Ăn Bồ Đào Không Phun Bì

Chương 43: Phượng Quân và dược sư




“Chú… Chú già… Chú già lông trắng…” Cô rốt cuộc bị làm sao vậy? Tại sao lại có cam giác giống như say xe.

“Chú già… Tôi khát…”

Nhìn cô gái nằm trên giường mở miệng nói những lời vô nghĩa, Hạ Vũ Trạch bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn xoay người đến tủ lạnh lấy ra một chai nước khoáng, sau đó trở lại trước giường nâng Chu Hiểu Hiểu dậy, mang chai nước đút đện tận miệng cô.

“Cô không phải là muốn uống nước sao? Uống đi!”

Chu Hiểu Hiểu tiếp nhận chai nước khoáng uống ừng ực, chất lỏng trong suốt từ khóe miệng của cô tràn ra ngoài, theo chiếc cằm nhọn chạy xuống dưới làm xuất hiện một đường cong hoàn mỹ, bộ ngực lúc ẩn lúc hiện.

Tùy tiện đem cái chai quẳng sang một bên, cô dùng sức nắm áo của mình “Nóng quá!”

“Ách…” Hạ Vũ Trạch hít một hơi, cô gai này rốt cuộc có mình đang làm cái gì không đây?

“Nóng quá! Nóng quá!” Nói xong, cô quẳng cái khăn quàng cổ, chuẩn bị cỡi đến quần áo.

“Này! Cô…! Đủ rồi!” Hắn bắt lấy tay cô, nhanh chóng ngăn lại động tác nguy hiểm của cô.

“Chú già? Chú cũng nóng sao?” Hai gò má Chu Hiểu Hiểu đỏ bừng, một mặt vô tội nhìn hắn “Tôi giúp chú cỡi quần áo”

“Cô gài này! Đáng chết!” Đối mặt với hai khóe mắt long lanh của cô, Hạ Vũ Trạch không kiềm được cảm xúc đẩy gã cô trên giường “Cô an phận một chút không được sao?”

“Chú già… Chú cứ như vậy làm sao tôi giúp chú cỡi quần áo đây?” Hai tay cô bị hắn kềm chặt trên giường, ông chú này hiện tại ở thật gần mình, hơi thở dốc ầm nóng phả vào mặt cô, cô cảm nhận ngay cả tim của hắn cũng đập thật nhanh. Ông chú già trước mặt này có bộ dáng thật tốt nha. Ánh trăng xuyên thấu qua lớp thủy tinh của sổ, rơi trên mặt hắn. Tầng ánh sáng trong suốt càng khiến hắn giống như tinh linh từ trên trời rơi xuống. Thật đẹp! Điều này khiến cho cô không thể nào dời đi ánh mắt mình.

“Chú già… chú thật xinh đẹp nha”

“Cô ở đây là đang câu dẫn tôi sao?”

“Không nha…” Cô còn chưa nói xong, hắn đã chiếm giữ lấy đôi môi mềm mềm đó. Có mỗi ông trời mới biết hắn rốt cuộc có bao nhiêu khát vọng được chạm vào đôi môi này, thật mong muốn được hôn lấy cô gái ngọt ngào trong lòng. Thật lâu… hắn mới buông cô ra, đôi môi đã sưng đỏ, nhìn thẳng vào hai mắt đã xuất hiện chút dục vọng của cô.

“Nếu cô ở đây là để câu dẫn tôi… vậy cô đã thành công”

“Chú… Chú già!… Tôi… Tôi không… Không có…” Chu Hiểu Hiểu há mồm thở phì phò, chưa từng hôn qua ai nên cô không hề có chút kinh nghiệm nào, lại không biết trong lúc hôn mình có thể dùng mũi để hô hấp.

“Hiện tại… hối hận sao?” Hắn trêu tức hỏi.

