Ẩn Hôn Ngọt Sủng: Đại Tài Phiệt Tiểu Kiều Thê

Chương 26: Mới không sợ tối đâu.




Hạo Thiên anh vẫn im đó,không một tiếng động...có lẽ nó tốn công quá rồi!!Không lẽ anh buộc phải chịu đựng cảnh sống một cuộc sống như mấy cái cây kia??Không nói,không cười,không khóc,không chút cử động,...một cuộc sống như vậy chả khác nào là địa ngục??

Nhiều ngày trôi qua,nó cứ như một con ngốc ngày ngày ngồi trước giường Hạo Thiên mà nói chuyện rôm rả một mình không một lời nào đáp trả.Nhiều người nhìn qua đều cảm thấy tội nghiệp cho nó.

"Ting..ting.." tiếng chuông tin nhắn kêu nó chán nản mở điện thoại ra đọc nhưng vừa đọc lại ngồi bật dậy,nét mặt trở nên tối sầm lại.Truy cập vào internet nó đứng sững người...Hắn và Linh Nhi sẽ tổ chức lễ đính hôn vào tháng 4 năm tới!!Hắn...Hắn sao,sao lại có thể như vậy??Lòng nó đau nói,tay nắm chặt thành quyền,môi mím chặt đến bật máu.

"Rốt cuộc thì anh vẫn không xem tôi là gì với anh sao??Rốt cuộc thì người anh chọn vẫn là cô ta??Vậy được để Ái Nhi tôi chống mắt lên coi,xem hai người hạnh phúc đuợc bao lâu."Nó gằn giọng lạnh lùng nói.

----

Hắn đứng trước cửa sổ,gió lạnh thổi vào.Dù sao hắn vẫn không thể hiểu được nó rốt cuộc là trốn ở xó nào.Mọi tin tức về nó một chút cũng không có,hắn đã cho người điều tra mà một chút mang mối cũng không...con người nó từ lúc nào đã trở thành một kẻ Bạn vô âm tính vậy??

"Ái Nhi...em rốt cuộc thì em đang muốn làm cái quái gì vậy?Sao một chút tin tức về em tôi có cố cũng không tìm được??"Hắn trở dài nhìn trời đêm nói.

"Cậu ấy là người rất biết cư xử sao cho phải lí...Nếu muốn trốn chúng ta thì chắc chắn ta sẽ không tìm được...theo em nghĩ nếu muốn về thì tự động sẽ về thôi."Linh Nhi không biết từ khi nào đã ở cạnh hắn nói.

Hắn lạnh lùng nhìn Linh Nhi mà hừ lạnh.

"Cô nói cứ như là cô hiểu rõ con người cô ấy vậy nhỉ??Ai cho phép cô tự động vào phòng của tôi mà không được sự đồng ý của tôi??Từ khi nào mà lá gan của cô lớn đến vậy??"Hắn nhìn Linh Nhi lạnh lùng nói.

"Dù sao em cũng là vợ chưa cưới của anh..."Linh Nhi giọng run run nhìn hắn nói.

"Vợ chưa cưới??Tôi và cô ngay cả đính hôn còn chưa có mà đòi làm vợ chưa cưới của tôi ư??Cô nghĩ cô có tư cách để làm vợ tôi à??"Hắn nhếch môi nhìn Linh Nhi khinh thường nói.

Linh Nhi run người,mắt cô đỏ hoe.Người con trai này cố chấp hơn cô nghĩ.

"Là Ái Nhi phải không??Người mà anh muốn cưới làm vợ là cô ta phải không??Em...em có gì không bằng cô ta??Điểm gì ở em mà anh nghĩ là em không xứng với anh??"Linh Nhi đau đớn nhìn hắn hỏi.

"Không có điểm gì mà cô không xứng với tôi cả...chỉ là tôi không có yêu cô!"Hắn nhìn Linh Nhi nói.

"Vậy tại sao lại không yêu em??Tại sao không chọn em mà lại chọn cô ta??Em thua cô ta ở điểm nào??Anh nói đi...Anh nói đi!!"Linh Nhi quát lớn,nước mắt rơi xuống nhìn hắn với ánh mắt đầy đau khổ.

"Cô rất hoàn hảo...Cô hơn cô ấy rất nhiều điểm.Cô dịu dàng hơn cô ấy,cô biết quan tâm người khác hơn cô ấy,...nhưng chính vì những cái không hoàn hảo đó của cô ấy mới khiến tôi rung động.Cho dù cô có làm gì đi chăn nữa thì tôi vẫn yêu cô ấy...sau này và mãi mãi."Hắn nói.

"Cho dù là anh có yêu cô ta đi chăng nữa thì sau này người cưới anh là em,người chung chăn chung gối với anh cũng là em,người cùng anh đi hết cuộc đời cũng là em không phải là cô ta."Linh Nhi trừng mắt nhìn hắn nói.

"Biến..."Hắn thở dài nói.

"Anh không có quyền đuổi em đi."Linh Nhi nói.

"Biến ngay cho tôi nếu không thì đừng trách tôi tàn nhẫn."Hắn trừng mắt nhìn Linh Nhi lạnh lẽo nói.

Linh Nhi đau lòng,đưa tay che miệng khóc lóc rồi chạy đi.Hắn chán nản nhìn Linh Nhi mà lắc đầu.

---

Nó mở cửa bước vào,vẫn là một người con trai nằm ngủ...không gì thay đổi.Nó chịu đựng cái cảm này cũng đã được ba tháng rồi....liệu nó có thể chịu đựng cảnh như thế này được bao lâu??

"Mấy tháng qua tôi cứ phải ngắm đi ngắm lại cái cảnh anh ngủ đã quá nhàm chán rồi!!Cơ thể tôi đã quá tiều tụy vì chăm sóc cho anh...Nhiều người trong bệnh viện bảo tôi là ngốc hà cớ gì phải chăm sóc anh quá mức mà không lo chăm sóc bản thân để bản thân tiều tụy,nhợt nhạt...tôi cảm thấy rất đúng,anh chỉ ngủ thì sao tôi lại lo lắng,lại túc trực hàng giờ để chăm sóc anh??Tôi...mệt mỏi lắm rồi.Rất muốn ngủ nhưng lại sợ khi mình ngủ,anh tỉnh lại thì không ai bên cạnh...tôi..."Nó nhìn Hạo Thiên hờn dỗi nói nhưng rồi...chắc tại nó đã không thể chịu đựng được nữa mà ngã xuống sàn lạnh--

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.