

Lạc Khuynh Hoàng tựa vào trong lòng Quân Khuynh Vũ, có thể cảm giác tiếng tim đập hữu lực của Quân Khuynh Vũ, từng chút từng chút, nghe khiến cho nàng cảm thấy trong lòng đặc biệt yên ổn. Giống như hết thảy mọi việc trong thiên địa đều không tồn tại , chỉ có tiếng tim đập có quy luật từng chút từng chút, chỉ có ấm áp từ trên người Quân Khuynh Vũ truyền đến, chỉ có mùi ngải thảo quen thuộc trên người hắn.

“Lăng Cảnh Lan giờ phút này đã đến biên cảnh Tây Quyết, chàng muốn ngự giá thân chinh sao?” Lạc Khuynh Hoàng từ trong lòng Quân Khuynh Vũ ngẩng đầu lên, nhìn Quân Khuynh Vũ, hỏi.

Quân Khuynh Vũ gật gật đầu, cằm trơn bóng hoàn mỹ dưới ánh mặt trời như phủ them một tầng ánh sáng, tay áo lửa đỏ bay phất phới ở trong gió, hắn đứng ở đầu gió, dưới ánh mặt trời, thật giống như được bao vây dưới một đoàn hỏa diễm chói mắt, cao cao tại thượng, giống như hắn vốn chính là chúa tể của thiên địa này.

“Tây Quyết mặc dù không thể so với Lăng quốc cùng Cẩm quốc, nhưng dù sao cũng là một trong thiên hạ tứ quốc, tuyệt đối không phải dễ dàng công hãm như vậy . Huống chi n vài năm nay Âu Dương Triệt tăng mạnh phòng ngự của Tây Quyết, ngay cả ta cùng Lăng Cảnh Lan có quân sự phòng ngự đồ, cũng không phải dễ dàng công chiếm như vậy.” Bên trong con ngươi đen thẫm của Quân Khuynh mang theo vài phần ngưng trọng, tiếp tục nói, “Huống chi sau khi diệt Tây Quyết, còn phải phái binh trấn áp, còn vì ngày sau chiến tranh làm chuẩn bị, chúng ta không có bao nhiêu binh lực đi lãng phí.”

Lạc Khuynh Hoàng gật gật đầu, bọn họ phải bằng trả giá thật nhỏ tới lấy lần thắng lợi này, vì chiến tranh sau này tính hết thảy. Chỉ là Tây Quyết một mặt lưng là nơi hiểm yếu, còn lại đến ba đường, Lăng quốc đi một đường, Cẩm quốc đi một đường, còn lại một đường nếu không phái binh vây quanh, không thể nghi ngờ tương đương cho Âu Dương Triệt sinh lộ, người như Âu Dương Triệt, nếu cho hắn sinh lộ, ngày sau tất là họa lớn.

“Phía nam Tây Quyết phía là nơi núi cao hiểm yếu. Lăng quốc theo Tây Quyết phương bắc tiến công, còn lại hai lộ, sợ là một lộ cũng không thể thả lỏng, nếu chàng đi một đường, vậy một lộ khác nên làm cái gì bây giờ?” Lạc Khuynh Hoàng có chút nhíu mi, hỏi.

“Vậy hai lộ bọc đánh. Ta cùng Tư Triệt phân biệt từ hai lộ cùng nhau bọc đánh Tây Quyết, hơn nữa quân đội Lăng quốc, cho dù Tây Quyết thật sự phòng thủ kiên cố, chúng ta cũng đem nó đánh hạ!” Bên trong đôi mắt của Quân Khuynh Vũ giống như hắc diệu thạch nở rộ ra quang hoa sáng ngời, cả người tản mát ra một loại khí thế đế vương cao không với tới.

Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng cũng giơ lên một chút ý cười, hướng Quân Khuynh Vũ nói, “Ta và chàng cùng đi đi.”

“Cẩm quốc còn cần người trấn thủ. Ca ca nàng đã cùng ta một đường rời đi, Diệp Hoa lịch lãm không đủ, sợ là không thể một mình trấn thủ.” Quân Khuynh Vũ tựa hồ đã sớm dự liệu đến việc Lạc Khuynh Hoàng muốn đi, khóe môi gợi lên bất đắc dĩ tươi cười, nhìn Lạc Khuynh Hoàng nói.

Bên trong con ngươi u hắc của Lạc Khuynh Hoàng cũng tản mát ra một tia quật cường, đối Quân Khuynh Vũ nói, “Vũ, không cần lấy cớ ngăn cản ta bồi ở bên cạnh chàng. Diệp Hoa đã không phải đứa nhỏ , hắn nên học một mình một người . Mà ta, nhất định phải bồi ở bên cạnh chàng .”

