Ăn Hết Tiểu Bạch Thỏ

Chương 29




"Văn Tắc, nghĩ gì thế?" Vu Cấm đang trầm tư, kết quả hắn bị một giọng nói bất ngờ vang lên khiến cho giật mình hoảng sợ.

"Hả? Công Tôn tướng quân!" Chứng kiến người đi tới, Vu Cấm thoáng chắp tay. Hắn biết rõ một lễ này của mình lại sẽ làm cho đối phương mất hứng. Đám người này, căn bản cũng không thích nghi lễ này.

"Thôi được, lại một chiêu này!" Công Tôn Chỉ cười ha hả nói: "Như thế nào? Có phải đang suy nghĩ về mỹ nữ Giang Nam hay không?"

"Đâu có!" Vu Cấm bất đắc dĩ cười gượng gạo. Nếu chỉ ở chung một thời gian ngắn, chỉ sợ không một ai sẽ nghĩ Chinh Bắc tướng quân Bàng Bái cùng Trấn Bắc tướng quân Công Tôn Chỉ lại có thể là một kiểu người như này? Lúc bình thường, hai người hoàn toàn không có khí phái của một Đại tướng, biểu hiện mà ngược lại hai người này lại đôi chút có phong cách của đám lưu manh phố phườn. Tính cách này của hai người không biết đã từng lừa gạt bao nhiêu Man nhân phương bắc. Dưới tình huống không biết rõ tình hình, đắc tội với hai người bọn họ, sau đó cả đám đều bị bắt, chịu phạt đứng dựa vào cây.

"Ai! Văn Tắc ngươi phải cẩn thận suy nghĩ một phen, muốn có Giang Nam vậy mà lại không muốn có mỹ nữ, đặc sản của Giang Nam. Rõ ràng người cần phải đi tìm đại phu để xem bệnh, có muốn ta giới thiệu Trương Trọng Cảnh cho ngươi hay không?" Công Tôn Chỉ cười nói với dáng vẻ xấu xa.

"Không cần, không cần. . ." Vu Cấm lập tức đổ mồ hôi hột? Trương Trọng Cảnh? Ngươi còn không bằng trực tiếp chém ta hai đao là được rồi! Lão ma đầu đó, bản thân ta vĩnh viễn không nên gặp lại hắn! Nghĩ lại ngày xưa khi còn ở trong bệnh viện Lạc Dương, Vu Cấm vẫn không nhịn được mà toàn thân run lên!

"Ha hắc, chúa công giúp đỡ để cho Bàng Bái đã đính hôn cùng muội tử của Tôn Quyền. Hiện tại tiểu tử kia cả ngày thở dài thở ngắn, nói cái gì mà chúa công đã bán đứng hắn. Lần này, chúng ta tới Giang Đông trước, nhất định phải coi trộm xem con dâu tương lai có dáng vẻ như thế nào!" Công Tôn Chỉ còn nói thêm.

"Cái này, Công Tôn tướng quân, trước tiên chúng ta không nên nghĩ về điều này!" Vu Cấm buồn khổ. Ở chung cùng một người như này quả thật rất khó chịu. Vì sao chúa công không phái Triệu Vân đi? Triệu Vân tuy cũng rất hiền hoà, thế nhưng nghiêm cẩn, không giống như người trước mặt, luôn làm cho người ta muốn trả lời mà lại không thể nói nên lời. Vu Cấm hắn nào có biết chính Bàng Bái đã tới Giang Đông rồi, Công Tôn Chỉ há lại sẽ không muốn đi? Cuối cùng, đương nhiên cũng chỉ có thể để Triệu Vân, tính tình nhẫn nhịn tốt nhất ở lại mà thôi.

"Công Tôn tướng quân, cho tới hôm nay tướng quân thiếu nợ bản nhân tổng cộng mười bảy vạn ba nghìn sáu trăm hai mươi lăm tiền, mời sớm ngày trả lại!" Ngay khi Vu Cấm đang buồn rầu nói chuyện phiếm cùng Công Tôn Chỉ, những lời này như sóng âm ở trên trời truyền xuống, khiến cho hắn cảm thấy toàn thân khoan khoái dễ chịu.

