Ăn Hết Tiểu Bạch Thỏ

Chương 11




"Thục trung Trương Nhiệm?" Nghe xong Hạ Hầu Đôn bẩm báo, Tào Tháo mờ mịt nhìn bốn phía một chút, hắn cũng chưa từng nghe nói về người này. Bên Tây Xuyên đối với hắn mà nói, vẫn chỉ là một vùng Man Hoang, tuy dồi dào, lại không đáng chú ý.

"Trương Nhiệm, hình như từng là tướng lãnh dưới trướng nguyên Ích Châu Mục Lưu Chương, nhưng không thể tưởng được hắn rõ ràng có thể đánh ngang cùng Hạ Hầu tướng quân tay, thật sự vượt quá dự liệu của chúng ta!" Mãn Sủng nghĩ một lát rồi đáp. Thân là mưu sĩ, khi không có việc gì cũng nên thu thập chút tài liệu, bằng không khi tới lúc chúa công hỏi đến mình nhưng mình cái gì cũng không biết, mất mặt chỉ là việc nhỏ, nếu để cho chúa công thất vọng thì đó chính là chuyện lớn rồi.

"Nghe nói Từ Hoảng Từ Công Minh chỉ trong vòng mười ngày đã bình định Thục trung, ta vốn tưởng rằng Tây Xuyên không có người, hôm nay xem ra cuối cùng dưới trướng Hứa Bá Công vẫn có nhiều người tài ba!" Tào Tháo thở dài nói.

"Chúa công há có thể vì chí khí của người ngoài mà diệt uy phong của mình? Trương Nhiệm thì sao nào? Cũng không thể thắng được mạt tướng! Đợi ngày sau hội chiến, mạt tướng nhất định phải chém giết tại trước trận!" Hạ Hầu Đôn thấy Tào Tháo nói như vậy, hắn bất mãn kêu lên.

"Nguyên Nhượng dũng cảm tiến tới, lòng ta rất an ủi!" Tào Tháo biết rõ giờ phút này không thể để lộ tinh thần của mình, tuy trong lòng của hắn vẫn cảm thấy đôi chút lo lắng đối với việc dưới trướng Hứa Thành xuất hiện lớp lớp người tài, thế nhưng nơi này cũng không phải là chỗ có thể biểu hiện ra ngoài.

"Lần này quân ta đi hiểm, di chuyển ba đại doanh trại cũng không vô ích, không mất nhiều thời gian, cũng không để cho Cao Thuận phát hiện, không đến mức lại thừa cơ mà chạy thoát, chư vị đều có công lớn, đợi sau khi trận chiến này kết thúc, mỗ nhất định sẽ có ban thưởng!" Sau khi ngợi khen Hạ Hầu Đôn, Tào Tháo lại chuyển hướng sang những người khác.

"Mạt tướng ( ty chức ) tạ ơn chúa công!"

"Cái này, Trọng Đạt!" Tào Tháo lại chuyển hướng về phía Tư Mã Ý.

"Có ty chức!" Tư Mã Ý đứng dậy, nhìn Tào Tháo hành lễ nói.

"Ngươi ra kế này, để cho ta quân có thể thong dong ứng đối Trương Nhiệm, chính là công đầu. Nói đi, ngươi muốn ban thưởng cái gì, Mỗ nhất định sẽ không keo kiệt!" Tào Tháo vẻ mặt ôn hoà nói.

"Chúa công nói sai rồi, trận chiến này quân ta không thắng, ty chức không dám được thưởng!" Tư Mã Ý cũng không có bất kỳ biểu lộ vui sướng nào, hắn chỉ trầm giọng cự tuyệt nói.

"Lừa gạt Trương Nhiệm lừa gạt nhập vào trong vòng vây của quân ta, thế nào lại là không thắng? Trọng Đạt có thể nói lý do của ngươi hay không!" Tào Tháo cười hỏi.

