Ấn Chương Của Vương Tử

Chương 17




Một nhóm người đang cùng nói chuyện. Trần Kinh thấy trên đầu ba Trần Chi Đống và mẹ Chung Tú Quyên không ít tóc bạc, tâm tình rất có lỗi và chán nản.

Hai vợ chồng Trần Chi Đống lại rất vui. Chung Tú Quyên kéo tay của Trần Kinh, nói trong nhà đều rất tốt.

Chị cuối cùng mang thai rồi, em gái gả cho gia đình tốt. Người nhà bên chồng đều thương nó. Đương nhiên, quan trọng nhất là chuyện của Trần Kinh bây giờ làm người ta yên lòng. Trước đây hai vợ chồng cảm thấy Trần Kinh tới chỗ nghèo, không muốn nhắc tới đứa con này. Nhưng bây giờ, bọn họ rất kiêu ngạo chuyện này.

Trước đây thân thích bạn bè nhắc tới Trần Kinh đều là lắc đầu, đánh giá Trần Kinh là con mọt sách, không có tiền đồ. Nhưng bây giờ, rất ít có người nói câu này. Năm ngày ba bận các thân thích tụ tập lại, nói tới Trần Kinh đều giơ ngón tay cái lên. Cùng thế hệ của Trần Kinh lại càng khen ngợi và hâm mộ hơn.

Chung Tú Quyên nói với Trần Kinh, chồng chị họ Diêm Danh dăm ba ngày đều tới nhà thăm hai vợ chồng, mỗi lần tới đều mang lễ vật rượu thuốc lá, vô cùng khách khí.

Nói tới đây, Chung Tú Quyên không phải không có kiêu ngạo nói:
- Người già hưởng phúc, chủ yếu là muốn hưởng phúc con cháu. Con cháu có tiền đồ, có danh đường, mọi người tôn trọng con, bằng không ai để ý tới mẹ và ba hai ông bà già này.

Lời nói này của Chung Tú Quyên rất giản dị, nhưng nói ra chí lý. Tình người của người trong nước qua lại, luôn pha trộn rất nhiều thế tục. Tình người của người thế tục, lợi thế là chiếm phần rất lớn. Nhất là người già, vẫn ứng với những câu này, mặt mũi của người già đều dựa vào con cái tìm kiếm.

Chung Tú Quyên lôi kéo Trần Kinh ríu rít không dứt, em gái Trần Xán cười sáng rỡ, nói:
- Anh! Bây giờ mẹ một tâm nguyện cũng không có. Mẹ bây giờ đang chờ ôm cháu, anh phải nắm cho chặt, nhưng đừng để mẹ chờ quá lâu.

Hôm nay Trần Kinh về nhà vợ chồng Trần Xán cơ bản đều ở bên này.

Hai vợ chồng bọn họ bây giờ đang nghĩ mình làm chút chuyện. Gần đây ngành máy tính rất nóng, em rể xây dựng nền móng này, thì đã nghĩ bắt tay vào mặt này, mở một cửa hàng.

Nhưng hai vợ chồng tích lũy không nhiều. Mặt khác bên xây dựng, ba y Sử Văn Minh quan điểm khá truyền thống, một lòng chỉ muốn xây dựng lớp học cho tốt, bình yên qua ngày, không hy vọng y mù quáng xúi giục. Ý tưởng của hai vợ chồng không thực hiện được, em gái Trần Xán thì tìm y làm chủ.

Bây giờ Trần Kinh ở trong suy nghĩ mọi người đều có trọng lượng. Sử Văn Minh không tin lời của đứa con nhưng Trần Kinh nói gì, thông thường ông vẫn khá tin phục.

Trần Kinh theo vào tỉnh thành, hai vợ chồng Trần Xán quấn lấy hắn, thế nào cũng nhờ Trần Kinh ra mặt giúp bọn họ thuyết phục ba mẹ, quyết định cho tiếp tục chuyện này!

