Ấn Chương Của Vương Tử

Chương 41




Thái Thủy lại xảy ra chuyện!

Thái Thủy xảy ra chuyện và Hồng Thành cư trú ở Lễ Hà vốn là mối quan hệ xa xôi, nhưng lần này, hai chuyện này lại có liên quan với nhau như một kỳ tích.

Tập đoàn Hồng Thành cư trú ở Lễ Hà đem lại lợi ích to lớn cho Lễ Hà, điều này không có gì nghi ngờ. Đầu tiên khoản viện trợ ba mươi triệu đối với khu kinh tế mới như đưa than vào sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, khu kinh tế mới dựa vào khoản tiền này, cải thiện môi trường ở khu kinh tế mới, điều này chắn chắn khiến cho tính chất đầu tư vào môi trường được nâng cao.

Ngoài ra, lần này Hồng Thành nhập vào khu kinh tế mới, tất cả những điều kiện đều có lợi đối với Lễ Hà, thậm chí bao gồm cả vấn đề đền bù đất đai, Hồng Thành đã hứa hẹn, trên cơ sở đền bù đất đai của Chính phủ, Hồng Thành còn đền bù thêm cho dân chúng mỗi mẫu mười ngàn nữa.

Quy mô sơ bộ xây dựng nhà máy của tập đoàn Hồng Thành quyết định ba trăm mẫu, tổng cộng khoản bồi thường là ba triệu. Ba triệu này để thu mua lòng người, khó có thể đo đếm được.

Không phải là một nơi chủ yếu, toàn bộ hình tượng của Hồng Thành, bởi ba triệu này, một lúc đã nâng cao lên, trên dưới của Lễ Hà đều chấp nhận y.

Rất dễ dàng, người khác liền lấy Hồng Thành và Thái Thủy để so sánh. Thái Thủy mấy năm nay, vẫn luôn tranh cãi về vấn đề đất đai, vùng mỏ, giữa chủ với tớ mãi không ngừng. Lúc đầu Thái Thủy lấy ra chuyện nhà máy xi măng Dịch Chu, những vấn đề ở bên trong,có rất nhiều mưu mẹo, bởi vì những công nhân viên chức cũng đã tìm hiểu chuyện này rất nhiều.

Sau đó, việc sắp xếp thả Thái Thủy ra không được quy phạm, xâm chiếm vùng mỏ, chủ và thợ tranh cãi không ngớt, mâu thuẫn này không ngừng được truyền đi, khiến cho Thái Thủy ở Lễ Hà vô cùng xấu hổ.

Để giải quyết vấn đề này, Huyện ủy đã bỏ ra nhiều công sức, từ việc Mã Bộ Bình sau khi rời khỏi Lễ Hà, vấn đề về Thái Thủy lại lộ ra trước mắt của Thư Trị Quốc.

Thư Trị Quốc vì muốn giải quyết vấn đề…thành lập nên tổ công tác chuyên môn, do phó chủ tịch huyện Vương Hàm Dương mấy tháng gần đây trong giải quyết vấn đề của Thái Thủy, có thể nói là bỏ ra nhiều công sức. Đầu tiên, trước đây Thái Thủy hứa hẹn sẽ sắp xếp hai mươi phần trăm viên chức ở nhà máy xi măng Dịch Chu.Việc sắp xếp này đã vứt bỏ đi. Vương Hàm Dương bây giờ mới ra mặt, do Phòng lao động giải quyết thất nghiệp lại lần nữa đứng ra giải quyết việc làm cho những công nhân cũ ở nhà máy xi măng Dịch Chu, các đơn vị sự nghiệp của huyện, các đơn vị trực tiếp của huyện lần này sắp xếp nhiệm vụ.

Hơn 50 người ở đợt đầu ở nhà máy xi măng Dịch Chu được chính phủ bố trí, chính phủ nghĩ cách, trước mắt cần giải quyết vấn đề khiếu oan của công nhân viên chức.

