Ấn Chương Của Vương Tử

Chương 29




Đúng là chè xuân, cầm chén lên, mùi thơm ngát chính không giống bình thường, mùi nồng, nhưng ngân nga, kéo dài không dứt, giống như mưa phùn đầu mùa xuân, mưa không lớn, nhưng có thể dần dần đem toàn bộ nơi nơi ướt át.

Hoàng Tiểu Hoa cẩn thận nhấp miệng trà, mắt theo thói quen quét hiện trường tất cả ủy viên thường vụ, y bỗng cảm thấy có hơi buồn cười.

Bởi vì chuyện hai công ty Hải Loa và Điền Viên, ở huyện náo loạn lâu như vậy, không ngờ đều không có chung nhận thức, cuối cùng còn phải đợi trưởng phòng Phòng kinh tế thương mại trở về, mới có thể giải quyết sự việc, như vậy dù thế nào, đều làm cho người ta không được tự nhiên .

Vì sao lại tạo thành cục diện như vậy?

Căn nguyên cục diện vẫn là ở Thái Thủy, nơi đó trở thành điểm yếu nhất của Lệ Hà, không thể đụng vào, nhất là sau khi động vào, cục diện lập tức tế nhị, khiến Phùng Vi Quốc dám làm anh hùng.

Trần Kinh sẽ xử lý chuyện này như thế nào?

Hoàng Tiểu Hoa bỗng nhiên rất ngạc nhiên chuyện này, hiện tại xem ra, bên trong bên ngoài Phòng kinh tế thương mại, đắc tội hết mọi người, đắc tội xí nghiệp, đắc tội đơn vị chức năng, duy nhất không đắc tội chính là nhân dân, nhưng nhân dân ai có thể giúp Phòng kinh tế thương mại?

Trần Kinh có hơi khó khăn, hắn đối nội, không thể làm gì Phùng Vi Quốc, Phùng Vi Quốc cứng rắn đến hôm nay, đơn giản bởi vì y đứng ở phe chính nghĩa.

Huyện ủy họp cũng không chinh phục được chính nghĩa của y, cuối cùng không giải quyết được gì, Trần Kinh cũng không thể phủ định y.

Nếu Trần Kinh làm như vậy, về sau hắn ở Phòng kinh tế thương mại còn có uy tín không, về sau còn ai kính phục hắn?

Mà về phương diện khác, chuyện này nhất định phải phải giải quyết, Hải Loa và Điền Viên lập tức toàn diện cải tạo là không thực tế, hai doanh nghiệp trước mắt đều không có thực lực như vậy, mà hai nhà máy hóa chất là xí nghiệp trụ cột ở huyện, lại không có khả năng vĩnh viễn ngừng kinh doanh, Phùng Vi Quốc làm việc lại không lưu lại một đường sống, Trần Kinh nghĩ muốn mượn cớ xuống thang đều là không có cơ hội.

Trần Kinh muốn xí nghiệp vừa lòng, còn muốn lãnh đạo vừa lòng có thể diện, chuyện này thật sự rất khó!

Sự tình tiền căn hậu quả đều rõ ràng , mỗi người phát biểu ý kiến của mình, đem vấn đề đều bày tỏ rõ ràng , Thư Trị Quốc tay chỉ vào Trần Kinh nói:
- Trưởng phòng Trần chuyện này liền là như thế này, hôm nay tôi cho cậu một cơ hội, cậu cung cấp một phương án, chúng ta mọi người thảo luận!

Trần Kinh trên mặt vẫn là nụ cười thản nhiên, đặt chén trà xuống bàn, nói:

- Chuyện này muốn xử lý tốt, việc Ban quản lý chúng tôi muốn là hai công ty Hải Loa và Điền Viên ngừng kinh doanh chỉnh đốn! Chỉ một chuyện này, chúng tôi cần xử lý, đây là công việc của Ban quản lý chúng tôi!