"Trương Nhiệm lãnh binh trấn định dị thường, tuy quân ta có thể lừa gạt hắn nhập vào trong vòng vây, thế nhưng hắn không mảy may hư tổn. Mấy ngày trước đây, một mình Cao Thuận đã có thể địch lại hai đường đại quân của quân ta, hôm nay, lại thêm một đường đại quân của Trương Nhiệm, binh mã bên trong thành Tế Nam lại không thể dùng, như vậy hôm nay quân Hứa Thành bị quân ta vây quanh, chỉ sợ đã có mười phần nắm chắc có thể phá vây mà ra. Nói không chừng, bọn hắn còn có thể phản kích, đánh tan đại quân chúng ta vây quanh bọn hắn! Đây không phải không thắng thì là cái gì? Nếu như Cao Thuận có gan lớn hơn một chút, phản kích chúng ta, nói không chừng quân ta sẽ bại ở trong tay hắn!" Tư Mã Ý đáp.

"Ha ha ha. . ." Tào Tháo đột nhiên cười to.

"Chúa công vì sao bật cười?" Tư Mã Ý hỏi.

"Không tại sao, ta cười Trọng Đạt tuy tuổi trẻ, nhưng làm người tỉnh táo. Ta cao hứng khi có được một bề tôi như thế, ha ha ha. . ." Tào Tháo cười thật cao hứng.

"Ty chức không dám, chẳng qua chúa công nên. . ." Tư Mã Ý lại chắp tay nói.

"Tốt rồi, ta đã rõ ràng ý của Trọng Đạt, ngươi yên tâm, mỗ hành quân nhiều năm, sẽ không để cho quân địch đơn giản đào thoát, ha ha ha. . ." Tào Tháo vừa cười to, vừa khoát tay ý bảo Tư Mã Ý lần nữa ngồi xuống.

"Nếu như thế, là ty chức lỗ mãng, hy vọng chúa công chớ trách!" Tư Mã Ý lại thi lễ một cái rồi hắn mới ngồi xuống.

. . .

Sau khi thương ghị xong, tất cả mọi người lui ra ngoài, Tào Tháo ra ý bảo Mãn Sủng cùng Hạ Hầu Đôn lưu lại.

"Chúa công, Tư Mã Ý này. . ." Mãn Sủng lên tiếng muốn nói chuyện trước tiên, thế nhưng hắn lại bị Tào Tháo cắt ngang lời.

"Người này tạm thời cũng không tạo thành uy hiếp, Bá Ninh không cần quá lo!" Tào Tháo đã không có vừa rồi cao hứng biểu lộ, trên mặt chỉ còn vẻ cô đơn.

"Cái gì? Chúa công, chẳng lẽ Tư Mã Trọng Đạt có dã tâm hay sao? Chúa công, sao mạt tướng lại không nhìn ra? Mạt tướng chỉ cảm thấy hắn không vừa mắt mà thôi!" Hạ Hầu Đôn cũng không còn vẻ dữ dằn như trước, hắn nói vẻ ngơ ngác.

"Hừ! Tuổi còn nhỏ, thì có sâu như vậy cơ, Tư Mã Ý này không phải chuyện đùa! Chúa công, ngài xem chúng ta có cần tìm một cơ hội hay không . ." Mãn Sủng cũng không nói tiếp, thế nhưng ý tứ của hắn thật sự rõ ràng.

"Chúa công, Bá Ninh, tiểu tử kia có tâm cơ gì? Các ngươi không nên đánh ách mê được không!" Hạ Hầu Đôn buồn bực nói.

"Nguyên Nhượng, ngươi còn nhớ được chính Tư Mã Trọng Đạt hiến kế binh vây Cao Thuận cho ta, hơn nữa còn là bỏ trống quân doanh, kết quả lại khiến cho Trương Tú gây loạn một vòng toàn bộ Thanh Châu?" Tào Tháo nói.

"Đương nhiên nhớ rõ, thế nhưng bây giờ không phải đã chứng minh tiểu tử kia rất đúng sao?" Hạ Hầu Đôn vẫn đôi chút không biết rõ.

"Hừ! Đáng tiếc ...! Hắn quá trẻ tuổi, cho nên, cũng quá sốt ruột một chút!" Tào Tháo điềm nhiên nói.

". . ." hai con mắt Hạ Hầu Đôn bắt đầu nhìn về phía Mãn Sủng, Tào Tháo là chúa công của hắn, không thể ép buộc phải nói chuyện, Mãn Sủng thì không giống như vậy.