“Hả?” Chu Hiểu Hiểu trợn to mắt nhìn hắn, gương mặt trông thật ngây thơ, không rõ hắn đang nói cái gì.

“Hiện tại hối hận thì cũng đã quá muộn! Bởi vì… tôi đã muốn dừng không được…” Hắn nắm chặt lấy hai tay cô đặt trên đầu giường, một tay giữ lấy, một tay chỉnh lại thân người cô sai cho thật khớp với vị trí của mình hiện tại. Hắn phải cướp đoạt hết ngọt ngào của cô gài này. Đúng vậy! Tất cả của cô đều là của hắn .

••••••••••••• Hoa lệ phân cách tuyến •••••••••••••

Sáng sớm, ánh dương xuyên thấu qua khe hở của bức màn thêu, chiếu rọi đến trên giường. Nhìn vào gương mặt của tên đàn ông tóc trắng đang trần trụi nằm trên giường, lấm lưng phẳng dường như muốn che kín đi từng vết máu đỏ. Chu Hiểu Hiểu trợn tròn mắt, hiển nhiên vết máu chói mắt này chính là kiệt tác của cô… Cô vốn tưởng rằng tất cả những chuyện đêm qua đều là giấc mộng, nhưng mà phía dưới truyền đến từng trận đau đớn đã nhắc nhở cô rằng đây không phải mộng, đây là sự thật. Cô nhanh chóng bị mất đi lần đầu tiên quý giá, mà đối phương lại là ông chú tóc trắng chỉ mới quen biết ngày hôm qua.

Cô rốt cuộc là nên khóc hay nên cười đây? Bây giờ cũng không phải lúc ngồi suy nghĩ chuyện gì đã xảy ra tối hôm qua. Nếu như ông chú này tỉnh dậy phát hiện cô ở trên giường hắn nhất định sẽ rất tức giận, hắn vẫn rất ghét cô đấy thôi. Mà hiện tại nhất định sẽ càng ghét người trèo lên giường của hắn.

Nhớ rõ đêm qua, cô vì cảm thấy nóng nhiệt liệt cởi hết quần áo của chính mình, sau đó lại nghĩ hắn nhất định cũng nóng giống mình bèn giúp hắn thoát hết quần áo… Trời ạ! Tất cả đều là do cô sao? Không được! Nhất định phải nhân cơ hội hắn còn đang ngủ mà cố gắng chạy cho thật nhanh.

Cô đem ánh mắt nhìn thân ảnh trần trụi của Hạ Vũ Trạch trên giường, sau đó rón ra rón rén leo xuống dưới, tìm kiếm quần áo của mình trong đống hỗn độn trên mặt đất.

“Này!” Thanh âm khàn khàn từ phía sau truyền đến, Chu Hiểu Hiểu giống như người gỗ đứng im tại chỗ không dám động đậy.

“Em vẫn còn muốn câu dẫn anh sao?” ( Phi Phi: Đổi cách xưng hô cho hấp dẫn nhá! )

Cô máy móc quay người lại, nhìn vào gương mặt tươi cười của Hạ Vũ Trạch đang dựa lưng trên thành giường.

“Lên đây!” Hắn hướng cô ngoắc ngoắc ngón tay.

“Tôi… Tôi…” Chu Hiểu Hiểu theo bản năng nắm mớ quần áo che trước ngực.

“Anh muốn em lên đây”

“Anh… Anh…”

“Đi lên!”

“Anh… Tôi… Tôi…”

“Anh muốn em lập tức trèo lên đây” Hắn rống lớn một tiếng.

“Tôi mới không nghe theo lời của anh” Cô nghiêm mặt nói.

“Em thật sự sẽ không trèo lên đây?”

“Không lên!”

“Thật sự? Thật sự không lên?”

“Không lên! Đánh chết cũng không lên!”

