Ăn Hết Tiểu Bạch Thỏ

Chương 87




Tưởng đâu danh liệt Quốc công – Trịnh gia sẽ tới phá cửa trước tiên, không ngờ phu nhân siêu phẩm Tể tướng – Phùng gia lại tới thăm.

Tự mình ôm đứa bé nhỏ gầy co rúm lại, vẻ mặt tiều tụy lại trấn định nói lời xin lỗi, kỳ thật không kịp đợi đưa bái thiếp, chỉ giãy dụa gắng gượng rời giường mà tới không mời trước.

Mẫu thân và đứa con gái nhỏ của người chết.

May mà vương phi và thiếu phu nhân đã tới đây mấy lần, oán giận ngồi quỳ tê chân, bèn đặc biệt sai người đặt cho nàng một chiếc sập của người Hồ… kỳ thật, khuê phòng mang đầy phong cách Sơn Dương của nàng, mà đặt bàn cao ghế dựa thì đúng thật trông quá mức kỳ quặc.

* sập

Chiếc sập này có thể thoải mái chen chân vào mà ngồi, cũng có thể thoải mái tiếp khách. Đương nhiên, đối với khách khứa xa lạ, thì vẫn có hơi quá thân mật.

Nghe nói đứa bé chỉ mới ba tuổi, nhưng trông vẫn còn èo uột như một nhúm xương, lúng ta lúng túng nói không thành câu. Hai bên cùng trầm mặc, chỉ cảm thấy bi thương dần dần thâm trầm.

Trần Thập Thất đánh vỡ trầm mặc, “Không nên nuông chiều, cần hiểu lý lẽ mà giáo dục bằng hành động gương mẫu.”

Nghe nói tể tướng phu nhân ba mươi tuổi mới sinh được một đứa con gái, tể tướng nửa đời rong ruổi chinh chiến trên lưng ngựa vì quân mưu sĩ, đến khi đó mới an định lại. Chân chính hòn ngọc quý trên tay, nuông chiều từ bé lại không nuôi thành kiêu căng mà là quá mềm yếu thiện lương, cuối cùng chết oan chết uổng, chỉ để lại huyết mạch là một đứa cháu ngoại.

Chỉ sợ giáo dục quá nuông chiều, đi theo hướng ngược lại, nuôi thành một công chúa Nhu Nhiên khác, đó chính là hại người kiêm hại mình.

Kết quả Tể tướng phu nhân kinh ngạc nhìn Trần Thập Thất, đột nhiên ôm chầm lấy, khóc la, “Thiền nương! Thiền Nhi của mẹ! Mẹ đã biết, đã biết rồi! Con bé ngốc này vì sao không nói ra? Rõ rành rành nhẫn nhịn đến chết, đau giết mẹ rồi con ơi! Thiền nương con ơi!”

Tiểu hài nhi cũng khóc theo, được dắt tới trước Trần Thập Thất ngọng nghịu gọi mẹ.

… Này! Ta không phải bà đồng đó có biết không? Ta cũng sẽ không bị nhập vào có biết không? Ta ta ta… Ta chỉ là nhất thời sinh chút hảo tâm, nói nhiều hơn một câu mà thôi, có hiểu không?

Nếu nàng không phi thường kiên trì, thiếu chút nữa đã bị bức nhận kết nghĩa.

Sau đó, đến phủ Bách Thắng Hầu, Kỳ nương ôm cái bụng đã không còn nhỏ, cười đến thiếu chút nữa không thở nổi. “Ngươi, ngươi… Ngươi bây giờ thần kỳ quá rồi… Hô phong hoán vũ kiêm luôn liên lạc âm dương! Nếu không phải sợ chọc giận ngươi, một đống người đã sớm tới cửa xem hàng hiếm rồi… Không, không ngờ ta còn có phúc khí được thần tiên nương tử an thai!”

Trần Thập Thất đỡ trán, “…Nhân sinh nơi nơi là biến nhân.” Hại nàng không ngừng thay đổi kế hoạch, hao tâm tổn trí. (biến nhân: những nhân tố có thể làm thay đổi tình cảnh xung quanh)

“Ngươi cũng không cần sợ. Trịnh quốc công Hậu tộc nghe qua rất uy phong, đáng tiếc tư chất của thế hệ này lại tầm thường, thái hậu lại sớm qua đời. Phùng gia tuy không có tước vị, nhưng Phùng Tướng gia cả đời đều là mưu sĩ đi theo Hoàng thượng, tòng chiến loạn lại trị thái bình, các con lại có tiền đồ. Ngươi tính thử xem chỗ dựa vững chắc của mình có bao nhiêu trọng lượng, hà tất phải sợ Trịnh gia?”

“Ta cũng không sợ, chỉ là ghét biến nhân (thay đổi).” Trần Thập Thất thở dài.

Quý Kỳ nương im lặng một lúc, “Cuối cùng ta cũng gặp Thái phu nhân rồi… còn quy công cho ngươi làm Hầu phu nhân sợ đến lắp bắp luôn rồi.”

Trần Thập Thất cũng trầm mặc theo, “Kéo dài quá lâu, khả năng ta cũng không có biện pháp.”

“Làm cho Thái phu nhân sống dễ chịu một chút cũng nên.” Tâm tình của Quý Kỳ nương có chút trầm xuống, đồng thời cảm khái, “Tái phu nhân bà ta là người khôn khéo giỏi giang như vậy, sao có thể nuôi dưỡng ra Hầu gia và thế tử hồ đồ đến thế.”

“Bởi vì con trai sau bảy tuổi cơ hồ đều chuyển ra ngoại viện cho cha bọn chúng dạy hư.” Trần Thập Thất cười mỉa nói, lại chuyển sang ngưng trọng. “Cô cũng đừng vất vả quá, đông chí sẽ sắp sinh đó.”

