An Luyến

Chương 10: Lực Lượng Bí Ẩn - Đột Phá Linh Nhân Cảnh !




Tiếng gõ cửa vang lên, Cửu Ca thở phào rồi đi ra mở cửa.

Cô cũng khá may mắn, không phải là thí sinh tiếp theo sau Tịch Hoà. Trên màn ảnh là một trong 3 người được dự đoán trong top 3 – Cố Anh Hào.

Cố Anh Hào thêu một chú phượng hoàng vàng đang tung cánh, hào quang chói loá làm mọi người trong trường quay đều kinh ngạc. Nhưng đáng tiếc cuối cùng cũng không đạt kết quả cao, chỉ cao hơn Tô Thiến một chút.

Sau khi nhận được kết quả, Cố Anh Hào hơi thất vọng nhưng cũng không nói gì.

Sau Cố Anh Hào là tới lượt Cửu Ca. Cô hít sâu một hơi, ra hiệu cho nhân viên chương trình là mình đã sẵn sàng. 1,2,3, bắt đầu. Tín hiệu truyền xong, hình ảnh Cửu Ca xuất hiện trên màn hình lớn. Mọi người đều tập trung vào cô.

“23 thí sinh đã phô diễn tài năng tuyệt vời của mình, tính đến giờ có thể nói chúng ta đã được chiêm ngưỡng 23 kiệt tác, không biết tiếp theo đây thí sinh Mục Cửu Ca sẽ cho chúng ta những bất ngờ gì nữa? Thí sinh này liệu có phải là người duy nhất kế thừa bí truyền của Tô gia? Đáp án này sẽ được công bố ngay sau đây!”

Thái Bình Lang xoay người nhìn về phía màn hình.

“Xin chào Cửu Ca, tôi là Thái Bình Lang, từ lâu đã rất ngưỡng mộ cô”

“Cám ơn anh, tôi cũng rất thích những chương trình của anh.”

Cô lễ phép trả lời.

Tối nay Cửu Ca mặc đồ khá thú vị. Cô mặc một chiếc áo ngắn tay màu đen cao cổ có thêu viền vàng kết hợp với một 1 chiếc quần cluthoes. Mái tóc buộc rối phía sau bằng dây buộc tóc màu vàng nhạt. Cửu Ca đeo một đôi hoa tai nhỏ màu vàng, trên cổ tay đeo một chiếc vòng tay màu đen được chạm khắc tinh xảo. Nhìn tổng thể là sự kết hợp hoàn hảo của vẻ đẹp cổ xưa và phong cách hiện đại. Hơn nữa style này rất phù hợp với khí chất của Cửu Ca, vừa nhẹ nhàng thanh thoát, vừa mạnh mẽ kiên cường.

Thái Bình Lang đánh giá Cửu Ca trong giây lát rồi cười nói: “Thời gian không nhiều, chúng ta không cần khen tặng nhau nữa.”

Cửu Ca nghe vậy thì nở nụ cười.

“Xin hỏi lần này Cửu Ca sẽ mang tới cho chúng tôi tác phẩm như thế nào?”

Cửu Ca nghiêng người, máy quay lia thẳng tới khung cửi phía sau cô.

Khung cửi vẫn giữ nguyên màu gỗ thô, nhìn qua có vẻ như được làm bằng gỗ nhưng thực ra khung xương đều là kim loại. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào mảnh vải đang dệt dở trên khung cửi. Cửu Ca cầm một mảnh vải đã dệt xong, đặt lên cái giá đã chuẩn bị sẵn. Miếng vải dệt màu đỏ trong suốt tựa như băng tơ, mềm mại như nước. Theo phản xạ của ánh đèn, một vệt sáng phản quang hiện lên trên mảnh vải.

“Ồ—-!”

Thái Bình Lang kêu lên kinh ngạc.

“Hàng dệt đẹp quá! Đây là tơ lụa sao?”

Cửu Ca trả lời: “Đây cũng là một loại tơ lụa, tên là “băng ti minh trù”. Loại lụa này có ưu điểm ở chỗ trơn bóng, không thấy sợi, mặc lên người rất mịn màng và thoải mái. Hơn nữa loại lụa này rất nhẹ, lại mềm, nên mỗi bước di chuyển sẽ giống như sóng biển lăn tăn.”