"Chúa công nhận được nội tuyến báo cáo là khi Trương Tú tập kích quấy rối Thanh Châu, có người đưa tin cho hắn, báo hư thật các nơi ở Thanh Châu!" sắc mặt Mãn Sủng cũng cực kỳ xấu, tuy hắn cũng không muốn thể hiện một vẻ mặt xấu như này, thế nhưng lúc này chính là thời cơ biểu hiện tốt khó có được, đương nhiên không thể bỏ qua.

"Người kia có liên hệ cùng Tư Mã Ý?" trên người Hạ Hầu Đôn lại bắt đầu toát ra hàn khí.

"Vốn, chúa công mệnh lệnh cho ta đi điều tra một phen, thế nhưng không ai ngờ tới cuối cùng lại tra được có liên quan tới Tư Mã Bá Đạt!" Mãn Sủng biểu lộ dáng vẻ rất đau đớn.

"Cái gì? Tư Mã Bá Dạt?" Hạ Hầu Đôn cực kỳ kinh hãi, hắn nói: "Không thể tưởng được hắn lại là loại người này! Đúng vậy, vậy Tư Mã Ý là đệ đệ hắn, chuyện của đệ đệ, hắn làm huynh trưởng há có thể không biết?"

"Việc này lại không có quan hệ với Bá Đạt" Tào Tháo chen vào nói.

"Không có quan hệ cùng Tư Mã Lãng! ?" Hạ Hầu Đôn há hốc miệng.

"Những ngày này, chúng ta tra rất tỷ mỉ, những kẻ cấu kết cùng kẻ thù bên ngoài mặc dù là môn nhân của Bá Đạt, lại đi lại thân mật cùng Tư Mã Ý, chỉ có mối quan hệ chủ tớ cùng Bá Đạt mà thôi!" Mãn Sủng nói.

"Hảo tiểu tử, rõ ràng còn lừa gạt cả huynh đệ của mình!" Hạ Hầu Đôn cả giận nói.

"Đây cũng là chỗ thông minh của hắn. Với tình huống hiện tại của chúng ta, cho dù chúng ta muốn xử trí hắn, cũng không có thể đối phó với Tư Mã Lãng, người không biết chút nào, như vậy sẽ khiến cho thuộc hạ không an lòng!" Tào Tháo nói.

"Chúa công, đã như vậy, sao không để cho ta giết hắn đi?" Hạ Hầu Đôn nói.

"Giết hắn đi? Khó mà làm được!" Tào Tháo lại nở nụ cười, nói: "Chúng ta tuy xem xét hết các yếu tố, thế nhưng vẫn không có chứng cớ, vẫn chỉ có thể để cho hắn nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật. Nếu như chúng ta tùy ý giết hắn đi, chẳng phải sẽ khiến cho chúng ta mất lòng người hay sa? Hơn nữa, tiểu tử này vẫn rất có bản lĩnh, nếu như điều khiển thoả đáng, cũng có thể rất hữu dụng!"

"Không phải nói hắn là người bên Hứa Thành sao?" Hạ Hầu Đôn nghẹn họng nhìn trân trối.

"Cũng không phải, Tư Mã Ý người này chỉ muốn chân đứng hai thuyền mà thôi, ngược lại cũng không phải thật sự đầu nhập vào Hứa Thành, chỉ thấy hắn dùng hạ nhân ra mặt, cũng không tự mình ra mặt là đã có thể nhìn ra!" Mãn Sủng nói.

"Chúng ta phải làm như thế nào?" Hạ Hầu Đôn lại hỏi.

"Lần này gọi ngươi tới, là muốn cho ngươi chú ý tới ảnh hưởng ở trong quân của hắn, Tư Mã Ý người này mưu trí không thấp, tuyệt đối không thể để cho hắn chiếm được một chỗ cắm dùi ở trong quân, cũng không được để cho những tướng lãnh kia có hảo cảm đối với hắn, hiểu chưa?" Tào Tháo nghiêm mặt nói.

"Đã minh bạch, chúa công cứ yên tâm!" Hạ Hầu Đôn là Đại tướng hạng nhất trong quân Tào, uy tín trong quân cực cao, làm chuyện này cũng không khó, đây cũng là nguyên nhân vì sao Tào Tháo muốn gọi hắn đến.

