An Luyến

Chương 33: Toang Hoác Dự Định




Ba năm.

Năm năm.

Mười năm.

Rốt cục, thân thể này của Thái Tử Trường Cầm đã mười lăm tuổi, mà A Du, cũng đã trở thành “gái ế” hai mươi ba tuổi chính hiệu.

Mấy năm nay, không phải là không ai cầu hôn nàng, kỳ thực, số người ấy còn không ít.

Thân thể của nàng kiếp này dù tuyệt đối chưa thể nói là tuyệt thế mỹ nhân gì, nhưng cũng xem như là thanh tú, A Du tuy không thích trang điểm, hàng ngày cũng sửa soạn bản thân gọn gàng sạch sẽ, cộng thêm làn da trắng nõn, gặp người luôn mang ba phần ý cười, càng quan trọng hơn nữa là, cả con phố này ai cũng biết nàng vô cùng giỏi giang.

Từ một tên ăn xin cho đến có một tiệm mỳ nhỏ, nàng chỉ mất thời gian năm năm.

Mười năm nay, nàng tất nhiên không chỉ dừng lại ở đó, không sai, bây giờ A Du đã thành công trở thành chủ của một quán ăn.

Sau khi thuê một đầu bếp và mấy tiểu nhị, nàng liền thành chưởng quầy chỉ tay năm ngón, thi thoảng tâm huyết dâng trào mới phải vào bếp luyện tay nghề một chút.

Có vầng hào quang “đảm đang việc nhà” này phủ trên đỉnh đầu, so với những cô nương trẻ tuổi, những bà “mẹ chồng” khó sống chung nhất trong truyền thuyết thích nàng hơn.

Có điều là với tất thảy những bà mối đến cửa, nàng luôn khăng khăng lấy lí do “chờ đệ đệ thành thân mới nghĩ đến việc này” mà cự tuyệt.

Dù sao cũng từng trải qua sự giáo dục thời hiện đại, đối với nàng, chuyện hôn nhân vẫn nên tùy duyên mới phải, huống hồ, trong nhà còn có A Nhiên, nếu hắn là người bình thường thì cũng không sao, lỡ như nàng thật sự gả cho người khác, lại bị nhà chồng phát hiện ra manh mối gì, vậy thực là không xong, không xong rồi.

Nhưng mà A Nhiên bây giờ... A Du vừa nghĩ tới liền không khỏi thở dài, từ nhỏ nàng đã biết gen của hắn tốt hơn mình rất nhiều, song, không ngờ được sự chênh lệch này lại càng ngày càng lớn, thế nên hiện tại, mỗi khi đứng cạnh hắn, nàng thi thoảng sẽ có chút cảm giác “tự ti mặc cảm“.

Bây giờ, người đến cửa làm mai. mười thì hết chín đều là làm mai cho A Nhiên rồi.

A Du cảm thấy, lòng tự tôn của phái nữ trong nàng bị tổn thương trầm trọng.

Nàng có nên cảm thấy may mắn vì A Nhiên không phải là muội muội không?

Nếu không... Nàng đoán chừng là bản thân mình sẽ không ai thèm lấy hết.

Mỗi khi cảm thấy nội tâm bị tổn thương, nàng sẽ...

... Như bây giờ đây.

Thiếu nữ cả người mặc xiêm màu xanh lục một tay chống nạnh, tay kia nổi giận đùng đùng chỉ vào chàng trai tuấn nhã cao hơn mình một cái đầu bên cạnh, oán giận nói:

”Sau này những chuyện từ chối hôn sự này đệ tự mình đi mà làm! Ta không bao giờ đi nữa!”

”Hửm?” Thái Tử Trường Cầm chậm rãi nâng bút vẽ một nét cuối cùng trên giấy, đoạn mới đặt bút xuống, ngẩng đầu, hờ hững không để ý nói:

”Trưởng tỷ là lớn nhất, chuyện chung thân của ta đương nhiên phải do nàng làm chủ.”

