Ẩn Long Đại Hiệp

Chương 3: Trần Oánh




Diệp Dương Thành bám xác con ong vàng cường hóa chung cực bay với tốc độ gần 600km/1h trên cao hai trăm thước quần đảo Okinawa, nhìn xuống mọi thứ dưới chân. Diệp Dương Thành có ảo giác cao cao tại thượng nhìn xuống thương sinh.

Vốn bốn mươi tòa căn cứ quân sự trên quần đảo Okinawa trừ sáu căn cứ hải quân nằm trong đất liền, Diệp Dương Thành không thể điều cua móng ngựa lên bờ thẳng tiến ra, còn lại ba mươi tòa căn cứ quân sự đã hoàn toàn biến thành ba mươi ba phế tích. Xem những tình huống trước mắt, dù là ai đều sẽ không liên tưởng chúng nó với bốn chữ căn cứ quân sự.

Diệp Dương Thành nhìn căn cứ quân sự bốc khói đặc, hắn biết bắt đầu từ bây giờ quần đảo Okinawa trở thành vùng cấm quân sự của hắn. Cả tòa quần đảo Okinawa không còn bao nhiêu binh sĩ quân Mỹ sống sót, cũng không có lực lượng quân sự nào uy hiếp được Trung Quốc.

Cây đinh nước Mỹ đâm cổ họng Trung Quốc mấy chục năm đã bị Diệp Dương Thành nhổ tận gốc.

Điều bây giờ Diệp Dương Thành có thể tưởng tượng là khi mọi thứ trên quần đảo Okinawa lộ ra trước mặt thế nhân, chuyện xảy ra tại Okinawa bị báo đài lặp đi lặp lại lên sóng thì thế giới sẽ dậy sóng thần như thế nào.

Diệp Dương Thành có thể tưởng tượng được người Nhật Bản nghe tin này sẽ hoan hô reo hò, người Trung Quốc càng hưng phấn hơn. Người nước Mỹ thì từ mặt ủ mày chau chưa đủ để hình dung hoàn cảnh khó khăn bọn họ sắp gặp.

Căn cứ hải quân Hoành Tu Hạ thị cộng với bốn mươi mốt căn cứ hải quân trên quần đảo Okinawa, tổng số người chết hơn bốn vạn người. Chỉ tính tiền trợ cấp cho binh sĩ đủ làm nước Mỹ vốn đã kinh phí eo hẹp càng khốn khó hơn. Cộng thêm căn cứ hải quân Hoành Tu Hạ thị và địa vị đặc biệt của quần đảo Okinawa, mất hai nửa thuộc địa hải ngoại này ích lợi vùng Viễn Đông của nước Mỹ không thể được bảo đảm. Một khi dân chúng khủng hoảng thì sẽ không còn lý trí.

Dù chính phủ nước Mỹ đổ hết chuyện này lên người quái vật biển nhưng bọn họ vẫn phải giảiquyét tiền trợ cấp bồi thường khổng lồ, tổn thất lớn trong sự kiện này. Không nói gì khác, chỉ tính chiếc hàng không mẫu hạm, các loại quân hạm bị chìm đủ làm nước Mỹ rối loạn.

Dù cuối cùng nước Mỹ vượt qua được, gom góp quân phí lại sắp xếp quân sự ở Hoành Tu Hạ thị, quần đảo Okinawa, chẳng lẽ Diệp Dương Thành là người vô hình sao? Tạm không nhắc đến Hoành Tu Hạ thị, chỉ nói quần đảo Okinawa, dù nước Mỹ nhà ngươi không cam lòng muốn tới nơi này tiếp tục sắp xếp lực lượng quân sự cũng phải hỏi xem Diệp Dương Thành có đồng ý không.

Ban đầu Diệp Dương Thành định để lại lời cảnh cáo tại hiện trường, ví dụ như bắt đầu từ hôm nay quần đảo Okinawa chính là địa bàn của ta, bất cứ người nào không được sắp xếp lực lượng quân sự trong này, nếu không sẽ như thế như vậy. Nhưng Diệp Dương Thành nghĩ lại quyết định từ bỏ ý tưởng, vì nếu hắn làm như vậy chẳng phải nói cho mọi người sự kiện quái vật biển tập kích là do ai đó đã làm sao?

Lỡ như hù sợ mấy nhà dã tâm thì Diệp Dương Thành lấy đâu ra công đức huyền điểm để thăng cấp? Vị trí địa lý quần đảo Okinawa rất đặc biệt, đã định trước các đảo không có tương lai bình tĩnh. Điều Diệp Dương Thành phải làm là điểm đánh viện binh, không ra tiếng cảnh cáo, không có tin tức uy hiếp gì. Chỉ chờ đối phương chuẩn bị xong, tràn đầy niềm tin quay về tiếp tục gây rối thì Diệp Dương Thành sẽ lại ra cú đấm mạnh, không chỉ lấy được đền đáp phong phú còn có tác dụng uy hiếp hơn là bằng lời.

Diệp Dương Thành tuần tra quần đảo Okinawa một vòng sau đó đập cánh đi tới ven biển, liên lạc với Tiểu Ô:

- Tiểu Ô!

- Chủ nhân, có Tiểu Ô!

Thanh âm non nớt chất chứa vui sướng sau khi trả thù rõ ràng vang lên trong đầu Diệp Dương Thành:

- Xin Tiểu Ô ra lệnh.