Về vấn đề tiền. Hai vợ chồng tổng cộng mấy năm nay dành dụm được hơn mười ngàn. Chút tiền này hoàn toàn không đủ. Lúc này Trần Kinh đóng cho Trần Xán hai mươi ngàn, cũng nói cho hai vợ chồng biết. Làm ăn thì phải làm từ nhỏ tích lũy kinh nghiệm, bây giờ trang cơ khá phát đạt, hai người liền chuyên làm trang cơ.

Lĩnh vực này, Trần Kinh có chút quan hệ, tới lúc đó để Phạm Giang ra mặt liên hệ mấy cái đại học bọn họ có nghiệp vụ lui tới, để đại học mở của thuận lợi, bọn họ lấy thị trường chính là sinh viên.

Trần Kinh đều an bài thỏa đáng tất cả những chuyện này cho bọn họ. Hai vợ chồng Trần Xán ngàn ân vạn tạ. Sử Kiến cũng là một người hào phóng, y nói:
- Anh, tiền sẽ không để anh đầu tư vô ích. Anh đầu tư tiền, thì phải tính anh một phần! Chuyện này nếu không có anh ủng hộ, em và Xán Xán cơ bản không làm được!

Nói lời thật lòng, trước khi làm chuyện này, trong lòng em cũng lo lắng. Nhưng bây giờ anh đã tháo bỏ ý nghĩ này. Trong lòng em là 100% có lòng tin. Làm ăn này em nhất định kiếm tiền.

Sử Kiến nói như vậy, Trần Kinh cũng không muốn làm tổn thương mặt mũi của người trẻ tuổi, liền nhận lời. Nhưng cổ phần hắn ủng hộ chủ yếu ba phần. Kỳ thực Trần Kinh không có cảm thấy việc làm ăn này lớn. Hắn chỉ cảm thấy chuyện này có thể kiếm chút tiền. Đối với người trẻ tuổi kiếm khoản tiền đầu tiên mà nói là một cơ hội.

Bất kể cái gì có thể giúp đỡ người thân nhất của mình, nhất là đứa em gái Trần Xán này. Hai người từ nhỏ tình cảm rất tốt, có thể thấy những ngày tháng của bọn họ từng bước từng bước tốt đẹp, đối với Trần Kinh mà nói là niềm an ủi lớn lao.

Cha mẹ ở đây, không đi xa! Câu nói này là của hiếu đạo nói.

Nhưng lúc này, lại có cách nói nói đứa con trai ngoan chí tại bốn phương, Trần Kinh bây giờ đang ứng với câu nói sau này.

Không thể ở bên cạnh phụng dưỡng ba mẹ. Trần Xán và chị phải phụng dưỡng hai ba mẹ già một chút. Điểm này đối với Trần Kinh mà nói vốn là tiếc nuối và áy náy. Bây giờ có cơ hội giúp đỡ một chút cho em gái, đây xem là bồi thường một chút nhỏ của Trần Kinh.

Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo tới! Cả nhà Trần Kinh đang nói chuyện phiếm cao hứng, chồng chị họ Diêm Danh và chị họ Hoàng Lệ tới nhà thăm hỏi!

Diêm Danh đổi một chiếc xe mới, Maxima Hàn Quốc. Đầu năm nay xe riêng là tượng trưng của thân phận, mọi người vẫn không hiểu chạy theo thương hiệu. Bình thường Diêm Danh vì chiếc xe mới này tỏ ra khoác lác Nhưng hôm nay, y lại đậu chiếc xe xa xa, đi bộ tới nhà Trần Kinh.

Cái miệng ăn nói khéo léo của Hoàng Lệ, vừa tới cửa thì gọi thân thiết cậu mợ, sau đó rồi tới trước mặt Trần Xán hỏi han ân cân, thái độ cực kỳ nhiệt tình.