“Tốt lắm, anh đi xuống!” Nói xong hắn làm bộ đứng dậy, chiếc chăn màu xanh lục nhạt theo chuyển động của hắn mà rơi dần xuống. Bộ phận bí mật của đàn ông cùng với cơ thể nam tính của hắn cứ như vậy hiện ra trước mặt Chu Hiểu Hiểu. Gương mặt cô đùng một cái đỏ lên như gấc chín, lập tức quay mặt đi chỗ khác.

Hạ Vũ Trạch từ trên giường bước xuống dưới, đi đến bên cạnh Chu Hiểu Hiểu, cúi người xuống tới gần bên tai cô nói nhỏ “Em đây là đang thẹn thùng sao?”

“Mới… mới không có!” Cô một phen đẩy hắn ra, dự định sẽ một phát chạy thật nhanh ra ngoài.

“Đi đâu?” Hắn giữ chặt lấy tay cô.

“Về nhà!” Cô đưa lưng về phía hắn, những đường cong gợi cảm cùng tấm lưng trắng nõn nà lại hấp dẫn ánh mắt hắn.

“Em cứ như vậy mà đi sao?”

“Tôi còn ở đây làm cái gì?”

“Chẳng lẽ em lại không chịu trách nhiệm với anh sao?” Hắn trêu tức hỏi. Thường thường câu này đều là do những người phụ nữ khác nói với hắn, không nghĩ tới hôm nay nó lại xuất ra từ miệng mình.

Chu Hiểu Hiểu thân mình cứng đờ, mạnh mẽ quay đầu lại lớn tiếng nói “Dù sao tôi cũng sẽ không phụ trách”

Hắn ngây ngẩn cả người, căn bản hắn cũng không tính toán rằng mình sẽ phụ trách cô, thế nhưng khi vừa nghe đến lời này của cô, trong lòng hắn đột nhiên có chút khó nói. Cô không có khóc lớn,nháo tới nháo lui bắt hắn phải chịu trách nhiệm sao? Quay đầu nhìn đóa hoa màu đỏ bắt mắt trên tấm grap giường, chẳng lẽ lần đầu tiên đối với cô mà nói là thứ không quan trọng sao? Rốt cuộc đầu óc cô gái này đang nghĩ cái gì vậy?

“Tôi cũng không phải cố ý cường bạo anh” Cô thật ủy khuất, rõ ràng người bị thương tổn chính là bản thân, thế mà hắn lại bắt cô gánh vác hết hậu quả sao?

“Ách! Cường bạo?” Hình như người bị cường bộ là cô thì phải? Hắn thay đổi bộ mặt bất cần bằng bộ dạng ủy khuất, nói “Vậy em nói anh phải làm sao bây giờ? Anh bị em cường bạo mất rồi”

“Tôi… Tôi khi đó rõ ràng là mơ mơ màng màng, cho nên… cho nên không tính. Dù sao anh cũng không có gì phải gọi là thiệt thòi” Ông chú già này rốt cuộc muốn như thế nào đây? Hắn hẳn là không thiếu phụ nữ bên người nha. Bộ dạng tốt như vậy, tùy tiện giơ tay cũng hốt được một nắm người theo bên cạnh.

“Vậy còn những chuyện em đã làm với anh đấy, chẳng lẽ em không nên phụ trách sao?” Hắn giơ biểu tình khóc không ra nước mắt, giống như bô dáng thật sự bị thương, mà trong lòng hắn đã sớm cười đến chịu không nổi. Thú vị! Cô gái bé nhỏ trước mắt này thật sự rất thú vị, lối suy nghĩ của cô thật khác biệt với những người bình thường nha.

“Này!… Vậy anh… Vậy anh nói tôi phải làm sao bây giờ? Tôi lại không có tiền bồi thường cho anh” Nói xong, khóe mắt của cô xuất hiện nước mắt. Cô thật sự chịu không nổi trách nhiệm này. Hắn không thiếu tiền, thậm chí cái phòng ngủ này của hắn còn lớn gấp mấy chục lần căn phòng thuê trò tồi tàn của cô. Nếu hắn mở miệng bắt cô phải bồi thường, cô thật sự không có cái gì để mà đền cho hắn.

