Ăn Hết Tiểu Bạch Thỏ

Chương 2




Chu Nhiên vừa lui lại, thối lui đến vòng chiến của ba người Trương Phi. Rất trùng hợp vào lúc này Trương Phi đưa lưng về phía Chu Nhiên. Trương Phi đang muốn bày mâu quét ngang, chuôi xà mâu di chuyển lùi về sau, Trương Phi lại cảm thấykhông thể dùng sức lực, hắn quay đầu lại nhìn. Vừa hay rõ ràng Chu Nhiên đã lui đến bên cạnh hắn! Chuôi xà mâu đã chạm vào người hắn!

"YAA.A.A..!" Không kịp ngẫm nghĩ nữa, chứng kiến Từ Thịnh đang nhân cơ hội này bổ một đao tới, Trương Phi vội vàng cúi thấp người, chuôi mâu một đánh mạnh một cái, Chu Nhiên, vẫn còn không kịp phản ứng cứ như vậy bị đánh bay! Hơn nữa hắn còn bay về phía Từ Thịnh!

Mà ở bên kia, Từ Thịnh, đao mới ra đến một nửa, đã chứng kiến Chu Nhiên ở giữa không trung đánh tới phía chính mình, hắn vội vàng thu đại đao lại, né tránh Chu Nhiên đang lao tới, thế nhưng sau đó hắn còn không nói được câu "Không được", đã bị đẩy té nhào xuống đất!

"Chạy đi đâu?" Trương Phi vui mừng. Vốn ba người Chu Nhiên cùng Đinh Phụng, Từ Thịnh liên thủ, tuy ở vào thế hạ phong, nhưng vẫn có thể ngăn cản được hắn, nhất là Đinh Phụng cùng Từ Thịnh, hai người phối hợp ăn ý, ngươi tới ta đi, còn có thể thường xuyên phản công, gây cho hắn không ít phiền phức. Thế nhưng hiện tại, Từ Thịnh lại bị Chu Nhiên đẩy té nhào, quả nhiên là trời ban cơ hội tốt! Lúc này không giết bọn hắn, thật sự là đất trời không dung! Cho nên, hắn đi nhanh về phía trước, muốn một mâu giết hai người!

"Đừng làm tổn thương huynh đệ của ta!" Đinh Phụng ở một bên gấp đến độ dậm chân, thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn này hắn lại không thể thoát khỏi Lưu Bị đang quấn lấy, gã này lỗ tai lớn, võ nghệ không cao, thế nhưng khí lực thật sự không nhỏ!

"Bắn tên!"

Thời khắc mấu chốt, giọng nói của Tôn Quyền truyền đến!

Ngay sau đó, chính là một tràn tiếng bật của dây cung vang lên!

Trương Phi phản ứng rất nhanh, sau khi nghe thấy giọng nói Tôn Quyền, hắn liền buông tha ý tưởng đuổi giết Chu Nhiên cùng Từ Thịnh, múa bát xà mâu bảo hộ an toàn của mình!

"Đại ca, mau lui lại!" Trương Phi vừa múa xà mâu, đánh bay tên bay tới, một mặt hắn nhìn Lưu Bị kêu lên.

Thời điểm trước, bởi vì ba người Trương Phi đang cùng Chu Nhiên giao chiến, Tôn Quyền sợ giết lầm người bên mình cho nên hắn mới không ban mệnh lệnh cho Cung Tiễn Thủ bắn tên, thế nhưng hiện tại mấy người Chu Nhiên thất bại, thực sự tách ra khỏi Trương Phi, Tôn Quyền đã có cơ hội bắn tên.

Mà đối mặt quân Giang Đông không ngừng bắn tên, Lưu Bị cùng Trương Phi không thể không tạm thời lui về phía sau!

Không sai chỉ là tạm thời!

Đúng lúc này, những Kinh Châu binh vốn ở phía sau bọn họ cũng đã xông tới! Mặt khác những Kinh Châu binh còn mở cửa thành Giang Hạ ra, rất nhiều Kinh Châu binh đang từ chỗ cửa thành xông lại bên này! Bọn hắn rất nhanh đã chạy tới sau lưng huynh đệ Lưu Bị!

Quân Giang Đông nguy cấp!

"Ngăn bọn chúng lại!" Tôn Quyền lớn tiếng kêu lên: "Viện binh lập tức sẽ tới!"

"Tôn Quyền, ngươi phái người bắn chết chủ tướng quân ta, Lưu Kỳ công tử. Hiện tại Lưu Bị ta sẽ báo thù cho công tử!" Đương nhiên Lưu Bị sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy để biểu hiện. Đương nhiên hắn đã hiểu rõ một khi không còn Lưu Kỳ, hắn cũng khó có thể lại tiếp tục thống soái đại quân này, dù sao hắn chỉ là một người ngoại lai! Thế nhưng nếu như hắn có thể báo thù cho Lưu Kỳ, vậy sự việc không giống với lúc trước, tuy hắn vẫn là người ngoài, thế nhưng ít nhất hắn đã có tiền vốn để nói chuyện, mà trong đại quân này, vì phòng ngừa những người khác nhúng tay vào, hắn vốn cũng không để cho Lưu Kỳ tìm một ít võ tướng Kinh Châu có năng lực đi theo, cho nên đến lúc đó đại quân này sẽ bị nắm giữ ở trong tay của hắn!