Diêm Danh cũng rất khách khí, sau khi hoàn thành lễ nghĩa xong, y ngồi xuống đối diện Trần Kinh, đưa cho Trần Kinh một điếu thuốc, nói:
- Trần Kinh, nghe nói cậu thăng chức rồi? thăng nữa thì cậu phải tới tỉnh thành đấy!

Trần Kinh nhẹ nhàng cười nói:
- Sao rồi? Thấy anh khí sắc tốt, nữa năm sau làm ăn không tệ, kiếm không ít tiền chứ?

Diêm Danh liên tục gật đầu, nói:
- Nửa năm sau hiệu quả lợi ích còn được! nuôi sống gia đình không thành vấn đề. Chuyện bến tàu lần trước vẫn thật cám ơn cậu, không có giúp đỡ của cậu, cuộc sống nửa năm sau này của anh cũng trôi nổi rồi!

Diêm Danh bình thường là người tùy tiện cẩu thả, hơn nữa thích khoe khoang. Nhưng ở trước mặt Trần Kinh, y lại ngoan ngoãn giống như học sinh tiểu học, không những nói chuyện có vẻ lịch sự, ngay cả chiếc nhẫn trên ngón tay cái cũng tháo xuống để cho bà xã cất.

Kính nể của y đối với Trần Kinh không chỉ là vì lần trước lúc Trần Xán kết hôn, y chứng kiến nhân mạch và thủ đoạn của Trần Kinh.

Sau đó chính là chuyện của thời gian trước. Diêm Danh thầu một công trình đổ bê tông bến tàu. Đang lúc y thực lực không có, đồng thời là một gói đầu, người khác xa lánh y, sau công trình bến tàu, người khác lấy cớ công trình không nghiệm thu làm không thanh toán tiền cho y.

Lúc đó Diêm Danh đầu tư gần cả triệu, cổ phần rất lớn tiền mặt đều là vay mượn và khất nợ công nhân. Chủ nợ tới nhà đòi tiền, y ngay cả bán nhà tiền nợ cũng không thể trả hết. Tình hình lúc đó vô cùng tệ hại, Diêm Danh gần như đi tới con đường cùng.

Dưới tình hướng vô cùng bất đắc dĩ, y gọi điện cho Trần Kinh.

Vốn y không có ôm hy vọng gì. Trần Kinh ở xa Lễ Hà, cho dù có chút quan hệ, đó cũng chỉ có thể xem như con rắn địa phương của Lễ Hà. Tỉnh thành này nước quá sâu, Diêm Danh y lăn lộn nhiều năm như vậy, tiêu không ít tiền, vẫn không trèo lên nổi cái chỗ lớn sang trọng. Trần Kinh lại có thể có bao nhiêu năng lực?

Y gọi điện cho Trần Kinh, chính là ứng với một câu nói cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng!

Chính là cái gì cũng có thể thử này, thu được hiệu quả không thể tưởng. Lúc ấy cũng là trùng hợp, Vương Phượng Phi vừa đảm nhiệm bí thư đảng ủy quận Đông Thành, chính là lúc muốn tìm đột phá trạm khẩu ổn định chỗ đứng lập uy, mà bến tàu đó đúng lúc chính là trong phạm vi khu quản lý quận Đông Thành.

Trần Kinh nói chuyện này cho Vương Phượng Phi. Vương Phượng Phi bảo người ta giải thích rõ tình hình, lập tức lấy nhúng tay vào, hung hăng mỉa mai công trình bến tàu Thừa Bao Phương, sau đó có người chỉ điểm cho Thừa Bao Phương, chính là bọn họ đắc tội Diêm Danh.

Lần này bọn họ vội vàng, phần nợ trả cho Diêm Danh, rồi nhận lỗi luôn bận việc.

Đến tiếp sau lại trả cho Diêm Danh chăm sóc, lại cho y một hợp đồng công trình. Đến lúc này, Diêm Danh không chỉ cải tử hồi sinh, ngược lại kiếm được khoản lời lớn.

