Ăn Bồ Đào Không Phun Bì

Chương 21: Thùng dụng cụ của Ngưng Nhi




Tô La vui sướng khó mà tả nổi, bước chân rộn ràng như có nhạc điệu đi trên đường, nghĩ đến tất cả xiêm y bán được hết, khóe miệng tự nhiên cười ngây ngô. Nàng cảm thấy tâm tình giờ phút này vui mừng như có đóa hoa trong lòng nở rộ.

Vào lúc nàng đi qua Hồ Hương Lâu, hai cái chân như không phải của nàng vậy, lại là không khỏi tự dừng ở ngưỡng cửa Hồ Hương Lâu. Ngửa đầu nhìn cửa lớn Hồ Hương Lâu trên viết mấy chữ to sơn son thiếp vàng, nhìn lại nhìn, không khỏi cảm thán gian trà lâu này có cái tên thực đặc biệt.

Nàng chỉ ghé qua Hồ Hương Lâu một lần, chính là hôm Thôi Vô Nhàn mời nàng tới đây. Lúc ấy Thôi Vô Nhàn kêu mấy chiếc bánh ngọt, nàng không có thử qua một miếng bánh ngọt, lại là uống không ít nước trà xanh. Lúc ấy cũng không phải không muốn ăn bánh ngọt, chỉ là thật sự không thích ở tình huống như thế ăn bánh ngọt.

Nàng cũng nói không ra được tại sao lại có suy nghĩ không hiểu được như thế, hoặc là cùng tập quán sinh hoạt kiếp trước của nàng có liên quan, hoặc là do thân thể nàng ở triều đại này có liên quan. Tóm lại, nàng dường như chỉ thích uống trà, mắt không nhìn nơi khác châm trà uống trà, uống trà châm trà, suy đoán lúc ấy uống không dưới năm ly trà xanh.

Không biết là thủ khúc đó phải chăng có thể giúp đỡ mời chào một vài trà khách, đứng ở ngưỡng cửa Hồ Hương Lâu Tô La trong lòng kìm lòng không được liền có suy nghĩ như vậy. Ánh mắt chợt lóe, trong lòng bỗng toát lên mấy ý nghĩ rõ ràng.

Nếu như nói, lúc trước nàng không dám xác định, hiện tại trong lúc suy nghĩ lung tung, nàng lại rõ ràng một việc. Nàng quả thật để ý người đó. Trong lúc vô tình, liền nghĩ đến mấy lần gặp nhau, ở trà lâu nói chuyện ở cự ly gần. Con người ngũ quan thâm thúy, bóng dáng cao gầy cao ngất, giọng nói thấp thấp trầm trầm, chẳng biết lúc nào chậm rãi thấm vào từng ngóc ngách trong lòng nàng.

Hốt hoảng nghĩ lại khi mới gặp Du Khiêm, nàng không biết lúc ấy tại sao lại không dùng đến não suy nghĩ liền làm ra cử động như thế, sau mấy ngày chậm rãi quên lãng việc này. Sự việc kia với nàng mà nói sắp biến thành ký ức thời xa xôi, Giang đại tiểu thư đột nhiên tìm tới cửa, nói nàng đến mức thu hút đông đảo ánh mắt hiếu kỳ, bàn tán của người xung quanh. Du Khiêm liền vào thời điểm kia xuất hiện , đã nói lời nói hợp lý, khiến cho đông đảo người vây quanh cảm khái.