"Lưu Bị, ngươi đồ chó nhà có tang, căn bản chính là nói hưu nói vượn! Ta phái người bắn chết Lưu Kỳ lúc nào hả? Ngươi chớ có ngậm máu phun người!" Tôn Quyền nói xong câu đó, lập tức thấy hối hận! Tại sao vậy chứ? Bởi vì hắn kịp phản ứng, hiện tại ở nơi giao chiến, binh lực Lưu Bị chiếm ưu thế, quân Giang Đông của hắn bởi vì không kịp phản ứng, còn không kịp tụ tập, tuy vừa rồi Lỗ Túc đã nghe theo mệnh lệnh của hắn điều binh tới, thế nhưng vẫn phải đợi một lát, cho nên lúc này hắn cần phải thừa dịp kêu gọi Lưu Bị đầu hàng hòng kéo dài thời gian trong chốc lát, hơn nữa càng lâu càng tốt, thế nhưng hắn lại không thể kiềm chế lửa giận trong lòng, rõ ràng hắn lại mắng Lưu Bị là "Chó nhà có tang" ! Đây nhất định là điều quan trọng mà Lưu Bị kiêng kị! Không phải rõ ràng hắn muốn Lưu Bị phát động tiến công vào ngay lúc này sao?

Quả nhiên sau khi nghe xong lời Tôn Quyền, sắc mặt Lưu Bị thoáng chốc trở nên tái xanh, hắn mãnh liệt duỗi ngón tay chỉ hướng về phía Tôn Quyền, nói: "Tôn Quyền, đừng vội nhiều lời, đừng mong kéo dài thời gian! Tiến công!"

"Giết a...! . . ."

Lưu Bị vừa mới nói xong, quân Kinh Châu liền vọt tới chỗ Tôn Quyền đang đứng!

"Chúa công, mau lui lại! Chúng ta yểm hộ người!" Ba người Chu Nhiên, Đinh Phụng, Từ Thịnh lập tức lách mình đến phía trước Tôn Quyền, chuẩn bị lại một lần nữa dốc sức liều mạng!

"Lưu Bị, chớ có càn rỡ!"

Mắt thấy Kinh Châu binh dưới sự dẫn dắt của Trương Phi, đã vượt qua một cơn mưa tên thưa thớt của quân Giang Đông, sắp vọt tới trước mặt ba tướng Chu Nhiên, ba người cũng chuẩn bị đổ máu ngay tại chỗ, ngay lúc này, cơ hội nghịch chuyển của quân Giang Đông xuất hiện!

Đầu tiên là một tiếng la lên, ngay sau đó, một cơn mưa tên dày đặc rơi xuống trong đội ngũ quân Kinh Châu! Quân Kinh Châu lập tức tử thương một mảng!

"Lưu Bị, Lỗ Túc ở chỗ này, ngày chết của ngươi đã đến!"

Theo tiếng la, bên trên nóc nhà hai bên đường đi lập tức xuất hiện vô số Cung Tiễn Thủ, đương nhiên từ đầu bên kia của con phố cũng có không ít binh lính đang chạy tới, mà chạy phía trước bọn hắn lại là một người mặc nho phục! Có trời mới biết gã này rốt cuộc là văn hay là võ.

"Tử Kính!"

"Tham quân đại nhân!"

( Lỗ Túc hiện giữ chức Tham quân Giang Đông )

Trong lúc nhất thời bốn người Tôn Quyền cảm động nước mắt tràn mi, bọn hắn còn tưởng rằng phải chết ở chỗ này.

"Đại ca, còn có muốn đánh hay không?" Bên kia quân thần, đồng liêu có cảm giác trùng sinh, bên này, Trương Phi cũng thấp giọng nhìn Lưu Bị hỏi.

"Cẩn thận phòng ngự!" lúc này Lưu Bị cũng không có tâm tình tốt, chết tiệt! Sao lại đột nhiên xuất hiện nhiều Cung Tiễn Thủ như này? Chính bên quân mình vừa mới công thành, ngay cả tấm chắn cũng đều không có. Chỉ sợ ngay khi bên mình còn không tiến công, tất cả đều đã chết dưới cung tên của những người này rồi. Đây chỉ là đầu một con phố, không gian chật hẹp, đối phương lại có mấy ngàn Cung Tiễn Thủ, chỉ cần bắn một lượt, có thể bao trùm, hơn nữa, hắn hoàn toàn không tin, Tôn Quyền sẽ không hạ lệnh bắn trước hắn! Thế nhưng vào lúc này hắn lại không thể lui được. Đằng sau đại quân Kinh Châu vẫn còn đang xông vào trong thành. Hắn có thể lui được không? Hơn nữa, cho dù hắn lui, quân Giang Đông cũng có thể thuận thế đánh lén. Với tâm tình lúc này của Tôn Quyền, chỉ sợ không đuổi giết hắn một trăm tám mươi dặm chắc chắn sẽ không bỏ qua!

