Ăn Hết Tiểu Bạch Thỏ

Chương 15




Nghe nói lúc trước Dương Nhị đánh cướp Nghiệp thành, hắn còn không mất chút sức lực nào, ra khỏi Ký Châu cũng không mất một mũi tên, một người như vậy xuất binh vây khốn Hứa Xương, có trời mới biết cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì! Nếu Hứa Xương bị phá, hậu quả kia. . . Ngẫm lại mà rùng mình.

Cho dù hai người Tuân Úc, Tuân Du có thể phòng thủ thành trì, Dương Nhị không công phá được Hứa Xương, thế nhưng hắn còn có một chiến tích, đó chính là thừa dịp mười tám lộ chư hầu giằng co cùng Hứa Thành, cướp bóc dân chúng hai châu Duyện, Dự, dùng vùng đất Tư châu giàu có. Theo như trong thư của chú cháu nhị Tuân, Dương Nhị này nhìn thấy thành trì Hứa Xương chắc chắn, rõ ràng vừa co rút lại binh lực, vừa sử dụng bản tính cũ, phái ra rất nhiều quân sĩ cướp bóc tứ phía. Các thôn trang chung quanh Hứa Xương, tất cả đều là của phú hộ, quý nhân trong thành. Thủ đoạn ăn cướp của hắn tuyệt không lưu tình. Có đôi khi thậm chí hắn còn cướp đoạt cả dân chúng. Thế nhưng chú cháu Tuân thị sợ đó là kế nghi binh của Dương Nhị, hắn cố ý làm như vậy để dẫn dụ quân coi giữ ra khỏi thành, không dám ra ngoài thành ngăn cản, cho dù người trong thành gây áp lực quá lớn, mạo hiểm thật sự làm như vậy, cũng chỉ có xuất phát, không có trở về. Cho nên, chỉ có thể giương mắt nhìn Dương Nhị gây tai họa cho các quận huyện trong quanh Hứa Xương.

Những chuyện này tạm thời không tính, Trương Tú vẫn tàn sát bừa bãi tại Thanh Châu, không người có thể trị, đại quân mình lại đang ở chỗ này vây khốn Hứa Thành, binh lực còn chưa đủ, tự nhiên không thể chia ra.

Tất cả những thứ này cộng lại quả thật khiến cho người ta đau đầu không thôi.

Nếu quả thật liều lĩnh, cho dù có thể tiêu diệt Hứa Thành, chỉ sợ địa bàn của mình cũng đã xong đời. Huống chi, Hứa Thành cũng không phải là người dễ bị tiêu diệt. Lúc này có ba đại quân bên ngoài gây tai họa, mình lại không thể tiếp tục điều binh, hơn nữa, chỉ sợ mình có điều thì cũng không thể đến. Thế nhưng mình có thể bao vây Hứa Thành, có thể nói đã là may mắn trong may mắn rồi, tiêu diệt? Ai, sao có thể?

"Vốn tưởng rằng hao tổn tâm cơ, cộng thêm ông trời mở mắt, cuối cùng có thể chiếm được một chút thượng phong, thế nhưng, ai không ngờ, ai! . . ." Tào Tháo cái trán đều vặn đã thành một cái phiền phức khó chịu.

. . .

Thật lâu, Tào Tháo rốt cục yếu ớt mà thở dài một hơi, nói: "Không thể suy nghĩ thêm, kéo dài càng lâu, tổn thất càng lớn!"

Nghĩ tới đây, Tào Tháo nhìn ra bên ngoài hô to: "Người tới, triệu tập chư vị tướng quân nghị sự!"

. . .

Không lâu sau bên Hứa Thành lập tức nhận được thông báo của Tào Tháo, chủ yếu là: các ngươi rời đi, ta nhường đường.