"Trời xanh, vì sao để cho ta gặp phải ' Bì Hầu ' này ? Khó trách chúa công nói, khắp thiên hạ, loài khỉ là khó đối phó nhất. Chẳng lẽ ta thật sự phải giải quyết mối ' phiền phức khó chịu " kia thì mới có thể thu thập được con khỉ này sao?" Quả nhiên không ngoài dự liệu của Vu Cấm, Công Tôn Chỉ hai tay vỗ vỗ đầu, sau đó hắn quay đầu rời đi. Xem ra Công Tôn Chỉ có ý định trở lại trong khoang thuyền, chỉ sợ trong chốc lát sẽ không đi ra ngoài.

"Xem ra, cảm giác thiếu tiền người ta thật sự khó chịu! Thế nhưng, ' Bì Hầu ' này cũng thật sự có năng lực, từ Nghiệp thành mãi cho đến nơi đây, thật đúng là một người bất khuất, kiên nhẫn! Một người mà có thể làm cho Công Tôn Chỉ uy trấn phương bắc chỉ cần nghe thấy giọng nói đã bỏ chạy, cũng thật sự rất giỏi" Vu Cấm nhìn dáng vẻ rời đi của Công Tôn Chỉ, mỉm cười thầm nghĩ. Nhưng mà hắn lại không nhận ra rằng chính bởi vì Công Tôn Chỉ cùng "Bì Hầu" gây chuyện ồn ào, tâm tình phiền muộn vừa rồi của hắn đã giảm đi rất nhiều.

Mà lúc này, trong khoang thuyền Công Tôn Chỉ!

"Tướng quân, hiện tại ngài thiếu nợ ta tổng cộng mười bảy vạn sáu ngàn sáu trăm hai mươi lăm tiền! Mời sớm ngày trả lại!" vẻ mặt "Bì Hầu" như đang giải quyết việc chung. Nào ai có thể biết rõ là hắn đang đòi tiền cho chính bản thân mình.

"Ngươi tên hỗn đản này, đừng cho ta không nghe rõ. Ngươi vừa nói là mười bảy vạn ba nghìn, làm gì có mười bảy vạn vạn sáu ngàn, muốn lừa gạt lão tử phải không?" Công Tôn Chỉ cả giận nói. Nếu không phải hắn sợ đánh tiểu tử này thì còn phải lại cộng thêm tiền thuốc men giá trên trời, hắn sẽ không ngần ngại mà cho đối phương thử hai nắm đấm của mình.

"Tướng quân, ngài cũng biết, hiện tại tiểu nhân nói như thế nào đi nữa thì cũng coi như là một kẻ có tiền, đúng không? Ngài mời kẻ có tiền diễn trò, đương nhiên phải trả tiền nhiều hơn một chút. Đây chính là giá trị con người, ngài hiểu chưa?" "Bì Hầu" ngang nhiên không sợ, chính khí nghiêm nghị mà nói.

"Ngươi. . ." hai mắt Công Tôn Chỉ trợn lên, nhưng hắn lại không thể làm gì đối phương. Hắn không nhịn được mà thầm suy nghĩ: "Chẳng lẽ thật sự phải giải quyết mối ' phiền phức khó chịu đầu ' này mới được?"

Quân Hứa Thành triển khai thế công cường đại tại phía nam đã khiến cho hầu như tất cả mọi người cảm nhận được sự bất ngờ! Ai cũng không nghĩ ra, quân Hứa Thành rõ ràng có thể nhanh chóng đánh chiếm Kinh Châu, hơn nữa, rất hiển nhiên quân Hứa Thành còn có ý định toàn diện nắm bắt Giang Đông, điều này làm cho khắp thế cục thiên hạ lập tức trở nên khẩn trương, lại đồng thời buông lỏng.