"Còn nữa, tìm một cơ hội xử lý sạch những kẻ có cấu kết cùng quân Hứa Thành, trước tiên phải trấn nhiếp một chút!" Cuối cùng, Tào Tháo nói như thế.

Tào Tháo tự nhận là cách làm của mình rất thoả đáng, hơn nữa, ngày sau, quả nhiên sau đó không còn phát hiện ra sự việc Tư Mã Ý cấu kết cùng quân Hứa Thành nữa, điều này làm cho hắn thật cao hứng. Thế nhưng, hắn cuối cùng không có bao nhiêu tín nhiệm đối với Tư Mã Ý, đương nhiên hắn cũng không giao phó trách nhiệm cho Tư Mã Ý.

Chuyện này cũng không có ảnh hưởng với những mặt khác, chẳng qua khi Mãn Sủng phụng mệnh bí mật xử lý sạch những môn nhân của Tư Mã Lãng, một số người thoáng biểu hiện một chút đối với chuyện này mà thôi: Tư Mã Lãng thân là chủ nhân của người nọ, đối với việc người nọ "Không chào mà đi" cảm thấy rất không cao hứng, thế nhưng, hắn cũng không có để trong lòng; Tư Mã Ý cũng chỉ cảm thấy đôi chút kỳ quái đối với chuyện này, khó được có một bằng hữu nói chuyện rất hợp ý, rõ ràng cứ như vậy mà biến mất, thật sự là đáng tiếc; Hà Thông ở Lạc Dương xa xôi cũng rất không cao hứng, tỉ mỉ bồi dưỡng, bố trí một người thám tử bên người Tư Mã Lãng, trọng thần của Tào Tháo, cứ như vậy mà mất tích. Người kia lại vừa vặn thiết lập quan hệ cùng một thanh niên tuấn kiệt mà Tào Tháo rất coi trọng, hơn nữa, chúa công cũng xem trọng người này. Lần này, toàn bộ đã bị mất, lại phải tiếp tục phái đi một người mới. Lần này sẽ phải hao tổn nhiều công sức. Ai, vì sao chúa công bồi dưỡng bốn thám tử lại đều có năng lực, chính mình bồi dưỡng lại xui xẻo như vậy? Rõ ràng còn không kịp bộc lộ uy phong thì đã xong đời!

Lại không nhắc tình huống bên Tào Thá. Sau khi Trương Nhiệm được Trương Cáp lãnh binh tiếp ứng đến đại doanh, hàn huyên cùng đám người Cao Thuận, thế nhưng chuyện đầu tiên mà bọn hắn nói lại không phải chính sự.

Người đầu tiên lên tiếng nói chuyện chính là Trương Cáp, hắn trừng mắt nhìn Trương Nhiệm một hồi lâu, mới hỏi: "Trương tướng quân, thương pháp của tướng quân nhìn rất quen mắt, có thể cho biết sư phó là ai không?"

"Hả? Trương tướng quân nhận biết thương pháp của tướng quân của chúng ta?" phó tướng của Trương Nhiệm, cũng là danh tướng Thục Trung, Hoắc Tuấn, nghe nói như thế, ngạc nhiên hỏi.

"Nhìn quen mắt! Ha ha, chẳng qua là nhìn quen mắt!" Trương Cáp cũng đã biết dùng thủ đoạn, tuy trong lòng của hắn đã đôi chút xác nhận, thế nhưng hắn vẫn đề phòng vạn nhất! Nếu như không đúng thì cũng có thể giữ chút thể diện. Đường đường là một Đại tướng, nếu nhận lầm một thương pháp, quả thật sẽ mất mặt ở trước mặt đồng liêu mới.

"Thương pháp của ta là truyền từ ân sư Đồng Uyên, tên là ' Bách Điểu triều phượng thương " không bao giờ truyền ra ngoài, Trương tướng quân đã từng gặp đường thương pháp này từ nơi này?" Trương Nhiệm cũng không thật sự muốn tìm hiểu kỹ vấn đề này, chỉ là hắn không quen biết hai người Cao Thuận nên mượn vấn đề này để lôi kéo làm quen mà thôi, thiết lập quan hệ, sau này đánh trận cũng dễ phối hợp.