“...” A Du bị cứng miệng một lúc, lại cả giận bảo:

”Hừ! Lần sau ta đây sẽ đồng ý một mối hôn sự, để cưới một bà vợ hung hãn về nhà, ngày ngày phạt đệ quỳ ván giặt đồ!”

Thái Tử Trường Cầm sớm quen bị A Du khiến cho không nói nên lời, công lực cũng cao lên, nghe được lời ấy vẫn không sợ hãi, chẳng qua là khẽ nhíu mày nói:

”A Du thật nỡ làm vậy sao?”

“...” Qủa là không nỡ lòng thật... Dù gì cũng là đứa bé nàng một tay nuôi lớn mà, đem đi để cho cô gái hung dữ nhà khác chà đạp, thật là phí của trời, nếu có chọn, cũng phải chọn người vừa dịu dàng đáng yêu, lại vừa xinh đẹp, mới có thể xứng đôi với A Nhiên nhà nàng chứ!

Thế nên A Du nhăn nhăn nhó nhó quay mặt sang chỗ khác, lúc lâu sau mới hừ một cái, nói:

”Đệ cũng làm ơn xem xét một chút đi, gần đây những người đó nói chuyện càng lúc càng khó nghe, làm như là ta không ai thèm lấy nên một lòng ngăn cản nhân duyên của đệ vậy đấy.”

”Kẻ nào nói thế?”

”Còn không phải là...” A Du đang chuẩn bị nói ra miệng, đột nhiên che miệng lại, cảnh giác nhìn về phía chàng trai vẻ mặt như tắm gió xuân kia, “Lẽ nào đệ muốn...”

Đoạn, nàng thở dài, buông tay xuống khuyên nhủ:

”Họ cũng chẳng qua là thuận miệng nói thôi, dù sao cũng không khiến ta mất cái gì, để ý những lời vớ vẩn ấy làm chi!”

Sau đó nàng lấy lại tinh thần, bước tới gần Thái Tử Trường Cầm:

”Vừa nãy đệ ở đây vẽ gì thế? Để ta xem nào...”

A Du chỉ thấy, trên tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh đang trải rộng ra, một cô gái mặc váy nhung vàng đang đứng, một tay cầm con cua đỏ lựng, tay kia có vẻ như bị bỏng nên khẽ nắm lấy vành tai.

Khi đang làm động tác này, nàng đang nhẹ ngẩng mặt, chăm chú ngắm ánh trăng trên đầu, khóe miệng tràn đầy ý cười thảnh thơi.

Mặt A Du đỏ lên, mặc dù A Nhiên có thể vẽ nàng khiến nàng rất vui, nhưng mà, hắn không thể nhớ đến chỗ anh minh thần võ hơn của nàng sao?”

Ví dụ như tay không bắt cua này, vì dụ nhưng cầm gậy đánh ăn trộm này, ví dụ như... Được rồi, những việc này cũng không thể tính là anh minh thần võ được chưa?

Thế nhưng...

A Du vươn tay cẩn thận vuốt ve bức họa, lại nói:

”Nhắc đến mới nhớ, Trung Thu sắp tới rồi, A Nhiên năm nay muốn ăn bánh Trung Thu nhân gì đây?”

Thái Tử Trường Cầm ra vẻ nghĩ ngợi một chốc, sau đó mỉm cười đáp:

”Tất cả các loại nhân năm trước từng ăn, được không?”

“... Đệ thật là biết hành hạ người ta!”

A a a a!!! Nếu nói vậy, hôm nay nàng phải bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu mới được!

A Du vừa than phiền vừa cẩn thận tính xem nên làm bánh Trung Thu thế nào, không kiềm được nhấc váy lên, hớn hở hăng hái chạy ra bên ngoài.

Thái Tử Trường Cầm chăm chú nhìn vào bóng lưng vội vàng của đối phương, cho đến khi không thể trông thấy nữa, mới cúi đầu, đưa tay chạm vào dáng người trên giấy... Vật chết cuối cùng vẫn là vật chết, bất kể thế nào cũng không thể có hơi ấm của người sống.

Hành hạ người ư?

Dù sao thì... Đây cũng là lần cuối cùng rồi, phải không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.