Ngoài chính sách này ra, chính phủ đối với những công nhân thất nghiệp trước đây của nhà máy xi măng Dịch Chu…dựa theo tuổi nghề, mỗi năm lại hỗ trợ ba trăm nhân dân tệ, ví như một công nhân thất nghiệp có hai mươi năm tuổi nghề, lần này có thể nhận được khoản tiền trợ cấp hết thảy là sáu ngàn đồng.

Mà khoản tiền chi trả này, chính phủ lại rút ra hơn hai triệu hầu bao.

Lần này vẫn chưa chấm dứt, chính phủ lại tổ chức việc đánh giá tổng hợp Thái Thủy khai thác vùng mỏ, đối với những thôn hành chính có vùng mỏ, vạch ra các khoản trợ cấp bảo vệ môi trường, trưng thu đất đai, mục đích là để giảm bớt mâu thuẫn về quyền sở hữu tranh luận giữa Thái Thủy và dân chúng xung quanh về đất đai và vùng mỏ.

Vốn đó là chuyện mà các xí nghiệp phải làm… Hiện tại lại hết thảy do chính phủ phải chi trả, Vương Hàm Dương lần này đã vạch ra tổng cộng vốn tài chính năm triệu cần phải chi trả để giải quyết tất cả những vấn đề này.

Không thể không, cách làm của Vương Hàm Dương mặc dù có tranh luận…Nhưng hiệu quả rất rõ ràng, sau khi Vương Hàm Dương áp dụng một loạt các biện pháp này, Thái Thủy và thị trấn Dịch Chu có xu thế ổn định, những người dân trước đây quấy rối cuối cùng cũng đã an phận rất nhiều.

Việc sản xuất kinh doanh của công ty Thái Thủy ở Lễ Hà đã đi vào quỹ đạo, tháng trước toàn bộ sản lượng xi măng của từ khi nhà máy thành lập đã nâng cao, đạt sản lượng năm trăm ngàn tấn của tháng, dựa vào việc tính toán một tấn xi măng hai trăm đồng, giá trị sản lượng một tháng vượt quá cả trăm triệu, con số này đã vượt quá ba mươi lần so với nhà máy xi măng Dịch Chu trước đây.

Tập đoàn Thái Thủy và nhà máy xi măng Dịch Chu trước đây, hoàn toàn đã không phải là sự tồn tại của cùng một số lượng…Nhưng Thái Thủy phát triển đến ngày nay, bóng dáng của Dịch Chu vẫn không rời ra được.

Có lẽ cái bóng này trong sự nỗ lực của Vương Hàm Dương, càng ngày càng mờ nhạt đi, cuối cùng khiến người ta quên đi mất.

Nhưng, cái bóng chung quy vẫn không mờ nhạt đi, không những không mờ nhạt đi…Lần này Hồng Thành cư ngụ tại Lễ Hà, dường như khiến mọi người lại nhớ lại.

Lần này việc gây rối của Thái Thủy, còn ác liệt hơn so với bất kể những lần trước đây, nguyên nhân gây rối đó là nhân dân trong vùng bao vây lấy xưởng khai thác đá của nhà máy xi măng, đồng thời gây ra sự xung đột nghiêm trọng với đội bảo vệ trật tự sản xuất của Thái Thủy. Đội bảo vệ nhà máy xi măng ẩu đả với nhân dân, đánh chết một người tại chỗ, đánh bị thương năm người.

Năm người bị thương đã được đưa đến cấp cứu ở bệnh viện nhân dân huyện, có bốn người thương nhẹ, chữa trị nhanh chóng, nhưng có một người thương nặng, trước mắt vẫn đang hôn mê, bác sỹ chuẩn đoán, não của người đó bị thương nặng, cần phải phẫu thuật đầu, tình hình không được tốt.

Việc xung đột bằng bạo lực lần này, sự châm ngòi hoàn toàn là sự oán hận chất chứa của quần chúng ở địa phương Dịch Chu với Thái Thủy, dân chúng xông vào nhà máy đập phá hư hại, thậm chí cố ý dùng xăng để đốt cháy một xe tacxi của Thái Thủy, sự xung đột với quy mô lớn cuối cùng cũng xảy ra, hơn nữa lại không thể khống chế được, càng ngày càng lớn, có xu hướng không thể cứu vãn được.

