Ăn Hết Tiểu Bạch Thỏ

Chương 12




Tế Nam!

Trên tường thành!

Nhạc Tiến, Tang Bá, cùng với Trình Dục nhìn thấy trong đại doanh Cao Thuận lại tung bay hai cây đại kỳ chữ "Lệ", "Trương", trong lòng đều sợ hãi tới mức đổ mồ hôi.

"Lại là Trấn quân Đại tướng của Hứa Thành, Lệ Phương đã đến, thật sự không thể tưởng được!" Trình Dục là người đầu tiên lên tiếng cảm khái. Uy danh của người này hoàn toàn không kém hơn so với "Bắc Địa Thương Lang" Bàng Bái.

"Xem ra, Lệ Phương này chính là chỗ dựa cuối cùng mà quân Hứa Thành cấp cho Cao Thuận!" Nhạc Tiến vừa nói, hắn vừa dùng sức trừng mắt nhìn cờ xí trong quân doanh Cao Thuận.

"Đúng là như vậy!" Tang Bá bày tỏ vẻ tán thành.

"Nói như vậy, chúa công cũng có thể phát động tiến công rồi!" Nhạc Tiến lại nhìn về phía Trình Dục, lên tiếng hỏi.

"Binh lực không đủ!" Trình Dục không quay đầu lại, đáp.

"Binh lực không đủ?" Nhạc Tiến cùng Tang Bá đều giật mình. "Bên ngoài không phải có rất nhiều sao?"

"Nhị vị tướng quân Chu Linh cùng Mao Giới đều chỉ có hai vạn binh mã mà thôi, về phần binh mã ngăn chặn đường lui của Cao Thuận, chỉ sợ vẫn chưa tới một vạn!" Trình Dục lắc đầu nói.

"Cái gì?" lần này Nhạc Tiến cùng Tang Bá không chỉ là giật mình, căn bản cả hai đã rơi vào tình trạng quá sợ hãi.

"Thế nhưng quan sát doanh trại của bọn hắn, mỗi nơi đều có binh lực nhiều gấp đôi mới đúng!" Tang Bá run giọng nói.

"Giả bộ!" Trình Dục trả lời ngắn gọn như trước.

"Xem số lượng quân Hứa Thành, chỉ sợ không thua năm vạn, hơn nữa còn có một Trương Tú không biết lúc nào sẽ xuất hiện. Chúng ta cũng chỉ có hơn năm vạn một chút. Trọng Đức tiên sinh, tiên sinh không nói dọa chúng ta đấy chứ?" sắc mặt Tang Bá đã tái đi.

"Ha ha, nhị vị tướng quân không cần phải gấp " Trình Dục cười cười, nói: "Chúa công nhất định đã có kế sách, bằng không, há sẽ đi hiểm như thế?"

"Năm vạn, đối đầu với năm vạn. . ." Tang Bá nắm ngón tay, rét run trong lòng. Quả thực chuyện này làm khó người quá mức.

"Xem ra Lệ Phương vừa tới, chúa công cũng có thể ra tay!" Trình Dục lại nói tiếp.

"Bên người chúa công có bao nhiêu binh mã?" Nhạc Tiến vẫn là người tỉnh táo hơn, hắn lại nhìn Trình Dục hỏi.

"Không biết!" Trình Dục đáp.

"Chúa công lần này hành quân, sao lại có nhiều bí mật như vậy?" Nhạc Tiến khó hiểu nói.

"Chỉ có như thế thì mới có thể khiến cho quân Hứa Thành thuận lợi tiến vào trong vòng vây của quân ta, chúng ta khiến cho bọn chúng gánh chịu nhiều thiệt thòi!" Trình Dục tỏ vẻ rất thấu hiểu cách làm này của Tào Tháo.

"Nhạc tướng quân, mau nhìn!" Ngay khi Nhạc Tiến muốn tiến thêm một bước để giành được thêm chút thông tin từ Trình Dục, Tang Bá đột nhiên lại hô lên.

"Chuyện gì?" Nhạc Tiến cảm thấy mất hứng với việc Tang Bá đã cắt ngang lời mình.

"Binh. . . Lính của chúng ta! Là viện quân!" Tang Bá hưng phấn chỉ về phía xa xa.

"Cái gì? Tại nơi nào?" Không chỉ Nhạc Tiến, Trình Dục cũng lập tức nhìn theo phương hướng ngón tay của Tang Bá.

Quả nhiên, một đội quân Tào, đang tiến về phía thành Tế Nam. Xem dáng vẻ này thì chỉ sợ không chỉ có hơn vạn binh mã!

"Lập tức mệnh lệnh tất cả binh sĩ bảo vệ chặt thành trì, không thể để cho quân Hứa Thành chó cùng rứt giậu, để phòng bọn hắn tiến công quân ta!" Nhạc Tiến lập tức truyền lệnh.

Nhạc Tiến cùng Tang Bá thật cao hứng, bởi vì, Tào Tháo rốt cục nhớ tới bọn họ!