"Đúng là ' Bách Điểu triều phượng thương ' ?" Trương Cáp phản ứng mạnh mẽ đã vượt quá suy nghĩ của Trương Nhiệm cùng Hoắc Tuấn, hai người đều rất khó hiểu, chỉ là một đường thương pháp mà thôi, rõ ràng lại để cho một viên Đại tướng như Trương Cáp la hoảng lên.

"Thì ra Trương tướng quân cùng Trương Tú tướng quân, còn có Bình Bắc tướng quân Triệu Tử Long đều có xuất thân từ một môn phái!" Cao Thuận cũng ở một bên mỉm cười nói.

"Cái gì?" Lần này đến phiên Trương Nhiệm kinh ngạc, nói: "Cao tướng quân, tướng quân nói là, ta. . . ta lại có hai sư huynh đệ?"

"Đúng vậy, Trương tướng quân, hai sư huynh đệ này của tướng quân cực kỳ khủng khiếp. . ." Lập tức, Trương Cáp bắt đầu nói về sự tích của Trương Tú cùng Triệu Vân.

Trương Cáp đang nói tới mức nước bọt bay tứ tung, mà Trương Nhiệm thì sao? Hắn vừa ngồi nghe Trương Cáp giảng giải, vừa không ngừng thở dài, hắn sao có thể không biết rõ sự tích của Trương Tú cùng Triệu Vân? Hai cái tên này, không người nào là thanh danh không truyền khắp thiên hạ? Nhất là Triệu Vân, uy chấn Bắc Cương. Thân là người Hán, có ai lại không kiêu ngạo vì những công tích mà hắn đã lập được? Nhưng hôm nay hắn mới biết được, hai người kia rõ ràng là đồng môn cùng hắn, là sư huynh, đệ của hắn. Hết thảy những điều này thật sự giống như nằm mơ. Nghĩ tới hai sư huynh đệ, Trương Nhiệm lại nghĩ tới chính mình, luôn luôn sống ở một góc, dương dương tự đắc đối với cái gì là "Thục trung đệ nhất danh tướng”. Nói thật trong số ba người, đừng nói có thể so với Triệu Vân, coi như là Trương Tú, người có thể đại chiến trên trăm hiệp cùng Lã Bố cũng là người mà không phải mình có thể so sánh được, thật sự xấu hổ ...!

Thế nhưng, mặc dù có đôi chút suy nghĩ xấu hổ, thế nhưng khi thấy bản thân có thể có hai đồng môn lợi hại như vậy, hơn nữa còn có khả năng là sư đệ của mình, Trương Nhiệm cũng cảm thấy đôi chút tự hào, gương mặt luôn luôn yên tĩnh như nước giếng cũng bắt đầu xuất hiện nụ cười.

"Trương tướng quân, có cơ hội, tướng nhất định phải đi gặp mặt nhị vị tướng quân Trương Tú cùng Triệu Vân!" biểu hiện của Hoắc Tuấn còn nóng vội hơn cả Trương Nhiệm. Trương Tú thì không tính, cũng chỉ là một hàng tướng giống như Trương Nhiệm, , thế nhưng Triệu Vân lại khác, rất có uy danh, lúc này đã có mối quan hệ sư huynh đệ, ngày sau chính mình chỉ cần đi theo Trương Nhiệm, thời gian chắc chắn tốt hơn nhiều.

"Sau này hãy nói!" Trương Nhiệm lại không có ý tứ muốn đi chắp nối, hắn chỉ đơn giản cảm thấy cao hứng khi bản thân có thêm hai sư huynh đệ.

"Trương tướng quân, ngươi có ý kiến gì đối với hành động lần này của Tào Tháo không?" Cao Thuận cũng không muốn dừng lại quá lâu ở trên phương diện khác. Sau khi âm thanh hàn huyên qua đi, hắn bắt đầu tiến vào chủ đề chính.

"Tào Tháo đã sớm đoán dược hành động lần này của chúng ta, rút sạch doanh trại, để cho chúng ta đánh vào một doanh trại trống không. Đồng thời, quân đội mà hắn mai phục ở đằng sau lại có thể ngăn chặn đường lui của quân ta, bức bách quân ta tiến vào trong vòng vây của bọn hắn!" Trương Nhiệm nói ra tình huống mà bọn hắn đã gặp.

