Ấn Chương Của Vương Tử

Chương 36




Đi về phía Tây của Khu kinh tế mới có một dãy núi nhỏ, không cao, nhưng kéo dài không dứt từ nam tới bắc.

Núi mấp mô trập trùng, giống một con rồng vắt ngang trên bình nguyên lớn Lễ Hà, dân bản xứ gọi ngọn núi này là núi Phục Long. Mà đứng ở đầu rồng của ngọn Phục Long này, có thể thu quang cảnh toàn bộ khu kinh tế mới vào đáy mắt.

Trần Kinh và đoàn người của Hoàng Khải cùng nhau đi bộ lên núi. Đến đỉnh núi nhìn xuống phong cảnh làng mạc Lễ Hà và con sông Lễ Thủy chảy từ tây sang đông uốn lượn khúc chiết. Thị trấn Lễ Hà ngựa xe như nước tôn nhau lên cùng với vùng ngoại ô quê cha đất tổ phong tình. Vẻ đẹp của khu phố núi này hiện lên vô cùng sắc nét trong tầm mắt của mọi người.

Bây giờ đang là thời tiết mùa thu, xe lửa từ biển lúa vàng óng phía chân trời từ từ chạy ra, chạy mãi đến gần. Cứ thế mà nhìn vọng ra, giống như là xe lửa đang chạy như bay ngay trên ruộng lúa. Loại cảnh đẹp này, người trong đoàn khảo sát chưa ai đã từng gặp qua ? Mọi người đều lấy cameras ra chụp ảnh, hưng trí lập tức nổi lên.

Trần Kinh chỉ vào cảnh sắc trước mắt nói với Hoàng Khải:

Hoàng Trưởng ban, học thuyết phong thuỷ có nói, thông qua biến ảo của cảnh vật trước mắt là có thể suy đoán được cảnh tượng thương hải tang điền (biển cả thành ruộng dâu) từ mấy trăm năm trước. Anh xem xem Lễ Hà chúng tôi, chỉ cần bỏ đi đường sắt kia, sau đó bỏ đi những công trình xây dựng bê tông hiện đại hoá này, thì lập tức có thể đem hết thảy nơi này hồi phục đến trăm năm trước, thậm chí là cả mấy trăm năm.

Các vị có thể tưởng tượng một chút, mấy chục năm trước, Quách lão phu nhân chính là từ nơi này hướng ra thế giới bên ngoài, lúc đó bà vẫn còn đang trong thời hoa nở, là khí hậu nơi đây bồi dưỡng ra bà ...

Trần Kinh rất cảm xúc, tiếp tục nói:

Hoàng Trưởng ban, Lễ Hà trước mắt vẫn là một khối đất hoang chưa từng được khai thác trên quy mô lớn. Từ ngàn năm nay, người dân Lễ Hà đều dựa vào trồng trọt ngay tại hai bờ sông lớn mà sống. Chúng tôi bây giở muốn mở cửa, muốn cho Lễ Hà hòa nhập với bên ngoài, từ sâu trong nội tâm mà nói, tậm sự của chúng tôi rất phức tạp.

- Nhưng...

Trần Kinh ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Khải:

Dân Lễ Hà chúng tôi đã nghèo mấy ngàn năm nay rồi, chúng tôi không thể cứ tiếp tục nghèo như vậy nữa. Cho nên, xúc tiến đầu tư bên ngoài, phát triển kinh tế, cải thiện và nâng cao mức sống của nhân dân, đây chính là trách nhiệm không thể chối của chúng ta.

Đứng ở vị trí của tôi mà nói, chúng tôi thu hút đầu tư nhất định phải phù hợp với ích lợi của nhân dân Lễ Hà, phải có tác dụng tích cực đối với kinh tế Lễ Hà.

Cho nên, lúc trước tôi có nhiều chỗ đắc tội, rất mong anh thứ lỗi, đồng thời, tôi cũng chân thành hy vọng đàm phán giữa chúng ta có thể tiếp tục theo hướng hai bên cùng có lợi, chứ không phải là đàm phán vì tranh giành ganh đua.

Hoàng Khải nhẹ nhàng cười cười, nói:

Trưởng phòng Trần, không nhận ra, tuổi ngài không lớn nhưng cũng là một chuyên gia đàm phán hiểu lòng người nha. Xem ra Hồng Thành tập đoàn tôi đóng lại Lễ Hà này là chắc rồi. Nhưng tôi vẫn không rõ, vì sao anh lại có điều khoản muốn Hồng Thành chúng tôi cung cấp một khoản tiền quyên góp!