Buông lỏng chính là những người một mực lo lắng hãi hùng trong lòng. Hôm nay chứng kiến tình thế đã rất rõ ràng, đương nhiên cũng cũng không cần phải luôn lo lắng.

Mà khẩn trương thì đương nhiên cũng rất dễ hiểu. Không nếu nói đến ai khác, trên địa bàn Tào Tháo, mọi người đều khẩn trương cực kỳ khủng khiếp!

Mắt thấy Liêu Giang và các Đại tướng quân Hứa Thành đã đánh là thắng, hơn nữa bản thân cũng rơi vào tỉnh cảnh nguy hiểm mà không thể viện trợ, điều này làm cho Tào Tháo cảm thấy từng cơn lửa giận bốc lên, đồng thời hắn cũng cảm thấy toàn thân vô lực.

Trước mặt, hơn bốn mươi vạn đại quân tiếp cận, lại có mấy vị danh tướng dẫn đầu. Nếu như lại phái binh tiến về hướng nam cứu giúp, vậy chỉ có thật sự rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục mà thôi.

"Làm sao bây giờ?" những ngày này Tào Tháo một mực tự hỏi bản thân mình! Đối mặt với áp lực cực lớn như thế, chứng bệnh đau đầu của hắn rõ ràng có vẻ rất hiểu chuyện, không hề phát bệnh.

"Chủ động xuất kích?" Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, đã bị Tào Tháo đánh rơi xuống mười tám tầng Địa ngục, xuất kích ở nơi nào? Hơn nữa, binh lấy ở đâu? Cho dù hắn có thể khẩn cấp triệu tập hơn ba mươi vạn binh mã, thế nhưng lnhững tân binh này thậm chí còn chưa được huấn luyện xong, sao có thể đối phó được với hùng binh bách chiến của Hứa Thành. Phải biết rằng, vì trận chiến này, Hứa Thành thậm chí còn điều trở về Bàng Đức, người đã tác chiến lâu ngày ở Tây Cương, những binh tướng thủ hạ của người này, chỉ sợ mới là cây bảo đao sắc bén nhất của Hứa Thành vào lúc này.

"Ba mươi vạn tân binh nếu như dùng để thủ thành thì còn có thể chống đỡ được một chút! Như vậy chủ lực quân ta có thể tụ họp lại" Tào Tháo âm thầm suy nghĩ trong lòng, hắn nghĩ: "Thế nhưng khoảng cách giữa Hứa Xương cùng Huỳnh Dương gần như thế, nếu như quân địch nhanh chóng hành quân, sáng đi chiều đến cũng không phải là chuyện không thể làm được. Bởi như vậy, áp lực của Hứa Xương sẽ quá lớn!"

"Nếu như không để ý đến Hứa Xương, chỉ sợ tướng sĩ thủ hạ cũng sẽ rơi vào cảnh hỗn loạn. Dù sao, người nhà của bọn hắn đều ở bên trong Hứa Xương!" Tào Tháo gõ gõ đầu, không phải vì đau, mà sầu muộn trong lòng.

"Hừ! Chỉ sợ đã có người đang nghĩ xem nên nịnh nọt Hứa Thành như thế nào!" ý nghĩ trong đầu qua đi, Tào Tháo phẫn nộ nói thầm trong lòng.

"Phụ thân!" Tào Tháo đang trong lúc vô cùng buồn bực, một giọng nói đầy ngây thơ vang lên ở bên cạnh hắn.

"Ừ?" Tào Tháo mãnh liệt quay người lại, hai mắt lộ hung quang.

"Phụ thân, ngài làm sao vậy?" Trước mặt Tào Tháo là một nam hài tử ước chừng bảy tám tuổi. Đứa bé nhìn Tào Tháo, ngơ ngác hỏi, giống như nó không nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của Tào Tháo.