"Tào Tháo muốn làm gì?" Trương Cáp nhìn ba người còn lại, nghi ngờ nói: "Hắn bố trí ba đại doanh trại ngay cản đường lui của chúng ta, hôm nay hắn còn để cho Trương tướng quân tiến vào bên trong, chẳng phải hắn khiến cho chúng ta gia tăng sức mạnh phá vòng vây sao?"

"Bây giờ hãy thử suy nghĩ về trận đánh hôm nay, chỉ sợ Chu Linh cùng Mao Giới cũng chưa dùng toàn lực, đều có vẻ như không thuận tiện tức thì lui binh. Cho dù bọn chúng sử dụng tất cả vốn liếng chúng ta cũng sẽ không sợ, thế nhưng nói không chừng loại tình huống này là quân Tào muốn cho chúng ta coi thường bọn chúng!" Cao Thuận nói.

"Trong chuyện này chỉ sợ không đơn giản. Nói không chừng, Tào Tháo đã có biện pháp đối phó chúng ta!" Hoắc Tuấn cũng gia nhập vào hàng ngũ thảo luận.

"Trước mắt phương pháp duy nhất mà Tào Tháo có thể ngăn cản chúng ta ở bên trong, chính là tăng binh! Thế nhưng quân ta đến rất nhanh, hơn nữa, cũng không nghe nói Tào Tháo mang nhiều hay ít binh mã đến!" Trương Cáp sờ cằm, nói ra suy nghĩ của mình.

"Chúng ta không nghe nói, cũng không có nghĩa là Tào Tháo không mang đến. Nếu như hắn tăng binh mà nói, khẳng định chính là tại tối nay!" Trương Nhiệm nhìn thoáng qua Cao Thuận, hắn đã nhận được ý tứ đồng ý từ phía đối phương.

"Tối nay?" Hoắc Tuấn cùng Trương Cáp đều nhìn về phía Trương Nhiệm, hỏi "Như vậy nói cách khác, Tào Tháo rốt cục xuất toàn lực sao?"

"Không biết, thế nhưng chúa công an bài cũng không phải là chỉ có một đạo binh này, còn có một đạo khác. Tào Tháo cũng không biết có thể ăn được hay không!" Trương Nhiệm còn nói thêm. Khi hắn nói tới hai từ “chúa công”, thái độ của hắn hơi mất tự nhiên, thế nhưng tất cả mọi người đều như không nghe thấy, trong số những người đang ngồi, có người nào không phải là hàng tướng? Loại tình huống này rất bình thường, vô cùng bình thường.

Bên kia Hạ Hầu Đôn vừa mới hoàn thành nhiệm vụ chặn đường không được bao lâu, đại doanh bên trái Cao Thuận, chỗ của Chu Linh, lại xảy ra những tiếng hò hét, giao tranh rất kịch liệt.

Lúc này Chu Linh thật sự xui xẻo.

Vốn, vì phòng ngừa khả năng quân Hứa Thành chuyển viện binh cho Cao Thuận, ba đại doanh trại quân Tào trên thực tế cũng đã chuyển hết quân đi, ở lại nơi đó chỉ là một tòa quân doanh trống không. Trên thực tế các binh sĩ đều trú trong núi cách đó không xa, như vậy đối với quân Hứa Thành, thứ nhất bọn hắn đã có thể tránh thoát công kích, lại có thể tiến hành chặn đường.

Nhưng mà sau khi nghe nói Hạ Hầu Đôn đã chặn đường thành công, bê nChu Linh hắn cũng buông lỏng cảnh giác, hắn cũng không muốn để một tòa đại doanh trống không, lại dẫn đại quân quay trở về. Đương nhiên, đây cũng là việc làm cần thiết. Nếu như Cao Thuận đã có viện binh, ai biết hắn có thể thừa cơ phá vòng vây hay không. Tăng cường phòng ngự chính diện cũng là một việc quan trọng.

Thế nhưng hắn lại thua bởi chính việc quan trọng này.

Đại quân Chu Linh vừa mới quay về trú đóng trong doanh không bao lâu, phía sau của hắn, lại có người đến tập kích.

