Ẩn Hôn Mật Ái: Ông Xã Chủ Tịch Càn Rỡ Cưng Chiều

Chương 42: Kéo Gần




Cố Hoài Du sắc mặt có chút ngưng trọng, nếu trước đó vài ngày giấc mộng kia là sự thật, sau khi Tống Thời Cẩn giết chết toàn bộ vương phủ, mặt thẹo có thể mang binh vây quanh Cố trạch, thì hắn nhất định cùng Nhị hoàng tử có liên hệ, đoán không chừng việc hôm nay chính là được Nhị hoàng tử khiển làm.

Nếu kia chỉ là một cơn ác mộng bình thường, thì những tên được huấn luyện kĩ càng trong tiểu viện, bộ dạng khả nghi của mặt thẹo, cùng những hài tử bị bắt nhốt lại dưới nền đất, hết thảy đều chứng minh, có người đang âm thầm trù tính gì đó.

Người này, có khả năng là Nhị hoàng tử, cư nhiên cũng có khả năng là người khác!

Nhưng bất luận cảnh trong mơ là thật hay giả, tóm lại việc này không thể để lộ một chút tiếng gió ra ngoài, một khi bị người khác biết được, người đứng phía sau khẳng định sẽ không lưu người sống.

Nghĩ đến đây, Cố Hoài Du ấn đường nhảy dựng, "Vậy mấy tiểu hài tử này......" Nếu là tùy tiện đưa trở về, thì người nọ chẳng phải sẽ biết, rồi ra tay giết người diệt khẩu sao?

Tống Thời Cẩn nhẹ giọng nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ nghĩ biện pháp ổn thoả."

Suy nghĩ một lát, hắn lại đã mở miệng: "Việc này không thể một hai ngày liền qua đi, ta sẽ âm thầm đem người mang về trong phủ, nếu là...... Nếu là ngươi lo lắng cho đám hài tử......" Dừng một chút, hắn đem thanh âm ép tới rất thấp: "Có thể qua đó nhìn xem."

Nói xong, hắn có chút khẩn trương nhìn Cố Hoài Du, tùy tiện mời người qua phủ, việc này có chút không thỏa đáng a.

Cố Hoài Du do dự một chút, lại nói: "Sẽ không bị người phát hiện sao?"

"Ta phái người tới đón ngươi." Tống Thời Cẩn nói nhanh, sau đó nhanh chóng quay đầu.

Phía sau, Lục Chi nhìn lại nhìn, yên lặng hướng bên đường chếch đi hai bước.

Ước chừng sau nửa canh giờ, một rừng cây bao phủ trên đỉnh đầu rút đi, trước mắt rộng mở thông suốt, Tống Thời Cẩn đem Vệ Nghiêu đặt trên mặt đất rồi ra hiệu, ý bảo người phía sau ngừng lại.

Đoàn người của bọn họ quá đông, cứ như vậy đi ra ngoài thật quá mức đáng chú ý. Tống Thời Cẩn không biết từ nào lấy ra cái còi lớn bằng ngón tay, đặt ở bên môi thổi nhẹ vài cái, Cố Hoài Du đứng gần nhất cũng cũng không nghe được thanh âm truyền ra.

Sau một lát, một con chim nhỏ chỉ lớn hơn nắm tay đứa trẻ sơ sinh bay đến đậu ở trong lòng bàn tay Tống Thời Cẩn, hắn lấy ra một cái bình ngọc nhỏ, mở ra rồi quơ quơ, chim nhỏ kia tựa hồ có linh tính, ở trong lòng bàn tay Tống Thời Cẩn dụi dụi hai cái, bay đi.

Tốc độ thực mau, thời gian không đến chén trà nhỏ, ám vệ một thân hắc y đã xuyên qua bóng cây, rơi xuống trước mặt Tống Thời Cẩn.

"Đưa bọn họ mang về an trí thỏa đáng."

Nhóm ám vệ lãnh mệnh, mang theo tiểu hài tử bị thương phi thân, thân ảnh quỷ mị liền biến mất ở trong bóng đêm.

Phía trước cách đó không xa chính là đường lớn, cách một khoảng cũng có thể nghe được thanh âm thúc giục của Lâm Chức Yểu.

"Sớm biết vậy ta liền không đi tìm túi tiền!"