Hắn ngây ngẩn cả người. Nhìn nước mắt của cô, trái tim của hắn đột nhiên co thắt lại. Hắn chẳng qua chỉ muốn đùa giỡn với cô, căn bản không cần cô phải phụ trách cái gì cả. Nói cách khác, chính hắn cũng không nghĩ tới sẽ phụ trách cô. Nhưng mà, nếu là cô, hắn cũng không ngại có thêm một người phụ nữ thú vị ở bên cạnh. Ý tưởng này vừa xuất hiện, bản thân hắn cũng bị dọa, hắn như thế nào có thể nghĩ đến cho phép cô gái này ở bên cạnh mình? Đây không phải tác phong của hắn nha.

“Tôi bất quá chỉ một đứa nghèo kiết xác, lại không có tiền cũng không có gì đáng giá bên người. Anh đừng làm tôi khó xử được không? Nói rõ hơn một chút, người thiệt thòi rõ ràng là tôi nha” Thấy hắn thật lâu cũng không nói chuyện, Chu Hiểu Hiểu xoay người đối mặt với hắn.

“Vậy em rốt cuộc vẫn là mặc kệ anh sao? Em thật là một cô gái không có trái tim”

“…” Chu Hiểu Hiểu bậm môi, nước mắt cũng đi đà lạch tạch chảy xuống “Ông chú già… Hu hu hu… Chú rốt cuộc là muốn thế nào?… Hu hu hu…”

“Em…” Cô khóc sao?

“… Hu hu hu… Chú khi dễ người khác…”

“Được rồi! Đừng khóc. Anh không cần em phụ trách nữa” Hắn vì cô mà lau đi nước mắt trên mặt. Nước mắt của cô khiến tâm của hắn cũng muốn theo đó mà nhảy ra ngoài.

“Thật… Thật sao?” Cô lau đi nước mắt trên mặt, khờ dại trừng lớn hai mắt nhìn hắn.

“Haizz!” Thật sự là thất bại trong tay cô, cô gái này trong não đều là cái gì đây?

“Không được đổi ý đó”

“Sẽ không!” Đây là kết quả hắn muốn nha, hắn lại không có ngốc, nếu mỗi lần làm xong đều phải chịu trách nhiệm thì vợ hắn hiện tại chắc cũng đầy cả vài chiếc xe tải. Bất quá lời nói tuy là như thế nhưng không hiểu sao trong lòng hắn vẫn xuất hiện một chút cô đơn.

“Này… Ông chú… Chú còn có thể mang tôi đi công viên trò chơi không?”

Cô cũng không thể nói những câu khiến người khác muốn tự tử như vậy được. Mỗi một câu đều không hề bình thường chút nào. Hắn lại thất bại trong tay cô, thậm chí là thua hoàn toàn.

“Haizz! Được rồi!”

“Không được đổi ý đấy”

“Sẽ không!”

“Ha hả… Hu ra…” Chu Hiểu Hiểu nín khóc mỉm cười, hơn nữa cười đến cực kỳ vui vẻ. Giống như mọi chuyện đêm qua chỉ đơn thuần là một giấc mơ khi ngủ.

“Haizz!” Hạ Vũ Trạch nhẹ giọng thở dài nhìn Chu Hiểu Hiểu. Cô rốt cuộc là người như thế nào đây? tại sao ánh mắt của hắn lại không thể nào rời khỏi thân ảnh của cô? Cô lại không xinh đẹp, dáng người cũng thật là bình thường, tính cách cổ quái, còn nghèo kiết hủ lậu. Muốn chết! Hắn rốt cuộc là làm sao vậy? Thật sự là cho tới bây giờ, cái cảm giác này chưa từng xuất hiện trong cuộc đời hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.