Đối với thông báo đến cực nhanh này, đám người Hứa Thành cảm thấy hơi bất ngờ. Trong suy nghĩ của Hứa Thành, hắn cho rằng ít nhất Tào Tháo cũng có thể đợi đến khi đám người Dương Nhị biết được tin tức hắn bị vây khốn, sau đó tăng cường tiến công, mới có thể vội vã thả người. Trong khoảng thời gian này, có lẽ hắn cùng Tào Tháo vẫn tranh đấu đôi chút, thế nhưng thật không ngờ Tào Tháo cầm được thì cũng buông được, Hứa Thành không thể không một lần nữa tỏ vẻ bội phục đối với Tào Tháo. Hứa Thành nào có biết, cũng là bởi vì Dương Nhị lười biếng, không muốn đánh Hứa Xương, ngược lại cướp bóc bốn phía, khiến cho Tào Tháo cực kỳ nôn nóng?

Vì vậy, rất nhanh chóng quân Hứa Thành bắt đầu thu thập hành trang, Tào Tháo lại để cho Tào Nhân nhường con đường phía bắc, khiến cho bọn họ trở về.

Tuy quân Tào thừa dịp cơ hội quân Hứa Thành hành quân đã phát động ra một vài lần tập kích, thế nhưng đám người Hứa Thành cũng sớm có phòng bị, cho nên vẫn còn thuận lợi lui lại.

Mà sau khi thoát khỏi vòng vây, Hứa Thành lập tức trở mặt, hắn chiếm đóng đường núi, liên tiếp phát động phản công đại quân Tào Tháo, nhưng Tào Tháo cũng đã dự liệu được hành động của hắn, một mặt bảo vệ chặt, mặt khác chia quân quay về Duyện Châu, quay về viện binh Hứa Xương cùng Trần Lưu. Đối với chuyện này, sau khi biết được tin tức Hứa Thành càng cảm thấy không thể hiểu nổi, thế nhưng không lâu sau khi hắn nhận được một tin tức khác, hắn nhận ra cũng không thể cố mượn cơ hội đả kích thực lực Tào Tháo, bởi vì, Lý Điển bất ngờ xuất hiện ở Ký Châu, đang tàn phá bốn phía. Triệu Vân từ U Châu đến giúp, thế nhưng Lý Điển làm người tỉnh táo đa trí, tuy Triệu Vân suất lĩnh quân đội có thực lực gấp bội, thế nhưng bởi vì Lý Điển không liều mạng, hơn nữa hắn đánh một thương lại đổi một chỗ, Triệu Vân cũng nhất thời không có cách nào ngăn cản hắn. Cứ như vậy, Lý Điển khiến cho Ký Châu rơi vào tình cảnh gà bay chó chạy, cho nên rơi vào đường cùng, Thự Thụ, thân là Thứ sử Ký Châu chỉ phải cầu viện Hứa Thành đang ở phía trước.

Đối với loại tình huống này, Hứa Thành, người luôn luôn lấy hậu phương làm trọng, cũng đành phải buông tha cơ hội có thể đả kích Tào Tháo, mở đường quay về Ký Châu.

Về sau, Hứa Thành mới biết được thì ra Tào Tháo đã sớm đánh ý kiến hay đến "Dùng đạo của kỳ nhân, trị lại kỳ nhân", Hứa Thành hắn ưa thích phái người quấy rối phá hư địa bàn của chư hầu khác, Tào Tháo hắn cũng làm như vậy. Trước khi khai chiến cùng Hứa Thành, Tào Tháo đã phái Lý Điển chỉ huy binh mã đến Nhạc An. Không phải binh sĩ Hứa Thành dựa vào tốc độ kỵ binh rất nhanh, thường xuyên chơi trò chạy thật nhanh một đoạn đường dài sao? Lần trước Cao Thuận qua sông liền mệnh lệnh Trương Tú cùng Triệu Vân chạy tới một nơi cách xa Hoàng Hà, rồi trở về công kích Tang Bá từ phía sau, mà lần này bản thân Nhạc An cách bến vượt Hoàng Hà không xa, cách xa vùng đất hai quân Tào Hứa đang giao chiến, hơn nữa lúc này đây Hứa Thành đã phái ra đại bộ phận binh mã Ký Châu, ven bờ Hoàng Hà lại có thể để lại bao nhiêu người trông coi? Cho nên, Lý Điển thuận lợi vượt qua Hoàng Hà, sau đó, mà bắt đầu thực hiện kế sách phá hoại Ký Châu.