"Ai, đừng khóc, Hồng Ngọc, ngươi đừng có gấp, nói không chừng Hoài Du đã trở về rồi? Chúng ta đi phía trước tìm xem."

"Một nửa các ngươi hướng phía tây tìm, những người còn lại, theo ta cùng nhau tìm xem."

"Ngươi qua đó đi." Tống Thời Cẩn ôm ôm Vệ Nghiêu đang ăn vạ trên người hắn không chịu xuống dưới, tầm mắt dừng ở trên người Cố Hoài Du: "Nhớ rõ, việc hôm nay ai cũng không thể nói, ngươi chỉ là cùng đám người Lâm Chức Yểu bị tách ra."

Cố Hoài Du gật gật đầu, duỗi tay vỗ vỗ đầu Vệ Nghiêu: "Ngươi đừng sợ, một hồi thúc thúc liền đưa ngươi trở về." Nghĩ nghĩ, lại nói: "Các ngươi cũng cẩn thận."

Vệ Nghiêu chớp mắt hai cái, vừa muốn nói gì đã bị Tống Thời Cẩn ấn tới trong lòng ngực, mũi chân nhẹ điểm nhún người nhảy lên cây cao, loáng cái đã không còn thấy bóng người.

Cố Hoài Du mới vừa vừa đi ra khỏi rừng rậm, liền đụng phải hộ vệ được Lâm Chức Yểu cùng Hồng Ngọc mang theo để đi tìm.

Trong bóng đêm mọi thứ đều mờ mịt, thêm hai phương người ngựa bỗng nhiên hiện ra, mấy người hộ vệ thấy phía trước rừng rậm bỗng nhiên xuất hiện hai hắc ảnh, rút đao bảo hộ trước người Lâm Chức Yểu.

"Từ từ." Hồng Ngọc kinh hỉ hô to: "Là tiểu thư!"

Lâm Chức Yểu đẩy hộ vệ ra rồi tiến lên, từ trên xuống dưới đánh giá Cố Hoài Du một phen, thấy bộ dáng của nàng không giống như là có chuyện, mới nhẹ nhàng thở ra.

"Làm ta sợ muốn chết, ngươi như thế nào có thể một mình chạy đi?"

Cố Hoài Du cười cười: "Ta không phải vẫn rất tốt sao?"

"Đúng rồi, bọn buôn người đó đâu?" Nói, Lâm Chức Yểu đưa mắt hướng ra phía sau nàng liếc một cái.

Cố Hoài Du sắc mặt bất biến, tùy ý chỉ chỉ một gian toà nhà phía xa, "Là ta hiểu lầm, tiểu hài tử đã được đưa về nhà rồi, có lẽ là hắn bướng bình lén chạy ra ngoài xem náo nhiệt, người trong nhà liền phái hạ nhân tới tìm."

Lâm Chức Yểu hơi hồ nghi, "Phải không?"

Cố Hoài Du gật đầu: "Bằng không ta sao có thể vẫn tốt lành trở về như vậy được? Đúng rồi, túi tiền của ngươi tìm được rồi sao?"

"Ai, đừng nói nữa!"

"Làm sao vậy?"

"Lầm người a, còn đem người ta đánh một đốn, áy náy trong lòng không hết a!"

Bị hỏi như vậy, Lâm Chức Yểu cũng quên tiếp tục truy vấn, một bên nói việc vừa mới phát sinh, một bên kéo người dẹp đường hồi phủ.

Ngự sử bên trong phủ vẫn lặng im không tiếng động như cũ, Tống Thời Cẩn vừa mới ôm Vệ Nghiêu từ nóc nhà rơi xuống, Mạc Anh liền đi lên đón.

"Dàn xếp ổn thoả chưa?"

Mạc Anh gật đầu: "Ba gian phòng, Mạnh Thanh đã ở bên trong thay bọn họ chữa trị, thức ăn cũng đã được chuẩn bị không sai biệt lắm."

Tống Thời Cẩn nghĩ nghĩ, "Hiện tại cũng không còn sớm, dùng xong cơm làm cho bọn chúng nơi để nghỉ tạm, ngày mai lại tiếp tục điều tra. Đêm nay ngươi trước hết tra qua hồ sơ, nhìn xem những ngày gần đây có bao nhiêu án mất tích được đăng báo."

