Ấn Chương Của Vương Tử

Chương 111




Phong Minh ở Đức Cao là nhân vật phong vân, y có khả năng giao tiếp xã hội tốt, địa vị tốt, tính tình cởi mở hai giới hắc bạch ở Đức Cao đều nhiệt liệt hoan nghênh!

Đài Truyền hình Đức Cao, từ trước tới nay xem như là một Đài thành phố, trước kia vẫn không khởi sắc.

Đài truyền hình Đức Cao thật sự khởi sắc, còn phải nhờ sự giúp đỡ của Thẩm Lâm, trong lúc Thẩm Lâm đảm nhiệm Bí thư Thành ủy Đức Cao, rất thích tuyên truyền muốn tiến hành xây dựng văn hóa! Khi đó Chính phủ rót chi phí cực lớn cho Đài Truyền hình Đức Cao, chủ yếu đầu tư cho kênh đặc biệt là Tâm tình dân tộc.

Thời điểm đó, Thẩm Lâm đối với yêu cầu của Đài Truyền hình Đức Cao, là muốn đem Đài Truyền hình Đức Cao tạo thành Đài Truyền hình vệ tinh Tâm tình dân tộc đặc sắc, muốn trở thành Đài Truyền hình có ảnh hưởng quan trọng trong dân tộc thiểu số.

Dưới sự coi trọng của Thẩm Lâm, Đài Truyền hình Đức Cao nghênh đón cơ hội trước nay chưa từng có, sự rót vào của lượng lớn tài chính, hàng loạt trang thiết bị, nhân tài được tiến cử, khiến cho Đài Truyền hình Đức Cao phát triển với tốc độ cực nhanh, tỉ số người xem mà Đài Truyền hình đạt được cũng liên tiếp tăng lên, phóng tầm mắt toàn bộ Sở Giang, trong tất cả Đài Truyền hình thành phố, xếp hạng của Đài Truyền hình Đức Cao là đứng đầu.

Phong Minh là một nhân tài, thuần thục phát triển ở Đài Truyền hình Đức Cao, y sắm vai nhân vật quan trọng, cũng vì nguyên nhân này, y ở Đức Cao rất được hoan nghênh, xem như xứng danh với đầu rắn địa phương của Đức Cao!

Nhưng trong khoảng thời gian gần đây, vận khí của Phong Minh dường như không tốt.

Đầu tiên là lãnh đạo Đài Truyền hình Chúc Huống tìm y nói chuyện, đề xuất sự phát triển hiện nay của Đài Truyền hình bước vào thời kỳ mới, trong thời kỳ mới, các hạng mục công tác của Đài Truyền hình cũng đã có yêu cầu mới. Lãnh đạo Phòng Thông tin đã tổng hợp xem xét, muốn giảm bớt áp lực cho Phong Minh, Phong Minh trước kia là chủ trì công tác hằng ngày Đài Truyền hình, hiện nay đổi thành phân công quản lý hậu cần, thiết bị, tài chính, đầu tư đến phòng ban, không hề phân công quản lý nghiệp vụ nữa, cùng với chuẩn bị nhân sự đến lúc trước khi các phòng ban lên đài.

Chúc Huống đã giảm trách nhiệm cho Phong Minh, trọng trách trên vai Phong Minh chợt nhẹ, y liền ý thức được có chút không ổn!

Mà cảnh tượng của y, trong thời gian rất ngắn, gặp phải trận đánh Waterloo.*

Người trong quan trường, một khi mất quyền, ở một ý nghĩa nào đó chính là thất thế, cũng có ý nghĩa là người này đang ở số con rệp.

Tung tích của bạn bè mật thiết ngày thường giao du bên người Phong Minh lập tức không thấy đâu.

Phong Minh hơi nóng vội, y bắt đầu cố gắng chạy tới tỉnh thành, nhưng bất kể y chạy như thế nào, cũng tìm không thấy bất kỳ nguyên nhân vì sao y thất thế.

Đến tột cùng nguyên nhân nào y thất thế, đến tột cùng y đã đắc tội với người nào? Chính y cũng gõ cửa đánh trống nơi nơi!