Lúc đó, nàng trong lúc gặp Du Khiêm, trong lòng quả thật có chút không rõ. Cho đến khi hắn nói ra việc nàng lúc trước dùng một đồng tiền mua bánh bao, trong lòng ẩn ước có chút mùi vị cay đắng, chỉ là lúc ấy cũng không có phát hiện đó là thứ tình cảm gì... (Hạ trắng: Đoạn này viết rất khó hiểu các nàng ạ, tóm lại là nàng ta cứ loanh quanh vụ gặp Du Khiêm, tình tự không rõ, nói đi nói lại, oằn tà là vằn làm ta edit muốn bốc hỏa, hic)

Bây giờ trong đầu nghiêm túc hồi tưởng, tựa hồ đều minh bạch lúc trước tại sao lại làm ra như thế cử động, lại tại sao lại đối Du Khiêm có cảm giác mặt hồng tim đập. Kiếp trước vẫn hy vọng có thể tìm một bạn trai thanh tao, nho nhã, nhưng cuối cùng là không thể tìm được bạn trai như thế. Lần đầu gặp gỡ Du Khiêm, nhìn hắn tuy là có chút xuống dốc, vừa vặn lại tỏa ra khí chất nho nhã lại khiến nàng hình như nhìn thấy người trong nguyện vọng bấy lâu.

Cho nên, ngày đó lần nữa gặp lại Du Khiêm , vừa lúc hắn là nam tử lấy đức trả ơn, thế là liền thỉnh cầu với hắn, hi vọng hắn có thể dạy tiểu đệ Tô Văn học bài. Nàng nhìn ra trên mặt hắn chợt lóe kinh ngạc, sau đó hắn đáp ứng thỉnh cầu của nàng, bắt đầu dạy tiểu đệ học bài.

Trải qua mấy lần chạm mặt, đêm khuya yên tĩnh, khi trằn trọc trăn trở, ngẫu nhiên cũng nghĩ đến hắn, càng nghĩ lại càng thấy được trên người hắn có loại khí chất tượng tự như mẫu bạn trai trước kia nàng từng hy vọng.

Thẳng đến ngày đó ở Lễ hội ngắm hoa, từng bước từng bước lên Bách hoa đài, cũng nhìn rõ nét vân đạm phong khinh trên mặt hắn. Nàng mới nghĩ đến nàng chưa từng ở trên mặt hắn nhìn thật rõ thần thái, cũng chưa từng ở trong mắt hắn nhìn thấy bóng dáng của nàng. Mà sau này, trong lòng nàng giấc mộng như vậy tiềm ẩn cũng hóa thành bọt nước, không phải của nàng thế nào cũng đều sẽ không là của nàng.

Lúc này gần buổi trưa, nắng đến đỉnh đầu, ánh sáng so với buổi sáng chói chang hơn rất nhiều, Tô La lại dường như là hoàn toàn không có cảm giác đến chút nóng bức đó. Trong đầu , trong lòng, chỉ có xúc động, những hình ảnh trong đáy lòng, ở chỗ này gặp người, nhìn thấy việc, những điều đó chậm rãi quấn giao cùng một chỗ, dần dần thay thế những việc, những người trong kiếp trước.

Bởi vì nghĩ đến quá mức nhập thần, qua thời gian thật dài mới phát hiện bên cạnh tựa hồ có một bóng dáng cao lớn che chắn. Quay đầu xem hướng bên phải nàng, con mắt híp lại nhìn thấy chủ nhân bóng dáng đó, chính là người đã từng mời nàng tới Hồ Hương Lâu, Thôi Vô Nhàn. Ánh nắng lại đang chiếu vào thân thể hắn, ánh mắt nàng nhìn thẳng vào con ngươi đen âm u thâm thúy, khóe mắt tựa hồ thoáng ánh lên như ẩn như hiện tình ý.

Tô La nghiêng đầu hơi hơi hí mắt nhìn gương mặt nghiêng, đồng thời, khuôn mặt đó ẩn ước lộ ra nhu hòa, ánh mắt chậm rãi chuyển về phía Tô La. Hai đôi mắt không hẹn mà gặp nhìn nhau, hai người đều không có lập tức quay đầu trở lại, chỉ là lẳng lặng chăm chú nhìn đối phương.