Thái Bình Lang hào hứng: “Tôi có thể hỏi cô mua loại băng ti minh trù này ở đâu được không? Tôi rất muốn mua để tặng người thân. Loại lụa này quả thực là quá đẹp!”

Ban giám khảo cũng rất hiếu kỳ, thầy Lưu còn trực tiếp hỏi: “Tôi chưa từng nghe qua loại tơ lụa này. Cô đã dùng khung cửi… Không phải là cô tự dệt ra loại lụa này chứ?”

“Đúng vậy! Loại ” băng ti minh trù” này đúng là do tôi dệt.”

Cửu Ca nói đáp án.

“Oh, cô đúng là đa tài đa nghệ, chẳng những có thể thêu còn có thể tự dệt lụa, hơn nữa còn dệt ra loại tơ lụa thượng hạng như vậy. Có điều hình như chúng ta đang trong cuộc thi thêu tay.”

Nhà sản xuất Uông nói tới câu cuối thì ngữ khí khá gay gắt.

Cửu Ca cũng không quá để tâm tới lời nói của vị giám khảo này, mỉm cười.

“Cám ơn thầy đã nhắc nhở, tôi nghĩ mọi người có thể không chú ý lắm, thực ra tôi đã thêu tác phẩm của mình trên xếp lụa rồi.”

“Để gần lại một chút, phóng to lên!”

Thầy Hoàng là người đầu tiên trong ban giám khảo lên tiếng.

Trên màn hình xuất hiện tác phẩm của Cửu Ca.

“Á!” Người đầu tiên nhìn ra tác phẩm – Cổ Duyên đại sư kêu lên thán phục.

Thầy Lưu cũng đã nhìn ra, cất giọng tiếc nuối: “Nếu có thể tới tận nơi xem thì tốt quá, nhìn qua màn hình dù sao vẫn cảm thấy không thoả mắt.”

“Đúng thế, xem thế này chỉ càng làm cho người ta nhốn nháo!” Cổ Duyên đại sư phụ hoạ.

Thầy Hoàng nôn nóng: “Sao tôi vẫn nhìn không ra? Rốt cuộc thí sinh này thêu cái gì?”

Mục Cửu Ca cười.

“Có thể là do ánh sáng không thích hợp, xin mọi người chờ một chút.”

Cửu Ca quay sang hỏi nhân viên chương trình có thể giảm ánh sáng đi một chút, sau đó cô mang một ngọn đèn nhỏ ra đặt dưới xếp lụa

Cả ban giám khảo và người xem đều tò mò chờ đợi.

“Đây là một loại kỹ thuật thêu trong “Ám tú”, còn được gọi là “kim ảnh tú” hoặc ” tàng quang tú.”

Ngón tay của Cửu Ca lướt nhẹ trên xếp lụa, những dải ánh sáng óng ánh xuất hiện.

Rốt cuộc thầy Hoàng cũng nhìn ra, kích động vỗ bàn hô lên.

“Cuối cùng tôi cũng nhìn ra rồi!”

Ba vị giám khảo còn lại cũng đã nhìn ra. Ngọn đèn nhỏ càng lúc càng sáng, chắc hẳn không chỉ bọn họ mà khán giả cũng đã nhìn ra.

Dưới ánh sáng của ngọn đèn, xuyên qua tấm màn lụa màu đỏ trong suốt, những sợi thêu óng ánh kết thành một con phượng đang sải cánh giữa không trung.

Thì ra bên trong loại lụa băng ti minh trù này giấu một tác phẩm thêu tinh xảo đến vậy. Chỉ thêu có màu sắc nhạt hơn với vải dệt, hơn nữa lại không nổi lên mặt vải, vì vậy cũng khó trách ngay từ đầu giám khảo không nhìn ra được.

Giám đốc sản xuất Uông lại lên tiếng: “Đây là thêu á? Không phải là dệt ra đó chứ? Có thể mang tác phẩm tới trường quay được không? Xem qua màn hình như thế này căn bản không nhìn rõ được.”

Cổ Duyên đại sư cũng hùa theo: “Đúng rồi, tôi cũng cảm thấy tác phẩm mà nhìn qua màn hình không thể nào bằng nhìn tận mắt được. Lần sau nhất định phải đem tác phẩm tới trường quay.”

“Cổ đại sư, kỹ thuật này có phải cũng là một trong những kỹ thuật thêu cổ không?” Không để cho mọi người lan man quá xa, Thái Bình Lang nhanh chóng kéo mọi người về chủ đề chính.