Sự tình cũng không vì Phong Minh thất quyền mà chấm dứt, rất nhanh, tổ điều tra Ủy ban Kỷ luật Thành phố liền tìm tới Phong Minh nói chuyện, hỏi y nhiều loại vấn đề liên quan đến mấy năm nay làm việc ở Đài Truyền hình. Lần này tinh thần Phong Minh hoàn toàn luống cuống, đến lúc này, y rốt cục đã hiểu rõ, đây là có người muốn chỉnh y!

Phong Minh trải qua nhiều năm ở Đức Cao như vậy nhưng y chưa bao giờ nghĩ tới chính mình từng trải nhiều năm như vậy, không ngờ không chịu được một kích như thế, thậm chí y không rõ, bản thân mình đến tột cùng là sơ hở chỗ nào, lại gặp phải sự chèn ép như vậy.

Hiển nhiên, người muốn động vào Phong Minh đã chuẩn bị rất chu đáo, bước đi cũng rất rõ ràng, trước đối với Phong Minh sau khi từ từ tước quyền sau đó chậm rãi điều tra vấn đề của y, cũng giống như lột măng, một tầng một tầng đem da măng cẩn thận lột xuống, chung quanh úp chụp vào nhau.

Tìm tới Vương Dương, khi tuyệt vọng Phong Minh cái gì cũng có thể thử, gần đây Tạ Thế Kiệt của Nội các Lâm Giang bị vận Hoa Cái chiếu xuống <i>(ND: Hoa Cái là tên ngôi sao cổ có nghĩa là vận đen)</i>, Nội các Lâm Giang bị niêm phong, y dùng hết tất cả vốn liếng vẫn không gỡ bỏ được niêm phong. Mà hiện tại Tạ Thế Kiệt tìm Thanh Phi Hoa, y đã có thể làm được duy nhất chuyện đúng đắn này.

Hiện tại Phong Minh gặp khó khăn, ở bên trong thành phố, y cũng chỉ có thể tìm Thanh Phi Hoa liên quan đến tình huống này.

Đài Truyền hình thuộc Phòng Thông tin, Phòng Thông tin là đơn vị cấp dưới của Ủy ban nhân dân thành phố, Phong Minh gần đây gặp nhiều vấn đề ngoài dự kiến như vậy, Ủy ban nhân dân thành phố nhất định biết.

Tìm Thanh Phi Hoa thì năng lực của Phong Minh chưa tới, nhưng tìm Thư ký Vương Dương của Thanh Phi Hoa, thì y vẫn có thể làm được điểm này.

Vương Dương ở phương diện phụ nữ cũng có vấn đề, quán rượu nhạc Jazz Lam Điều chính là nhân tình của Vương Dương mở, Phong Minh không tốn nhiều sức lực tìm được Vương Dương ngay tại khu khách quý của quán rượu.

Phong Minh và Vương Dương rất thân quen, sự tình đã tới bước này rồi, y cũng không cần phải giấu diếm, trực tiếp nắm bắt tình huống, sau đó lấy từ trong ngực ra một phong thư lớn, bên trong một xấp tiền dày, trọn một vạn đồng.

Y giải thích đặt phong thư ở trước mặt Vương Dương, nói:
- Chủ nhiệm Vương, công việc chính là chuyện này! Lão Phong tôi đối nhân xử thế cũng hiểu, bình thường có chút cao ngạo, nhưng là đụng đến vấn đề, thì tôi có thể có bao nhiêu vấn đề chứ? Nhưng mà, gần đây hết lần này đến lần khác vấn đề của tôi càng ngày càng nhiều, tôi suy nghĩ cả trăm bề vẫn không có lời giải đáp!

- Chuyện này, chỉ còn hy vọng Chủ nhiệm Vương chỉ điểm cho tôi một chút sai lầm, lão Phong tôi cảm tạ vô cùng!

Khóe miệng Vương Dương nhẹ co rúm, lộ ra một chút tươi cười đầy thâm ý, y đem phong thư còn nguyên vẹn trở lại trước mặt Phong Minh, nói:
- Lão Phong, tôi sẽ không khách khí như vậy! Làm cái gì vậy? Không phải là bức tôi phạm sai lầm sao?

Vương Dương lắc nhẹ cái ly đế cao trong tay, rượu đỏ như máu, vẻ mặt Vương Dương tràn đầy nghiền ngẫm!