Quân Khuynh Vũ làm như bất đắc dĩ nhìn Lạc Khuynh Hoàng, đáy mắt hiện ra một tia sủng nịch cùng động dung, đưa tay cầm tay Lạc Khuynh Hoàng , từ từ nói, “Vậy Hoàng nhi liền cùng ta đi thôi. Chúng ta từ phía đông bọc đánh Tây Quyết.”

“Nay binh lực Tây Quyết như thế nào?” Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày hỏi.

Lăng quốc vừa mới bình ổn nội loạn, quốc nội còn cần lấy binh lực trấn thủ, bởi vậy chỉ có thể lấy ba mươi vạn đại quân đến tấn công phương bắc của Tây Quyết. Mà Cẩm quốc cũng cần trấn thủ quốc thổ, có thể đưa quân đội bất quá là năm mươi vạn đại quân, năm mươi vạn đại quân này cần chia làm hai đường.

” vài năm nay Âu Dương Triệt luôn luôn thao luyện binh lính, người Tây Quyết mặc dù không nhiều lắm, nhưng cơ hồ mỗi người đều có thể lên chiến trường. Binh lính chính quy của Tây Quyết ước chừng cũng có tám mươi vạn.” Bên trong con ngươi đen thẫm của Quân Khuynh Vũ mang theo vài phần ngưng trọng, lông mi nhẹ nhàng nhíu lại, khóe môi gợi lên một chút hứng thú tươi cười, tiếp tục nói, “Lần này hai nước liên minh tấn công Tây Quyết, Tây Quyết tất toàn lực xuất binh, tám mươi vạn binh lực sợ là dốc toàn bộ lực lượng, bởi vậy lúc này đây tuy là hai nước liên minh, nhưng sẽ một hồi trận đánh ác liệt.”

“Mặc kệ như thế nào, nếu chiến tranh đã muốn mở màn, liền không thể quay đầu .” Lạc Khuynh Hoàng nghe xong cũng sâu kín thở dài một hơi.

Quân Khuynh Vũ cùng Lạc Khuynh Hoàng rất nhanh đến biên cảnh Tây Quyết, cùng Lăng Cảnh Lan bắt đầu tiến công.

Đối mặt với hai mươi lăm vạn đại quân Cẩm quốc tiếp cận, tướng thủ thành của Tây Quyết vẫn bất khuất, lấy gần năm vạn binh lực cùng quân đội Cẩm quốc liều chết đấu tranh.

Tây Quyết tuy nhỏ, nhưng có rất nhiều nơi hiểm yếu, đều là dễ thủ khó công, muốn dễ dàng công chiếm sợ là không dễ dàng. Mà tướng thủ thành Tây Quyết thủ ở cửa thành, chết cũng không chịu mở thành đầu hàng, dân chúng Tây Quyết toàn bộ đều mặc vào chiến y, thề cùng biên thành cùng tồn vong.

Lạc Khuynh Hoàng nhìn trên thành lầu cao dân chúng mặc chiến phục giản dị, trên mặt bọn họ đều mang theo biểu tình thấy chết không sờn, nhìn ánh mắt bọn họ đều tràn ngập hận ý thật lớn, toàn bộ đứng ở phía trên thành lâu, lòng của nàng có một cỗ cảm giác khó có thể nói thành lời.

Xác thực, đối với dân chúng Tây Quyết mà nói, bọn họ chính là kẻ xâm nhập, mặc kệ bọn họ có phải hay không muốn thương tổn dân chúng Tây Quyết, hành vi của bọn họ không thể nghi ngờ đều cướp đi gia đình của dân chúng Tây Quyết.

“Đều nói toàn bộ Tây Quyết cao thấp một lòng, quả nhiên không giả. Tây Quyết chân chính phòng thủ kiên cố , không phải phòng ngự, mà là dân tâm a.” Quân Khuynh Vũ nâng mắt nhìn trên thành lâu binh sĩ cùng dân chúng lần lượt thay đổi cảnh tượng, không khỏi thở dài một hơi.

Hiện tại tình hình, hắn không phải không có cách nào công chiếm thành trì này, chỉ là nếu muốn tấn công, tất phải đả thương đến dân chúng, cho dù bọn họ thật sự tấn công Tây Quyết, chỉ sợ cũng chọc dân tâm căm phẫn, việc này cũng không lợi cho việc bình ổn Tây Quyết, huống chi nếu đả thương dân chúng, liền trái với ước nguyện ban đầu của hắn.

Nhưng nếu không đánh, thời gian không lâu, viện binh Tây Quyết sẽ đến, đến lúc đó chỉ càng thêm phiền toái. Huống chi ba đường cùng nhau bọc đánh, nếu tiến độ không đồng nhất, chẳng khác nào cho Âu Dương Triệt thở dốc cùng an bài cơ hội, bởi vậy, lúc này là một hồi cũng trì hoãn không được.

