An Luyến

Chương 3: Gặp Họa




Edit: Đại Đản

Biên tập: tieukimthu

Khỏi phải nói khán giả xem truyền hình lúc này sốt sắng thế nào.

Trên sân khấu, MC Trương nhíu mày thật sâu, ông đưa lưng về phía ống kính, nghiêm nghị nhìn về phía hậu trường. Nếu không phải có người giật dây thì hậu trường kiểm soát chặt chẽ như vậy làm sao có chuyện có người đột nhiên xông lên cơ chứ?

Mấy nhân viên công tác phía sau cũng tỏ ra bất an, muốn đi lên ngăn cản nhưng lại kiêng kỵ đây là truyền hình trực tiếp, không thể khinh suất, có điều không lẽ lại để mặc cho người phụ nữ kia náo loạn trường quay tiếp à?

Sự việc đã đến mức này, người phụ nữ kia lại còn kêu to, nhân viên sản xuất muốn ngắt tín hiệu để phát quảng cáo lại bị đạo diễn ngăn lại. Lúc này mà phát quảng cáo thì sẽ rất bất lợi cho thí sinh Mục Cửu Ca.

Đã đặt tất cả kỳ vọng lên người cô, đạo diễn lúc này cũng chỉ có thể khoanh tay trầm mặc đứng nhìn màn hình.

Nếu Mục Cửu Ca có thể giải quyết việc này, quá tốt. Nếu không thể thì đối với chương trình cũng không có tổn hại lớn gì, ngược lại còn có thể tạo ra một tiêu điểm lớn.

Ban giám khảo tròn mắt nhìn nhau, không ngờ còn có thể xuất hiện loại chuyện không tưởng đến như vậy. Tuy hàng năm những chương trình truyền hình trực tiếp đều có ít hoặc nhiều vấn đề xảy ra, nhưng trước đó cùng lắm chỉ là ai đó trực tiếp cầu hôn thí sinh ở trường quay, hoặc cầu xin sự tha thứ, hoặc là bái sư linh tinh gì đó, mà lần này…. Hiển nhiên không phải là đề tài khiến người ta vui mừng.

Khi nghe thấy có người hét lên thì Ngô Thân Ái cũng có chút kinh ngạc, nhưng sau đó cô ta nhanh chóng cắn môi dưới để kiềm nén sự khoái chí trong lòng.

Bên dưới hậu trường, Trịnh Dã đứng trong góc khuất, nhìn một gã nhân viên cười cười, anh đã ghi nhớ kỹ hình dáng của đối phương.

Trên mặt David cũng tỏ vẻ ‘Chậc, tôi đã dự đoán trước sẽ có tình huống như vầy rồi mà.’

“Cậu cảm thấy Hoa phu nhân sẽ giải quyết việc này thế nào?” David nhìn sân khấu cười.

Chu Tiểu Ảnh nhún vai: “Anh chả phải đã thấy vẻ mặt trấn định và sự thành thục của chị dâu rồi còn gì?”

Trên sân khấu, cuối cùng cũng có một nhân viên công tác đi lên “Mời” người phụ nữ kia xuống. Cửu Ca khẽ mỉm cười nhìn MC Trương, cất giọng bình tĩnh nói: “Vị nữ sĩ này nói tôi ăn trộm ý tưởng của chị ấy, không biết có chứng cứ gì hay không?”

“Đúng vậy! Đưa ra chứng cứ đi! Không thể cứ tùy tiện ngậm máu phun người thế được! Chả nhẽ tôi nói chồng bà vụng trộm với người khác sau lưng bà cũng được à!” David ở dưới đài hét lên.

“Ha ha!” Khán giả trong trường quay đều cười to, không ít người còn bắt đầu đánh trống reo hò.

“Mọi người bình tĩnh một chút, xin chú ý không nói chuyện thiếu văn minh ở đây, nếu không chương trình sẽ bị gián đoạn mất!” MC Trương vội vàng trấn an khán giả.

Máy quay chuyển hướng xuống khán giả rồi lại nhanh chóng quay lên sân khấu.

MC Trương nâng tay ý bảo nhân viên công tác dừng bước, ông đi đến chỗ người phụ nữ kia, cười nói: “Chị à, khi chị đi lên tôi còn tưởng là do đạo diễn của chúng tôi bố trí chứ, nhưng có lẽ không phải rồi. Có điều chị đã đi lên đây thì chắc hẳn có lời muốn nói nhỉ.”

