Ăn Con Gà Lớn

Chương 47: Chương 47




Lúc Khương Mộc nghe được mấy chữ “Hội trưởng hội phụ nữ giới giải trí sao?’’ cũng không nhịn được bật cười, vô cùng tò mò rốt cuộc trong não Lương Yên đang chứa cái gì, sau đó mới nói rõ lý do tại sao hôm nay Lục Lâm Thành lại đến đây.

Chủ đề tối nay là từ thiện, mà mấy năm nay Lục Lâm Thành vẫn luôn tích cực làm các hoạt động công ích, thậm chí anh ta còn thành lập một quỹ từ thiện trên danh nghĩ của mình để giúp đỡ những trẻ em nghèo khó vùng sâu vùng xa. Đến nay qũy từ thiện kia vẫn phát triền rất tốt, cho nên lần này Lục Lâm Thành  đến đây không phải với thân phận là một nghệ sĩ nổi tiếng mà là một người phụ trách cho quỹ từ thiện của mình.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Vậy sao.’’ Lương Yên gật gật đầu, phồng má khó hiểu. Tại sao cô lại luôn đụng phải chồng trước ở trong mọi trường hợp thế này, thực sự không còn gì để nói mà.

Khương Mộc: “Cô không sợ lúng túng sao?’’

“Sợ thì có ích gì chứ?’’ Lương Yên nhún vai, cũng đã cùng nhau tham gia một chương trình tạp kỹ, thậm chí còn mang theo đưa bé đến công viên trò chơi, bây giờ còn sợ cái quái gì nữa chứ.

**************

Lục Lâm Thành không  đi thảm đỏ như bao người khác mà trực tiếp tham gia và buổi dạ tiệc từ thiện luôn.

Người tài xế trung niên dày dặn kinh nghiệm lái xe vô cùng vững chắc, Lục Lâm Thành ngồi ở hàng ghế sau.

Những ngón tay thon thả cân xứng của người đàn ông đang siết chặt lấy điện thoại di động, giao diện trên màn hình còn dừng lại ở một bài viết Weibo.

Chính là mấy cái hot search của buổi từ thiện long trọng vừa mới được lên, hot search “Lương bảo thủ” và “Chiếc váy tiên nữ của Lương Yên”  vẫn còn chễm chệ trong danh sách, thậm chí còn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Anh click vào đề mục “Chiếc váy tiên nữ của Lương Yên” đầu tiên, nhìn thấy trong các bức ảnh thảm đỏ mới ra lò là hình ảnh Lương Yên mặc một chiếc váy tiên nữ màu đỏ của nhãn hàng V, cả người cô như tỏa ra thứ ánh sáng diễm lệ xinh đẹp không thể nói thành lời.

Ánh mắt Lục Lâm Thành tập trung vào vị trí nào đó trên người Lương Yên bị các Nanh sói điên cuồng gửi bình luận bảo vệ trong buổi phát sóng trực tiếp, anh nhìn một lát, sau đó cúi đầu, buồn bực xoa xoa khóe mắt.

Sớm biết thế này (thì) anh nên đích thân đến đó chọn chứ không phải là để  bọn họ chọn một bộ lễ phục nào đó phù hợp với cô là được.

Nghĩ đến những ảnh chụp này  cũng sẽ bị người đàn ông khác nhìn hấy, trong lòng anh lại cảm thấy không thoái mái chút nào.

Lục Lâm Thành cau mày, sau đó lại click vào hot search “Lương bảo thủ’’.

Bức ảnh đi kèm với bài viết Weibo hấp dẫn này là hình ảnh Lương Yên lỗ tai đỏ bừng đứng cuối thảm đỏ lấy tay che kín vùng da thịt lộ ra trước ngực, cùng với  bức ảnh vội vàng khoác áo choàng lên vai được  nhân viên công tác chụp lại.

Lúc này chân mày Lục Lâm Thành vẫn luôn nhíu chặt mới dần dần giãn ra.