Phong Minh vừa thấy thái độ này của Vương Dương, mặt y thoáng cái biến hồng, nói:
- Chủ nhiệm Vương, đại nhân không tính toán với người lầm lỗi! Lão Phong tôi nếu có cái gì không phải với ngài, vẫn hy vọng có thể chỉ điểm cho tôi, tôi nhất định hối cải để làm người mới, sau đó chịu đòn nhận tội!

Chủ nhiệm Vương ấp úng, nhưng mà tôi quen biết lâu dài nhiều năm, lần này giúp đỡ anh em tôi đem…

- Lão Phong…
Vương Dương ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Anh này, có đôi khi chính là quá thông minh, tự cho mình là thông minh! Thật không ngờ tới, một khi đã hồ đồ, thì hồ đồ đến mức làm cho người ta cười đến rụng răng. Thật không biết phạm vào chuyện gì sao?

Vương Dương lời nói xoay chuyển, nói:
- Đắc tội với tôi tính cái làm gì? Hiện tại ở Đức Cao, luôn có một số người không thể tính kế, không thể đụng phải. A, mấy năm nay thuận buồm xuôi gió, bản thân có chút bành trướng, hoàn toàn không biết trời cao đất rộng!

Phong Minh vừa nghe vậy, trái tim đột nhiên trầm xuống, liền chìm xuống tận đáy lòng luôn.

Y lại đứng dậy đem phong thư trước mặt để ở trước mặt Vương Dương, nói:
- Chủ nhiệm Vương, đây là một chút thành ý của tôi! Cho lão Phong tôi một chút mặt mũi, coi như là tấm lòng của lão Phong tôi!

Vương Dương cười ha hả, lúc này đây y không cự tuyệt nữa, mà lời xoay chuyển, nói:
- Lão Phong, lão Phong! Thật to gan, ngay cả Chủ nhiệm Trần cũng dám tính kế, chính mình không có ăn gan báo như vậy! Cho là vì chuyện gì hả? Cho là vì chuyện gì nào? Đột kích kiểm tra Nội các Lâm Giang, xét xử nhiều vấn đề và người khác như vậy, đây không phải là chủ đạo diễn khổ nhục kế hay sao?

- Được, một đêm kia liền xét xử nhiều cán bộ mấu chốt như vậy, không được công lao sao!

Sắc mặt Phong Minh biến trắng bệch, lập tức thề thốt phủ nhận:
- Oan uổng, Chủ nhiệm Vương! Lão Phong tôi là loại người làm chuyện này sao? Ngày đó tôi thật không hiểu chuyện, tôi chính là muốn mời Chủ biên Hồ ở tỉnh tới, còn có Chủ nhiệm Trần ăn bữa cơm, để thiết lập một chút quan hệ, ngoài ra thực sự không có gì. Tôi làm sao có khả năng…

- Được rồi! Đem những lời nói nhảm đó đến Ủy ban Kỷ luật bên kia giải thích đi, xem có ai nghe không?
Âm thanh lạnh lùng của Vương Dương nói:
- Trên thế giới này, có rất nhiều sự tình không rõ ràng, rất nhiều chuyện, phải như người uống nước, ấm lạnh tự biết! Không cần đem người khác xem thành đứa ngốc, cũng không cần phải lừa mình dối người!

Vương Dương không nói gì nữa, đứng dậy đi, phong thư trên bàn một xu cũng chưa động.

Phong Minh cầm phong thư đi ra phía trước, âm thanh Vương Dương chuyển lạnh:
- Làm gì? Bức tôi phạm sai lầm sao? Đến tột cùng là không có vấn đề, vậy còn cần Ủy ban Kỷ luật điều tra ư?

Phong Minh giống như bị người ta làm cho đứng im, ngây người tại chỗ, ngoan ngoãn nhìn Vương Dương đi xa, mà mồ hôi lạnh của y, chảy xuống ròng ròng!

Trần Kinh?

Trong đầu Phong Minh hiện ra vẻ mặt cười tít mắt của Trần Kinh kia, biểu cảm cả người lẫn vật vô hại.

Thời điểm đầu tiên Phong Minh nhìn thấy Trần Kinh, đó là cùng Triệu Nhất Bình cùng nhau mời Trần Kinh ăn cơm. Bữa cơm kia ăn thật sự rất tùy ý, Trần Kinh đối với Triệu Nhất Bình cực kỳ khách khí, một tiếng lại một tiếng gọi lãnh đạo. Lúc đó, Trần Kinh để lại cho Phong Minh ấn tượng là rất trẻ tuổi, hơn nữa không có loại khí chất và phong thái của Thư ký Bí thư Thành ủy.