- Về vấn đề Thái Thủy, còn có vấn đề nhân dân phản ánh, không quan hệ với Phòng kinh tế thương mại chúng tôi, chúng tôi không quản lý được nhiều như vậy, cũng không phải công việc của chúng tôi!

Một câu của Trần Kinh làm kinh động bốn phương, mọi người nghe hắn nói, không có một lỗ hổng, thật như kể lại chuyện xưa vậy.

Hoàng Tiểu Hoa nhẹ nhàng lắc lắc đầu toàn bộ Lễ Hà đều cất nhắc y, nói y tùy cơ ứng biến lợi hại, am hiểu thủ đoạn. Lúc này y cảm thấy rất xấu hổ, Trần Kinh lúc này mới gọi là lợi hại, vấn đề khó giải quyết như vậy, hắn nói câu đầu tiên đem vấn đề xé ra, vấn đề khó giải quyết kia một phát vứt bỏ, lưu lại đều là vấn đề nhỏ.

Trần Kinh dừng một lát lại nói:
- Tôi đề nghị Huyện ủy một điều, về vấn đề hai công ty Hải Loa và Điền Viên ngừng kinh doanh, nói một hay nói mười đều là vấn đề giữa Phòng chúng tôi và hai công ty, tôi khẩn cầu Huyện ủy có thể uỷ quyền chúng tôi toàn quyền xử lý, tôi cam đoan có thể xử lý thỏa đáng việc này.

- Một vấn đề đơn giản vì sao phức tạp? Là vì chúng ta có vài xí nghiệp giải quyết không được vấn đề, liền khóc lóc hướng lên trên thậm chí còn không tiếc nói ra tập đoàn Thái Thủy.

- Việc này nếu chúng ta trực tiếp xử lý, bọn họ nói đến tập đoàn Thái Thủy có ích lợi gì? Tập đoàn Thái Thủy cũng không phải xí nghiệp khu kinh tế mới chúng tôi, yêu cầu sắp xếp chỉ nhằm vào khu kinh tế mới, Thái Thủy sắp xếp thế nào sao tôi có thể quản lý được ? Bọn họ nên đến Phòng Bảo vệ Môi trường!

Trần Kinh nói đến đây, các ủy viên thường vụ hội nghị thường vụ đều há hốc mồm, dựa theo cách nói này của Trần Kinh, việc này cũng quá đơn giản đi! Vì chuyện này, gần đây còn làm phức tạp Lễ Hà nhiều ngày như vậy? Cảm thấy trong lời nói Trần Kinh có chỗ nào không thích hợp, nhưng lại tìm không thấy rốt cuộc là ở chỗ nào.

Cẩn thận suy nghĩ phân tích phương thức xử lý của Trần Kinh, thật sự áo tiên không thấy vết chỉ khâu (kít mít không chút kẽ hở), không chút lỗ hổng, nhất thời không khí cô đọng lại, mọi người không biết làm sao lên tiếng.



Lúc này, Lỗ Quyền rốt cuộc đưa mắt nhìn Trần Kinh, đánh giá cẩn thận Trần Kinh một lần.

Y vừa nhậm chức liền đốt ba đống lửa, đống lửa thứ nhất đốt tới Ban quản lý khu kinh tế mới của Phòng kinh tế thương mại, chính y không dự đoán được đống lửa này cuối cùng lại có kết quả như vậy, y hoàn toàn đâm lao phải theo lao.

Mắt thấy việc này cuối cùng khả năng không thể làm hai công ty Hải Loa và Điền Viên khôi phục sản xuất, trong lòng y liền cảm thấy có chút không phải.

Tuy rằng y vừa tới không rõ tình huống, phương diện xử lý sự tình có chút lỗ mãng, nhưng dù sao, Chủ tịch một huyện như y nói ra, cho dù có chút bất hợp lý, cũng không thể nói giống như vô ích, nếu y lần đầu tiên cứ như vậy, về sau y chủ trì công tác chính phủ, làm sao có thể có uy tín nắm trong tay toàn diện thế cục?