*****************

Hai tiếng nghỉ ngơi ăn uống sau khi đi thảm đỏ xong kết thúc, dạ tiệc từ thiện “Duyệt Tú” chính thức được bắt đầu.

Lúc sắp đi vào hội trường bữa tiệc, Lương Yên cởi chiếc áo choàng trên vai xuống rồi đưa cho Khương Mộc.

Khương Mộc nhận lấy áo choàng: “Cô định không mặc thật sao?’’

Lương Yên nầng cằm, khẽ cắn rằng: “Không mặc.’’

Bên trong hội trường hoạt động từ thiện có mở máy sưởi vô cùng ấm cúng, hơn nữa bất cứ lúc nào ống kính máy quay cũng có thể quét đến chỗ ngồi của các  minh tinh, nếu còn khoác áo choàng nữa thì thực sự không thích hợp cho lắm. Mặc dù “Lương bảo thủ” cũng đã lên hot search rồi, cho dù cô lại ngại ngùng đi chăng nữa, lúc ở trên thảm đỏ đối mặt với vô số ống kính cũng cảm thấy khá thoải mái. Chỉ là việc bị người hâm mộ phát hiện ra lỗ tai đỏ bừng và động tác che ngực là lúc cô đi xong thảm đỏ rồi mới tình cờ bị chụp phải. 

Các nữ minh tinh có mặt ngay lúc này ăn mặc mát mẽ hơn cô không ít,  nếu như cô vẫn cứ một mực choàng áo kín mít như thế, không khỏi tỏ ra kiểu cách làm ra vẻ, sẽ khiến người khác hiềm nghi cô đây là đang cố tình tạo hình tượng, hơn nữa nhãn hiệu V kia hào phóng cho mô mượn lễ phục như thế chắc chắn sẽ không hy vọng cô xuất hiện trên màn ảnh với chiếc áo choàng bên ngoài đâu.

Nhưng mà cũng may không phải là thảm đỏ, ống kính máy quay và ánh mắt của những người ở đây chắc chắn sẽ không thể tập trung vào một mình cô được, tiểu điểm không ở trên người mình, trong lòng Lương Yên vững vàng hơn không ít.

Đã là năm 2019 rồi, Lương Yên mặc niệm.

Nhưng ngay khi cô vừa mới bước ra phòng nghỉ của mình thì lại oan gia ngõ hẹp đụng phải Bạch Dĩnh và Tần Nguyệt Thi  cũng đang bước ra khỏi phòng nghỉ của nghệ sĩ.

Bạch Dĩnh đưa mắt nhìn Lương Yên từ trên xuống dưới một vòng, châm chọc nói: “Ai nha, sao Lương bảo thủ của chúng ta lại ăn cởi mở thế này? Cô đang sợ vị đạo diễn hay tổng tài nào chướng mắt cô sao?’’

Trong buổi dạ tiệc tối nay, các nhân vật quan trọng ngoại trừ các nữ minh tinh thì còn có các tổng tài được mời đến hộ trợ mạng lưới liên lạc và đạo diễn Vương Thuận Hoành đến tuyên truyền bộ phim điện ảnh mới.

Lương Yên thực sự không biết phải nói gì với hai người đàn bà âm hồn bất tán này nữa, cười lạnh một tiếng: “Có chướng mắt với tôi hay không thì chưa biết được, nhưng tôi biết chắc chắn một điều rằng, mấy người bọn họ nhất định sẽ kinh thường vẻ mặt, à ừ, còn có bộ ngực silicon như cô.’’

“Cô.’’ Bạch Dĩnh bị đâm trúng chỗ đâu, tức giận đến mức khuôn mặt đều vặn vẹo biến dạng, trong giới giải trí này có không ít các nữ minh tinh phẩu thuật thẩm mỹ để khuôn mặt trở nên xinh đẹp, nhưng  lại có chết cũng không thừa nhận mình đã dao kéo, còn phô trương khoe khoang mình có một vẻ đẹp tự nhiên, người phụ nữ Bạch Dĩnh trước mặt cô đây chính là một đại diện điển hình trong đó.