Bí thư huyện ủy Lễ Hà Thư Trị Quốc đích thân ra lệnh Phòng công an và bộ đội cảnh sát có vũ trang lao đến để khống chế trật tự hiện trường, toàn bộ lực lượng cảnh vệ của huyện đều được điều động, thị trấn Dịch Chu thực hiện việc quản chế giao thông, xe lớn không được phép ra vào. Tình hình vô cùng căng thẳng.

Trải qua các biện pháp đóng kín một ngày một đêm, từ tình hình mà bên Thái Thủy đem đến, dường như cục diện về cơ bản đã được kiểm soát.

Nhưng cái gọi là kiểm soát, chỉ có thể là kiểm soát ở hiện trường, ở ngoài hiện trường, sớm đã không thể biết được có bao nhiêu đơn khiếu oan, đơn cáo trạng đã bay lên trên.

Lễ Hà vừa mới trải qua tin vui khi Hồng Thành nhập cư vào, lập tức lại xen vào chuyện buồn đến từ Thái Thủy, dường như chỉ trong một đêm, Lễ Hà đã trải qua quá trình từ trên thiên đường trực tiếp rơi xuống địa ngục của đau khổ.

Mà việc trải qua như vậy, Trần Kinh đã lý giải được một cách vô cùng sâu sắc.

Thái Thủy xảy ra chuyện, ngoài các cấp ủy viên thường vụ Huyện bí mật gặp mặt Trần Kinh không tham dự hội nghị ra, những hội nghị khẩn cấp khác, hắn cơ bản đều có mặt.

Tao nhã như Thư Trị Quốc, do chuyện này mà mất đi cái tôi của mình, tính tình trở nên nóng nảy, dường như mỗi cuộc họp, ông ta đều đứng dậy mắng chửi người, dường như chỉ có như vậy, ông ta mới có thể giải tỏa được cơn bực tức trong lòng.

Ban đêm, đêm khuya cuối mùa thu đã trở nên mát mẻ!

Trần Kinh phá lệ không tăng ca, khoảng sáu giờ, hắn đã trên đường về nhà.

Kim Lộ mấy hôm nay đi tỉnh, cô tham dự một khóa chính quy về quản lý ẩm thực ở một khách sạn. Lần này đi tham dự hai tiết cuối cùng của môn học. Kim Lộ rất có hứng thú với nghề làm khách sạn, cô đi học môn này, mục đích để nâng cao trình độ lý thuyết, từ đó chuẩn bị để mở nhà hàng trở nên to hơn, mạnh hơn.

Trần Kinh rất ủng hộ chí hướng này của Kim Lộ, thường xuyên cổ vũ cô, lần này Kim Lộ vào tỉnh thành quyết chí ắt làm nên, nếu dùng lời của cô, thời gian mấy ngày trước sau, cô đã lột xác từ một người bình thường trở thành phân tử trí thức.

Kim Lộ không có nhà, Trần Kinh về nhà liền cảm thấy vô cùng chán ngán.

Trên đường hắn về nhà, Từ Lệ Thơm vừa nhìn thấy Trần Kinh hôm nay mới sớm như vậy đã về nhà, vô cùng vui mừng, nói:
- Trưởng phòng Trần, tôi lập tức sẽ làm cơm! Ngài sớm tan ca có thể gọi điện trước mà!

Trần Kinh nói:
Tôi có gọi điện hay không, vào lúc này cũng nên ăm cơm rồi, Bân Bân bây giờ đang lớn, đứa bé cần phải có đủ dinh dưỡng!

Tên tiểu tử nhà họ Từ Bân này rất khôn ranh, mới có hơn bốn tuổi, nhưng vừa nhìn thấy Trần Kinh trở về, nó liền từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Trần Kinh đã ngọt miệng kêu
Chú Trần
Rất ngoan ngoãn.

Trần Kinh nhìn thấy đứa cháu, trong lòng cảm thấy tốt hơn, vẫy tay nói:
- Lại đây nào, dường như lại chỉ có dài thôi à!