Trần Kinh cười ha hả nói:

- Hoàng Trưởng ban, Chủ tịch Quách hắn là người giàu có, hiểu được cái gì là phú quý bất hoàn hương ( giàu có rồi thì không về quê), giống như đạo lý áo gấm đi đêm vậy.

Ông trời muốn lá rụng về cội, nhưng bà Quách đã rời khỏi cũng hơn 70 năm rồi, cố hương sớm đã dâu hải thương điền. Bà lá rụng về cội, làm sao có thể để cho gia hương phụ lão hương thân biết đến, nhớ kỹ, và tôn trọng bà đây ?

Làm chút chuyện tốt cho nhân dân quê nhà, tích đức làm việc thiện, mọi người đều sẽ nhớ kỹ bà. Tôi nói như vậy, anh cảm thấy ba mươi triệu có nhiều không ?

Hoàng Khải sửng sốt, lời này Trần Kinh nói thật thẳng, y bật cười ha hả, nói:

Nếu nói như thế, Chủ tịch Hội đồng quản trị của chúng tôi lấy danh nghĩa tư nhân quyên ba mươi triệu không phải tốt hơn ư ? Sao còn phải cố tình liên quan đến công ty nữa ?

Trần Kinh nói:

Hoàng Trưởng ban, thứ tôi nói thẳng, truyền thống văn hóa Trung Hoa bên trong rộng lớn uyên thâm. Mấy thứ này, chúng ta làm người Trung Quốc thì nhất định phải lĩnh ngộ được sâu sắc. Người Trung Quốc vốn coi trọng ân tình, nhân tình là gì, ân tình như thế nào, đây đều là đề tài rất đáng để chúng ta nghiên cứu.

Khi chúng ta đền ân đáp nghĩa, kiêng kị nhất chính là trực tiếp ban ơn. Ân tình khó báo, cái gì cũng không lớn bằng ân tình. Quách Chủ tịch vô cớ quyên tiền, thế không phải sẽ khiến sáu trăm ngàn người Lễ Hà chịu ân huệ của ông ấy sao ? Ân huệ này chúng tôi phải báo đáp như thế nào?

Quách lão phu nhân hy vọng nhiều người ở Lễ Hà đều nợ bà ân tình lớn như vậy sao? Tôi có thể tin rằng, bà không hề muốn thế. Bà về quê cũ, chỉ muốn hòa cùng với thảo mộc đồng khô ở cố hương, chứ không muốn mọi người nơi đây xa xa mà cung phụng bà, anh thử cảm nhận tinh tế một chút đi!

Trong lòng Hoàng Khải cả kinh, lời này của Trần Kinh rất quen tai. Y là nhân tài tiêu tiêu chuẩn chuẩn, uống nước chuẩn mực Tây mà lớn lên, từ nhỏ đã chịu giáo dục phương Tây, lối suy nghĩ cũng hoàn toàn bị Tây hóa. Y từ nước ngoài về Đài Loan, Quách Trường Tỉnh trọng dụng y, đồng thời cũng thường xuyên phê bình y.

Giọng điệu lúc phê bình y cùng với cách nói vừa rồi của Trần Kinh không khác nhau là mấy, hai người đều tôn sùng văn hóa truyền thống Trung Hoa. Mà Hoàng Khải đối với văn hóa truyền thống thì không hiểu mấy, đây cũng trở thành sở đoản lớn nhất của y.

Y thật không rõ, vì sao trong truyền thống Trung Quốc lại có nhiều thứ khiến người ta mơ hồ như vậy, chẳng lẽ những thứ kia thật sự quan trọng như vậy, hữu dụng như vậy sao ? So với lý luận đầu tư của phương Tây còn hữu dụng hơn ư ?

Thần sắc trên mặt Hoàng Khải không thay đổi, nói:

Trưởng phòng Trần, tôi vừa mới nhận được điện thoại của một người tự xưng Hoàng chủ nhiệm, là lãnh đạo của Huyện ủy các anh. Trong điện thoại, anh ta nói cho tôi biết, tất cả những điều kiện mà ngày hôm qua tôi đề xuất, anh ta đều có thể đáp ứng tôi, chỉ cần chúng tôi có thể đầu tư vào Lễ Hà thì tất cả đều có thể bàn bạc.

Còn có, lãnh đạo huyện Lễ Hà các anh rất có khả năng sẽ thay đổi đại biểu đàm phán, anh có thể không còn là đại biểu mà Ủy ban nhân dân huyện Lễ Hà phái đi đàm phán nữa !

