Ấn Chương Của Vương Tử

Chương 105




Thời gian đã gần đến lúc rét đậm, Tết Nguyên Đán sắp qua, cũng liền biểu thị một năm mới đang lặng yên tới!

Trần Kinh âm thầm tự nhủ với mình, lại thêm một tuổi!

Hắn không kịp tổng kết thành công và bài học kinh nghiệm trong năm qua, hắn hiện tại mỗi ngày nhật trình đều sắp xếp kín, đại bộ phận thời gian đều cùng đi bên cạnh Ngũ Đại Minh, ít có thời gian tự do!

Gần đây, nhân vật số một trong bộ máy huyện nhiệm kỳ mới đã tới thời điểm chọn lựa cuối cùng, ngoại trừ đã chứng thực ba huyện phương bắc, còn có huyện Vạn Thọ, huyện Hoa Viên, huyện Nhạc Sơn, Gia Tiền Hà, Hậu Hà, Ngũ Tinh, Đức Thủy tổng cộng bảy huyện có nhân vật số một của Đảng và chính phủ nhiệm kỳ mới phải chứng thực.

Mà đối với Ngũ Đại Minh, gần đây công tác trọng điểm của y còn không dừng lại như thế. Ngoại trừ phải chứng thực nhân sự, quy hoạch phát triển kinh tế cho toàn bộ thành phố Đức Cao, lập tức sẽ ra sân khấu.

Thành phố Đức Cao kinh tế du lịch tột cùng sẽ đi như thế nào, tạo ra đặc sắc gì, đây là đề tài thảo luận nhiều nhất sắp tới trong xã hội Đức Cao.

Phương thức làm việc của Ngũ Đại Minh rất có kỹ xảo, gần đây, y bảo bộ môn tương quan làm rất nhiều chuyện, tỷ như về chương trình TV thảo luận công khai về vấn đề kinh tế du lịch của thành phố Đức Cao, về tri thức tương quan với đặc sắc du lịch, khai thác tài nguyên du lịch của toàn bộ Đức Cao, phát triển và lợi dụng chính sách pháp luật tương quan hoàn thiện công tác, còn có quan hệ dân tộc và du lịch... công khai tranh luận.

Ngũ Đại Minh thông qua những hoạt động này còn có công tác thực chất phòng ngừa chu đáo, chậm rãi bắt đầu ở các giới trong xã hội Đức Cao thổi một luồng gió du lịch, từ “ Du lịch “ , trở thành đề tài nói nhiều nhất ở Đức Cao sắp tới.

Ở Hội đồng nhân dân Mặt trận Tổ quốc, vì chuyên đề này, chuyên môn tổ chức các loại điều tra nghiên cứu và thảo luận, Hội đồng nhân dân thậm chí còn tổ chức chuyên môn điều tra nghiên cứu các huyện và thành phố Đức Cao!

Đức Cao là một thành phố mới, nhưng tài nguyên du lịch Đức Cao là rất phong phú, ngoại trừ Đức Cao có rất nhiều danh thắng truyền thống, Đức Cao là khu vực trọng yếu của toàn bộ tỉnh Sở Giang mà dân tộc thiểu số tụ tập. Ở thành phố Đức Cao, dân tộc Thổ Gia, bạch tộc, Miêu tộc và nhiều dân tộc tạp cư, các loại văn hóa khác nhau ở địa khu này giao lưu giao hòa, hình thành hoàn cảnh nhân văn độc đáo nhân văn rất có giá trị khai thác!

Nhưng hệ thống công tác đó, chính phủ khóa trước của Đức Cao đều không dụng tâm đi làm, cũng tạo thành các nơi du lịch ở Đức Cao để khai thác, phát triển dự án nhiều, nhưng mục tiêu hỗn loạn định vị hỗn loạn, tạo thành đầu tư lặp lại và nhiều phương diện có vấn đề. Mục tiêu Ngũ Đại Minh nhậm chức, là muốn hệ thống khai thác, phát triển tài nguyên du lịch Đức Cao, chiều sâu khai thác hoàn cảnh nhân văn đặc sắc Đức Cao, sau đó chỉnh góp vốn nguyên, cuối cùng hoàn thành văn hóa Đức Cao, định vị du lịch thành phố Đức Cao.