Bây giờ là mùa đông, sau khi trăm họ Ký Châu thu hoạch vụ thu, vừa mới bắt đầu gieo mầm hoa mầu, Lý Điển không chút khách khí, phá hoại hầu như không còn tất cả những vật này, khiến cho hy vọng của dân chúng Ký Châu vào vụ thu sang năm hoàn toàn hóa thành tro tàn. Mấy người Tưởng Nghĩa Cừ trấn thủ Ký Châu muốn vây quét Lý Điển thì lại không có bao nhiêu binh có thể dùng, cho dù có thể đánh thắng được cũng không thể bắt giữ được. Lý Điển vẫn tiếp tục tiến hành phá hoại, loại tình huống này một mực tiếp tục đến khi Thự Thụ không thể nhịn được nữa mời Triệu Vân tới, thế nhưng Triệu Vân cũng chỉ có thể đuổi Lý Điển chạy, cũng không có biện pháp nào để có thể tiêu diệt hoàn toàn, bởi vì Lý Điển thuần túy đến vì mục đích phá hoại, đi tới chỗ nào lập tức phá hoại nơi đó, cướp đoạt nơi đó, căn bản không theo một quy luật nào cả. Đối mặt với tình huống này, Thự Thụ biết rõ chỉ có thể dùng đại binh đoàn tiến hành vây quét, thế nhưng thiết kỵ U Châu của Triệu Vân phần lớn phải dùng trấn thủ U Châu, không thể dùng lung tung, cho nên cuối cùng hắn cũng chỉ có thể làm phiền Hứa Thành rút quân về.

Vì vậy sau khi Hứa Thành không thể không thừa nhận năng lực của Tào Tháo, hắn đã từ bỏ suy nghĩ muốn lấy lại thể diện, triệt binh.

Không lâu sau đó khi biết tin tức Hứa Thành lui binh, Dương Nhị cùng Trương Liêu cũng lần lượt lui binh, Trương Tú cũng mang theo kỵ binh một lần nữa vượt qua Hoàng Hà. Cũng như vậy, Lý Điển cũng mang theo mấy trăm kỵ binh trốn về Thanh Châu.

Hai quân đại chiến trận này, hoàn toàn không có cái gọi là chém giệt oanh liệt một trận, cũng không có số lượng lớn binh sĩ tử vong, tất cả chỉ dừng ở mức độ bình thường! Thế nhưng, mặc dù như thế, tổn thất của hai bên cũng cũng không nhỏ, Thanh Châu cùng Duyện Châu bị quân Hứa Thành cướp bóc rất nghiêm trọng, mà Ký Châu cũng bị quân Tào tàn phá rất nhiều, có thể nói là lưỡng bại câu thương.

Sau khi hai quân kết thúc cuộc chiến, Hứa Thành mệnh lệnh Thự Thụ phụ trách công tác trấn an dân chúng Ký Châu chịu khổ nạn, sau đó hắn rời khỏi Ký Châu quay trở về Lạc Dương.

Trên đường quay về Lạc Dương.

Hứa Thành vẫn không không ngừng nguyền rủa lấy Tào Tháo, bởi vì từ khi hắn chính thức gia nhập vào cuộc chiến tranh giành thiên hạ này, hắn chưa từng gánh chịu thua thiệt lần nào như lần này. Tuy hắn đã từng nghĩ có thể sẽ có một ngày như vậy, thế nhưng sau khi ngày này thật sự đến, hắn vẫn rất phiền muộn.

"Tiểu Hắc, ngươi thử nói xem lần này Tào Tháo hắn rốt cuộc sao lại có thể nghĩ ra một chiêu này?" Hứa Thành lại nhìn Hắc Long ở bên người hỏi.

"Chúa công, vấn đề này ngài đã hỏi hơn mười lần. Hắn đã học của ngài!" Hắc Long cũng rất nín thở, thế nhưng ai kêu hắn gặp phải một chúa công như này! Hơn nữa hắn thân là đầu lĩnh thân binh của chúa công, cũng không thể như những người khác, vừa thấy chúa công muốn hỏi mình, có thể đã chạy trốn rất xa, hắn vẫn phải tiếp tục làm tùy tùng ở bên cạnh.

