Ẩn Hôn Ngọt Sủng: Đại Tài Phiệt Tiểu Kiều Thê

Chương 17: Là ca ca sao?




(2)

Ngày hôm sau của sự kiện thư tình.

Tiểu Quý thu dọn cặp sách xong, cái miệng nhỏ nhắn mím quá chặt làm cho hai má lúm đồng tiền sâu thêm vài phần. Đáng ghét, kết quả kiểm tra có rồi, vậy mà có 89 điểm. Tại sao, tại sao, tại sao chứ?! Chỉ thiếu một điểm, một điểm thôi, là cô có thể nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Mễ Tu nhà cô! Hu hu hu, rốt cuộc lúc nào ông trời mới cho cô nắm tay đây!

Cô thở dài ủ rũ, đeo cặp trên vai, lừ đừ bước ra khỏi phòng học. Mặt trời ngã về phía Tây, chiếu rọi bóng dáng mảnh khảnh của người con gái, đôi mày nhíu lại, cánh môi đỏ bừng, mái tóc ngắn bờm xờm, tràn đầy thanh xuân lại có vẻ đáng yêu xinh đẹp. Thời điểm nở rộ, sức hấp dẫn khác phái luôn không thể kiềm chế, hồn nhiên ngây thơ nhưng cũng chân thành nóng rực.

“Bạn học Tiêu Quý!”

Một chàng trai gầy gầy cao cao đeo mắt kính chạy qua, sắc mặt tỏ vẻ lúng túng, hai mắt dao động bất định, trên khuôn mặt chợt hiện vẻ đỏ bừng đáng ngờ.

Tiểu Quý xoay người, hai tay nắm dây cặp sách, ngẩng đầu nhìn cậu ta, con ngươi tròn vo trong suốt óng ánh.

Chàng trai lại hoang mang, cậu ta gãi đầu, mấy lần muốn nói lại thôi, đến nỗi sắc mặt đỏ bừng.

“Bạn học, có việc gì à?” Tiểu Quý lịch sự hỏi.

Chàng trai hình như hạ quyết tâm, đứng ngay thẳng nhìn chằm chằm Tiểu Quý, hô lên giống như đang đọc thuộc lòng: “Chúng ta có thể cùng nhau về nhau không, nhà mình và nhà bạn chỉ cách hai con phố!”

Tiểu Quý nghe xong thì chớp mắt, hai con phố à, thế tại sao cô chưa từng gặp cậu ta nhỉ. Được rồi, điều này không phải trọng điểm.

“Bạn học, chúng ta không thể cùng nhau về nhà không có hệ thống như vậy.”

Chàng trai ngây ngẩn cả người, nhìn cô với vẻ tổn thương.

“Nhưng buổi sáng chúng ta có thể cùng nhau đi học.”

Trong nháy mắt chàng trai mừng rỡ như điên, gật đầu lia lịa.

Tiểu Quý bị chọc cười bởi sự thay đổi của cậu ta, cô cười tủm tỉm nói tiếp: “Vậy tôi đi trước, tôi còn phải đến trường bạn trai tôi để chờ anh ấy tan học. Tạm biệt bạn học, sáng mai gặp nha!”

Làn gió nhẹ thổi qua làm rối mái tóc ngắn của chàng trai, trái tim non nớt của chàng thiếu niên vỡ nát trôi dạt theo làn gió…

Bởi vì một chàng trai nào đó mà nán lại một ít thời gian, Tiểu Quý từ trong trường chạy ra, trên trán tràn ra chút mồ hôi, hô hấp hơi nặng nề. Đột nhiên cô dừng bước, mở to mắt có phần không tin trông thấy một bóng dáng dưới tàng cây đa cách đó không xa. Lá cây rơi rụng, loang lổ xanh um nhưng không thể che giấu vẻ tao nhã mê người của chàng thiếu niên, cặp mắt mà cô yêu nhất đang nhìn thẳng về phía này, mặc dù nhìn không chân thực, nhưng lại vô cùng tự tin mà truyền đến một tin tức. Cậu chờ cô đã lâu, chỉ chờ đợi cô.

Tiểu Quý đứng đó, nhìn chàng thiếu niên lửng thững sang đây, từng bước đến gần nhịp tim càng đập loạn. Cho đến khi hơi thở kề sát nhau, sức nặng trên vai chợt nhẹ, mái tóc được vuốt ve một cách nhẹ nhàng.

“Còn ngây ra làm gì?” Âm thanh ôn hòa êm ái thổi vào trong tai Tiểu Quý, hai má cô dần ửng đỏ, chưa bao giờ cảm nhận sự rung động này.

“Cậu…cậu sao lại ở đây?” Cô ngây ngốc hỏi.

Mễ Tu khẽ cười, giọng điệu quen thuộc trả lời tựa như là việc rất đỗi bình thường: “Đón cậu tan học đó.”

Nhịp tim lại đập nhanh, thật là nhanh…

Mễ Tu mỉm cười, bàn tay thò vào trong cặp Tiểu Quý: “Có điểm kiểm tra rồi nhỉ.”

Con số 89 đỏ tươi.

Tiểu Quý chớp mắt, đôi mắt nhỏ vô cùng thành thật, phối hợp với khuôn mặt ửng đỏ lúc này, đặc biệt mê người.

Mễ Tu thu hồi tầm mắt, cậu ho nhẹ một tiếng, trên khuôn mặt tuấn tú thế mà lại hiện ra màu đỏ nhạt không được tự nhiên. Cậu ngẩng đầu nhìn không trung, độ cong theo góc 45 độ, bàn tay nắm lại rồi buông ra.

“Thật ra 89 điểm và 90 điểm cũng không kém là mấy.”

Tiểu Quý mở to mắt, phát ra tia sáng đặc biệt.

Mễ Tu xoay đầu qua, âm thanh khẽ đến mức không thể khẽ hơn: “Hoàn toàn có thể làm tròn lên 90 điểm…”

Hallelujah!

Tiểu Quý mau chóng đi qua trước mặt Mễ Tu đang không được tự nhiên, cô nắm lấy hai tay cậu rồi đong đưa, dịu dàng nói: “Đúng đó đúng đó, làm tròn đi, những gì thầy cô dạy chúng ta phải luôn lắng nghe, 90 điểm nha 90 điểm!”

Mễ Tu hơi liếc qua nhìn cô, độ cong khóe miệng càng lúc càng lớn, vẻ thùy mị không tự nhận thức dập dờn gợi tình trong ánh chiều tà, tựa như bức họa khắc vào đáy lòng.

“Được rồi, về thôi.”

“À! A Tu ơi, nếu có thể làm tròn, thế có thể coi là 100 điểm được không?”

“…Không được.”

“Hứ, quỷ hẹp hòi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.