“Nay dân chúng là binh lính, bảo chúng ta như thế nào tấn công? Chẳng lẽ thật sự sẽ xuống tay với dân chúng tay không tấc sắt sao?” Lạc Vân Chỉ nhìn dân chúng trên thành, trong lòng không khỏi lo lắng vô cùng. Bọn họ đến đây đã công chiếm hai tòa thành trì, cơ hồ không có hao tổn lực lượng, thật không ngờ đến biên thành trọng chấn của Tây Quyết thế nhưng gặp tình huống khó xử như vậy.

Quân Khuynh Vũ nghe được Lạc Vân Chỉ nói, cũng khẽ nhíu mi. Đây thật sự là tiến cũng không được, thối cũng không xong. Tên đã lên dây không thể không phát, giờ phút này hắn tuyệt đối không có khả năng lui về phía sau . Nhưng nếu tiến công, chẳng lẽ thật sự sẽ phải xuống tay với dân chúng sao? Đây là việc quyết không có khả năng .

Bên trong con ngươi u hắc của Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một tia lưu quang tràn đầy màu sắc , trên khuôn mặt khuynh thành tuyệt đại gợi lên một chút tươi cười, giống như ánh bình minh sáng lạn vô cùng, cơ hồ làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào dung nhan tuyệt mỹ của nàng, nàng nhíu mày nhìn Quân Khuynh Vũ, từ từ nói, “Nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền. Nếu bọn họ lấy dân chúng đến ngăn cản chúng ta, chúng ta đây cũng lấy dân chúng tới biên thành!”

“Ý của Hoàng nhi là?” Quân Khuynh Vũ nghe được Lạc Khuynh Hoàng nói, bên trong con ngươi đen thẫm hiện lên một tia kinh hỉ, going như có cảm xúc gì bắt đầu khởi động, hắn câu môi đối Lạc Khuynh Hoàng nói.

Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng cũng gợi lên ý cười, cùng Quân Khuynh Vũ nhìn nhau cười, hướng Lạc Vân Chỉ nói, “Ca ca lập tức đi mời dân chúng của thành trì chúng ta đã công chiếm lại đây. Hai thành trì cách gần như vậy, tất nhiên cùng dân chúng trong thành có quan hệ thân thích, chúng ta liền lấy tình thân lay động!”

Lạc Vân Chỉ nghe Lạc Khuynh Hoàng nói, mâu trung cũng hiện lên một tia vui mừng. Bọn họ tự nhiên không có khả năng đối dân chúng động thủ, nhưng bọn họ đã có biện pháp làm cho dân chúng buông tha. Nếu bọn họ để cho dân chúng ở thành trì đã công chiếm thành tiến đến khuyên bảo, đến lúc đó dân chúng trong thành tất nhiên dao động, nếu dân chúng dao động, như vậy quân tâm cũng không xong, đến lúc đó tự nhiên là không cần tốn nhiều sức mà có thể hạ được biên thành.

“Cẩm quốc tặc nhân! Muốn chiến liền chiến! Tây Quyết chúng ta không bao giờ sợ chết!” Tướng thủ thành của Tây Quyết đứng trên cửa thành nhìn binh linh Cẩm quốc án binh bất động, trong mắt mang theo một tia quyết tuyệt, hướng Quân Khuynh Vũ quát.

Kỳ thật phát động dân chúng đi lên thành lâu, cũng là mưu kế Âu Dương Triệt bí mật nói cho hắn. Âu Dương Triệt nói, nếu để cho dân chúng lập lên thành lâu, Quân Khuynh Vũ tất nhiên sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, mà Quân Khuynh Vũ một khi động thủ với dân chúng, tất nhiên khiến cho dân chúng phẫn nộ, đến lúc đó toàn bộ Tây Quyết cao thấp một lòng, cho dù binh lực Cẩm quốc cùng Lăng quốc lại đến gấp đôi, cũng không có cách nào chân chính đánh hạ Tây Quyết!

Quân Khuynh Vũ nhìn biểu tình thấy chết không sờn trên mặt tướng thủ thành, khóe môi vẽ ra độ cong tựa tiếu phi tiếu , bên trong con ngươi đen thẫm lây dính một tia ý cười, ngữ thanh từ từ, đối với trên thành lâu nói, “Cẩm quốc quân đội, tuyệt đối không thương tổn dân chúng. Nếu ngươi muốn chiến, liền phái binh lính đến cùng chúng ta chiến, làm gì liên lụy dân chúng vô tội làm kẻ chết thay?”

Nghe nói như thế, trên mặt dân chúng đã xuất hiện một tia dao động.

Quả nhiên không ngoài sở liệu, Tây Quyết cho dù thật sự cao thấp một lòng, cũng quả quyết không có khả năng mỗi người đều thấy chết không sờn như vậy, dù sao mọi người đều tham luyến sinh tồn , bình thường nói trung quân ái quốc, ai cũng đã nói, nhưng thời điểm chiến tranh có thể vì quốc gia không để ý tánh mạng, dù sao vẫn là số ít.