"Hừ! Lưu Bị, hiện tại, ta muốn nhìn xem ngươi còn có thể làm gì nữa nào?" Đến phiên Tôn Quyền vênh váo tự đắc.

"Tôn Quyền, đừng tưởng rằng đã có viện binh thì có thể thắng lợi, chẳng biết hươu chết về tay ai, còn chưa biết được đâu!" Lưu Bị chậm rãi giơ hai kiếm lên trước mặt, trầm giọng nói.

"Tốt, ta muốn nhìn xem ngươi có thể chống chọi bao lâu!" Tôn Quyền hừ lạnh một tiếng, muốn phát lệnh.

"Đinh đinh đinh đinh. . ."

Âm thanh lúc này!

Là ở ngoài thành!

Là quân Kinh Châu!

"Bắn tên!" Nghe thấy âm thanh quân Kinh Châu xông tới, Tôn Quyền phản ứng chậm một chút, thế nhưng hắn vẫn lập tức hạ mệnh lệnh này!

"Cẩn thận triệt thoái phía sau!" Lưu Bị có Trương Phi cùng rất nhiều binh sĩ quân Kinh Châu yểm hộ, trong lúc nhất thời, cũng không cảm thấy lo ngại, theo đại quân bắt đầu lui về phía sau, mặc dù dưới cơn mưa tên của quân Giang Đông bắn tới, Kinh Châu binh xông tới bị tử thương không ít, thế nhưng ít nhất, quân Kinh Châu vẫn an ổn mà rút lui đi ra ngoài!

Cuộc chiến giữa hai quân tạm thời kết thúc một giai đoạn!

"Tử Kính, nhờ có ngươi tới kịp lúc! Ta muốn trọng thưởng cho ngươi!" Đợi sau khi Kinh Châu binh đều rời khỏi thành Giang Hạ, quân Giang Đông lập tức đóng cửa thành lại, lúc này đám người Tôn Quyền mới hàn huyên cùng Lỗ Túc.

"Lỗ Túc không dám, để cho chúa công thân lâm hiểm địa, Lỗ Túc đã thân mang tử tội, chúa công không trách, Lỗ Túc đã cảm ơn vạn phần, không dám lại được ban thưởng. Chúa công muốn ban thưởng, hãy ban thưởng mấy vị tướng quân! Các vị tướng quân vì ngăn cản Trương Phi cùng Lưu Bị mà liều chết chém giết!" Lỗ Túc rất hiểu rõ đạo lý khiêm nhường.

"Ai, Tham quân đại nhân, sao đại nhân có thể nói như vậy? Nếu không phải nhờ đại nhân, ba người chúng ta chỉ sợ đều sẽ táng thân trong tay cẩu tặc Lưu Bị, càng không thể nói bảo hộ chúa công, nào còn dám kể công!" Chu Nhiên nói, hắn là người cảm kích nhất.

"Đúng vậy, đúng vậy!" Đinh Phụng cùng Từ Thịnh cũng phụ hoạ theo đuôi.

"Đều không cần nói, các ngươi đều là cánh tay đắc lực của ta, hôm nay nếu không có các ngươi, Tôn Quyền ta chỉ sợ cũng thật sự phải đi theo cha và anh, cho nên các ngươi đều có công, hơn nữa còn là đại công, cũng đều được ban thưởng!" Tôn Quyền nói.

"Đa tạ chúa công!" đám người Lỗ Túc nghe xong lời này, vội vàng khom người cảm ơn! Quân địch công thành, không thể ngăn cản, ngược lại còn làm cho chủ công của mình thân hãm hiểm cảnh, còn suýt nữa bị mất mạng, không tính tội mà còn được coi là công, chỉ sợ cũng chỉ có chúa công trước mặt mình này mới có thể khoan hồng độ lượng như vậy!

"Đúng rồi, Tử Kính! Ta cho ngươi đi điều binh, ngươi tại sao trở về nhanh như vậy?" Tôn Quyền lại nhìn Lỗ Túc hỏi.

"Ha ha, " Lỗ Túc nở nụ cười, nói: "Kỳ thật, chúa công thật ra còn phải ban thưởng một người!"

"Hả? Là ai?" Tôn Quyền hỏi.

"Cam Ninh tướng quân!" Lỗ Túc nói.

"Cam Hưng Bá?" Tôn Quyền cảm thấy ngạc nhiên, hắn hỏi: "Hắn không phải có thương tích bên người sao?"

"Ha ha, vốn, chúa công sai người đưa hai người hắn cùng Lăng Thống tiểu tướng quân đến trên thuyền lớn thuỷ quân, Cam Ninh tướng quân sai người lên cao nhìn ra xa, nhìn thấy phụ cận cũng không có thuyền địch, liền rút ra ba nghìn Cung Tiễn Thủ trong thủy quân tới viện trợ chúa công! Kết quả ty chức bắt gặp, liền mang tới nơi này!" Lỗ Túc nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.