Khi chứng kiến đại quân dưới trướng Cao Thuận mạnh mẽ tấn công, Chu Linh, người vốn đã cho rằng mình xem như đã chứng kiến hết việc đời, thế nhưng đội quân tập kích quân đội của hắn tối nay đã khiến cho hắn cảm thấy càng cực kỳ kinh khủng!

Nguyên một đám binh lính mang đại đao giết người đến mức có thể gọi là rất lưu loát, tuyệt đối đều một đao hai đoạn.

Chu Linh thân là chủ tướng tả doanh quân Tào, là người đầu tiên chủ đối mặt với mấy trăm binh sĩ cầm đại đao cán dài xông ở phía trước. Kỳ thật, hắn không biết đó là loại binh khí gì, cũng không biết binh khí đó được kêu là: Phác đao!

"Thanh Thú quân" !

Khi Cao Thuận công kích Chu Linh, vì Cao Thuận cảm thấy vẫn chưa tới thời điểm, cho nên hắn không dùng tới "Hãm Trận doanh", thế nhưng chính điều này cũng không thể nói rõ Chu Linh sẽ không có may mắn được nhìn thấy. Hắn không thể nhìn thấy "Hãm Trận doanh" biểu diễn, "Thanh Thú quân" cũng không kém.

Sau này Hứa Thành đã từng có đánh giá đối với "Hãm Trận doanh" cùng "Thanh Thú quân", phân biệt dùng bốn chữ khái quát đặc điểm của hai đội quân này: "Hãm Trận doanh" thích anh dũng đánh trận, là " đệ nhất đụng trận ", khí thế bất thình lình; "Thanh Thú quân" tức thì thích tập kích đánh phục, là " đệ nhất giết người ", trầm ổn đáng sợ.

Nói cách khác, chiến sĩ "Thanh Thú quân", đều thuần túy là cỗ máy giết người!

Hãy thử nghĩ xem, ngay cả Hạ Hầu Đôn đều không thể chống đỡ được bao lâu khi đối mặt với "Thanh Thú quân" tấn công tập thể. Nếu không phải Vu Cấm liều chết ngăn trở, nói không chừng hắn đã xong đời, huống chi Chu Linh, một người cũng không có võ nghệ trứ danh?

Chỉ có bốn người!

Bốn chiến sĩ "Thanh Thú quân", đối mặt với Chu Linh, hai người đột nhiên nhảy lên, lăng không vung đao bổ về phía Chu Linh, hai người còn lại, tức thì trong cùng một lúc, xoay người ngồi xổm xuống, Phác đao vót ngang, chém về phía đùi ngựa. Năm đó trận chiến đầu tiên của "Thanh Thú quân", chỉ dùng nửa chiêu trảm đùi ngựa khiến cho Tôn Sách Giang Đông Tiểu Bá Vương tương lai đã phải xuống ngựa, sau đó suýt chút nữa chết ở trong tay Lệ Phương. Hôm nay sao Chu Linh có thể đào thoát?

Thế nhưng như vừa mới nói, Chu Linh rất có may mắn.

Rất may mắn là lúc ấy bên cạnh hắn có mấy viên phó tướng không biết sống chết, một người trong đó lập tức anh dũng vọt lên, vừa vặn ngăn cản ở trước mặt của hắn, miệng còn quát to: "Giết gà đâu cần dùng đao mổ … trâu!"

Một từ cuối cùng này đúng vào đầu của hắn bị chặt đã thoát ra từ trong kẽ răng.

Ngay cả một cơ hội phản ứng cũng không có, viên phó tướng "Trung dũng" này đã lập tức ra đi.

Sau đó, Chu Linh lập tức thúc ngựa bỏ chạy.

Cũng chính bởi vì Chu Linh bỏ chạy, quân Tào vốn đã không thể hình thành sức chống cự cũng trở nên vô cùng yếu ớt, thế nhưng cũng vì vậy mà Chu Linh đã tránh được một kiếp, không gặp phải một gã tướng lãnh nghiêm nghị, toàn thân sát khí tiến tới ngay sau đó.

Sau hừng đông, quân Hứa, Tào, sau một đêm làm ầm ĩ đều yên tĩnh trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.