Từ Bân nói:
- Cháu mỗi ngày đều ăn một bán cơm to, mới có thể lớn được, lớn đến mức to như chú Trần, cháu có thể lên đại học rồi!

Trần Kinh vui vẻ, hỏi:
Lên đại học? Rất muốn lên đại học sao? Lên đại học làm gì vậy?
Từ Bân nói:
- Mẹ, lên đại học có thể giống như chú Trần, làm trưởng phòng, cũng được thưởng thật nhiều tiền…

Trần Kinh ngạc nhiên, Từ Lệ Thơm ở bên cạnh nghe thấy mặt đỏ lên, nói:
Đứa bé này, cái gì vậy?
Cô quay đầu nhìn Trần Kinh, giải thích:
- Trưởng phòng Trần, đứa bé này không phải tôi dạy nó, tự nó nói lảm nhảm!

Trần Kinh mỉm cười, nói:
Đứa bé ba, bốn tuổi, tự mình đánh giá là không suy nghĩ ra điều gì. Tuy nhiên, đứa nhỏ có chí hướng tóm lại là tốt!

- Đúng vậy, đúng vậy!
Từ Lệ Thơm liên tục gật đầu.

Từ Bân ngẩng mặt lên, nhìn Trần Kinh, bỗng nhiên nói:
Nhưng thưa chú Trần, Cô Ân Hồng lại nói là cán bộ không tốt, tham quan, cán bộ tốt đều rất nghèo, chỉ có quan tham mới có tiền.

Câu nói này của Từ Bân, mặt của Từ Lệ Thơm trắng bệch ra, cô kéo Từ Bân lật trở lại, tức giận nói:
Đứa bé này hồ đồ chuyện gì vậy? Cô Ân Hồng nói câu này vậy?

- Trưởng phòng Trần…

Được rồi, đứa trẻ bị đánh vài lần như vậy, bộ óc thông minh đều bị đánh cho ngu đi.
Giọng điệu của Trần Kinh có chút oán trách, hắn kéo Từ Bân đến bên cạnh, thành thực nói:
Cô Ân Hồng không đi học, không hiểu đạo lý, đã là người hồ đồ, không cần nghe cô ấy.

Từ Bân nghiêm túc gật đầu, nói:
- Cháu sẽ không nghe lời cô ta! Cô ta ngày nào cũng gạt cháu cho ăn kẹo, cháu sẽ không bao giờ tin cô ta nữa!

Trần Kinh mỉm cười, vẻ mặt trở lại bình thường, Từ Lệ Thơm ở bên cạnh như đang như lửa đốt, cuối cùng cũng trút được gánh nặng.

Chị Từ, hai người chú họ Từ một quãng thời gian tôi vẫn chưa đi thăm họ rồi, họ vẫn còn khỏe chứ?
Trần Kinh nhìn về Từ Lệ Thơm hỏi.

Vẫn khỏe, đều vẫn khỏe! Bố tôi mấy hôm trước đều nhắc đến ngài, mẹ tôi đã chuyên tâm làm cho ngài bánh kiều mạch mà ngài thích ăn, chốc nữa tôi chuẩn bị vài cái….

Reng, reng, reng!
Từ Lệ Thơm nói được nửa câu, điện thoại trong ngực Trần Kinh đã kêu lên, hắn lấy điện thoại ra, điện thoại của thành phố Cao Đức, hắn khẽ nhíu mày, đặt điện thoại lên tai nói:
- A lô, tôi là Trần Kinh, ngài là vị nào vậy?

- Ha ha!
Bên kia đầu dây truyền đến một tiếng cười thấp trầm:
Thế nào? Nhận được cuộc điện thoại này rất không ngờ?

Giọng của tôi hẳn là quen thuộc chứ?

Mã…Chủ tịch huyện Mã?
Trần Kinh trong lòng ngạc nhiên:
- Xin chào, chào ngài! Thật sự có chút bất ngờ, ngài có thể, bây giờ ngài buổi chiều, bây giờ đã tan ca…

- Được rồi, khách sáo quá, tôi gọi điện không cần khách sáo, gần đây việc ở Lễ Hà rất nhiều, tôi cần phải nhắc nhở cậu…!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.