Không đợi người phụ nữ đó mở miệng, MC Trương đã nhanh chóng nói tiếp: “Vừa rồi nghe chị nói, chị nghi ngờ thí sinh Mục Cửu Ca ăn cắp ý tưởng của chị? Như vậy chị cũng là thí sinh dự thi lần này?”

“Đúng vậy, tôi là….”

MC Trương lại ngắt lời bà ta: “Kể từ đầu năm nay, muốn tố cáo người khác cần phải có bằng chứng, không phải hễ ai xông lên làm loạn chương trình là đều có thể đạt được mục đích của mình, nếu như chị đây không có bằng chứng xác thực, như vậy hành vi của chị có thể cấu thành tội phạm hình sự, tội nói xấu và vu khống người khác.”

“Tôi, tôi không vu khống! Tôi có bằng chứng.” Người phụ nữ trung niên mạnh miệng tuyên bố.

“Ồ? Vậy bằng chứng của chị đâu?”

“Tác phẩm của tôi…. Cứ xem tác phẩm của tôi sẽ biết.”

MC Trương quay đầu xuống phía khán giả giải thích: “Bởi vì phát sinh sự cố bất ngờ, nên hiện tại không thể không cắt ngang chương trình một lúc, chúng tôi xin mời nhân viên công tác phía dưới hãy mang tác phẩm dự thi của thí sinh này lên đây để mời mọi người cùng nhau đánh giá ạ.”

May mà nhân viên công tác phía dưới đã chuẩn bị tốt cho nên không lâu sau, tác phẩm dự thi của người phụ nữ đó đã được mang lên.

Không có lời giới thiệu, cũng không có lời dẫn dắt, MC Trương trực tiếp hỏi: “Đây là tác phẩm của chị.”

Người phụ nữ trung niên vặn ngón tay, gật đầu thật mạnh.

MC Trương lập tức cho mọi người xem mặt trước của bức thêu, không có gì đặc sắc, sau đó chuyển đến mặt sau.

“A…” Trong trường quay có người phát ra âm thanh kỳ lạ, như kiểu ‘hóa ra là vậy’, hoặc là khinh thường.

Người phụ nữ trung niên cố gắng ưỡn ngực. Mặt sau tác phẩm của bà cũng là hình một em bé, trông khá giống với tác phẩm của Mục Cửu Ca, nhưng hình ảnh em bé nhìn qua thì cứ như bị biến dạng, so với chiếc khăn lông xanh biếc mềm mại như nhung thì chiếc khăn này lại thô ráp tựa như cỏ khô, chứ chưa cần nói đến thần thái tinh tế của em bé, tựa như một tác phẩm thêu vội, cẩu thả và kém chất lượng. Hơn nữa màu sắc cũng rất đơn điệu và quái dị, cả bức thêu mà chỉ dùng được vài ba màu chuyển tiếp.

“Đây là bằng chứng của chị?” Giọng MC Trương tương đối lãnh đạm hỏi.

Người phụ nữ trung niên không dám nhìn phản ứng của khán giả, chỉ nhìn ngực của MC Trương nói: “Đây là bằng chứng của tôi. Tôi biết mọi người cảm thấy tôi thêu không được đẹp, nhưng bởi vì tôi tìm ý tưởng phác họa đã mất phần lớn thời gian, chờ đến khi tôi phác họa xong thì thời gian còn lại không nhiều, chỉ có thể thêu được ngang này mà thôi. Nhưng tôi không ngờ Mục Cửu Ca lại đê tiện đến như vậy, lại đạo ý tưởng của tôi!”

MC Trương lắc đầu, ban giám khảm cũng có người lắc đầu, khán giả phía dưới cũng có không ít người cười chế diễu, trong đó tiếng của David và Tiểu Ảnh là lớn nhất.

MC Trương thở dài: “Chị nói thí sinh Mục Cửu Ca lấy trộm ý tưởng phác họa của chị, nhưng chính chị cũng đã nói thời gian của chị còn lại rất ít, chị không kịp thêu xong bức thêu, vậy thì người ta hoàn thành bức thêu tinh xảo trong thời gian ngắn bằng cách nào chứ?”