Trong tích tắc đấy, bọn họ đều ở đôi mắt của đối phương nhìn rõ bóng dáng lẫn nhau, phía sau người đi đường tới tới lui lui đã sớm không tồn tại trong mắt họ. Bọn họ nhìn thấy chỉ có đối phương, trong lòng dần dần trào ra tình cảm hỗn loạn.

Giống như là leo lên hàng rào hoa hồng, dây hoa lan tràn, nụ hoa hé nở, nụ hoa nhỏ bé đắm chìm trong ánh mặt trời ấm áp, mang ánh sáng trên từng phiến hoa hồng nhạt nở rộ vô cùng tươi đẹp, vô cùng xán lạn. (Hạ trắng: Tự nhiên hoa hoét, không hiểu nổi, ta ngất mất!)

Trên bụi gai có hoa tươi, hương thơm lại làm người vui vẻ. Liền như Tô La giờ phút này nhìn thấy đôi mắt đó, trong lòng có tiếng nói không ngừng kêu nàng rời tầm mắt, nhưng nàng lại như là bị điểm huyệt đạo, không sao rời mắt được.

Trở về nhà, Tô La cảm giác tim đập nhanh chưa từng có. Nàng kỳ thật rất rõ ràng, nàng lần này là thực động tâm . Cho dù, bọn họ là chỉ mới gặp mặt vài lần cũng được, chỉ nói qua mấy câu nói cũng thế, thời khắc nàng thấy Thôi Vô Nhàn dùng thân thể thay nàng ngăn trở chút ánh mặt trời, trong lòng lại càng rõ cảm xúc của mình.

Hồi tưởng bọn họ hôm nay đối diện thật lâu sau đó, trong mắt Thôi Vô Nhàn nhàn nhạt cơ hồ khiến người ta không thể thấy nhu tình, Tô La giờ phút này liền như tiểu nữ sinh nụ tình chớm nở, trái tim mềm mại khống chế không nổi nhảy cuồng loạn, như có chú nai con trong ngực không ngừng đi lòng vòng loạn nhảy, nhảy loạn.

Kiếp trước có đoạn cảm tình vừa mới bắt đầu nàng cũng có cảm thấy mặt hồng tim đập, đến lần thứ hai có được tình cảm lại không giống vậy . Cũng từng có mối tình đầu mùi vị chua ngọt, kết quả lại không phải ngọt . Nàng không biết hiện tại đoạn cảm tình này có thể hay không đặt bên cạnh đoạn cảm tình như thế, nhưng nếu là nghĩ quay về như lúc trước, dĩ nhiên không kịp.

Bởi vì Tô La khi về nhà tư tưởng liền không tập trung , biểu tình trên mặt có thể nói là thay đổi bất ngờ, Tô mẫu rất nhanh liền phát hiện ra nàng lúc này khác thường. Lúc này trên bàn đều đã mang lên thức ăn, nàng còn ở ngoài viện ngồi phát ngốc trên hòn đá, nhìn nhìn Tô Văn cùng giúp bày chén đũa, sau đó đi đến phía Tô La.

"Nha đầu, con lúc này là có tâm sự?" Vì ngăn ngừa đột nhiên có tiếng nói dọa Tô La tinh thần hoảng hốt, Tô mẫu tận lực hạ thấp thanh âm, nhưng lo lắng trong đó cũng không có chút nào bởi vậy mà giảm bớt.

Từ trên khuôn mặt bừng bừng đỏ ửng xinh đẹp của nữ nhi nhà mình, Tô mẫu ẩn ước đoán được một khả năng. Nhưng trước khi thăm dò rõ ràng, bà cũng không dám xác định phải chăng đúng như bà nghĩ vậy. Nếu như sự tình cũng không phải như bà suy nghĩ, nếu là lờ mà lờ mờ hỏi , chưa biết chừng lại khiến Tô La không cao hứng .