Trong lòng Trần Kinh cả kinh, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Hoàng Khải, trực giác nói cho hắn, Hoàng Khải không nói dối.

Lòng hắn đột nhiên rơi lộp bộp, suýt nữa thì hụt một góc, nhưng sau lúc bối rối, hắn lại như trước ổn định tâm thần, nói:

Hoàng Trưởng ban, đó có lẽ là có người nghe sai nhìn lầm thôi. Tạm thời chưa nói đến lời nói này có đáng tin hay không, cho dù có, thì tôi cũng tin tưởng chắc rằng Hoàng Trưởng ban hôm nay đã không giống với Hoàng Trưởng ban của ngày hôm qua rồi.

Hãy tin tôi, quan niệm và điều kiện của tôi mới là điều kiện thực sự khiến hai bên cùng có lợi. Khí độ đại gia của Tập đoàn Hồng Thành, tất cả mọi người còn đang nhìn chằm chằm mà chờ xem kìa!

Trần Kinh dẫn theo đoàn người Hoàng Khải khảo sát ở khu kinh tế mới.

Ở huyện ủy, Phó bí thư huyện ủy Triệu Nhất Bình từ văn phòng đi ra, lọc cọc lên lầu, đi thẳng đến văn phòng Thư Trị Quốc.

Thư Trị Quốc đang vùi đầu xem văn kiện, ngẩng đầu nhìn thấy Triệu Nhất Bình, vội đứng dậy nói:

Ai nha! Lão Triệu anh đã tới rồi. Tôi vừa hay có việc tìm anh, anh xem xem, đây là một phần danh sách mà gần đây cán bộ ban Tổ chức đã định ra, đều là kế hoạch bồi dưỡng trọng điểm cán bộ trẻ tuổi. anh xem qua đi!

Triệu Nhất Bình tiếp nhận văn kiện, đến ánh mắt cũng chưa liếc một cái mà nhìn chằm chằm Thư Trị Quốc nói:

Bí thư, vừa rồi bên phía khu kinh tế mới kia gọi điện đến đây. Sáng hôm nay Trần Kinh và Hoàng Khải hai người đã giải hòa thành công. Trần Kinh dẫn theo một đoàn đi khảo sát khu kinh tế mới.

Nhưng ở trên đường khảo sát, Trần Kinh bỗng nhiên nhận được thông báo, nói hắn không còn phụ trách công tác tiếp đãi đoàn khảo sát nữa.

Còn nữa, phía người ta đã quyết định sẽ đáp ứng điều kiện của Trần Kinh, nhận lời đem ủng hộ xây dựng khu kinh tế mới vô điều kiện ba mươi triệu.. Nhưng Hoàng chủ nhiệm bỗng nhiên gọi điện thoại cho người phụ trách đoàn khảo sát, nói Huyện ủy Lễ Hà có thể chấp nhận hết thảy yêu cầu mà hôm qua họ đưa ra.

Anh nói chuyện này...chuyện này không phải là tự làm loạn, tự quấy rối sao?

Chuyện lớn như vậy, Hoàng Tiểu Hoa làm sao có quyền quyết định, chúng ta vẫn còn do dự nữa mà...

Thư Trị Quốc sửng sốt, hít cánh mũi vài cái, một tiếng cũng không phát ra. Sau một lúc lâu, ông ta mới kéo bức màn ra, nhìn về phía sân bên ngoài, sau đó nhanh chóng lao đi ra, ông ta bước nhanh đi đến Văn phòng Huyện ủy công khu, hét lên:

Lập tức gọi điện cho Hoàng chủ nhiệm, gọi anh ta lập tức trở về cho tôi! Mau, mau!

Mới chỉ có vài phút mà trán Thư Trị Quốc đã rịn mồ hôi rồi. Ông ta đi qua đi lại ở ngay trên hành lang, Triệu Nhất Bình ở bên cạnh ông ta tiếp tục nói:

Chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng, sao có thể xuất hiện chuyện như vậy chứ ? Chúng ta hôm qua họp, rõ ràng đã ra quyết sách rồi, Hoàng chủ nhiệm hôm nay là hát vai gì không biết nữa ? Là vì cái lợi trước mắt, hay là cố ý quấy rối?

Lúc Triệu Nhất Bình đang nói, tiếng bước chân lên thang lầu vang lên, quyền Chủ tịch Ủy ban nhân dân huyện Lỗ Quyền bước nhanh đi tới, thần sắc vội vàng, vẻ mặt nghiêm túc.