Mục Cửu Ca nở nụ cười, cô dường như đã biết câu trả lời người phụ nữ đó, quả nhiên!

Người phụ nữ trung niên sau khi nghe xong câu hỏi của MC Trương thì lập tức nói: “Bởi vì cô ấy có thể thêu bằng cả hai tay! Cô ấy thêu nhanh gấp đôi chúng tôi, cho nên tôi không thể thêu xong, nhưng cô ấy thì có thể.”

MC Trương bình tĩnh nhìn người phụ nữ trung niên ấy trong chốc lát, sau đó xoay người hỏi Mục Cửu Ca: “Vị thí sinh này nói cô lấy trộm ý tưởng của chị ấy, cô có muốn giải thích điều gì không?”

Cửu Ca gật đầu, ngẩng đầu nhìn trường quay: “Tôi không muốn nói đến âm mưu, cũng như không muốn nói đến chuyện có ai đó cố ý muốn hại mình, bởi vì tôi nói ra cũng vô dụng, mọi việc đều phải có bằng chứng. Nhưng mà chồng tôi đã từng nhắc nhở tôi, rằng tôi không nên có tâm hại người nhưng phải có tâm đề phòng bị người hại, cho nên lúc lên ý tưởng tôi đã suy nghĩ rất nhiều, chính là để phòng ngừa có người lấy trộm ý tưởng của tôi.”

Cửu Ca chuyển tầm nhìn người phụ nữ trung niên: “Có điều tôi không ngờ lại có người đê tiện và vô liêm sỉ đến vậy, dám vừa ăn cắp vừa la làng.”

Người phụ nữ trung niên phản kích: “Rốt cục ai mới là kẻ trộm, tự người đó biết rõ nhất.”

“Đúng vậy, nói miệng không bằng chứng cứ, chúng ta hãy dùng sự thật để nói chuyện, vị nữ sĩ này, chị nói đó là ý tưởng của chị, vậy chị khẳng định ý tưởng đó là ý tưởng hoàn chỉnh của chị phải không?”

Người phụ nữ trung niên sửng sốt một lúc, ảnh mắt hơi đảo qua một điểm nào đó trong trường quay, sau đó dời đi rất nhanh, thời gian quá ngắn, nhưng cũng đủ để David và Chu Tiểu Ảnh nắm được ánh mắt đó rơi vào ai.

“Đúng, đây là ý tưởng hoàn chỉnh của tôi.”

“Chị chắc chắn?”

“Đương nhiên!” Người phụ nữ trung niên nhìn vẻ mặt của Cửu Ca, nhanh chóng sửa lời: “Từ từ, không hẳn, kỳ thật còn một số chỗ tôi chưa thêu xong, bởi vì không đủ thời gian.”

Ngu ngốc! Người nào đó thầm mắng té tát biểu hiện của người phụ nữ trung niên.

Cửu Ca tiếp tục hỏi: “Chị có thể nói một chút đó là những chỗ nào không?”

“Là chỗ nào thì mắc mớ gì đến cô?” Người phụ nữ trung niên không chịu nói.

Cửu Ca bật cười: “Đương nhiên là liên quan đến tôi rồi, vị nữ sĩ này, không phải chị đã quên hiện tại chị đang lên án tôi ăn trộm ý tưởng của chị đấy chứ?”

Tiếng cười chế nhạo của khán giả vang lên bốn phía.

Khuôn mặt người phụ nữ đó đỏ bừng, cũng không biết là vì tức giận hay là xấu hổ.

MC Trương hợp thời mở miệng: “Chị à, nếu chị còn muốn bổ sung ý tưởng tác phẩm thì mau nói ra đi, miễn cho đến lúc thí sinh Mục Cửu Ca giải thích, chị lại nói đó là ý tưởng của chị, mặc dù tôi cũng rất tò mò không biết thí sinh Mục Cửu Ca đã chui vào đầu chị ăn cắp ý tưởng của chị bằng cách nào nữa.”

Cả trường quay cười vang.