“Sớm muộn gì tôi cũng sẽ cho cô một bài học, cô chống mắt lên mà xem.’’ Bạch Dĩnh đỏ mắt, hung ác nói.

Lương Yên khinh thường liếc cô ta một cái. Bệnh xà tinh*.

(*Bệnh xà tinh:  là thuật ngữ mạng của giới trẻ TQ nghĩa là bệnh thần kinh.)

Lục Lâm Thành đi ra khỏi phòng nghỉ VIP tầng hai, đứng tựa vào bức tường nơi khúc quanh hành lang, hai tay khoanh trước trước chăm chú nhìn một Lương Yên gợi cảm đang mắng người.

“Cậu đang nhìn gì vậy?’’ Vương Thuận Hoành cũng đi  ra khỏi căn phòng, theo ánh mắt Lục Lâm Thành nhìn về phía đó.

Vương Thuận Hoành là đạo diễn nổi tiếng trong giới giải trí Hồng Kông, là một người đàn ông trung niên năm mươi tuổi vừa phát tướng lại còn hói đầu, nếu như dùng mỹ từ để miêu tả ngoại hình thì vô cùng phù hợp với tiểu chuẩn của “Nam trung niên dầu mỡ” đang thịnh hành gần đây. Nhưng trong lĩnh vực quay phim thì người này lại tài hoa hơn người, đặc biệt là với các nữ minh tinh, cảnh quay nồng đậm hương diễm ướt át mà không sắc tình, những  thước phim kinh điển làm nên thương hiệu của một số nữ minh tinh nổi tiếng đều được tạo ra từ bàn tay tài năng của hắn. Lần này Vương Thuận Hoành đến buổi dạ tiệc tự thiện “Duyệt Tú” đêm nay chủ yếu là để tuyên truyền cho bộ phim mới của mình, bộ phim điện ảnh nổi tiếng nhất xứ Hương Cảng của Lục Lâm Thành cũng là hợp tác cùng với hắn, hai người đều để lại những ấn tượng tốt đẹp vô cùng tốt đẹp cho nhau. Lần này là Lục Lâm Thành và người đứng ra tổ chức bữa tiệc muốn mời hắn đến, phòng nghỉ VIP đã được bên tổ chức sắp xếp đầy đủ, biết anh và Vương Thuận Hoành có mối quan hệ hợp tác không tệ nên đã quyết định bố trí hai người  ở cùng một chỗ với nhau.

Vương Thuận Hoành về cơ bản không thích quan tâm đến những tin tức giải trí bát quái trong nước, chỉ biết là gần đây hình như Lục Lâm Thành vừa mới ly hôn, ngay cả tên người vợ cũ của anh hắn cũng không biết là gì chứ đừng nói đến là dáng vẻ trông như  thế nào, cho nên lúc này  chỉ nhìn thấy ba nữ minh tinh trang điểm tinh xảo đang đứng cãi nhau ồn ào ở phía xa mà thôi.

“Người phụ nữ mặc váy đỏ ấy căn cơ không tệ.’’ Nửa đời Vương Thuận Hoành đã quen với việc quay phim và làm việc với các nữ minh tinh sở hữu  những vẻ đẹp khác nhau, nhưng khi nhìn thấy Lương Yên vẫn không nhịn được nói.

Nhưng mà Vương Thuận Hoành cũng chỉ thuận miệng nói như thế mà thôi, sau này có thể có cơ hội hợp tác với nhau hay không vẫn còn tùy vào duyên phận, không thể cứ thế kéo người ta đến được, những mỹ nhân xinh đẹp như hoa trong làng giải chỉ này tựa như từng đợt sóng này nối tiếp đợt sóng khác, hắn cũng không có thời gian và công sức đặc biệt đi tìm hiểu một nữ minh tinh nào đó chỉ vì căn cơ của người nọ không tệ.

Lục Lâm Thành nhìn thấy bộ lễ phục màu đỏ trên người Lương Yên, đột nhiên nhíu mày.

