An Luyến

Chương 32: Tự Tạo Công Pháp




Muôn dặm không mây, khí trời quang đãng.

A Du vẫn như thường lệ đứng bán mì trên đường, sau khi đệ đệ nhà nàng “khỏi bệnh”, họ liền trở về cuộc sống lao động hàng ngày.

Có điều là, trên mặt nàng dù vẫn treo nụ cười rạng rỡ chuyên nghiệp, nhưng trong lòng mơ hồ có chút u buồn.

Bởi vì, sau khi nàng vạch trần chân tướng “giun yêu” của đệ đệ nhà mình, lại hỏi hắn có cần thải âm bổ dương không, hắn lại... giận dỗi rồi.

Cách hờn giận của A Nhiên nhà nàng tất nhiên khác với những đứa trẻ nhà người ta, nói cười hành vi không khác thường ngày chút nào, chỉ là lại khiến người ta cảm thấy rằng: “Ta rất tức giận! Hậu quả rất nặng nề!”

Thế nên, A Du, u buồn.

”Haiz!” A Du thở dài, cho dù là yêu tinh, cũng là một con yêu tinh nhỏ nhen.

Có điều trong chốc lát lại tưởng tượng đệ đệ nhà mình mang khuôn mặt nghiêm túc bò tới bò lui xới đất như con giun, A Du không khỏi không nhịn được “xì” một tiếng bật cười, trộm liếc mắt nhìn về phía cậu bé đang ngồi yên ở cách đó không xa, lại nghĩ nếu một ngày nào đó bản thân nhổ cải trong vườn, trong đất có thể xuất hiện đầu của A Nhiên không... Nàng rốt cục không nén được che miệng quay đầu, lại cười trộm một trận.

“...” Thái Tử Trường Cầm không biết hắn đã bao lâu rồi không nếm trải cái cảm giác thất bại này, dù cho đối phương không nói, hắn cũng mơ hồ có thể đoán được nàng đang nghĩ cái gì, song hắn quyết định tuyệt đối không nghiên cứu kỹ, bởi vì những suy nghĩ ấy chắc chắn không đẹp đẽ gì!

Thế nhưng...

Hắn không khỏi nhớ lại đoạn đối thoại mấy ngày trước của hai người.

”Ngươi phát hiện ra khi nào?”

”Phát hiện cái gì?” Bấy giờ A Du đang thu dọn y phục ngẩn người, sau đó mới kịp phản ứng, “Bí mật nhỏ về bộ lông xù xì, không, là bộ lông mượt mà óng á của đệ sao?”

“...”

”Ha ha ha, đùa thôi, đừng nóng giận mà, giận nhiều hại thân thể.”

Không thể phủ nhận rằng, A Du vô cùng hiểu được thế nào là “có chừng có mực”, nàng vừa giũ giũ y phục để phòng bên trên có côn trùng, vừa đáp:

”Thật ra thì cũng không thể xem là phát hiện, ban đầu chỉ cảm thấy đệ đặc biệt thông minh hiểu chuyện, sau đó lại nhận ra lời nói hành động của đệ không hề giống một đứa bé, sau đó nữa, Lý đại thúc bảo rằng đệ ngã xuống núi, nhưng đệ lại lông tóc không tổn thương mảy may, nếu còn không đoán ra thì ta chính là đồ ngốc còn gì?”

Ngữ khí của nàng thật nhẹ nhàng, tựa như hoàn toàn không biết trong lời nói của mình là chuyện kinh hãi thế tục đến nhường nào.

A, là quá mực ngu ngốc, hay là quả thật là đại trí giả ngu (1) đây?

(1) Ý chỉ người cực thông minh nhưng giả ngốc

Dù sao thời gian còn dài, hãy để hắn xem một chút, lại xem một chút nữa.

Trong tiếng ồn ào huyên náo của đường phố, Thái Tử Trường Cầm bỗng nhiên quay đầu, đuôi mày nhếch lên, mắt phượng nhìn chăm chăm vào thiếu nữ lúc thì nhíu mi lúc thì ngẩn người cười khúc khích kia, sau đó...

Có lẽ là ở chung lâu nên có sự ăn ý, khi Trường Cầm hồi tưởng lại, A Du cũng đang nhớ lại cảnh tượng ngày hôm ấy.

Thật ra thì có một việc nàng chưa kể, đó chính là lúc đầu nàng cho rằng... A Nhiên cũng xuyên không đến đây như mình, song, dù nàng thi thoảng dùng một ít từ ngữ kỳ quái, hắn ngoài ngờ vực ra thì không có cảm giác gì nữa cả.

Sau đấy nữa, nàng cho là A Nhiên trùng sinh, lại không ngờ được, sự thật còn ảo hơn tưởng tượng của nàng... Cái thế giới này lại có yêu quái, yêu quái đấy! Còn có thể nguy hiểm hơn nữa sao?

A Du lần đầu cảm thấy, xét về một khía cạnh khác, thế giới này so với quê nhà đầy những thứ “cống ngầm, rác thải, bánh bao, cúm gia cầm” của mình còn đáng sợ hơn nhiều.

Tiếc rằng, nàng rốt cục cũng không tìm được đường về nhà nữa rồi.

Cũng may là, có A Nhiên ở đây.

Nàng không màng để tâm đến đối phương là người hay yêu, chỉ cần hắn còn ở đây, nàng đã an lòng rồi.

Cho nên, lúc ấy nàng chỉ mỉm cười quay đầu, lại nắm tay của cậu bé, nhỏ giọng thề hẹn:

”A Nhiên à A Nhiên, đệ yên tâm đi, chỉ cần đệ không mỗi ngày ăn một thùng cơm, ta sẽ nuôi nổi đệ, nuôi đệ cả đời cũng được!”

A Du còn nhớ rõ sau khi nàng vừa dứt lời, vẻ mặt của đối phương rõ ràng là sửng sốt, đoạn lại hất tay nàng ra chạy trở về phòng.

Chẳng rõ có phải là do ảo giác của nàng hay không, nàng cảm thấy, cảm thấy... Hắn thế mà lại đang thẹn thùng.

Dòng người trên đường bắt đầu đông dần, A Du tựa hồ cảm giác thấy cái gì, ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt thân thuộc, nàng theo bản năng cong lên khóe miệng, đáp lại nụ cười không thể xem như là rạng rỡ nhưng lại đầy chân thành của đối phương.

Trong không khí, tựa hồ có thứ gì đó khiến người ta cảm thấy vô cùng ấm ấp đang vờn quanh.

Cuộc sống cứ thế như mặt hồ bình lặng mà trôi qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.