"Ai, ngươi nói xem hắn học không tốt lắm, đúng không? Tại sao hắn phải học ta? Trong lịch sử binh pháp gia nhiều như vậy, vì sao hắn không học bọn hắn?" Hứa Thành lầu bầu. Không còn cách nào khác, hắn rất thất vọng. Lần này nếu như hắn không có vận khí tốt, trước đó đã an bài mấy lộ đại quân cùng tiến công Tào Tháo, làm cho tay chân đối phương đều bận không chống đỡ nổi, cho dù hắn có thể chạy thoát, tìm được đường sống, sợ rằng hắn cũng phải bồi thường không biết bao nhiêu sinh mạng binh lính. Hứa Thành hắn, một người luôn luôn có thói quen chiếm giữ thượng phong, thật sự không quen với loại kết cục này.

"Chúa công, thắng bại là chuyện thường của nhà binh, hơn nữa nếu so sánh thì chúng ta cũng không thua. Xui xẻo nhất vẫn là Tào Tháo, ngài hà tất để được mất nhất thời để ở trong lòng?" Hắc Long tiếp theo khuyên nhủ.

"Ta không phải để ở trong lòng, ta lo lắng!" Hứa Thành lẩm bẩm nói.

"Chúa công, ngài lo lắng cái gì?" Hắc Long nhỏ giọng hỏi thăm.

"Thủ đoạn mà quân ta sử dụng, chỉ sợ Tào Tháo đã nghiên cứu rất kỹ lưỡng. Nếu như tiếp tục đánh hắn, quân ta muốn thủ thắng, chỉ sợ sẽ có một chút phiền toái!" Hứa Thành nói.

"Chúa công, cần gì phải lo lắng?" Hắc Long phất phất tay, nói: "Ngài không phải đã nói sao? Hai nước giao binh, đánh chính là binh mã, lương thảo, đánh chính là quốc lực. Nếu như bàn về phương diện này, Tào Tháo sao có thể so sánh với chúng ta, cho dù hắn có thể nghiên cứu thấu triệt chiến pháp của quân ta, cũng không thể vượt qua chúng ta, ngài nói có đúng hay không?"

"Mặc dù nói điều này đúng, thế nhưng Tào Tháo đột nhiên thông suốt vẫn không phải là một chuyện tốt " Hứa Thành sờ đầu, nói: "Như vậy đi, trở lại Lạc Dương, ngươi đi tìm Hà Thông, nói cho hắn biết, tìm Mộc Khôn đến cho ta!"

"Mộc Khôn? Chúa công, Mộc Khôn là ai?" Hắc Long hỏi.

"Mộc khôn là ai, sau này ngươi tự nhiên sẽ biết rõ. Đừng quên nói cho lão Hà, gọi Mộc Khôn bí mật tới gặp ta!" Hứa Thành còn nói thêm.

"Vâng, thuộc hạ nhớ kỹ!" Hắc Long nhìn sắc mặt Hứa Thành, hắn còn cẩn thận hỏi: "Chúa công, ngài muốn làm gì vậy?"

"Muốn làm gì?" Hứa Thành hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Ngươi đã từng nghe nói tới những lời như ' Cổng thành bốc cháy, tai bay vạ gió '?"

"Không có!" Hắc Long thản nhiên thừa nhận chính bản thân mình có kiến thức nông cạn, thế nhưng câu trả lời này của hắn lại khiến Hứa Thành nghẹn cứng họng.

"Đồ đần, hiện tại ta chính là cửa thành, ta phát hỏa, tự nhiên có người muốn xui xẻo, bọn hắn chính là cá, ngươi hiểu chưa?" Hứa Thành hung hăng gõ vào đầu Hắc Long.

"Thuộc hạ đã hiểu, nhưng mà chúa công, đến cùng ai là cá?" Hắc Long ôm đầu, lại hỏi tiếp.

"Hừ hừ, ngươi cứ nói đi?" Hứa Thành cười âm hiểm.

Về tới Lạc Dương, Hứa Thành gặp Hà Thông. Trước tiên Hà Thông bẩm báo về tình hình của kẻ đã khơi mào chiến sự giữa hai bên.

"Những chuyện khác đừng nói, ngươi chỉ cần nói cho ta, người nọ là ai?" Hứa Thành hỏi.