Không biết từ khi nào thì bắt đầu, Đức Cao còn có một đồn đại, lời đồn đại này là nói về Ngũ Đại Minh.

Đồn đại toàn bộ thành phố Đức Cao có thể ảnh hưởng quyết sách của Ngũ Đại Minh chỉ có ba người một người là Thanh Phi Hoa, một người là Phương Khắc Ba, còn có Lưu Minh Minh và Trần Kinh mỗi người một nửa.

Đồn đại này, đối với Trần Kinh cất nhắc có thể khá cao, mặt khác vài chuyện có thể ảnh hưởng Ngũ Đại Minh, mọi người đều là ủy viên thường vụ Thành ủy, hơn nữa là ủy viên thường vụ cấp quan trọng, duy độc Trần Kinh chỉ là thư ký!

Đồn đại này hiện tại Đức Cao nhiều người tin, cũng trực tiếp làm cho Trần Kinh hiện tại xã giao đặc biệt nhiều, người chắp nối, lôi kéo làm quen chỗ nào cũng nhúng tay vào, Trần Kinh có chút thời gian nghỉ ngơi thời gian, cơ bản đều phải hy sinh, các loại vô cùng vô tận xã giao thật sự là mệt chết người!

Đức Cao Lâm Giang các, nơi này ban đêm ca múa hát tăng thêm, Hồ Duyệt tài tử phong lưu báo Bình Minh Tam Sở, mỗi khi đến Đức Cao, tất là đến Lâm Giang các, làm việc với các đồng nghiệp báo Đức Cao, tìm mấy mỹ nữ bồi hát. Trần Kinh thường thường đều bị y bắt lính kéo qua đến uống rượu.

Hồ Duyệt đối nhân xử thế trượng nghĩa hào sảng, và trong quan trường kết giao rất sâu, mỗi lần uống rượu, Trần Kinh đều có thể kết bạn thêm một số gương mặt mới, mạng lưới người của Trần Kinh cũng bởi vậy dần dần khuếch trương, ở Đức Cao, Trần Kinh dần dần có một vị trí nhỏ nhoi cho chính mình!

- Trần Kinh, hôm nay như vậy, tôi phát hiện, chúng ta là chính nhân quân tử nhiều lắm! Tôi người này liền không quen nhìn chính nhân quân tử! Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu...Trần Kinh cậu vẫn là người làm công tác văn hoá, sao lại cứng nhắc như vậy?
Hồ Duyệt lại một lần nữa đến Đức Cao, y kéo Trần Kinh đến, câu nói đầu tiên đã thật kinh người.

Hồ Duyệt liền ngồi trên sô pha, trong ngực ôm một cô gái khéo léo lả lướt, cô gái họ Lê, tên một chữ một Quỳnh, là phóng viên mỹ nữ Nhật báo Đức Cao, cô và Hồ Duyệt quan hệ, là bí mật công khai.

Lê Quỳnh so với Hồ Duyệt nhỏ hơn mười một tuổi, Hồ Duyệt có bà xã có đứa nhỏ cũng là chuyện mọi người đều biết, nhưng này cô gái chính là thích Hồ Duyệt, là khâm phục kỳ tài hoa, hai người thân nhau. Nhất là gần đây, Hồ Duyệt thường xuyên đến Đức Cao, cơ bản đều cùng người phụ nữ này có liên quan.

Trần Kinh thật sự là không hiểu tư tưởng phụ nữ hiện tại, thật sự là dám yêu dám hận.