Mạc Anh lĩnh mệnh mà đi, Tống Thời Cẩn lúc này mới ôm Vệ Nghiêu trở về thư phòng.

"Vi thần gặp qua Cửu điện hạ."

Vệ Nghiêu chắp tay sau lưng bước chân ngắn nho nhỏ đi tới đằng trước Tống Thời Cẩn, "Ân, đứng lên đi!" Bộ dáng cố ra vẻ cao thâm của hắn cùng với một thân thảm hại kia, thật sự nói không nên lời buồn cười.

Tống Thời Cẩn đứng dậy, sửa sửa bào giác: "Điện hạ tự mình ra cung, không biết Hoàng Thượng có biết không?"

Vệ Nghiêu đớp đớp miệng hai cái, gãi gãi sau gáy bị chọc đến phát ngứa: "Bổn hoàng tử mới không có trộm đi, là tam ca mang ta ra tới!"

Tam hoàng tử?

Tống Thời Cẩn nheo nheo mắt, "Vậy Tam hoàng tử của người đâu?"

"Không biết nha." Vệ Nghiêu nói. "Hắn một chút cũng không muốn chơi, đều không cho ta đi xem xiếc ảo thuật, ta sấn lấy hắn cũng không chú ý, nên trộm đi."

"Ân?"

Vệ Nghiêu một phen bưng kín miệng, hắn kỳ thật là có chút sợ Tống Thời Cẩn, thấy Tống Thời Cẩn mặt vô biểu tình mà nhìn bản thân như vậy, liền nhu nhu nói: "Ngươi đừng đem việc này nói cho phụ hoàng được không."

"Không được." Tống Thời Cẩn không đáp ứng, đạm thanh hỏi: "Bên cạnh ngươi hộ vệ đâu?"

Vệ Nghiêu oang oang đầu, thành thật mà nói, đến hắn cũng không biết các hộ vệ đã đi nơi nào, sau khi hắn ném tam ca ra sau đầu liền chuồn êm đến bên sạp xiếc ảo thuật, chỉ là xung quanh người quá nhiều, hắn cơ hồ là bị đẩy đi, mắt thấy sự tình không thích hợp, vừa muốn há mồm kêu người bên cạnh liền bị một bàn tay vươn đến bưng kín miệng, kẹp thân hình nhỏ của hắn mang đi đến hẻm nhỏ.

Sau khi nghe xong, Tống Thời Cẩn sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng, sau một lúc lâu mới nói: "Trước ta đưa ngươi hồi cung." Nói xong, liền gọi hạ nhân tới chuẩn bị xe ngựa.

Trong xe ngựa lót đệm mềm thật dày, trên bàn lùn ở giữa đặt mấy mâm điểm tâm, sau khi lăn lộn như vậy một lúc lâu, Vệ Nghiêu là thật sự có chút đói bụng, mới vừa cầm khối bánh hoa quế tiến đến bên miệng, liền nghe Tống Thời Cẩn nói: "Biết lúc nữa nên nói như thế nào chưa?"

Vệ Nghiêu nuốt nuốt điểm tâm xuống, ánh mắt trên bàn lọt vào trong mắt nhảy lên, "Biết."

Hài tử trong cung, không thể chỉ ngây thơ đáng yêu, chuyện cần hiểu tự nhiên là sẽ hiểu, "Ta ở trên phố bị lạc tam ca, lại bị mẹ mìn bắt tới rồi vùng hoang vu dã ngoại, sau khi chạy thoát ra khỏi, ở cửa phía đông liền gặp ngươi."

"Trốn như thế nào?"

"Ta làm bộ hôn mê, nhân lúc bọn buôn người không cảnh giác, từ cửa sổ nhảy ra ngoài."

"Bọn buôn người kia đâu?"

"Không thấy rõ, bọn họ mang theo khăn che mặt."

"Còn nhớ rõ đó là nơi nào không?"

Vệ Nghiêu lắc đầu: "Trời quá tối, ta không nhớ được."

"Còn nhớ được mặt người nào không?"

"Ta quá sợ hãi, nhớ không rõ."

Tống Thời Cẩn cười cười, nói: "Không, chuyện này người cần phải nhớ rõ, hơn nữa còn biết trong bọn bắt cóc có người chỉ có một lỗ tai."

Vệ Nghiêu mím môi, suy nghĩ một chút liền gật gật đầu.