"Người nọ. . . vẫn không tra được!" Hà Thông đáp.

"Cái gì?" Hứa Thành lắp bắp kinh hãi, nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi đã tra được! Lão Hà, ngươi rõ ràng cũng không thể tra được người này?"

"Chúa công, lần này ty chức tới gặp ngài chính là muốn bẩm báo, ty chức gặp phiền toái!" Hà Thông đau khổ nói.

"Phiền toái gì? Thậm chí ngay cả ngươi cũng không giải quyết được!" Hiện tại Hứa Thành cũng không chỉ còn là hơi giật mình. Từ khi đi theo hắn đến nay, có lúc nào Hà Thông không thành nhiệm vụ không? Hiện tại có người khiến cho hắn cũng gặp phải phiền toái, xem ra người khởi sự kia thật không đơn giản.

"Chúa công, người mang tin tức, hôm nay đã đến Kinh Châu, nhà của hắn ở nơi đó, xem dáng vẻ như hắn có ý định sống cả đời ở nơi đó, căn bản cũng không có ý đi tìm chủ nhân của hắn!" Lúc nói mấy câu này, thái độ của Hà Thông không tốt lắm.

"Ngươi cũng đừng nói cho ta là ngươi không có cách nào!" Hứa Thành hừ lạnh nói.

"Đương nhiên là có biện pháp, ty chức đã cho bắt người!" Hà Thông còn nói thêm.

"Vậy ngươi còn không thể tra ra khẩu cung như thế nào hay sao?" Hứa Thành ngạc nhiên nói. Hắn vẫn nhớ rõ Hà Thông có không ít thủ đoạn bức cung, hơn nữa cũng học được của hắn không ít.

"Vô dụng thôi, chính bản thân người kia cũng không biết mình đang làm việc cho ai!" Hà Thông nói.

"Thật sự?" Hứa Thành hỏi.

"Đó là đương nhiên, ty chức đã dùng hết mọi biện pháp, cái gì gọi là phương pháp thẩm vấn mệt nhọc, biện pháp thẩm vấn sợ hãi, biện pháp thẩm vấn cô đơn lạnh lẽo, đều được dùng hết, thế nhưng cuối cùng vẫn chỉ hai chữ: không biết!" Hà Thông giang tay, nói.

"Tiểu tử kia có lai lịch gì? Người bình thường chắc chắn sẽ không làm loại chuyện như này!" Hứa Thành hỏi.

"Người nọ trước kia là môn khách của Giang Đông Hứa Cống, Hứa Cống bởi vì bí mật mưu phản Tôn Sách, mà bị Tôn Sách tru sát, bọn hắn cũng giải tán. Tên này vốn còn muốn cùng hai người khác bí mật mưu giết Tôn Sách để báo thù cho Hứa Cống, thế nhưng Tôn Sách lại bị Tào Tháo đánh bại đã chết, bọn hắn lập tức rời khỏi Giang Đông. Về sau, ba người tách ra, hắn đã đến Kinh Châu, nhưng mà không lâu sau đó, một người trong đó lại đã tìm được hắn, muốn hắn đi làm một chuyện, đồng ý trả thù lao rất cao. Chúa công, ngài hãy thử nghĩ xem bọn hắn đi làm môn khách cho người ta, vốn là một đám người hết ăn lại nằm. Sau khi không có cây đại thụ để dựa vào, cuộc sống của bọn hắn rất khó khăn, chỉ cần có lợi là làm việc, cộng thêm bọn hắn vốn là một đám cả gan làm loạn, đương nhiên cũng sẽ không khách khí. Thế nhưng theo tiểu tử kia nói, từ lúc mới bắt đầu hắn đã nhận được một nửa tiền cọc, về sau người bằng hữu kia không còn tìm đến hắn. . ." Hà Thông nói lại sự việc một lần.

"Môn khách của Hứa Cống?" Hứa Thành âm thầm nhẹ gật đầu. Thì ra mục tiêu hành đầu chính là ám sát Tôn Sách, không thể ngờ được khi không thể ám sát Tôn Sách, lại dám ám nảy sinh ý định ám toán hắn, tên này thật đúng là không cam chịu ngồi yên!