“Tháng sau ấy à… không ngờ ta cũng có ngày lâm bồn rồi.” Quý Kỳ nương cười, “Quả nhiên là thần tiên nương tử.”

“Ngươi đủ rồi.”

Trần Thập Thất còn đi thăm Thái phu nhân. Thứ nhất là Kim Câu Thiết Hoàn quá nhanh nhẹn dũng mãnh, thứ hai là Hầu phu nhân quá ư sợ hãi… kỳ thực gây ra bệnh phong có rất nhiều dược vật, nhưng không cần dược vật, đại hỉ đại bi (vui buồn quá lớn) hoặc khiếp sợ quá độ cũng có thể gây ra bệnh.

Thái phu nhân làm sao phát bệnh, thời gian đã quá lâu không biết được, nhưng nàng có chút lo lắng liệu Hầu phu nhân có thể khiếp sợ quá độ hay không.

Ở mặt ngoài thì miễn tiếp khách, Thái phu nhân được chăm sóc rất tốt, ngự y cũng thường đến bắt mạch. Nhưng thuốc và cơm có được vào trong bụng hay không, hoặc là ăn nhiều hay ít, những điều đó không thể dựa vào mặt ngoài mà biết được.

Quý Kỳ nương còn là một người thiện lương, phân phát cho người trong nhà những vật dụng không dùng đến. Tuy nhiên, lòng tốt không phải lúc nào cũng sẽ nhận được báo đáp tốt.

“Thái phu nhân là người thật có nghị lực.” Nàng nói với Quý Kỳ nương, “Vậy mà còn gắng gượng được đến giờ.” Sau khi chẩn mạch bình an bèn tiện đường đi xem Thái phu nhân, cũng là duy trì bình an mà thôi.

*

Quả nhiên, Quý Kỳ bắt đầu lâm bồn ngay ngày đông chí, nàng còn trấn tĩnh ăn xong bữa sáng mới sai người đi mời Trần Thập Thất.

Trần Thập Thất quan sát sắc trời, che cây ô hoa hồng, trong lớp tuyết mịn, chống gậy đi bộ đến phủ Bách Thắng Hầu, cũng đồng dạng rất trấn tĩnh.

Mặc kệ là người sinh con hay là người đỡ đẻ, đều dị thường trấn tĩnh, người duy nhất không trấn tĩnh nổi chính là, thế tử gia chạy đến sút một chiếc giày.

“Trần Bồi Hồi! Ngươi rốt cuộc có làm hay không a?” “Kỳ nương, nàng không yên tĩnh sinh con còn đi tới đi lui làm gì?” “Này, các ngươi có nghe thấy ta nói không?”

Quả nhiên phi thường ầm ĩ.

Quý Kỳ nương vén rèm cửa lên, “Ngươi im lặng một chút có được không? Cút đi đến trong lòng mỹ nhân nào đó cầu an ủi đi? Trấn ở chỗ này làm chi? Ta sinh con của ta, liên quan gì đến ngươi?”

Thế tử gia nghẹn họng, há mồm nửa ngày mới nghĩ ra, “Không có ta, đứa bé trong bụng nàng từ đâu mà có? Sao lại không liên quan đến ta?”

“Chính là nhờ có ngươi, trước đây mới mất phải hai đứa bé!” Quý Kỳ nương nổi giận đè ép cơn đau, “Cút xa một chút!”

“Chuyện, chuyện đó không liên quan đến các nàng…” Thế tử gia lúng ta lúng túng nói.

Quý Kỳ nương muốn mỉa mai đáp lại, lại là một cơn đau nhức, cắn chặt hàm răng, sắc mặt trắng bệch trừng mắt thế tử gia.

“Đừng có đứng đây hứng gió lạnh.” Trần Thập Thất kéo kéo nàng ta, nàng ta cúi đầu, rất nhanh lau đi ánh lệ nơi khóe mắt.

“Ta thật không muốn ở cùng hắn.” Quý Kỳ nương nằm ngửa trên giường sinh, nói thật nhỏ.

“Ít ra, hắn cũng đã vì ngươi mà chạy rớt một chiếc giày. Thậm chí còn không cảm thấy lạnh.” ngược lại Trần Thập Thất lại cười.

Quý Kỳ nương cũng muốn cười, nhưng cơn đau bao phủ lấy nàng. Nàng không giống những nữ nhân khác sẽ kêu la đau đớn thậm chí kêu cứu mạng, mà là mười phần trung khí (giọng trầm) kêu đau, tức giận mắng thế tử gia lòng lang dạ sói, để mặc cho những cơ thiếp kia hại con nàng và tính mạng nàng.

Kết quả nàng mắng một câu, Thế tử gia hoang mang lo sợ đến xoắn mông chạy quanh liền đáp một câu, “Phải phải, là lỗi của ta.”

Không biết là nền tảng quá tốt hay được điều dưỡng quá tốt, Quý Kỳ nương từ lúc lâm bồn đến sinh con, chỉ tốn hai canh giờ.

Trả lời đến khàn giọng, thế tử gia ngây ngốc ôm đứa con trai đang gào khóc, vẫn còn nói, “Phải phải, là lỗi của ta.”

Quý Kỳ nương bức bối không lên tiếng, một lúc sau, hữu khí vô lực nói với Trần Thập Thất, Ta có nên cảm thấy quá mất mặt không?”

“Dạy dỗ từ từ.” Trần Thập Thất khí định thần nhàn, “Dù cô có đánh bằng một tay, thế tử gia cũng tuyệt đối đánh không lại cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.