Ẩn Long Đại Hiệp

Chương 32: Tát võng




Cửa "bùm" một tiếng bị đóng lại.

Người đàn ông vóc dáng cao lớn không chút do dự biến mất ở ngoài cửa, ngay cả nhìn cũng không nhìn cô một cái, hành động quyết tuyệt này, không hề có nửa điểm lưu luyến.

Tô Lưu Cảnh nằm trên ghế sô pha, nhìn cánh cửa vô tình đóng lại kia, bên trong thư phòng rộng lớn, lần nữa chỉ còn lại một mình cô, những đè nén trong lòng rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà tuôn trào như vỡ đê. Tô Lưu Cảnh siết chặt những mảnh áo đã bị xé tan tành, tay run run chậm rãi nâng lên, mỗi một động tác đều vô cùng gian nan, rốt cuộc che lên trên mặt, để những mảnh áo kia ngăn trở ánh đèn sáng chói đang bắn thẳng vào mắt, cũng thuận tiện che dấu những giọt nước mắt đang lăn dài trên má mình.

Những thứ trên mặt này là cái gì? Là do ánh đèn quá chói mắt, quá sức chói mắt, đúng, bởi vì nó quá chói mắt mà thôi, đó căn bản không phải là nước mắt, không phải!

Nhưng tại sao lại xuất hiện ngày càng nhiều hơn, nhiều hơn nữa, không ngừng từ trong hốc mắt chảy xuống đây?

Đè nén, cố gắng đè nén, rốt cuộc cũng nhịn không được nữa, trong cổ họng tiếng ngẹn ngào khó có thể ức chế cuối cùng từ giữa hai hàm răng cắn chặt tuôn trào ra, chẳng khác nào một con thú bị vây khốn, lại càng giống như con dê con bị dồn vào đường.

Những đè nén kia theo tiếng ngẹn ngào tuôn ra như thác lũ, cả thư phòng đắm chìm trong nỗi bi thương khôn tả, trầm bổng bập bềnh biến thành một bài phúng điếu, để hiến tế cho con tim tan nát của cô gái nhỏ.

Chợt, cửa "két" một tiếng lại bị mở ra.

Trong nội tâm Tô Lưu Cảnh chợt run lên: anh, trở lại?

Chậm rãi ngẩng đầu lên, khi nhìn rõ người tới, cô lập tức cả kinh, con ngươi bỗng dưng phóng đại, sắc mặt lập tức trắng bệch, không kìm chế được sợ hãi, vội vàng dùng những mảnh áo tan tác kia cố gắng che đậy thân thể trần trụi của chính mình: "Tiếu. . . . . . Tiếu tiểu thư. . . . . ."

Ngoài cửa, Tiếu Như Nghê mặc váy dài màu trắng, vẫn ưu nhã mỹ lệ chẳng khác nào tiên nữ giáng trần, nhưng giờ phút này, trên mặt lại vô cùng lạnh nhạt không có chút biểu tình nào, trong mắt ánh lên sự soi mói cùng với hận ý trắng trợn, hết sức đáng sợ.

Toàn thân Tô Lưu Cảnh bại lộ dưới ánh mắt sắc như dao kia, sợ hãi run rẩy quả thật không biết nên làm như thế nào cho phải. Cả người cô trần trụi không mảnh vải che thân, trên làn da trắng nõn còn trải rộng những dấu vết mập mờ, bị Tiếu Như Nghê bắt ngay tại chỗ, xấu hổ, tự trách, áy náy, tất cả đều dâng lên cuồn cuộn, để cho cô không đất dung thân.

Cô muốn xin lỗi, nhưng lại không sao mở miệng được, dưới tình huống như thế, ngay cả dũng khí đối mặt với Tiếu Như Nghê còn không có, huống chi,…. Tiếu Như Nghê bình thường vẫn đối xử tốt với cô như vậy, chưa nói xấu cô bao giờ. Thế mà cô lại làm ra chuyện như vậy, giờ phút này chỉ muốn cô ấy xông lên đánh cho cô một trận, hoặc là mắng chửi thậm tệ cũng được, như thế mới có thể hóa giải một chút áy náy trong lòng cô bây giờ, nhưng Tiếu Như Nghê một câu cũng không nói.

Cô ta chỉ nhìn cô thật sâu một cái, dường như muốn khắc sâu toàn bộ hình ảnh này vào trong tâm trí, trên mặt lạnh nhạt dần dần hóa thành ưu thương nồng đậm, biểu tình yếu ớt lã chã chực khóc như vậy, quả thật giống như dao găm đâm thẳng vào ngực Tô Lưu Cảnh.

Thân hình Tiếu Như Nghê khẽ lay động, tựa như một cành liều phất phơ trong gió, không nói gì, xoay người đi ra cửa.

Tô Lưu Cảnh phủ thêm hai mảnh quần áo coi như hoàn hảo lên người, chân trần giẫm lên sàn nhà lạnh lẽo, vội vã đuổi theo, cắn môi nói: "Tiếu tiểu thư, thật xin lỗi. . . . . ."