Trần Kinh không để ý Hồ Duyệt trêu ghẹo, ánh mắt hắn quét qua căn phòng, trong phòng có người quen. Phóng viên đài truyền hình Hoàng Linh hắn là nhận thức, gái hồng lâu Đức Cao, còn có quan hệ từ lâu với Hồ Duyệt, Phó giám đốc đài truyền hình Phong Minh. Phong Minh nhìn thấy Trần Kinh, đứng dậy, bên cạnh y có một cô gái ngồi, nhìn qua khá đoan trang.

- Lão Trần, đến đây, ngồi bên này!
Phong Minh hướng Trần Kinh nói, y và Trần Kinh nhận thức, hai người uống rượu vài lần.

- Tiểu Ngải, chào Chủ nhiệm Trần!
Cô gái có khí chất bên cạnh y ngọt ngào chào một tiếng:
- Chào chủ nhiệm Trần! Tôi là Ngải Phương!

Phong Minh cười nói:
- Lão Trần, Ngải Phương không xa lạ đâu? Bông hoa của đài truyền hình chúng ta, hôm nay chúng nên uống vài chén, thân quen một chút!

Trần Kinh hướng cô gái gật gật đầu, cười cười, Ngải Phương thì Trần Kinh biết, chủ trì chương trình ca hát của đài truyền hình, nhân khí điểm ca, Ngải Phương bởi vì diện mạo khí chất, tiếng nói ngọt ngào mà đã được rất nhiều người theo đuổi, ở Đức Cao, coi như là danh nhân!

- Chào chị Ngải!
Trần Kinh hướng về phía Ngải Phương nói.

Ngải Phương kiêu ngạo cười cười, khách khí mời Trần Kinh ngồi xuống.

Ngay khi hắn ngồi xuống, hắn cảm giác bên phải có người vẫn cười làm lành đang đứng, hắn theo bản năng nhìn về phía đối phương, hơi sửng sốt, nói:
- Chủ tịch quận Cổ? Ai nha, tôi vừa rồi còn chưa nhận ra!

Chủ tịch quận Cổ là chủ tịch quận Tiền Hà của thành phố Đức Cao, Trần Kinh mới thấy y một lần, hơn nữa lại là lúc bí thư thị sát quận Tiền Hà, tiếp kiến bộ máy ủy viên thường vụ.

Cổ Ngụy hơi giật mình khi Trần Kinh nhận ra, hắn đưa tay ra nói:
- Chào chủ nhiệm Trần!

Trần Kinh vừa thấy Cổ Ngụy, hắn còn có chút trách cứ Hồ Duyệt, hiện tại ở huyện đang nổi lên việc điều chỉnh nhân vật số một của chính đảng các quận huyện, tại cái thời điểm mẫn cảm này, Cổ Ngụy lại ở trong này, mục đích là cái gì có thể nghĩ ra!

Trần Kinh và Cổ Ngụy bắt tay, ngồi xuống, Hồ Duyệt tiếp cận lại, nói:
- Đến đây, mọi người trước tiên uống chút rượu cho khỏi lạnh!

Y vẫy tay một cái, phục vụ phòng mặc khêu gợi tiến vào, cầm trên tay hai bình rượu, cô gái xoay người mở bình, hai bên ngực lộ ra, ngay trước mắt mấy người đàn ông lắc lư, không khí trong phòng có chút ám muội!

Trần Kinh sau khi ngồi trên sô pha, mới phát hiện Hồ Duyệt và Phong Minh đều có bạn gái, bạn gái Phong Minh cũng không phải Ngải Phương, mà là Hoàng Linh tiếp cận lại. Phong Minh có phong độ, đùa Hoàng Linh cười khanh khách, thanh âm rất là hấp dẫn, mơ hồ phóng đãng chút ý vị.

Trần Kinh trong lòng âm thầm lắc đầu, Hoàng Linh Trần Kinh lần đầu thấy cô là lúc cùng Phó trưởng ban thư ký Mãn Diên Ba đánh bài, thời điểm ấy, cô không phải gần gũi với Phó trưởng ban thư ký Mãn sao?

Trần Kinh lại nghĩ tới từ “Gái hồng lâu”, từ này, hắn cũng chỉ có thể cười!