Tướng thủ thành của Tây Quyết tự nhiên cũng chú ý tới nhóm dân chúng dao động, lập tức nóng nảy, đối với Quân Khuynh Vũ quát, “Cẩm quốc tặc nhân, ngươi không cần giả nhân giả nghĩa , nếu Tây Quyết rơi vào trong tay các ngươi, dân chúng Tây Quyết làm gì còn có ngày lành? Dân chúng Tây Quyết chúng ta đều là những người thà chết chứ không thể nhục!”

Tướng thủ thành Tây Quyết thủ nói khiến dân chúng nguyên bản tinh thần sa sút ý chí chiến đấu lại khơi dậy. Đúng vậy, quốc gia nếu diệt vong , dân chúng bọn họ còn có ngày lành gì, cùng với cuộc sống sống không bằng chết, không bằng vì quốc gia mà chiến, ít nhất còn có thể có một đường sinh cơ đâu.

Quân Khuynh Vũ nghe tướng thủ thành Tây Quyết nói, lông mi có chút giương lên, mâu trung hiện lên một tia thưởng thức, tướng thủ thành Tây Quyết này cũng hiểu cần kích khởi ý chí chiến đấu của dân chúng sao? Đáng tiếc ở trước mặt Quân Khuynh Vũ hắn, hết thảy đều là phí công .

Lại qua nửa canh giờ. Dân chúng trên thành dần dần xuất hiện dấu hiệu buông lỏng, mà thời điểm Lạc Vân Chỉ mang theo dân chúng hai tòa thành trì tới, trên thành lâu lại xuất hiện thanh âm nói nhỏ khe khẽ.

“Mợ, sao ngươi lại tới đây?” Trên thành lâu có một tiểu tử lớn mật hô với người phía dưới thành lâu.

“Tam nhi, ngươi như thế nào chạy đến thành lâu rồi, mau xuống dưới a!”

“Đúng vậy đúng vậy! Mau xuống dưới, Cẩm quốc hoàng đế đợi chúng ta được , dân chúng chúng ta còn không phải cầu một ngày yên vui sao, ai làm hoàng đế thì có cái gì khác nhau đâu?”

Từ một nam tử mở đầu, đối thoại trên thành lầu với dưới thành lâu càng ngày càng nhiều, nghe nói thân thích hiện tại đều thập phần hảo, thậm chí so với trước kia còn muốn tốt hơn, không ít dân chúng đều đã dao động , có dân chúng thậm chí bỏ đi quần áo, xuống thành lâu.

Tướng thủ thành của Tây Quyết thấy một màn như vậy không khỏi nóng nảy đứng lên, vung đao đối với một dân chúng bên người đang chạy xuống, dân chúng kia lập tức cắt thành hai đoạn, thấy một màn như vậy, không ít dân chúng Tây Quyết đều hét rầm lêm, cục diện càng thêm không thể vãn hồi!

“Ai còn dám chạy! Lão tử liền chém chết hắn!” Tướng thủ thành của Tây Quyết đối với dân chúng đang do dự muốn chạy trốn quát, một chiêu giết gà dọa khỉ không thể nghi ngờ thập phần hiệu quả.

Quân Khuynh Vũ thấy một màn như vậy, bên trong con ngươi u hắc hiện lên một đạo hàn quang, cây quạt trong tay giống như có linh tính, bay về phía tướng thủ thành tướng trên thành lâu, phiến ra nhân vong, cây quạt ở trong không trung vòng một vòng cung xinh đẹp rồi lại, lại về tới trong tay Quân Khuynh Vũ.

Tướng thủ thành trung với quốc gia đáng giá khen ngợi, nhưng là trung với quốc gia đầu tiên phải hiểu được, căn bản của một quốc gia, là dân chúng. Nếu ngay cả dân chúng cũng không biết trân trọng, làm sao có thể nói trân trọng quốc gia? Người như vậy, chết không đáng tiếc!

Mà dân chúng còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy thân hình cao lớn của tướng thủ thành ngã xuống, không khỏi càng thêm thất kinh, thanh âm tà mị của Quân Khuynh Vũ mang theo mị hoặc giống như có ma lực, khiến cho bọn họ an tĩnh lại, hắn nói, “Quốc gia căn bản chính là dân chúng. Ngay cả dân chúng cũng không biết trân trọng, chết không đáng tiếc. Trẫm hôm nay tấn công Tây Quyết, chỉ vì muốn hoàng đế Tây Quyết cho Lăng quốc một cái công đạo mà thôi, đối với dân chúng Tây Quyết, trẫm hứa, tuyệt không thương tổn một người, các ngươi cứ yên tâm đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.