"Chúa công, ngài xem chúng ta nên làm gì bây giờ? Ty chức đoán chừng gã liên lạc cho tên kia đi làm việc đã bị diệt khẩu!" Hà Thông làm một động tác cắt cổ, nói.

"Tên kia không có nói kẻ cổ động sau khi bọn hắn tách ra đi nơi nào?" Hứa Thành lại hỏi.

"Không! Hắn nói không biết rõ tình hình, trước đó bọn hắn đã chia tay ở Giang Đông!" Hà Thông đáp.

"Mẹ kiếp!" Hứa Thành giận.

"Chúa công, người làm việc rất có thủ đoạn, ngài xem chúng ta có cần tiếp tục điều tra hay không?" Hà Thông hỏi.

"Đương nhiên muốn tra, hừ! Nếu như có người dám vươn tay ra, Lão Tử muốn băm hắn mấy đao!" Hứa Thành hung dữ nói. Hiện tại hắn vừa mới bị Tào Tháo chiếm thượng phong một trận, đang cảm thấy buồn bực, rồi lại phát hiện còn có người khác có thể chiếm thượng phong của hắn, chuyện này chính là gì? Cho dù không tin tức bị cắt ngang, nhất định cũng phải cho tên kia nếm thử lợi hại.

"Vậy cũng . . . !" Hà Thông nói. '

"Biết rõ! Ngươi nghĩ biện pháp là được, cho dù phải lục tung hết một lần, cũng phải tra ra người này!" Hứa Thành nói.

"Chúa công, " Hà Thông cười gượng gạo nói: "Nếu như làm theo cách của ngài, dù ty chức phái đi toàn bộ thám tử, sợ rằng cũng phải mất thời gian một năm, cái này đáng giá không?"

"Ai!" Hứa Thành vuốt ve trán, nói: "Lão Hà, không phải đầu óc của ngươi hoen gỉ rồi đó chứ! Ngươi trước tiên có thể chọn ra những nơi mà có khả năng có tên đó, những nơi có khả năng tương đối cao thì điều tra trước tiên, sau đó lần lượt xóa bỏ từng nơi là được, có phiền toái sao? Đúng rồi, một chiêu này gọi là cái gì nhỉ, gọi. . . Úc, gọi là phương pháp cắt giảm!"

"Ý kiến hay, ty chức không từng nghĩ tới điều này, đa tạ chúa công nhắc nhở!" Hà Thông nhìn Hứa Thành thi lễ một cái, hắn lại nói: "Thế nhưng chỉ sợ khả năng phân tích này, người bình thường không thể thể đảm nhiệm được, chúa công, người xem ty chức có thể điều động người để sử dụng hay không?"

"Ai?" Hứa Thành hỏi.

"Giả Hủ, Giả Văn Hòa!" Hà Thông đã sớm ngắm trúng mục tiêu.

"Có thể, dù sao gần đây cũng sẽ không có hành động quân sự nào, để cho hắn giúp ngươi cũng tốt, gã này chơi trò tư tưởng chính là hạng nhất đó. Ánh mắt của ngươi rất chính xác" Hứa Thành chỉ tay vào Hà Thông, cười nói.

"Chúa công khen trật rồi! Ha ha!" Hà Thông cũng cười.

Hai phe Hứa Thành cùng Tào Tháo kết thúc một cuộc chiến mà được người thiên hạ gọi là "Cuộc chiến hành quân ", cũng bắt đầu lặng lẽ hành quân. Bình thường ở biên cảnh hai bên ít nhiều cũng xảy ra xung đột, thế nhưng, rõ ràng ai cũng có thể nhìn ra hai bên đều đang chuẩn bị cho một cuộc chiến rất lớn. Trận chiến này, thậm chí có thể sẽ là một trận quyết chiến giữa bọn họ.

Tuy cuộc chiến này không biết còn khiến cho mọi người đợi bao lâu, thế nhưng tất cả mọi người đều có nhận thức chung là tình thế đã cực kỳ nguy cấp, vì vậy, đối mặt với loại tình huống này, có người đã đứng ngồi không yên.

Giang Hạ.