Ô, sau nhiều ngày chờ đợi lo lắng rốt cục mọi chuyện đã qua đi.

Thế nhưng. . .

"Ngươi. . . Các ngươi không phải có hơn vạn. . . hơn vạn binh mã sao?" Sau khi đón đội quân tiếp viện tiên phong này vào trong thành Tế Nam, Nhạc Tiến nhận được báo cáo của tướng lãnh lãnh binh, kết quả Nhạc Tiến thiếu chút nữa đứng không vững.

"Ba nghìn, chúng ta chỉ có ba nghìn binh mã!" Lúc này tướng lĩnh chỉ huy nghiêm mặt đáp.

"Vậy. . . Vậy. . . , ba nghìn người thì làm được cái gì?" Nhạc Tiến khổ sở muốn khóc. Trấn thủ Tế Nam thì đã không nói làm gì mà vì sao bản thân mình xui xẻo đến như này, ngay cả binh mã cũng không. Mình thật vất vả mới chờ đến khi viện binh tới, rõ ràng lại chỉ có ba nghìn! Chỉ sợ những người này còn chưa đủ cho Lệ Phương, Cao Thuận nhét kẻ răng!

"Chúa công có lời nhắn cho tướng quân!" Tên tướng chỉ huy viện quân đại khái chứng kiến biểu hiện của Nhạc Tiến, thấy đôi chút vô cùng đáng thương hắn liền gấp gáp nói.

"Lời nhắn gì?" Nhạc Tiến còn chưa kịp mở miệng, Tang Bá ở bên cạnh đã sớm không nhịn được, lên tiếng hỏi trước.

"Chúa công nói, hai vị tướng quân có thể dùng kế nghi binh, làm bộ có rất nhiều viện quân!" Tên tướng lãnh kia nói.

". . ." Nhạc Tiến cùng Tang Bá.

". . ." Tên tướng lãnh kia.

". . ." Nhạc Tiến cùng Tang Bá.

". . . Cái này, hai vị tướng quân, các ngươi làm sao vậy?" Bị hai người nhìn đến mức chột dạ trong lòng, tên tướng lãnh viện quân cẩn thận hỏi.

"Chỉ những thứ này?" Tang Bá hỏi.

"Chỉ những thứ này là sao?" Tên tướng lãnh ngơ ngác.

"Ta nói, chúa công chỉ nói với ngươi hai câu này sao? Chẳng lẽ không nói cho ngươi biết biện pháp để dùng kế nghi binh?" Tang Bá quát.

"Không!" Tên kia tướng lãnh lắc đầu giống như cái trống đang lúc lắc.

"Làm sao bây giờ? Ngươi xem rồi xử lý!" Tang Bá nóng nảy, hắn lập tức chuyển vấn đề cho Nhạc Tiến.

"Trọng Đức tiên sinh đâu?" Nhạc Tiến ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, hắn cũng không phải đèn đã cạn dầu, công phu đùn đẩy cũng luyện rất cao minh.

"Chuyện gì?" Chỉ chốc lát sau, Trình Dục đã được gọi tới.

"Trọng Đức tiên sinh, chuyện là như này. . ." Tang Bá ở một bên không nói lời nào, Nhạc Tiến đành phải tự mình nói lại sự việc một lần.

"Chuyện nào có đáng gì?" Trình Dục nghển cổ, ánh mắt nhìn về phía hai người Nhạc, Tang rõ ràng có đôi chút bất thiện, hắn nói: "Chẳng lẽ với năng lực của nhị vị tướng quân, nhị vị còn không thể nghĩ ra biện pháp giải quyết sao?"

"Cái này, tại hạ cùng Tang Bá tướng quân gần đây luôn tâm thần không yên, vẫn mời Trọng Đức tiên sinh, người tài giỏi đúng là luôn có nhiều việc phải làm!" Nhạc Tiến cùng cười nói.

"Tâm thần không yên?" Trình Dục âm thầm bật cười trong lòng, chỉ sợ nguyên nhân là hai người kia ở dưới uy thế cường đại của quân Hứa Thành, quá mức khẩn trương. Điều này cũng đúng thôi, hai người vốn không biết rõ nền tảng hành động lần này của Tào Tháo, đối mặt với việc Lệ Phương xuất hiện bất ngờ, hơn nữa Cao Thuận càng làm cho Tang Bá e sợ, không khẩn trương mới là lạ.

"Hai vị tướng quân, đội quân vừa rồi không phải quân tiên phong sao? Các ngươi phái binh mã trong nội thành đi ra ngoài, lại tiến vào trong thành từ nơi bọn hắn đã tới không được sao?" Trình Dục cười nói.

". . ." Nhạc Tiến cùng Tang Bá liếc mắt nhìn nhau một cái, Nhạc Tiến hỏi: "Nếu Lệ Phương hoặc là Cao Thuận tiến đánh Tế Nam vào lúc đó thì làm thế nào?"