Mỗi lần Diêm Danh nghĩ tới tên quản lý gầy nhom của công ty công trình hợp đồng bến tàu trước sau thay đổi thái độ, kiêu ngạo lạnh lùng bắt đầu, bò rống làm người ta khó chịu, tới sau đó cung kính khách khí, nụ cười trên mặt làm uất hận trong lòng người ta tiêu tan, loại trước sau thay đổi một trăm tám mươi độ đó, trong lòng y cảm nhận được ảnh hưởng rất mãnh liệt.

Sức hấp dẫn của quyền lợi, hiển hiện rõ ràng trước mặt Diêm Danh làm tâm y không khỏi không kính sợ.

Y khổ cực cố gắng, vấn đều cơ bản không có cách giải quyết, gần như đã bức y tới bước đường cùng. Một cuộc điện thoại của Trần Kinh miêu tả sơ lược, làm tất cả vấn đề trở thành hư không. Lúc này làm Diêm Danh khâm phục và kính nể Trần Kinh trong lòng.

Trước đây Diêm Danh khắc khẩu với Hoàng Lệ , mở miệng ngậm miệng là người bên nhà cô Hoàng Lệ không có tiền đồ. Bây giờ nói thế này cũng không dám nói. Tồn tại của Trần Kinh, làm y không thể không bắt đầu chú trọng mối quan hệ tốt với người bên phía nhà cô Hoàng Lệ.

Diêm Danh trước đây càng khoác lác khoe khang, bây giờ y không dám làm như vậy. Y hiểu tính khí của Trần Kinh, biết Trần Kinh rất phản cảm chính là khoe khoang.

Sáng sớm, mặt trời vừa mới lộ ra hơn nửa. Điện thoại đầu giường của Trần Kinh đã vang lên không ngừng.

Trần Kinh vớ tay mò mẫm cái điện thoại, mơ màng nghe. Bên đầu dây kia điện thoại tiếng của Phương Uyển Kỳ lại vang lên chói tai:
- Sao rồi? Anh ngược lại càng ngày càng có thể rồi, vào tỉnh thành cũng không chào hỏi tôi một tiếng. Quan niệm cấp trên dưới anh cũng không có sao?

Trần Kinh đột nhiên tỉnh táo, nói:
- Phương tổng, cái đó... cái đó... không phải như vậy, tôi cũng vừa về tỉnh thành.

- Cái người anh rất thật thà, thật sự chính là không có chuyện không tới chỗ của điện tam bảo. Anh đừng quên, bình thường không thắp hương, nước tới chân mới nhảy là đại kỵ! Anh đừng trách tôi không nhắc anh!
Phương Uyển Kỳ nói, trong lời nói ít nhiều có chút ý uy hiếp.

Trần Kinh ngượng ngùng cười, nói:
- Phương tổng, tôi không phải là người như vậy, tôi cũng muốn tìm tổ chức chứ! Tiếng tăm của truyền thông Sở Giang tôi đã nghe nói qua, địa chỉ của công ty tôi lại không biết...

- Bây giờ tôi đang ở công ty, tôi lái xe tới dưới lầu tòa nhà, tôi cho anh nửa tiếng đủ không?
Phương Uyển Kỳ nói.

- Nửa tiếng?
Trần Kinh bỗng từ trên giường nhảy dựng dậy. Hắn định nói nói không đủ, nhưng hắn vừa nhớ tới buổi trưa còn có một chuyện khác phải xử lý, liền cắn môi nhanh chóng bò dậy, cũng không thèm rửa mặt, mặt một bộ đồ liền ra khỏi nhà.

Hắn vừa đi vừa chửi Phạm Giang thằng này giở chứng ương ngạnh. Thằng này sao quản nổi cái miệng của mình chứ? Quả thật phải dạy cho nó một bài học nhớ đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.