Lưu Bị cùng Gia Cát Lượng một mực tại chờ đợi tin tức Lưu Biểu chết, bọn hắn có thể dựa vào thân phận Lưu Kỳ, Đại công tử Kinh Châu, người thừa kế danh chính ngôn thuận thứ nhất để cướp lấy Kinh Châu.

Thế nhưng điều mà bọn hắn thật không ngờ chính là Lưu Biểu rõ ràng vẫn chưa chết. Nghe nói tình trạng sức khỏe của Lưu Biểu càng ngày càng tốt. Lưu Biểu gửi thư cảm tạ Lưu Bị giúp hắn đánh về Giang Hạ, giúp hắn trả được một món nợ.

Đối với chuyện này, Gia Cát Lượng cũng cảm thấy rất khó giải quyết. Hắn vốn cho rằng sau khi Lưu Kỳ lập công lớn, Thái thị nhất tộc tất nhiên sẽ khẩn trương vạn phần. Trong lúc cấp bách, hoảng sợ, với tính cách ngoan độc của Thái Mạo, tất nhiên Thái Mạo sẽ nghĩ đến việc mưu sát Lưu Biểu, sau đó mượn danh nghĩa di mệnh của Lưu Biểu, đỡ Lưu Tông leo lên vị trí Kinh Châu Mục, sau đó dùng danh tiếng châu Mục đối phó Lưu Kỳ, như vậy bọn hắn có cớ xuất binh.

Thế nhưng ai có thể ngờ tới, thậm chí Thái thị nhất tộc còn không có bất kỳ phản ứng nào, chuyện này giải thích thế nào đây? Cần phải biết rõ, trong kế hoạch của hắn, sau khi Lưu Biểu chết, Lưu Bị sẽ có thể đoạt được quyền khống chế Kinh Châu trên thực tế, sau đó, Lưu Bị sẽ có tư cách nói chuyện ngang hàng cùng Tào Tháo, Tôn Quyền. Khi đó, lưu Bị có thể chủ động liên lạc hai phe, hình thành liên minh ba gia, cùng chống chọi với Hứa Thành, nhưng điều kiện tiên quyết trong chuyện này chính là Lưu Biểu chết. Hiện tại Lưu Biểu không chết, lúc này cần phải làm gì đây?

Chẳng lẽ lại để cho Lưu Bị dùng thân phận Thái Thú Giang Hạ đi liên minh hai nhà sao? Đừng nói tới chuyện Tào Tháo, Tôn Quyền có để vào mắt hay không Lưu Bị cũng có thể bị người chết cười!

Thế nhưng cũng không thể tiếp tục chờ như này! Tình thế đã cực độ bất ổn.

Vì vậy sau nhiều ngày Gia Cát Lượng trầm tư suy nghĩ, rốt cục hắn quyết định thuyết phục Lưu Bị hãy liên lạc cùng Tào Tháo cùng Tôn Quyền. Về phần danh nghĩa, vậy cũng dễ xử lý, trên cơ bản Lưu Kỳ thuộc về người đầu óc không linh hoạt, có thể mượn tên tuổi Đại công tử Kinh Châu của hắn để dùng một lát.

Rốt cục sau khi cuộc chiến của hai quân Hứa Tào kết thúc không lâu, Gia Cát Lượng xuất phát!

Mục tiêu thứ nhất, Gia Cát Lượng chọn trúng Hứa Xương.

Bởi vì trong suy nghĩ của Gia Cát Lượng, trên thực tế Tào Tháo cũng là một người hùng tài, kiến thức rộng rãi, có thể nhận ra rằng chỉ có liên hợp mới có thể đua tranh cùng Hứa Thành. Hơn nữa, Tào Tháo đã bị Hứa Thành gây áp lực lớn nhất trong ba nhà, hắn càng cảm thụ được uy hiếp của Hứa Thành, huống chi giữa Tào Tháo cùng Lưu Bị còn có mối liên hệ với Quan Vũ. Tuy Quan Vũ đã bị chết thật lâu, thế nhưng Quan Vũ vẫn là người lập được đại công cho Tào Tháo, hơn nữa hắn còn chết ở Huỳnh Dương, vì cái chết này, bất kể như thế nào Tào Tháo cũng không thể gạt bỏ sự tồn tại của hắn. Căn cứ vào điểm này, Gia Cát Lượng cho rằng, liên hợp cùng Tào Tháo sẽ dễ dàng hơn nhiều so với liên hợp cùng Giang Đông.