"Nhị vị tướng quân cho rằng vì sao chúa công không bổ sung binh lực cho Tế Nam?" Trình Dục cười nói: "Chẳng lẽ chúa công sẽ không quan tâm Tế Nam được mất sao? Cũng không phải vậy, chỉ là bởi vì chúa công biết rõ, quân Hứa Thành chắc chắn sẽ không đánh Tế Nam!"

"Tại sao lại nghĩ vậy?" Tang Bá hỏi.

"Một, quân Hứa Thành tới quá nhanh, bọn hắn căn bản cũng không mang theo khí giới công thành; Hai, hai vị tướng quân, các ngươi cho rằng, tướng lãnh quân Hứa Thành sẽ từ bỏ đánh dã chiến mà đánh công thành chiến sao?" Trình Dục cười hỏi.

". . ." Nhạc Tiến cùng Tang Bá im lặng, tuy cả hai vẫn đang đôi chút lo lắng, thế nhưng Trình Dục nói không sai. Hai điểm này tuy không nhiều lắm, có thể lấy làm lý do cũng đã đủ rồi.

Vì vậy, không lâu sau một đội quân mã bí mật đi ra ngoài từ cửa Nam thành Tế Nam, đi một vòng rộng sau đó lại công khai vào trong thành từ cửa tây. (đại doanh Cao Thuận đóng ở bên ngoài cửa bắc thành Tế Nam)

Trong khi đám viện quân giả mạo này đang tiến vào trong thành Tế Nam, đám người Lệ Phương, Cao Thuận cũng phát hiện, từ mặt phía bắc, đường lui của bọn hắn, chính là từ quân doanh chặn đường ở phía bắc có hai đội quân, tất cả ước chừng ba vạn người binh sĩ phân biệt đi trợ giúp hai bộ phận quân đội của Chu Linh cùng Mao Giới.

"Lần này thì hay rồi, Tào Tháo sử dụng ước chừng mười vạn binh mã. Xem ra, hắn muốn tới đánh trận này tới cuối cùng!" Hoắc Tuấn phát hiện ra mấy vị đồng liêu này đều rất dễ thân cận, cho dù Lệ Phương, thanh danh lớn nhất, chỉ không thích nói chuyện mà thôi, đối xử với mọi người cũng rất hòa khí, cho nên, hắn khá thoải mái.

"Chư vị nghĩ như thế nào?" Lệ Phương đến, rất tự nhiên hắn có quyền chỉ huy cao nhất, thế nhưng, với quan hệ của hắn cùng Cao Thuận, cộng thêm Trương Nhiệm đã từng là cộng sự của hắn một thời gian ngắn, mấy người vẫn thương lượng với nhau.

"Tào Tháo một mực đứng chắn đường lui của chúng ta, có Hạ Hầu Đôn che chở, nếu như hắn thật sự muốn đánh, quân ta tốt nhất là dùng chủ lực đánh tới chỗ của hắn, cầu một kích mà bại!" Cao Thuận nói.

"Chỗ của Tào Tháo, lẽ ra binh mã là mạnh nhất, chúng ta đi đánh hắn, nếu chiến sự lâm vào trạng thái giằng co thì phải làm sao?" Hoắc Tuấn nói ra một vấn đề.

"Chỗ Tào Tháo đóng quân, ngăn chặn sơn khẩu, chiếm giữ địa lợi, binh mã hai cánh không thể tới kịp, mà nếu như quân ta có thể trong thời gian ngắn nhất công phá được, có thể sẽ nhanh chóng chấm dứt chiến sự, cho nên, mạt tướng tán thành tấn công Tào Tháo trước!" Trương Cáp nghĩ nghĩ, gật đầu nói.

"Có đánh hay không thì cũng là chuyện tiếp theo, ta chỉ muốn hỏi chư vị tướng quân một chút, các ngươi cho rằng quân Tào có phải đã xuất hiện tất cả rồi hay không?" Lệ Phương lại hỏi.

"Quân ta ước chừng năm vạn người, đại bộ phận là bộ quân, quân Tào cũng giống như vậy, chẳng qua hai cánh quân địch có hơn mười vạn binh mã, cộng thêm binh mã Tế Nam cùng binh mã bản bộ của Tào Tháo, quân địch có thể có tới hai mươi vạn. Theo tính toán thì con số này cũng không có gì sai!" Trương Cáp nhìn Lệ Phương, nói.

"Thật sự có hai mươi vạn sao?" ánh mắt Trương Nhiệm dạo qua một vòng quanh mọi người, hắn nói: "Ba đường kia thì còn dễ nói, Tào Tháo ngăn cản đường lui của chúng ta, chỉ cần giữ vững vị trí sơn khẩu, binh mã lẽ ra phải kém hơn hai cánh, thế nhưng Tế Nam, ta cảm giác, cảm thấy trong đó có vấn đề!"

"Hả? Nói một chút coi!" Lệ Phương nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.