"A...! Thì ra là Xung nhi!" Nhìn thấy tiểu nhi tử mà mình thương yêu nhất, Tào Tháo lập tức thay đổi giọng, thế nhưng, Tào Tháo cũng không có ý định cứ như vậy mà bỏ qua chuyện này, hắn nói: "Xung nhi, ai bảo con tới? Chẳng lẽ con không biết là khi phụ thân suy nghĩ, những người khác không được phép thì không thể một mình vào hay sao?"

"Hài nhi sai rồi! Chẳng qua là hài nhi nghe nói phụ thân lão nhân gia mấy ngày nay luôn mất hứng, lúc này hài nhi mới nghĩ đến khuyên nhủ phụ thân! Mời phụ thân thứ tội!" Tào Xung rủ hai tay xuống, cúi đầu, nhỏ giọng nói.

"Ha ha ha, con ta rất có hiếu, làm phụ thân chỉ biết cao hứng không thôi, há lại sẽ trách tội con?" Tào Tháo cười to nói.

"Hài nhi tạ ơn phụ thân!" Tào Xung hành một quỳ lễ, mặt mũi tràn đầy vẻ cao hứng.

"Ha ha, mà thôi mà thôi, " Tào Tháo kéo tiểu nhi tử đứng lên, cười nói.

"Phụ thân, ngài không nên luôn muốn sự tình đi! Như vậy sẽ mệt mỏi, mà mệt mỏi thì sẽ khi suy nghĩ sẽ không linh hoạt, chúng ta ra ngoài đi chơi đi!" Tào Xung còn nói thêm.

"Ha ha ha, tốt, nếu như Xung nhi nhà ta đã nói như vậy, đi, chúng ta đi ra ngoài giải sầu!" Tào Tháo lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Tào Xung, đi ra ngoài.

Đi tới cửa phòng, Tào Tháo đã thấy Hứa Chử đang ngăn hai người ở ngoài phòng, ba người đang tranh chấp.

"Hứa Trọng Khang, ngươi chỉ là một kẻ nô bộc của Tào gia ta. Ngươi dám ngăn cản đường đi của bổn công tử sao? Ngươi không muốn sống chăng?" Người nói những lời này là một người dáng người cao to, sắc mặt trắng, toàn thân lộ ra một phong độ của người trí thức, cho nên những lời này của hắn làm cho người ta cảm thấy như có gì đó không hợp khẩu vị.

"Hứa tướng quân, ngươi cũng không phải không biết chúng ta là ai, hà tất ngươi phải ngăn cản chúng ta? Chẳng lẽ chúng ta làm con trai còn có thể làm điều gì bất lợi đối với phụ thân sao? Vừa rồi chẳng phải ngươi thả Xung đệ tiến vào trong sao? Ngươi để cho ta cùng Tử Kiến đi vào thì có chuyện gì?" Người nói những lời này có vóc người hơi thấp một chút, sắc mặt cũng hơi đen. Thế nhưng, so với người mặt trắng ở bên cạnh hắn thì người này có vẻ ổn trọng hơn, hắn chính là con trai trưởng Tào gia hiện nay, Tào Phi. Người còn lại đương nhiên chính là Tào Thực.

"Chúa công có lệnh, Tào Xung công tử có thể tùy ý ghé qua trong phủ, cho nên có thể để cho Xung công tử đi vào. Hai vị công tử cũng không có loại đặc quyền này, cho nên Hứa Chử không dám cho đi!" Đối mặt với hai người này, Hứa Chử không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

"Hứa Trọng Khang, ngươi lớn mật. . ." hành vi không bán mặt mũi của Hứa Chử khiến cho Tào Thực rất căm tức. Hắn từ từ lúc còn nhỏ đến lớn, chỉ nhận được sủng ái, cộng thêm văn tài xuất chúng, đã quen được người tôn sùng, càng luôn luôn đều tự cho mình là tài trí hơn người. Hôm nay hắn đụng phải Hứa Chử, một gã dầu muối không thấm, lập tức đã làm cho hắn có một loại cảm giác chỉ muốn bộc phát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.