- Bắt đầu từ hôm nay trở đi, ngay lúc này, vùng biển quanh 90 là nơi đóng quân của đại quân sinh vật biển. Trừ thuyền dân dụng ra, bất cứ thuyền, tàu ngầm nào có mang vũ khí đều không được đên gần Okinawa ba mươi hải lý. Một khi phát hiện thuyền võ trang vào vùng cấm thì ngươi trực tiếp...

Tròng mắt Diệp Dương Thành xoay tròn, sửa lệnh:

- Ngươi báo cho ta biết ngay, sau đó chờ chỉ thị.

- Tuân lệnh chủ nhân!

Tiểu Ô đồng ý ngay không chút do dự:

- Tiểu Ô đã hiểu!

Diệp Dương Thành cười khẽ:

- Được rồi, ngươi dẫn chúng nó kiếm ăn đi.

Diệp Dương Thành cắt đứt liên lạc tinh thần với Tiểu Ô.

Trong phòng học Bắc Kinh, La Quang Kỳ mặt đỏ rực huơ mạnh hai tay trong không trung.

-... Chắc chắn đây là người Trung Quốc chúng ta làm, có tám mươi phần trăm khả năng là đám dị nhân hoạt động ở tỉnh Chiết Giang đã làm!

Tuy đầu La Quang Kỳ đầy tóc bạc nhưng kích động hưng phấn như thanh niên trai tráng:

- Hết giận, rất hả giận!

Thấy phản ứng của La Quang Kỳ sau khi xem tài liệu tình báo, Hàn Thái Bình ngồi xéo đối diện cười tủm tỉm khuyên nhủ:

- Lão La, ngươi bị bệnh tim, đừng quá kích động.

- Tiếp theo còn cần bàn một số vấn đề quan trọng hơn.

Hàn Thái Bình chưa nói hết câu đã bị La Quang Kỳ xua tay ngắt ngang:

- Không sao!

La Quang Kỳ mặt mày hồng hào nói:

- Nắm xương già của ta còn rất cứng, đã bao nhiêu năm không hả giận như vậy. Ngươi đừng cản ta, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi!

Nghe La Quang Kỳ trả lời, Hàn Thái Bình buồn cười:

- Ngươi... Lão già gân!

Hàn Thái Bình câm nín nhìn một lão nhân khác ngồi trên ghế chính bên tay phải mình, bất đắc dĩ nói:

- Đường thư ký, nói tiếp đi.

Đường Quốc Nghiệp mỉm cười, gật đầu, nói:

- Lão La, ngồi xuống đã.

Đường Quốc Nghiệp giơ tay đè không khí, nói với La Quang Kỳ:

- Chờ xong chuyện ngươi muốn cười thế nào thì tùy, nhưng bây giờ còn chưa được.

La Quang Kỳ cười gượng:

- Ha ha...

La Quang Kỳ ngồi xuống chỗ của mình, nhanh chóng điều chỉnh biểu tình, bộ dạng nghiêm túc khiến Hàn Thái Bình bật cười.

Thấy La Quang Kỳ ngồi uống, Đường Quốc Nghiệp ngẩng đầu liếc cửa phòng họp đóng kín, ý cười biến mất trên môi.

- Hôm nay chỉ ba chúng ta mở họp.

Biểu tình Đường Quốc Nghiệp nghiêm túc nói:

- Ta tạm thời giấu tài liệu này, tìm hai ngươi đến đây là bàn bạc về chuyện đám dị nhân tỉnh Chiết Giang. Hai ngươi có ý kiến gì không? Bây giờ chỗ này không có người ngoài, có gì nói đó đi.

Không đợi Hàn Thái Bình lên tiếng, La Quang Kỳ giành trước:

- Để ta nói trước vậy.

La Quang Kỳ trầm ngâm một lúc sau, mở miệng nói:

- Chắc chắn đám dị nhân hoạt động ở tỉnh Chiết Giang không phải loại người họa quốc ương dân. Lần trước chuyện bọn họ làm tại Las Vegas nước Mỹ buộc ra hơn ba mươi cặn bã chó cùng rứt giậu của nước ta, gián tiếp lấy về tổn thất mấy trăm triệu cho quốc gia.

La Quang Kỳ cầm hồ sơ đặt trước mặt lên, tùy tay lật hai trang, chỉ vào một đoạn nội dung.

La Quang Kỳ nói:

- Theo tài liệu tình báo trung tâm xử lý sự kiện siêu tự nhiên đưa lên thì đoạn thời gian trước xảy ra sự kiện tập kích khủng bố ở vùng Kashgar, sau lưng có Ác Ma chi thủ tham gia. Đằng sau Ác Ma chi thủ có bóng dáng người Mỹ, các ngươi nhìn xem đám dị nhân tỉnh Chiết Giang đã làm gì? Trong một đêm huyết tẩy toàn bộ thế lực của Ác Ma chi thủ ở vùng tam giác vàng, khiến Ác Ma chi thủ chia năm xẻ bảy, giảm thấp uy hiếp với nước ta rất nhiều. Tiếp theo...

La Quang Kỳ lật hồ sơ lấy một tờ giấy A4 viết đầy chữ ra, vỗ vào tờ giấy.

La Quang Kỳ tiếp tục bảo:

- Bọn họ huyết tẩy căn cứ hải quân Mỹ Hoành Tu Hạ thị, xử lý một hạm đội Nhật Bản. Bây giờ ở Hoành Tu Hạ thị rò ỉ hạch nặng, nguyên Hoành Tu Hạ thị chìm trong hoảng loạn uy hiếp Tokyo thủ đô Nhật Bản. Những chuyện chúng ta muốn làm nhưng không thể làm, tóm lại là La Quang Kỳ ta chỉ có một chữ nói với bọn họ: Phục!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.