Rời khỏi Lễ Hà chỉ một tuần, nhưng cảm giác đã thật lâu, về nhà, Trần Kinh ôm Kim Lộ, hai người ôm nhau trên ghế sô pha, khe khẽ nói chuyện, nói hết nỗi khổ tương tư.

Ánh mắt Kim Lộ như nước, đưa tình nhìn Trần Kinh, môi cô nhếch lên, rúc vào trong ngực Trần Kinh, ngoan như một con mèo nhỏ.

- Mấy ngày nay có nhớ anh không?
Trần Kinh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hai má Kim Lộ tinh xảo trắng nõn, làn da mỏng, hai má trái phải, còn nổi lên đỏ ửng, lại có kiểu phong tình khác.

Trần Kinh không kìm nổi đưa môi hôn lên má cô. Kim Lộ ưm lên một tiếng, nhắm hờ hai mắt, hai má lại càng đỏ!

Kim Lộ bình thường hơi thở thành thục, nhưng vừa đụng đến chuyện nam nữ, cô cũng thẹn thùng bảo thủ, Trần Kinh luôn dẫn đường cô, cô vẫn không cởi mở được.

Tuy nhiên người phụ nữ xinh đẹp xấu hổ tự nhiên chính là một loại vẻ đẹp và hấp dẫn, nhất là lúc hai người hòa nhau, Kim Lộ khép hờ hai mắt, trong miệng nhẹ nhàng rên rỉ, rồi lại không dám lớn tiếng kêu lên, trần kinh mỗi lúc đến loại tình cảnh này, liền cảm thấy huyết mạch sôi sục, trong lòng kia một ngọn lửa thiêu đốt thật lâu không tiêu tan.

- Nói đi, có nhớ anh không?
Trần Kinh khẽ cười nói:
- Em không nói anh không ôm em nữa!

Trần Kinh nói xong liền làm bộ đẩy Kim Lộ ra, hai tay Kim Lộ đột nhiên ôm lấy thắt lưng Trần Kinh, ánh mắt trừng hắn, nói:
- Nhớ, mỗi ngày đều nhớ!
Lời cô chưa dứt, trên mặt lại ửng đỏ.

Trần Kinh ha ha cười to, lại gần hôn mãnh liệt.

Xa cách lâu ngày như tân hôn, dần dần dục hỏa trong bụng Trần Kinh không kiềm chế được nữa, hắn vừa định hoạt động, Kim Lộ dùng sức tránh, nói:
- Bọn Lệ Thơm còn chưa nghỉ ngơi, bọn họ...

- Các cô ở nhà mình sao lại giống như trong cuộc họp thế?
Trần Kinh nói, môi hắn lại đến gần, lúc này bị hôn mãnh liệt phòng tuyến Kim Lộ hoàn toàn sụp đổ, trên sô pha xụi lơ mềm nhũn.

Ngọn đèn mờ tối, hơi thở lãng mạn tràn ngập trong phòng, hai thân thể hòa trộn vào nhau, ngay trên sô pha quay cuồng, nhẹ nhàng tiếng rên rỉ, giống như mèo con nỉ non, tiếng thở hổn hển mới lộ rõ sự kịch liệt, cả một đêm, cảnh xuân vô hạn!

Lúc Trần Kinh rời giường, sắc trời đã sáng, Trần Kinh mặc quần áo đi ra, Từ Lệ Thơm đã chuẩn bị xong bữa sáng phong phú!

- Bân Bân đâu? Còn chưa dậy sao?
Trần Kinh nói.

- Bân Bân đã ăn sáng, đây là chuẩn bị cho anh!
Từ Lệ Thơm nói.

- Bảo nó lên lầu đi, ngày hôm qua tôi tặng quà cho nó, nó có thích không?