Cổ đại sư đột nhiên cười ha ha: “kỹ thuật thêu cổ? Ừm, chắc là kỹ thuật thêu cổ.”

Thái Bình Lang sửng sốt, suýt nữa để phút chết trên sân khấu.

Thầy Lưu thở dài, hai vị lão làng trong nghề thêu cũng không hẹn mà cùng im lặng.

Khán giả vô cùng hiếu kỳ. Ban giám khảo làm sao vậy? Nhanh nhanh nói gì đi chứ.

Một lần nữa Thái Bình Lang lại khuấy động bầu không khí: “Xin hỏi ý kiến ban giám khảo, mọi người đánh giá tác phẩm này như thế nào?”

Thầy Hoàng đưa tay khẽ đẩy thầy Lưu ở bên cạnh: “Mau giải thích cho chúng tôi nghe một chút đi, tôi biết tác phẩm này nhìn rất đẹp, nhưng đẹp ở chỗ nào thì tôi cũng chỉ là người ngoại đạo mà thôi.”

Thầy Lưu lại thở dài, cũng không từ chối,  khẽ hắng giọng, nói: “Ám tú là một trong những phương pháp thêu cổ đại, nhưng đến bây giờ vẫn chỉ là truyền thuyết. Bởi vì những kỹ xảo ám tú được lưu truyền đến ngày nay không thể làm cho họa tiết thêu trải đều hết tấm vải, cũng như giấu ở bên trong tấm vải. Hiện nay các sản phẩm dệt ám tú chúng ta thấy đều sử dụng máy tính vẽ họa tiết thêu, rồi máy dệt sẽ dệt những họa tiết đó vào trong sợi vải, hoàn toàn không phải là cách thêu thủ công như trước đây nữa.”

Cổ đại sư tiếp lời: “Mặc dù không được tận tay sờ vào tấm lụa này, chỉ nhìn qua hình ảnh thôi, nhưng tôi cũng có thể nhận thấy họa tiết thêu trong tấm lụa này hoàn mĩ tới cỡ nào, tôi tin rằng, nếu tự tay sờ lên tấm ụa thì chắc chắn sẽ không tìm được vết tích của các mũi thêu. Mà những sản phẩm ám tú hiện nay, cho dù có tốt đến đâu thì khi sờ tay lên đều không cho cảm giác giống như thật.”

Bốn vị giám khảo còn lại cũng không dám lên tiếng, bởi vì họ không hiểu gì về kỹ thuật này, nhưng nhìn vẻ mặt của Cổ đại sư và thầy Lưu, thì e rằng đây cũng không phải là kỹ thuật tầm thường.

Ánh mắt thầy Lưu phức tạp nhìn Cửu Ca: ” Mục Cửu Ca, nếu bí mật gia truyền của Tô gia thật sự ghi lại những loại kỹ thuật tuyệt đỉnh đã thất truyền này thì khó trách có người lại muốn tranh đoạt với cô. Tôi có thể hỏi loại ám tú này cô đã làm như thế nào được không? Còn có ánh sáng lấp lánh ấy là ánh sáng của sợi chỉ thêu sao? Loại chỉ thêu này có bán ở bên ngoài không? Hay cũng là sợi chỉ thêu đặc thù giống như chỉ thêu lông ngựa, chỉ thêu lông dê, chỉ thêu bằng tóc do cô tự mình chế tạo ra?”

Cửu Ca tiết lộ đôi chút đáp án: “Mọi người đã nhìn thấy máy dệt thì chắc cũng biết được phương pháp thêu này cần kết hợp với khung cửi để tạo thành. Nếu như không thể vừa dệt vừa thêu thì có thể dùng cách thêu rút sợi, sau đó dùng kim thêu để lấp vào những chỗ sợi bị rút. Ngoài ra, tôi dùng một loại chỉ thêu đặc biệt, tấm ‘băng ti minh trù’ này được dệt từ một loại sợi tơ đặc biệt. Loại sợi tơ này không chỉ sáng bóng, mà còn lưu ánh sáng, đặc biệt vào buổi tối, dưới ánh trăng nó có thể phản xạ ánh sáng lấp lánh, vì vậy ở thời cổ đại, loại sợi này được gọi là ‘tơ nguyệt quang’.”