Mấy lần trước có thăm dò qua khiến nàng cũng rõ ràng, Tô La kỳ thật đã sớm biết ý tứ của bà, chỉ là ra vẻ không sao cả, cười cười liền cho qua . Vừa mới bắt đầu bà cũng cho rằng Tô La không để ý, nhưng dần dần , bà liền phát hiện nàng là để ý . Có lẽ đúng như nữ nhi nhà mình nói, nàng là thực muốn tìm một nam tử thật lòng đối đãi với nàng, cho nên bà vẫn là đang để tâm chờ đợi.

Thanh xuân của nữ tử vốn không nhiều, bỏ qua đoạn tuổi xanh, bước qua năm tháng, liền có nghĩa là bỏ qua không ít chuyện chung thân tốt đẹp. Trong lòng bà gấp gáp đồng thời lại không có biện pháp, đành phải cầu nguyện nữ nhi sớm tìm được người trong lòng. Bây giờ rốt cục thấy trên mặt nữ nhi nhà mình xuất hiện thần tình quen thuộc, trong lòng không kiềm chế nổi, lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, lại vẫn là có chút lo lắng khó hiểu.

Tô La nghe đến thanh âm, hơi hơi ngửa đầu nhìn Tô mẫu đứng ở trước mặt nàng, cúi đầu xuống nghiêm túc nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là đem tâm tình nàng giờ phút này bày tỏ với Tô mẫu, chỉ là không có nói ra nam tử nàng thích là ai. Nói xong, trong lòng có chút cảm giác không biết hình dung ra sao, có chút nhẹ nhàng, có chút lo lắng.

Kiếp trước nàng là cô nhi, trừ mấy lần ngẫu nhiên gặp bằng hữu bên ngoài, thực có thể nói là cô độc. Cả quá trình cùng bạn trai trước kết giao rồi chia tay, đều là một mình nhấm nháp ngọt bùi cay đắng trong đó. Mà cho tới bây giờ, thấy sắc mặt có chút lo lắng của Tô mẫu, chỉ nghĩ cùng bà tâm sự chút rối rắm trong lòng.

Cho đến khi cùng Tô mẫu nói ra tâm sự trong lòng, nàng mới biết cùng phụ mẫu, cùng bằng hữu đàm luận việc này nọ thực sự là một cảm thụ tốt đẹp. Cùng người thân chí thân đàm luận chuyện nàng thích hắn, tựa hồ có chút khó mà nói rõ là mùi vị chua ngọt.

Nghe xong Tô La đã nói, Tô mẫu ngửa đầu nhìn cây đại thụ ngoài sân: "Nha đầu, nếu là thật sự thích, phải hiểu được nắm chắc, mẹ nghĩ nam tử đó hẳn là cũng thích ngươi ."

Tuy rằng không biết nữ nhi nhà mình nói nam tử là ai, nhưng người mà đã có khả năng im lặng không nói, chỉ lẳng lặng đứng ở một bên, dùng thân thể tới thay nàng che ánh sáng cực nóng, tin tưởng trong lòng hắn phải là có tình ý.

Thích nàng sao? Có lẽ... Có khả năng đi.

Nhưng nếu như là nàng nghĩ sai thì sao? Nàng là không nên muốn thay đổi hành động? Nếu như hóa ra tất cả đều là nàng tự cho là đúng, há không phải không quay đầu được ư?

Quá nhiều vấn đề, băn khoăn nổi lên, hết điều này đến điều nọ, khiến nàng càng suy nghĩ càng rối rắm.

"Cơm rất nhanh sẽ nguội , chúng ta vẫn là đi về ăn cơm trước đi." Nói xong, khóe miệng hiện lên một thoáng cay đắng, trước giờ không có nghĩ qua lại ở chỗ này gặp phải tình cảm phức tạp như vậy, thực có chút nhức đầu.

Tô mẫu nhìn về dáng người nhỏ bé phía trước, nhẹ khẽ thở dài một hơi, những cô nương mới trải qua chuyện tình cảm, nghĩ đến hơn phân nửa đều là phản ứng như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.