Trong giám khảo có một người lớn tuổi mặc trang phục đời Đường, ho khan một tiếng, mở miệng nói: “Bây giờ tôi muốn nói hai câu, tôi không biết ai mới là người thật sự ăn trộm ý tưởng của người khác, nhưng tôi muốn nhấn mạnh, ý tưởng phác họa và tài nghệ thêu không giống nhau, không phải một người có ý tưởng tốt là có thể thêu ra một bức thêu đẹp, tương tự một người có thể thêu rất đẹp không đại biểu cho việc người đó có ý tưởng tốt. Cô Côn, cô thấy có đúng không?”

Cô Côn rất muốn mắng người, nhưng cô lại không thể không trả lời: “Bác Tương nói chí phải, chuyện đó hoàn toàn có thể xảy ra, nhưng tôi cảm thấy chuyện này có thể thông qua camera ghi lại thời gian hoàn thành tác phẩm để kết luận thật giả. Nếu chị …Xin lỗi, tên của chị là gì?”

MC Trương nhìn về phía người phụ nữ trung niên, người phụ nữ đó lau lau khóe mắt, rưng rưng nói: “Tôi tên là Thẩm Cáp, cũng là thí sinh dự thi lần này, mọi người không biết Mục Cửu…”

Giọng nói của cô Côn nhanh chóng át lại tiếng của Thẩm Cáp: “Nếu ý tưởng phác họa của thí sinh Thẩm Cáp có trước của Mục Cửu Ca, vậy thì bản thảo trong camera ghi lại sẽ có trước. Chúng ta chỉ cần xem lại nội dung ghi hình, xác định thời gian thí sinh Thẩm Cáp hoàn thành bản thảo và thời gian Mục Cửu Ca bắt đầu thêu mặt sau của bức thêu là được.”

“Cô Côn nói có lý.” Tất cả các giám khảo đều đồng tình phụ họa.

Hai mắt Thẩm Cáp rưng rưng cảm kích nhìn cô Côn.

Cô Côn cảm thấy chán ghét vô cùng, tôi không phải đang giúp chị, tôi chỉ muốn biết sự thật thôi!

Trên màn hình lớn xuất hiện hình ảnh Mục Cửu Ca đang thêu, thời gian được tua lùi, lúc đầu được tua qua rất nhanh, càng về sau càng chậm lại.

Còn màn hình về hình ảnh của Thẩm cáp thì chỉ toàn là một màu đen thui.

“Á?” Phòng chỉ đạo sản xuất có chút hỗn loạn, nhân viên sản xuất nói với đạo diễn: “Hình ảnh ghi lại của thí sinh Thẩm Cáp không có, dường như đã bị ai đó xóa mất rồi.”

Mà trên màn hình, bởi vì Mục Cửu Ca không dùng bản thảo cũng không thêu phác họa, cho nên mọi người cũng chẳng nhìn ra cô muốn thêu cái gì, vì thế rất khó để xác định thời điểm cô xuất ra ý tưởng là lúc nào.

MC Trương nhận được thông tin từ tổ chế tác, sau khi nghe xong, ông giải thích: “Ý kiến này của cô Côn không tồi, tiếc là gặp phải một số trục trặc kỹ thuật, hình ảnh ghi lại quá trình thi của thí sinh Thẩm Cáp đã bị ai đó xóa toàn bộ, cho nên bây giờ chúng tôi không thể xác định được thời gian chị ấy nghĩ ra ý tưởng là khi nào.”

“Cái gì___?” Khán giả không đồng tình, lập tức có người nói: “Sao lại có chuyện này được?”

MC Trương lắc đầu: “Tổ tiết mục cũng không hi vọng xuất hiện những chuyện này, có lẽ…..”

MC Trương chưa nói xong, nhưng tất cả mọi người đều hiểu được ý trong lời nói của ông ấy, chuyện lần này xem ra là đã có âm mưu từ trước rồi!

Nhưng mà sự việc đã đến mức này, có người bắt đầu hoài nghi Mục Cửu Ca.

Giám khảo Vương chau mày, dùng ngón tay gõ lên bàn, một lúc sau mới nói: “Việc này hơi kỳ lạ, có rất nhiều điểm đáng ngờ. Dựa trên hình ảnh ghi được thì thời gian Mục Cửu Ca thêu ra hình ảnh đứa bé chính là ngày mùng 8 tháng 6. Từ ngày mùng 8 đến ngày 12, cô Côn, nếu như cho cô ra tay thì trong bốn ngày này cô có thể thêu ra bức thêu giống như của Mục Cửu Ca được không?”