Thư Trị Quốc vừa thấy thần sắc Lỗ Quyền, trong lòng liền hiểu được, chuyện Lỗ Quyền nói tất nhiên giống với những lời của Triệu Nhất Bình, sắc mặt ông ta thoáng chốc liền trắng!

Ba mươi triệu tiền quyên góp vô điều kiện, cộng thêm một loạt đầu tư đúng chỗ của Hồng Thành vào Lễ Hà, bọn họ còn phải thực hiện nghĩa vụ tương đương. Đây quả thực chính là một cái bánh có nhân cực lớn rớt từ trên trời xuống. Nếu việc này có thể thành, đối với phát triển kinh tế huyện Lễ Hà có tác dụng tích cực không ước lượng nổi .

Nếu việc này, Trần Kinh thực sự đã đàm phán gần được mười phần mà lại bị mấy câu của Hoàng Tiểu Hoa khiến cho thất bại, thì Hoàng Tiểu Hoa sẽ trở thành tội nhân của toàn bộ Lễ Hà này.

Nhưng Hoàng Tiểu Hoa thực sự có lá gan kia sao? Sau lưng Hoàng Tiểu Hoa có phải kẻ mạnh nào ra sức ủng hộ hay không ? Những gì Hoàng Tiểu Hoa đã làm, có phải do có người bày mưu đặt kế hay không?

Mồ hôi Thư Trị Quốc càng chảy càng nhiều, ông ta gọi thư ký tới, gọi điện cho Trần Kinh trước mắt Lỗ Quyền và Triệu Nhất Bình. Điện thoại vừa thông, ông ta nói:

Là Trần Kinh sao? Tôi là Thư Trị Quốc, tôi bây giờ nói rõ với anh, Huyện ủy rất tín nhiệm cậu, trừ tôi ra, bất cứ kẻ nào, bất luận mệnh lệnh gì cậu đều có thể cự tuyệt chấp hành.

Còn nữa, có thể có vài đồng chí tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng đối với công tác của cậu, Huyện ủy đã và đang khẩn cấp xử lý chuyện này. Cậu yên tâm, chuyện này lập tức sẽ xử lý thỏa đáng. Còn có, cậu phải kiên nhẫn nói rõ với đại biểu bên kia, để cho bọn họ đừng tin vào những lời đồn đó. Đều là có người đang phá rối, là đối thủ của chúng ta đang phá rối!

Ở trong điện thoại, Trần Kinh cũng không nói nhiều lắm, chỉ có vài câu:

- Chuyện này bây giờ rất phiền toái, vốn dĩ hôm nay có thể đàm phán ổn thỏa chuyện này, ai ngờ đâu trên đường lại sảy ra chuyện ngoài ý muốn. Tôi đã ngưng hẳn đàm phán, buổi tối chúng ta sẽ mở một bữa tiệc tối ngoại ô với bên kia, mở một chương trình nông gia nhạc<i>( là chương trình gần như sinh thái miệt vườn của Việt Nam giới thiệu cho khách du lịch )</i> ngay tại bên cạnh khu kinh tế mới.

Phía trước sân của nông gia nhạc chính là ruộng lúa, buổi tối tôi đã gọi trước cho Phòng văn hóa bên kia, để cho bọn họ trợ giúp một vài tiết mục vui chơi giải trí. Chính là biểu diễn văn hóa địa phương truyền thống, phía bên kia khẳng định sẽ rất vui vẻ...

- Được, được! Ý tưởng này của cậu cực kì tốt, tôi sẽ tự mình gọi điện đốc xúc tới Phòng Văn hóa, tiết mục buổi tối nhất định phải làm cho tốt, tốt nhất là phải làm hai đống lửa trại thật lớn, làm mạnh bạo một chút, đến đài truyền hình cũng phải chạy theo. Chúng ta phải đánh tốt ván bài văn hóa này, để cho các bạn Đài Loan có cảm giác được như ở nhà!

Thư Trị Quốc nói, giọng điệu vô cùng khẳng định, khẳng định tới mức trước nay chưa từng có.

Lúc hắn cúp điện thoại, ngẩng đầu lên lần nữa, Phó chủ tịch huyện Vương Hàm Dương, Bí thư Đảng ủy Lễ Hà Tả Thu Minh cũng đều đến đây cả. Dưới chân ông ta như nhũn ra, mồ hôi trên trán lau thế nào cũng không hết... !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.