Cổ Ngụy ngồi rất xa ở sô pha, không có bạn gái, mà Ngải Phương?

Trần Kinh hiểu, hôm nay Hồ Duyệt thật đúng là dùng tâm, mời bông hoa đài truyền hình đến bồi mình uống rượu, thật là nể tình!

Một người một ly uống xuống bụng, Hồ Duyệt liền ồn ào đoán xúc xắc, chơi đại phú ông, miệng y như đại pháo, nói:
- Như vậy, nam nữ phối hợp, làm việc không phiền lụy, tôi chia hai người một tổ, ai thua hai người đều phải uống rượu, thua một lần uống bình thường, thua hai lần phải giao bôi, thua ba lần thôi... Vậy được...

Y quay lại, Lê Quỳnh bên cạnh y vừa vặn quay sang, tiến lại, môi Hồ Duyệt hôn cô “chụt” một tiếng, mắt y chăm chú nhìn Trần Kinh:
- Sao hả? Trần Kinh, không quá phận chứ?

Sắc mặt Trần Kinh thay đổi, đang muốn trách Hồ Duyệt làm bừa, Hồ Duyệt lại nhìn chằm chằm Ngải Phương nói:
- Ngải Phương, thời điểm khảo nghiệm đã tới, xem cô có năng lực hàng phục chủ nhiệm Trần không?

Vẻ mặt Ngải Phương đỏ bừng, ngồi bên cạnh Trần Kinh có phần tay chân luống cuống, so với hình thượng thường ngày trên TV giống như hai người.

- Được rồi! Cứ như vậy mà chơi, theo cách của Lão Hồ!
Phong Minh nói, y liếc xéo một cái Cổ Ngụy:
- Lão Cổ, để làm trọng tài, công việc quan trọng cho công bằng!

- Được, tôi làm trọng tài, cam đoan công bằng!
Cổ Ngụy có hứng trí nói.

Trần Kinh đứng dậy, vừa muốn nói, Hồ Duyệt ngăn Trần Kinh lại nói:
- Trần Kinh, sao lại thế? Không cần nói với tôi lý do khách quan, chơi thôi! Không khí sống động thế này, có phải tỏ ra lõi đời thế không? Có phải cảm thấy Ngải Phương làm cho cậu ủy khuất?

- Lão Hồ, liền miệng chó không thể khạc ra ngà voi!
Trần Kinh tùy cơ ứng biến:
- Như vậy đi, hai bình rượu này làm hạn định, uống vào hai bình, chúng ta liền đổi cách chơi khác, thế nào?

Trong lòng Trần Kinh bỗng trầm ngâm, hắn đã nhìn ra, Chủ tịch quận Cổ này lo Phong Minh kéo tới. Phong Minh kéo một Triệu Nhất Bình đến cho Trần Kinh, hiện tại lại kéo thêm một Cổ Ngụy, người này làm việc rất hiệu quả.

Trong đầu Trần Kinh nghĩ ngợi lung tung, hắn cảm thấy trong mũi có làn gió thơm thoảng qua.

Ngải Phương vốn kiêu ngạo bỗng nhiên tiếp cận lại gần, tuy là mùa đông, mặc quần áo khá nhiều, nhưng Trần Kinh vẫn có thể cảm nhận được hơi thở thanh xuân trên người người phụ nữ này!

Người phụ nữ rất đẹp, không chút son phấn, lại da trắng bóng như ngọc, thanh nhã có chút ý vị, rất đặc biệt.

Trần Kinh trong nháy mắt cảm thấy nhiệt huyết dâng trào, nhưng bất chợt hắn chuyển mắt, Hồ Duyệt lúc này đã sớm nói:
- Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi! Từ tôi bắt đầu!

Xúc xắc trên tay y linh hoạt chuyển động, một đôi tay mạnh mẽ Hồ Duyệt lắc liên tục, trên không chung xuất hiện một đường cong, trong phòng không khí hồi hộp hơn, có một loại mùi lên men...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.