Tiếu Như Nghê không cười, không khóc, chỉ đẩy tay cô ta, lạnh lùng nói: "Sao cô lại phải xin lỗi tôi chứ?", tuy nói thế nhưng trong lòng lại cực kỳ lạnh lẽo. Cô ta cho là Hình Hạo Xuyên chẳng qua chỉ vui đùa một chút mà thôi, lần trước chỉ là ngoài ý muốn, bọn họ bây giờ chuẩn bị đính hôn, anh sẽ không thể nào đặt ánh mắt lên trên người con bé đó, Hình chỉ có thể là của cô ta mà thôi, nhưng thật không nghĩ đến. . . . . .

Khi cô ta đứng ở cửa thư phòng, nghe được những âm thanh mờ ám ở trong đó truyền đến bên tai, cơ hồ thiếu chút nữa không nhịn được tiến lên dùng sức mà đánh mà tát tiện nhân kia vài cái, sau đó sẽ một cây đuốc thiêu hủy Tô Lưu Cảnh thành tro! Nhưng bản thân vẫn còn sót lại một tia lý trí, vì thế cô ta nhất định phải nhịn! Nhất định phải nhịn xuống!

Tô Lưu Cảnh nhìn vẻ bi thương trên mặt của cô ta, trong lòng áy náy muốn tự tay hủy diệt chính mình, chỉ biết cúi đầu không ngừng nói xin lỗi : "Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ."

Tiếu Như Nghê vươn tay, một cái tát nặng nề lao tới, cái tát này dùng tất cả sức lực không lưu lại một chút tình cảm cùng thể diện nào, sau đó không tiếng động chảy nước mắt, bị thương tố cáo: "Tôi xem cô như chị em tốt của mình, vì sao cô lại phải đối xử với tôi như vậy?"

Tô Lưu Cảnh hứng trọn một tát nảy lửa, mặt nháy mắt đỏ bừng lên bỏng rát một mảnh, nhưng lại không hề oán giận, đây là cô nợ Tiếu Như Nghê, đã làm thì phải chịu.

Hai người ở trên hành lang dây dưa, nhanh chóng hấp dẫn không ít sự chú ý của người giúp việc, ánh đèn trong phòng khách đồng thời cũng sáng bừng lên.

Lúc này Tiếu Như Nghê chợt kéo tay Tô Lưu Cảnh, cầu khẩn nói: "Hình là chồng chưa cưới của tôi, là người mà cả đời này tôi dựa vào, anh ấy so với tính mạng của tôi còn quan trọng hơn, tại sao cô nhất quyết làm như vậy? Tôi đã làm gì có lỗi với cô chứ, cô hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ lập tức thay đổi, chỉ cần cô không quấn lấy Hình nữa có được hay không. . . . . ."

Vẻ đau thương và khẩn cầu trên mặt kia, làm cho người ta hận không thể lập tức ôm cô ta vào lòng mà vỗ về an ủi.

Đám nữ hầu gái nhanh chóng hiểu ra sự tình, liền nhỏ giọng nghị luận: "Thì ra là tiện nhân Tô Lưu Cảnh kia vẫn chưa từ bỏ ý định, đi quyến rũ tiên sinh, còn bị bắt gian tại chỗ, thật là quá hèn hạ rồi".

Nghe những tiếng xì xầm nghị luận kia, Tô Lưu Cảnh cảm giác như bản thân càng ngày càng không đất dung thân, giống như ăn trộm bị bắt tại trận, bại lộ ở trước mặt mọi người, nhận lấy tất cả khinh miệt rẻ rúng.

Tiếu Như Nghê thì lại giống như mất hết lí trí, một mực kêu gào: "Lưu Cảnh, tôi cầu xin cô hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc là cô muốn như thế nào mới có thể bỏ qua cho Hình, bỏ qua cho tôi. . . . . .Cô nói cho tôi biết đi, tôi nhất định sẽ làm được! Tôi xin thề, dù cô có bắt tôi phải làm gì tôi cũng đều chấp nhận cả!". Nước mắt trên mặt cô ta như những ngọn liễu yếu ớt, lại điềm đạm đáng yêu, làm cho người ta càng thêm thương tiếc.

Tô Lưu Cảnh cắn chặt môi, nói không nổi một câu: "Tôi. . . . . .". cô nên làm như thế nào, ai có thể nói cho cô biết, tại sao mọi chuyện lại cứ phải như vậy? Tại sao cô lại phải khiến cho chính mình trở nên ti tiện, nhục nhã như thế? Bản thân cô như vậy còn là Tô Lưu Cảnh nữa sao?

Toàn thân như bị vạch trần dưới những ánh mắt phê phán khinh bỉ kia, Tô Lưu Cảnh không thể nào chịu nổi nữa, xoay người muốn chạy trốn, bởi vì trừ chạy trốn ra, cô thật sự không biết phải ;àm gì lúc này.

Tiếu Như Nghê không cam tâm, vẫn giữ chặt tay của cô, muốn cô phải cho cô ta một cái đáp án.

Tô Lưu Cảnh theo bản năng đẩy tay của cô ta ra, nhưng không ngờ lại đột nhiên nghe được một tiếng thét thất thanh: "A!"

Tô Lưu Cảnh vội quay đầu lại, không ngờ lại phát hiện Tiếu Như Nghê đang từ trên cầu thang lăn xuống, nhất thời cả căn phòng đồng loạt vang lên những kêu la liên tiếp, tất cả mọi người đều hết sức kinh hãi trước những gì đang diễn ra trước mắt mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.