Áo choàng của cô đâu rồi?

Vương Thuận Hoành vỗ vỗ bả vai Lục Lâm Thành: “Tôi còn có chút việc riêng cần giải quyết, đi trước một bước nhé, chờ lát nữa ngồi xuống lại nói chuyện tiếp.’’

Lục Lâm Thành gật đầu: “Được, ngài cứ đi làm việc trước đi.’’

Lục Lâm Thành tiễn Vương Thuận Hoành đi xong, vừa quay đầu nhìn lại thấy một màn trước mắt, chân mày đột nhiên  nhíu chặt lại với nhau.

Cái người phụ nữ mặc chiếc váy tiên nữ màu đỏ kia vẫn còn chưa đi, lúc này đang bị chín tên tiểu tử trẻ tuổi trang điểm theo kiểu dẫn đầu xu hướng, mái tóc nhuộm đủ loại màu sắc vây xung quanh mình, tay giơ thành hình cây kéo chụp ảnh chung với bọn họ.

Lục Lâm Thành láng máng nhớ ra khoảng thời gian gần đây có một nhóm nhạc nam thần tượng vừa mới debut chưa được bao lâu nhưng lại vô cùng nổi tiếng, tối nay được ban tổ chức mời đến làm khách mời biểu diễn.

Áo choàng của Lương Yên vẫn không thấy tung tích đâu cả, lộ ra làn da trước ngực và bả vai trắng mịn như tuyết lộ ra ngoài không khí.

Sắc mặt người đàn ông thâm trầm đen ngòm tựa như một vũng nước tù đọng.

… …

Lục Lâm Thành xuống lầu, mấy người đang chụp ảnh chung phía dưới vừa mới chụp xong, nhóm nhạc nam thần tượng phải lên sân khấu biểu diễn phần mở màn ngay bây giờ, các thành viên lịch sự khom người chào tạm biệt Lương Yên.

Lương Yên dùng mu bàn tay lạnh như băng áp lên gò má nóng bỏng của mình, tiếp tục đi về phía trước, đúng lúc này lại đột nhiên nghe được một tiếng:

“Lương Yên.’’

Lương Yên dễ dàng nhận ra được giọng nói quen thuộc của người đàn ông nọ, sống lưng cứng đờ.

Nhưng cô vẫn không thèm quay đầu lại, xách theo làn váy cắm đầu đi về phía trước.

Cổ tay đột nhiên bị người phía sau bắt lấy.

**************

Cùng lúc đó, Tần Nguyệt Thi đang ngồi trước gương trang điểm lại, người trợ lý bỗng nhiên đến gần, ở bên tai cô thì thầm vài câu.

Tần Nguyệt Thi ngh nghe những lời trợ lý nói với mình, đột nhiên cười lạnh ra tiếng.

Bạch Dĩnh đang ngồi ở trên ghế sô pha điều chỉnh lại tâm trạng bực bội sau khi bị Lương Yên mắng, đúng lúc này lại nghe được tiếng cười của Tần Nguyệt Thi, tức  giận nói: “Cô cười cái gì.’’

Tần Nguyệt Thi buông phấn trang điểm trong tay xuống, đi đến ngồi bên cạnh Bạch Dĩnh, cười lạnh nói: “Trợ lý của tôi nhìn thấy Lương Yên đi vào căn phòng nghỉ ngơi VIP của Vương Thuận Hoành.’’

“Cái gì?’’ Bạch Dĩnh giật mình hoảng hốt không thôi, sau đó trên khuôn mặt lại tràn ngập sự ghen ghét đố kỵ, “Tiện nhân này!!’’

Ống kính máy quay của Vương Thuận Hoành sẽ khai thác được vẻ đẹp duyên dáng kiểu diễm nhất của các nữ minh tinh, điều này đã được mọi người trong giới công nhận. Sau khi biết được tối nay Vương Thuận Hoành sẽ đến buổi dạ tiệc này tuyên truyền cho bộ phim mới của mình, nhiều thiếu nữ cũng ngo ngoe rục rịch muốn đi làm quen với bị đạo diễn tài hoa này, lại chẳng ngờ được rằng buổi dạ tiệc còn chưa bắt đầu nhưng Lương Yên đã nhanh chân giành trước, đi vào phòng nghỉ của Vương Thuận Hoành.