Cô Côn lắc đầu.

“Như vậy nếu so với bức thêu của thí sinh Thẩm Cáp, cô có thể thêu ra một bức thêu như vậy được không?”

Cô Côn liếc nhìn mặt sau bức thêu tác phẩm của thí sinh Thẩm Cáp, cười: “Đừng nói tôi, một bức thêu cẩu thả như vậy thì chỉ cần một người học thêu mấy tháng cũng có thể thêu ra được.”

“Cô Côn, là giám khảo, cô có thấy, so với những thí sinh thi đấu cấp tỉnh lần này thì bức thêu của thí sinh Thẩm Cáp dường như chỉ mang đến để cho đủ số lượng không?” Lời của giám khảo Vương quả thực rất không khách khí.

Thế nhưng cô Côn lại gật đầu: “Tôi đã từng xem thí sinh này thêu ở cuộc thi cấp thành phố, đúng là như hai người thêu vậy. Tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng được, chị ấy lại vì chạy theo thời gian mà thêu ra một tác phẩm sơ sài như thế. MC Trương, ông có thể cho chúng tôi xem kỹ mặt trước của tác phẩm được không?”

MC Trương lập tức quay mặt trước ra cho mọi người xem, đồng thời trên màn hình cũng có hình ảnh phóng to.

“Mọi người xem, mặt trước của bức thêu quả thực khá tinh thế, nhưng sau đó vì mặt sau của bức thêu mà lấp chỉ vào mặt trước của bức thêu, do đó làm lộ ra những điểm bất đồng về màu sắc! Đây không giống như hành vi sau khi đã có ý tưởng phác họa cẩn thận. Cứ như là….” Cô Côn mềm lòng, cuối cùng đành nuốt lời nói tiếp vào lại.

Giám khảo Vương trực tiếp tiếp lời: “Là rập khuôn máy móc đúng không? Ở trường học chỗ chúng tôi cũng có một vài sinh viên lười nghiên cứu nên đã copy nhiều đoạn ngắn từ các bài luận văn khác nhau, rồi chắp vá vào bài luận văn của mình, do đó, đoạn trước thì còn tàm tạm, nhưng đoạn sau thì sơ hở chồng chất.”

Giám khảo Vương nói đến đây thì bỏ microphone xuống, tỏ ý ông đã nói xong, và mọi người đều hiểu.

Sắc mặt Thẩm Cáp trắng bệch, nước mắt ào ào chảy ra, vừa khóc vừa ai oán nói: “Mọi người đều đưa ra phỏng đoán chủ quan. Tôi chỉ muốn nhanh chóng đẩy nhanh tiến độ bởi vì tôi đã tốn khá nhiều thời gian cho việc tìm ý tưởng …”

“Vậy thì thời điểm nào chị xác định được ý tưởng phác họa?”MC Trương cất tiếng hỏi.

Thẩm Cáp dừng một chút, khóc thút thít nói: “Ngày mùng 5 tháng 6.”

“Vậy chị có đưa ý tưởng phác họa của mình vào phòng máy để máy tính giúp chị sắp xếp bản vẽ tốt nhất không?”

MC Trương nói đến phòng máy là vì tổ tiết mục đã tìm ra cách để các thí sinh tiết kiệm thời gian. Thí sinh có thể sử dụng chương trình cài sẵn trong máy tính, chụp mặt trước bức thêu rồi cho vào máy tính, sau đó máy tính sẽ tự động tìm tòi lựa chọn sắp xếp để cho ra các mặt sau bức thêu phù hợp nhất. Nếu như đã có ý tưởng cho mặt sau, thì dùng ứng dụng phân tích kết cấu bức thêu của chương trình, máy tính cũng có thể chọn ra cách sắp xếp phối trí tốt nhất.

Đề tài này còn xa lạ với người khác, nhưng chương trình này là do công ty cơ khí Trọng Vũ cung cấp. Hoa Vô Ý trong lúc nhàn hạ đã nghĩ ra chương trình này, vốn muốn cho đầu óc bà xã có thể nghỉ ngơi một vài ngày, ai dè Hòa Thượng lại trực tiếp biến nó thành đồ tài trợ.