“Phương pháp chế tạo sợi nguyệt quang này cùng với kỹ thuật ám tú đều được ghi chép trong bí mật gia truyền của nhà họ Tô sao?” Thầy Lưu hỏi.

Cửu Ca gật đầu: “Không chỉ hai loại kỹ thuật này, còn có một số kỹ thuật cổ khác mà các thí sinh đã nhắc đến đều được ghi chép trong bí mật gia truyền nhà họ Tô.”

Thoáng do dự, Cửu Ca nói: “Bao gồm cả kỹ thuật chế tạo chỉ thêu bằng lông ngựa đã thất truyền của dân tộc Thủy nữa.”

Bây giờ nếu như cô không nói, thì trong tương lai, khi bộ sách được xuất bản, mọi người vẫn biết, chi bằng nói luôn bây giờ.

Thầy Lưu há hốc miệng, ánh mắt khó nén được dục vọng.

Cổ đại sư cười: “Tương lai, nếu như cô thật sự xuất bản những bí mật gia truyền của Tô gia thành sách thì nhất định tôi sẽ là người mua đầu tiên mua nó.!”

“Này này! Hai vị đừng lạc đề được không? Đây là cuộc thi thêu chứ không phải là nơi bán sách. Hiện tại, tôi chỉ muốn biết phương pháp này của Mục Cửu Ca có phải là có hơi không đúng với cuộc thi thêu rồi phải không?”

Tất cả ban giám khảo và  MC đều cùng nhìn về phía nhà sản xuất Uông.

Nhà sản xuất Uông nhún vai: “Cá nhân tôi cảm thấy loại kỹ thuật thêu kết hợp với khung cửi dệt không thể tính là kỹ thuật thêu đơn thuần được, cho dù nhìn cái khung cửi kia khá là cổ, nhưng vẫn không thể phủ nhận rằng cô ấy đã sử dụng kim, chỉ, giá thêu cùng những vật phẩm không liên quan đến thêu, cái khung dệt có cổ đi chăng nữa thì nó vẫn là máy móc mà.”

Ban giám khảo bắt đầu tranh luận, có người cho rằng đây là tuyệt nghệ hiếm có, nhưng nhà sản xuất Uông cùng với một đại sư trong giới hội họa họ Phương lại cho rằng đây không thể coi là tác phẩm thêu hoàn chỉnh được.

Đối với những tranh luận này, Cửu Ca đã dự liệu được từ trước.

Không phải là cô không thể lựa chọn một loại kỹ thuật khác để đạt được hiệu quả cao trong vòng thi đầu tiên, nhưng nhờ Hoa Vô Ý, cô đã nảy sinh một ý tưởng mờ hồ trước khi vòng thi toàn quốc diễn ra. Khi cô hỏi Hoa Vô Ý có biện pháp nào tìm được người chế tạo giúp cô sợi nguyệt quang không, đương nhiên Hoa Vô Ý với sự giúp đỡ hết sức nhiệt tình của nhân viên Cơ khí Trọng Vũ đã tìm được một người có thể chế tạo được loại sợi này, lúc đó ý tưởng này đã dần hình thành rõ nét hơn.

Đến khi Hoa Vô Ý làm được khung cửi theo yêu cầu của cô, ý tưởng này đã hoàn toàn trở thành mục tiêu của cô.

Ba vòng thi, ba tác phẩm, muốn trở thành một thể thống nhất, chỉ có thể từng bước từng bước hoàn thành.

Dẫu ở hai vòng thi đầu cô sẽ không được xếp thứ nhất, nhưng cô tin rằng, với kỹ thuật của mình chắc chắn cô sẽ không bị loại, cho dù là có người âm thầm giở trò gian lận đi chăng nữa thì cũng sẽ không dại dột mà loại cô ngay từ hai vòng đầu tiên – hơn nữa, ít nhất ánh mắt của khán giả cũng sẽ không dễ bị đánh lừa.

Kết quả cuối cùng giống như dự liệu của Cửu Ca, điểm số mà cô đạt được phân thành hai cấp, hai vị đại sư trong nghề thêu đều cho cô trọn vẹn hai mươi điểm, thầy Hoàng cũng cho cô 19,8 điểm, chỉ có đạo diễn Uông và họa sĩ họ Phương cho cô điểm khá thấp, cuối cùng, tổng điểm của cô đạt 107 điểm, chỉ cao hơn Tô Thiến một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.