Nhắc tới quà, Từ Lệ Thơm vội nói:
- Vô cùng thích, tiểu tử kia một đêm khó ngủ, chỉ sợ ô tô điều khiển của nó bị người khác lấy mất!
Từ Lệ Thơm vừa nói vừa xuống lầu gọi đứa nhỏ.

Từ Bân vô cùng cao hứng lên lầu, vừa vào cửa liền cười nói với Trần Kinh:
- Cảm ơn quà của chú, cháu cũng có xe, về sau các bạn đua xe, cháu có thể tham gia!

Tiểu tử kia khó nén được cao hứng trong lòng, trong tay còn ôm xe đua Trần Kinh tặng, yêu thích không buông!

Trần Kinh chỉ chỗ ngồi đối diện nói:
- Lại đây ngồi đi, cùng chú ăn sáng!

Từ Bân còn do dự, mắt nhìn mẹ, Trần Kinh nói:
- Đứa nhỏ không nên trói buộc nó nhiều quá, bé con đang lớn, nên ăn nhiều!

Từ Lệ Thơm bị Trần Kinh phê bình, cô có hơi hốt hoảng, vội lôi kéo Từ Bân ngồi đối diện Trần Kinh.

Từ Bân há mồm nói:
- Chú, sau khi chú đi tỉnh thành, tôi ăn bữa sáng rất nhiều. Cô Ân Hồng đến đây ở, mỗi ngày đều phải ăn thịt, cho nên cháu cũng phải ăn thịt!

Nói không cố kỵ, Từ Lệ Thơm lại đổ mồ hôi lạnh, chuyện Ân Hồng đến đây ở, cô đâu dám nói với Trần Kinh? Bây giờ buồn cười, lại bị bé con này nói ra, trong lòng cô bất an, sợ Trần Kinh không thích.

Trần Kinh gật đầu với Từ Bân, nói:
- Cháu cũng vậy, cũng là tiểu tham ăn! Đến đây, chú cho cháu một quả trứng gà, chú cháu mình cùng ăn sáng!

- Được ạ!
Từ Bân cao hứng đáp ứng, buông đồ chơi chạy đến.

Từ Lệ Thơm thở phào nhẹ nhõm một hơi, có vẻ trưởng phòng Trần không quá để ý chuyện này, cô đang muốn rời đi, Trần Kinh gọi cô lại nói:
- Cái người chị em Ân Hồng kia đến đây làm gì vậy?

- A...
Từ Lệ Thơm hoảng hốt:
- Cô ấy... cô ấy...

Từ Bân nói:
- Cô Ân Hồng hết ăn lại nằm, bây giờ không có việc gì làm hết! Vốn cô ta ở nhà chúng ta, nhưng chú đã trở lại, cô ta sợ chú, nên đi rồi!

- Đứa nhỏ này, con biết cái gì!
Từ Lệ Thơm trừng mắt nhìn Từ Bân, cô lấy lại bình tĩnh nói:
- Tiểu Hồng tính cách mạnh mẽ, ở Đế Hào không làm được, lại bỏ việc! Cô... cô...
Từ Lệ Thơm vốn định nói Ân Hồng bây giờ không có chỗ để đi, không có nhà để về, nhưng làm thế nào cũng không mở miệng được.

Chỗ cô ở chính là Trưởng phòng Trần giúp, cô còn mặt mũi nào để bảo Ân Hồng cũng đến đây?

- Xứng đáng! Cả ngày ham ăn biếng làm!
Trần Kinh nói. Từ Lệ Thơm cả kinh, nghĩ thầm quả nhiên trưởng phòng Trần không thích Ân Hồng, cô âm thầm thấy may mắn, bản thân không chủ trương thu thập và giúp đỡ Ân Hồng, bằng không trong lòng trưởng phòng Trần nhất định không thoải mái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.