"Hơn nữa, hắn nửa đường còn bỏ ra ngoài, nên ngươi mới may mắn có thể lẻn trốn ra ngoài."

Bên trong xe ngựa lại trở về trạng thái yên lặng, bánh xe cuồn cuộn hướng về phía hoàng cung mà đi.

Trời đêm một tiếng sấm rền vang lên, mới vừa rồi còn trăng sáng sao thưa, bỗng trở nên phong quyệt vân quỷ, một lúc sau liền có vài hạt mưa lớn bằng hạt đậu rơi xuống bậc thang cẩm thạch ở trước cửa thư phòng, chỉ trong chốc lát liền ào ào trút xuống.

Đại thái giám Lý Ngọc đứng cách bậc thang khoảng hai bước, vạt áo bị nhiễm hạt mưa cũng không né tránh.

"Đi lạc! Ngươi lớn như vậy mà đến một tiểu hài tử còn không trông được, huống hồ bên người Tiểu Cửu còn mang theo hộ vệ." Chợt nghe đến bên trong ngự thư phòng truyền đến thanh âm đồ sứ vỡ vụn, Lý Ngọc liền gom phất trần trong tay lại vào trong cổ tay áo.

"Ai khiến ngươi dẫn hắn đi ra ngoài!"

Giữa cơn mưa tầm tã, tiểu thái giám dẫn đường cầm đèn cung đình trong tay bị gió cuốn mà lung lay, ngọn đèn dầu lúc sáng lúc tối nhưng vẫn không tắt, Vệ Tranh bước chân vội vàng, quần áo bị nước mưa làm cho ướt mất nửa mặt, mấy nô tài giơ dù giấy bên cạnh gần như phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp.

"Sao lại thế này?" Hắn bước lên bậc thang bằng cẩm thạch trắng, ngay cả nước mưa trên người cũng không kịp rũ xuống liền nôn nóng hỏi.

Lý Ngọc cả người ngẩn ra, hướng về Vệ Tranh khom người hành lễ, tha thiết mà nhìn hắn nói: "Nhị điện hạ, ngài vẫn nên tự nhìn xem."

Vệ Tranh chau mày, "Cửu đệ tìm được rồi sao?"

Lý Ngọc lắc lắc đầu, quay đầu về phía ngự thư phòng đằng sau nhìn nhìn, bên trong thanh âm Nguyên Đức Đế giận mắng truyền đến.

"Ngài mau đi vào xem đi."

Trong ngự thư phòng đèn dầu sáng ngời, mảnh sứ vỡ linh tinh rơi rụng ở trên sàn đá cẩm thạch, phía sau long án Nguyên Đức Đế mặt mày đều là sương lạnh, phía dưới Tam hoàng tử đang buông đầu xuống quỳ trên mặt đất không nói lời nào. Liễu Quý phi ngồi bên sau khi khóc hôn mê một lần xong, được nha hoàn nâng tới ngồi trên ghế, sắc mặt có chút tái nhợt, nhéo nhéo trương khăn gấm gạt lệ.

Vệ Tranh đi vào nhìn đến cảnh tượng như thế, vội liêu bào quỳ trên mặt đất: "Nhi thần gặp qua phụ hoàng, Quý Phi nương nương."

Nguyên Đức Đế nửa híp mắt nhìn hắn một lúc lâu, mới nói: "Ngươi đứng lên đi."

"Tạ phụ hoàng." Vệ Tranh tuy chắp tay nói thế, nhưng như cũ quỳ dưới: "Cửu đệ cát nhân thiên tướng, giờ phút này nhất định là sẽ bình yên vô sự. Nhi thần đã phái hộ vệ toàn lực đi tìm, bất quá là hết một canh giờ liền tìm thấy."

Nguyên Đức Đế không nói gì, trong ngự thư phòng chỉ có thể nghe được Liễu Quý phi thấp giọng thút thít, đúng lúc này, Lý Ngọc lại bỗng nhiên sốt ruột hoảng hốt vào cửa: "Hoàng Thượng, Tống đại nhân đã tới bên ngoài của cung rồi!"

Nhị hoàng tử trong lòng lộp bộp một tiếng, hiện tại đã là thời gian cấm đi lại ban đêm, hắn tới làm gì?

"Truyền hắn lại đây!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.