Không khoa trương, Phong Minh đối với Trần Kinh là khá xem thường, một tên nhóc con, có thể biết cái gì? Có thể biết bao nhiêu chuyện?

Cho nên, bên trên có người muốn y tiếp cận Trần Kinh, tốt nhất là mượn cơ hội có thể trả một chút giá phải trả, làm được có thể khống chế Trần Kinh.

Phong Minh lúc nhận nhiệm vụ này, cực kỳ tin tưởng!

Là ai giới thiệu Trần Kinh cho Ngũ Đại Minh? Phong Minh đã nghe Hồ Duyệt khoác lác, Hồ Duyệt xác định rõ Trần Kinh có thể có ngày hôm nay, là có liên quan trực tiếp đến ông ta, nếu như không phải ông ta giới thiệu Trần Kinh với Ngũ Đại Minh, Trần Kinh làm sao có thể có ngày hôm nay?

Phong Minh làm rõ những quan hệ đó, cũng tương đối nắm chắc. Mà ngày đó Phong Minh nhờ Hồ Duyệt mời Trần Kinh đi chơi, y cũng không nghĩ tới đường ngang ngõ tắt nào.

Chẳng qua là Hồ Duyệt chủ động đề xuất, Trần Kinh người này cái gì cũng tốt, chính là quá cứng nhắc, chính là rất khó hiểu phong tình. Hẳn là phải dạy dỗ anh chàng này.

Ông ta để cho Phong Minh sắp xếp một chút, cố gắng tìm khá hơn một chút, cô bé an toàn, đem Trần Kinh dụ dỗ, cũng để cho hắn nếm thử, một chút tư vị phong lưu không kiềm chế được.

Lúc ấy trong lòng Phong Minh liền chú ý, y dứt khoát một bước thích hợp, tìm con át chủ bài trên tay y!

Y tuyệt đối tin tưởng, Trần Kinh sẽ không ngăn được mê hoặc của Ngải Phương.

Bởi vì cô gái kia rất đoan trang, đoan trang đến mức phạm tội, hơn nữa thân phận của cô ta cũng nổi tiếng, quản gia Hoa đán của Đài Truyền hình, nhân vật nổi tiếng xã hội, khi đi ra ngoài cũng có mặt mũi.

Y cũng không nghĩ tới, chuyện này sẽ có vấn đề, nhưng hết lần này đến lần khác, không ngờ lại xảy ra vấn đề ở chỗ này chứ?

Phong Minh cảm thấy, hiện tại chính mình đã hối hận cũng không kịp nữa, bản thân sao lại làm việc qua loa như vậy nhỉ?

Y chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu giống như một cuốn phim, hiện lên vô số hình ảnh. Y cẩn thận nhớ lại sự tình ngày đó, y tự nghĩ bản thân làm được là áo tiên không thấy vết chỉ khâu (tức là kín mít không chút khe hở), làm sao Trần Kinh sẽ phát hiện trong đó mình có để lại dấu vết chứ?

Ý nghĩ trong đầu y nhanh chóng chuyển động, đột nhiên nghĩ tới Ngải Phương, y thở ra một hơi thật dài. Cẩn thận mấy cũng có sai sót, sao y lại bỏ qua điểm này nhỉ?

Phong Minh đến lúc này mới cảm thấy mình đã hơi xem thường Trần Kinh, Thư ký của Bí thư Thành ủy, sao có thể là một người dễ dàng được?

Lại nhìn Trần Kinh động thủ, thận trọng, hoàn toàn câu lưu lẫn nhau, hơn nữa chiêu chiêu đều nhắm thẳng vào chỗ hiểm nhất của Phong Minh, nếu không phải Vương Dương, Phong Minh có khả năng chết như thế nào cũng không biết. Tâm cơ như vậy, làm sao lại có thể là một người trẻ hai mươi lăm tuổi được?

-----------------------------

*Trận Waterloo diễn ra vào chủ nhật ngày 18 tháng 6 năm 1815 tại một địa điểm gần Waterloo tức nước Bỉ ngày nay. Đây là một trong những trận đánh nổi tiểng nhất và cũng là dấu chấm hết cho cuộc chiến tranh Napoléon.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.