Trong phòng nghỉ, một nữ minh tinh xinh đẹp trẻ tuổi cùng với một nam đạo điễn trung niên phát tướng mập mạp, nói thể nào đi chăng nữa cũng dễ dàng khiến người ta mơ tưởng viễn vông biết bao.

Mấy năm nay những tin tức bát quái đào hoa của Vương Thuận Hoành với các nữ diễn viên khác ở xứ Hương Cảng cũng không ít, dẫu sao hắn cũng không phải là kiểu đạo diễn điện ảnh vẻ mặt cứng nhắc nghiêm nghị, quang minh chính đại, nói năng thận trọng đó.

Lúc này, nhân viên công tác của “Duyệt tú” giơ điện thoại di động ở bên ngoài gõ cửa một cái.

Sau khi phát sóng trực tiếp thảm đỏ xong, người đứng ra tổ chức tiếp tục phát sóng trực tiếp phía sau hậu trường chuẩn bị, nhân viên công tác  căn cứ vào yêu cầu của người hâm mộ bên dưới đạn mạc để quyết định xem sẽ đi gõ cửa phòng nghỉ của nghệ sĩ nào, sau đó sẽ mang fan vào phòng  xem nghệ sĩ đang trang điểm lại hay ăn cơm, rồi trò chuyện cùng họ một lát.

Phía dưới đạn mạc người hâm mộ hô tên Lương Yên nhiều nhất, nhưng mà vừa rồi người trợ lý của cô ấy nói  Lương Yên đã đi ra ngoài, bây giờ không có mặt ở đây.

Bạch Dĩnh và Tầm Nguyệt Thơ tươi cười hướng về ống kính trực tiếp trong tay nhân viên công tác chào hỏi, sau đó sáp lại gần nhìn bình luận nhưng lại phát hiện không ít người vừa mới bắt đầu xem phát sóng trực tiếp vẫn còn đang hỏi Lương Yên đâu rồi.

Nhân viên phụ trách phát sóng trực tiếp cũng hơi xấu hổ lúng túng, Bạch Dĩnh và Tần Nguyệt Thi đều là có vị trí cà phê, có tài nguyên nhưng nhân khí lại không được tốt cho lắm, người hâm mộ cũng muốn xem hai người này.

Tần Nguyệt Thi dường như không hề cảm thấy xấu hổ hay tức giận gì, ngược lại còn nở một nụ cười xinh đẹp tiêu chuẩn đã làm nên thương thiệu của mình, bảo nhân viên phụ trách cứ tiếp tục đi phỏng vấn các nghệ sĩ khác.

“Tôi thấy hình như đạo diễn Vương đang ở trong phòng nghỉ, hay là đi phỏng vấn ngài ấy đi, để tuyên truyền cho bộ phim mới của mình, tôi nghĩ nhất định ngày ấy sẽ sẵn lòng thôi.’’ Tần Nguyệt Thu mỉm cười nhỏ giọng nói với nhân viên phụ trách.

Nếu là bình thường, nhân viên phụ  trách sẽ cân nhắc có nên đi đến phòng VIP của mấy nhân vật lớn hay không, nhưng vị đạo diễn Vương Thuận Hoành này mặc dù vướng vào nhiều tin đồn trăng hoa ong bướm, nhưng lại là người hiền lạnh hài hước, hơn nữa mục đích chính của hắn đến đây hôm nay là để quảng bá phim mới, cho nên chắc sẽ không từ chối đâu.

Những tác phẩm kinh điển của Vương Thuận Hoành là  một phần ký ức tuổi thơ của rất nhiều người, fan vừa nghe thấy nhân viên công tác sẽ đi phỏng vấn Vương Thuận Hoành đều tỏ ra vô cùng kích động.