Quả nhiên sau khi Gia Cát Lượng đi vào Hứa Xương, hắn rất nhanh chóng được Tào Tháo triệu kiến.

Tên tuổi "Ngọa Long" không đáng được chú ý, một là không đủ vang, thứ hai là hiện tại nói ra lại có ý từ lừa bịp thiên hạ! Thế nhưng Gia Cát Lượng vẫn dựa vào tài ăn nói của mình đã được Tào Tháo khen ngợi, hơn nữa, Tào Tháo còn biểu thị đồng ý đối với tất cả những gì hắn nói. Ngoại trừ việc hy vọng Lưu Bị có thể sớm ngày giành được Kinh Châu, Tào Tháo tạm thời cũng không nói ra điều kiện gì, hơn nữa Tào Tháo còn phái Lưu Diệp, một người mà người Giang Đông rất quen mặt, xuôi nam cùng Gia Cát Lượng, đi Giang Đông, với mong muốn hợp lực hai nhà, bức bách Giang Đông đi vào khuôn khổ!

Kế tiếp chính là cửa ải khó khăn ba gia liên hợp.

Tào Tháo cùng Tôn Quyền có mối thù giết huynh, Lưu Bị cùng Tôn Quyền có mối hận đoạt thành, mà trước mắt Giang Đông không trực tiếp đối mặt với Hứa Thành, mà ngay cả Tây Xuyên, cũng chỉ có biểu hiện uy hiếp, cho đến tận lúc này, đều không có bất kỳ động tĩnh nào đối với Giang Nam, cho nên mọi người Giang Đông tuyệt sẽ không dễ dàng để cho liên minh này thành công, Gia Cát Lượng cùng Lưu Diệp còn phai bận rộn.

Hai người xuất phát từ Hứa Xương, rời đi rất lâu, mới đi qua Trường Giang, đi vào Kiến Nghiệp.

Thế nhưng hai người vừa tới cửa thành Kiến Nghiệp, báo danh, bọn hắn lập tức gặp phiền toái, hơn nữa còn là một đại phiền toái, bởi vì rõ ràng bọn hắn cực kỳ rủi ro khi gặp Chu Nhiên.

Hiện tại Chu Nhiên bởi vì nhiều lần theo Tôn Sách xuất chiến cùng Tôn Quyền, hơn nữa, từng có không ít công lao, cho nên, địa vị của hắn đã tăng lên không ít, đã là một trong những viên tướng trấn thủ Kiến Nghiệp, đang đi tuần thành. Kết quả, vừa vặn hắn đến cửa thành, gặp Gia Cát Lượng cùng Lưu Diệp.

Lần này, Lưu Diệp cũng không mang theo Hứa Chử! Gia Cát Lượng cũng một thân một mình! Bên cạnh bọn họ, chỉ có một ít tùy tùng mà thôi, cho dù những binh lính này tinh nhuệ, cũng không thể nào động thủ với Đại tướng của người ta ở trên địa bàn của người ta. Hơn nữa hai người đều không thể lôi kéo tình cảm cùng Chu Nhiên.

Vì vậy tất cả đều chỉ có thể theo ý của Chu Nhiên.

"Ha ha ha, đây không phải Lưu Diệp Lưu Tử Dương sao?" Chu Nhiên nhìn thấy Lưu Diệp trước tiên, hắn chưa từng gặp mặt Gia Cát Lượng, cho nên không chú ý.

"Thì ra là Chu Nhiên tướng quân, tướng quân luôn luôn tốt chứ?" Lưu Diệp cười nói. Hắn đều cảm thấy mình còn đang cười lấy lòng đối phương, thế nhưng hắn chỉ là một văn nhân mà thôi, đối mặt với loại người luôn luôn dùng nắm tay để nói đạo lý như Chu Nhiên, cũng chỉ có thể như vậy.

"Ai da, sao không thấy Hứa Chử Hứa Trọng Khang?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.