“Không có.” Thẩm Cáp trả lời. “Tôi sợ có người xâm nhập vào máy tính trộm ý tưởng, nghe nói bây giờ các hacker đều rất lợi hại.”

“Oh? Tôi còn tưởng chị sợ lưu lại thời gian chính xác của bức phác họa chứ.” Cửu Ca bỗng nhiên nói.

“Chả phải cô cũng không sử dụng cái chương trình ấy còn gì?” Thẩm Cáp hét lên với Cửu Ca.

“Đó là bởi vì tôi không cần.” Cửu Ca lạnh lùng cười: “Với lại chị để ý tôi ghê cơ, ngay cả tôi có sử dụng chương trình kia hay không cũng biết rõ như vậy.”

Thẩm Cáp nghẹn lời: “Chúng ta bây giờ nói những lời này thì có ích gì? Không phải cô muốn lảng sang chuyện khác đấy chứ? Hiện tại có nhiều người giúp cô như vậy, cô rất đắc ý phải không?”

“Thẩm nữ sĩ, hình như chị đã nghĩ sai rồi? Bọn họ không giúp tôi, mà là đang phân tính lý tính, hay là chị đang muốn đùa giỡn trí thông minh của tất cả mọi người vậy?”

“Mục Cửu Ca!” Thẩm Cáp căn bản không dám nhìn biểu cảm của khán giả cùng giám khảo.

“Thí sinh Mục.” MC Trương đứng dậy. “Nghe ý cô vừa nói, dường như cô có bằng chứng chính xác để chứng minh ý tưởng phác họa bức thêu này là của cô chứ không phải là của người khác phải không?”

Cửu Ca nghiêm túc đáp: “Đúng vậy.”

“Vậy bây giờ cô có thể cung cấp chứng cứ cho mọi người không?”

Cửu Ca mỉm cười: “Thí sinh Thẩm Cáp còn chưa có nói hết ý tưởng trong đầu chị ấy là gì, để tránh chị ấy nói tôi lại học theo chị ấy, vẫn nên mời chị ấy nói trước thì hơn.”

Tất cả mọi người đều cùng nhìn về Thẩm Cáp đang khóc đến sưng mắt.

Bây giờ Thẩm Cáp vô cùng khẩn trương, nôn nóng, nhưng bà ta đã đi đến bước này, muốn rút lui cũng không thể nữa. Nghĩ đến món tiền lớn cùng lời hứa hẹn sẽ thu xếp cho chồng bà vào một đơn vị ngon lành, bà chỉ có thể đi con đường đen tối này thôi.

Bà cẩn thận nhìn mặt sau bức thêu của Cửu Ca một lần nữa, vừa đoán xem còn có gì để cho Mục Cửu Ca phát huy tiếp không, vừa ấp úng nói: “Tôi muốn thêu thêm trên đầu đứa bé … một đôi tay của người mẹ, giống như người mẹ đang dịu dàng xoa đầu cho con.”

“Đây là ý tưởng đầy đủ của chị?” MC Trương hỏi xác nhận.

Thẩm Cáp cắn răng trả lời: “Đúng, đây là ý tưởng đầy đủ của tôi.”

MC Trương nhìn về phía Mục Cửu Ca.

Cửu Ca duỗi tay ra: “Có thể cho tôi mượn kéo thêu chuyên dụng không? Loại đầu kéo hơi vểnh lên ấy.”

Mọi người không rõ chuyện gì, nhưng vẫn có người dùng tốc độ nhanh nhất đưa kéo tới.

Cửu ca nhận kéo, rồi đi đến trước tác phẩm của mình.

Toàn bộ máy quay phim đều tập trung vào bàn tay của cô.

Tại trường quay, và cả những khán giả trước tivi, rất nhiều người đang nín thở chờ đợi.

Cửu ca sẽ cho họ thấy cái gì?

Cửu Ca cầm cây kéo, cắt một góc tác phẩm của mình.

“Oa!” Trong trường quay có người kêu lên sợ hãi.

Một đầu sợi chỉ bị bung ra, nhưng Cửu Ca không nhìn đầu sợi ấy, cô tiếp tục cắt sợi chỉ khác.

Sau đó cô giao kéo cho MC Trương ở bên cạnh, dùng tay kéo lấy đầu sợi chỉ.