Thế là nhân viên phụ trách phát sóng trực tiếp đi thẳng đến phòng nghỉ VIP1 để tìm Vương Thuận Hoành.

Bạch Dĩnh và Tần Nguyệt Thi nhìn nhau người một tiếng, Bạch Dĩnh lấy điện thoại ra, tìm được video phát sóng trực tiếp của “Duyệt tú” lần này: “Ai có thể ngờ được trong căn phòng kia không có có Vương Thuận Hoành mà còn có Lương bảo thủ bọn họ vẫn luôn tìm kiếm cơ chứ?’’

Tần Nguyệt Thi cười nhạo một tiếng, đi đến nhìn chằm chằm vào video phát sóng trực tiếp: “Lương bảo thủ ư? Hãy để cho người hâm mộ nhìn Lương dâm phụ đi.’’

Nhân viên phụ trách đi đến tầng hai, cẩn thận đi ngang qua mấy phóng VIP của các nhân vật lớn khác, đến phòng VIP1 ở trong cùng.

Phía dưới khung bình luận, các fans vẫn còn đang sôi nổi thảo luận về mấy bộ phim điện ảnh kinh điển của Vương Thuận Hoành, hầu hết tất cả mọi người đều xem những tác phẩm này qua đĩa CD từ khi còn rất nhỏ, cho đến bây giờ đều đang la hét nhất định phải đi đến rạp chiếu phim xem trên màn ảnh rộng một lần.

Nhân viên phụ trách đến gần phòng nghỉ VIP 1, nhẹ nhàng đẩy đẩy ván cửa, vừa mới đưa tay ra chuẩn bị gõ, nhưng nào ngờ cánh cửa lại không khóa, “két” một tiếng, trực tiếp theo động tác nhẹ nhàng đẩy của nhân viên phụ trách mà từ từ mở ra.

Cậu nhân viên cầm điện thoại đứng trước cửa, ngay lập tức bị cảnh tượng bên trong làm cho kinh ngạc đến mức trợn mắt há hốc mồm.

****************

Bạch Dĩnh và Tần Nguyệt Thi vẫn còn chăm chú xem video phát sóng trực tiếp, nhìn theo nhân viên phụ trách đi lên tầng hai rồi đến căn phòng VIP 1 ở trong cùng.

Chỉ cần cánh cửa kia vừa mở ra, phát hiện Lương Yên cũng đang ở bên trong, mặc kệ hai người có làm gì hay không, chỉ cần tài khoản marketing chia sẻ một cái thì cũng có thể đổi trắng thay đen.

Một nữ minh tinh bảo thủ trước ống kính máy quay nhưng lại ngấm ngầm bán thân để có được chỗ đứng, chỉ cần nghĩ thôi đã thấy vô cùng thú vị rồi.

Lần này Lương Yên có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch được.  

Nhân viên phụ trách tình cờ phát hiện cửa không khóa, ống kính truyền hình trực tiếp trực tiếp chỉa thẳng vào trong phòng nghỉ.

Hình ảnh trong điện thoại đập vào mắt, nụ cười ác độc trên mặt Bạch Dĩnh và Tần Nguyệt Thơ bỗng trở nên cừng đờ.

Bên trong phòng nghỉ, người đàn ông cao lớn cởi áo khoác âu phục của mình xuống, che kín mít người phụ nữ đang mặc bộ lễ phục màu đỏ mát mẻ, sau đó giữ chặt eo, đè trên người ta trên tường hôn môi.

Người đàn ông nghe được âm thanh mở cửa phía sau, buông người phụ nữ bị ánh hôn đến mức chỉ còn lại tiếng nức nở nghẹn ngào.

Khuôn mặt Lương Yên xuất hiện trong màn hình, khóe mắt phảng phất như  vẫn còn ánh lệ, lớp son môi đã bị phai đến rối tinh rối mù.

Người đàn ông khẽ quay đầu lại.

Là Lục Lâm Thành!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.