Trong phòng nghỉ, Hoa Vô Ý đang ngồi ngay ngắn.

Những người khác cũng đều im lặng, hết sức chăm chú nhìn vào màn hình tivi.

Đầu sợi chỉ dần dần bị kéo ra, càng kéo càng dài, đồng thời hình ảnh bức thêu bị giấu sau sợi chỉ cũng dần được lộ ra….

“Woa______!” Khán giả bắt đầu trở nên ồn ào, chính ban giám khảo cũng tôi anh nhốn nháo, ai ai cũng nóng lòng muốn đứng lên xem.

Trên màn hình lớn, dưới lớp chỉ thêu lần lượt bị kéo ra, một chiếc cốc màu đen xuất hiện, trong cốc có một con mèo trắng rất nhỏ, đang bắc chân lên miệng cốc, dường như đang cúi xuống nhìn cái gì đó.

Cửu Ca thả chỉ thêu trong tay xuống, đứng sang một bên.

Toàn bộ mặt sau bức thêu hoàn chỉnh đã hiện ra trước mắt mọi người.

Chiếc khăn lông bao trùm lấy khuôn mặt đáng yêu của đứa bé, với biểu tình ngạc nhiên khi nhìn thấy con mèo trong chiếc cốc. Còn con mèo trong chiếc cốc dường như cũng vô cùng tò mò khi không hiểu vì sao cậu bé ấy lại nhìn mình, ánh mắt của cả hai nhìn về nhau….

Biểu cảm của đứa bé cũng như của con mèo, cùng với vị trí tiếp giáp giữa hai bức thêu thoạt nhìn như là một, giống như bức tranh ban đầu vốn đã được thêu như thế này.

Đến đây thì tất cả những lời nói xấu và vu khống đạo nhái ý tưởng đều sụp đổ hoàn toàn.

“bốp bốp!” Tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, dần dần, cả trường quay đều bắt đầu vỗ tay.

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

David kích động muốn chết, vỗ tay đến rung trời, Tiểu Ảnh trực tiếp đứng lên ghế hét lên “Chị dâu tuyệt quá! Hura___Hura!”

Tất cả giám khảo cũng đứng lên, vỗ tay, mỉm cười.

Giám khảo Vương vỗ bàn, không kìm được cảm thán: “Tuyệt kỹ! Đây mới là tuyệt kỹ cổ xưa chân chính!”

Cô Côn gật đầu tán thành: “Quá lợi hại! Thí sinh Mục Cửu Ca quả lợi hại! Thật vi diệu!”

“Làm sao, làm sao có thể làm được như vậy? Trời ạ! Không lẽ đã vượt qua cả song diện thêu (thêu hai mặt) rồi ư? Đây chính là một loại kỹ thuật mới! Trên thế giới cuối cùng cũng đã xuất hiện một loại tuyệt kỹ khó hơn để thách thức mọi người khiêu chiến rồi.”

‘Loại kỹ thuật này tên là gì?”

MC Trương kích động, hưng phấn ngẩng cao đầu, ông tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình bức thêu hoàn chỉnh xuất hiện, loại tư vị khi bản thân được tham dự vào một phần lịch sử vinh quang thật là vi diệu, chắc chắn người chưa từng trải qua tuyệt đối không thể cảm nhận được!

“Tuyệt! Cửu ca, quá tuyệt! Thật sự! Người hãm hại cô xem ra đã quá coi thường cô rồi!” MC Trương bắt đầu nói năng lộn xộn.

Sắc mặt của Thẩm Cáp lúc này đã trắng bệnh, tựa như người chết.

“Tôi sẽ giữ lại quyền khiếu nại cho đối phương.” Cửu Ca chân thành nói.

MC Trương vỗ vỗ bả vai cô, xoay người cô đối diện với khán giả: “Lại đây nào, hãy nói cho mọi người biết cô đã làm như thế nào vậy? Không không không, đây là tuyệt kỹ của cô, cô hoàn toàn có thể giữ lại, nhưng tôi nghĩ mọi người ở đây đều rất muốn biết đấy. Đây là kỹ thuật mới của cô, hay là một trong những kỹ nghệ truyền thừa nghìn năm của Tô gia mà cô đã nhắc đến trong cuộc thi đấu cấp thành phố?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.