Ăn Bồ Đào Không Phun Bì

Chương 16: Xảo dẫn ám vệ




Tử Diễm Thiên Long phẫn nộ cuốn tới, "bốp bốp bốp", sáu vị trưởng lão Lý gia đồng thời biến sắc, không ngờ một ngụm linh lực không thể đúng lúc vận chuyển ra, thiếu chút nữa hụt chân ngã trên mặt đất. Còn Lý Nguyên Tinh cũng không phải là Vương giả trong võ, trực tiếp tứ chi cứng đờ, hôn mê đi.

"Cái gì?" Sáu vị trưởng lão Lý gia, ai nấy đều sắc mặt trắng bệch, bọn họ phát hiện linh lực của mình đúng là bị áp chế, không thể hoàn toàn vận chuyển ra, mà tâm linh dường như bị một vị Sáng Thế Vương áp chế, chiến ý tiêu tan hết sạch.

Đây là chuyện gì xảy ra, đối phương chính là Sáng Thế Vương sao?

Không đúng! Mặc dù đối phương không có lộ ra pháp tướng, nhưng khí tức tuyệt đối là Thăng Hoa Hoàng, nếu như sáu người bọn hắn ngay cả điểm này đều không nhận ra, thì thực sự mau mua khối đậu hủ một đầu đâm vào chết đi!

Thế nhưng đây tột cùng là tiên thuật gì, có thể tước giảm chiến lực của bọn họ trên diện rộng!

Vốn cũng không phải là đối thủ của Chu Hằng, vậy còn làm thế nào đánh?

Võ giả ở giới bên ngoài... đều kinh khủng như vậy sao?

Bọn họ một lòng muốn rời khỏi giới này ra ngoài, lần đầu sinh ra do dự, nếu người bên ngoài đều mạnh mẽ như vậy, bọn họ đi ra ngoài không phải là đưa đồ ăn tới miệng sao?

Chu Hằng bước tới, sát khí hừng hực.

Thực ra giữa hắn và Lý gia thật ra không có chút oán thù gì, sai là sai ở đối phương dùng một loại biện pháp để "hỏi" cách rời đi giới này, quá tệ không thể vãn hồi! Trên thực tế nếu bọn họ thành thật thương lượng, nói không chừng Chu Hằng sẽ hợp tác với họ.

Dù sao Lý gia cũng có một vị Sáng Thế Vương, lại từng đi lên Thánh sơn, đã có kinh nghiệm!

Ai bảo Lý gia quen thói cao cao tại thượng, càng không muốn tiết lộ bí mật, bởi vậy bọn họ chỉ có một ý tưởng: chính là bắt giữ Chu Hằng trực tiếp ép hỏi! Chuyện như thế chính là áp đặt song phương vào thế đối địch không thể vãn hồi, Chu Hằng không thích giết chóc, nhưng cũng không thể buông tha cho người muốn giết mình.

- Ha ha ha... Xuống tay đi, đừng tưởng rằng chúng ta sẽ cầu xin tha thứ!

- Lý gia chỉ cần có lão tổ, thì vĩnh viễn sẽ không suy tàn!

- Lão tổ sẽ báo thù cho chúng ta!

- Ngươi cũng không sống được bao lâu đâu! Chúng ta sẽ chờ ngươi trên đường xuống suối vàng!

Dường như dự đoán được cái chết của mình không thể tránh thoát, mọi người Lý gia đều biểu hiện thật quang côn, chẳng những không có cầu xin tha thứ, ngược lại gọi lên bản năng của Chu Hằng.

Lão tổ Lý gia, Sáng Thế Vương!

Đây đúng là một cường địch, với chiến lực của Chu Hằng hiện giờ không có khả năng đánh thắng được! Cho dù là hắn đột phá đến Thăng Hoa Đế cũng rất khó, bởi vì hàng rào cảnh giới của Sáng Thế Cảnh rất chắc chắn, ít nhất phải đạt tới 20 tướng mới có thể phá vỡ!

Trước đó, Chu Hằng cũng không có tư cách chính diện liều mạng với Sáng Thế Vương!

Đương nhiên, nếu Sáng Thế Vương không cẩn thận bị Chu Hằng đánh trúng một quyền, hay chém trúng một kiếm, vậy thì cũng cách hồn phi phách tán không xa.

Chu Hằng rung lên hắc kiếm, nói: - Cho dù là Sáng Thế Vương thì sao chứ! Ai muốn giết ta, ta giết kẻ đó! Lý gia các ngươi nếu không muốn mặt trời lặn núi tây như vậy, thì hãy cầu nguyện vị lão tổ tông nhà các ngươi kia đừng nên có chủ ý sai lầm!

Bóng kiếm xẹt qua, trên ngực của bảy người Lý gia đều nhiều thêm một vệt kiếm, máu tươi ồ ồ trào ra, bị chết hoàn toàn triệt để.

Chu Hằng thu hồi hắc kiếm, thân hình nhoáng một cái, rất nhanh rời khỏi hẻm núi. Nơi đây độc khí quả thực đáng sợ, mọi lúc hắn đều phải mở ra linh lực để phòng ngự, tiêu hao rất lớn. Chuyện đã xong đương nhiên phải mau chóng rời đi.

Sau khi ra khỏi hẻm núi, hắn trước luyện hóa tinh khí sinh mệnh hấp thu trong hắc kiếm, sau đó liền quay về Thánh Tiên Điện. Sáu Thăng Hoa Đế và một Thăng Hoa Hoàng cộng hết lại cũng chỉ giúp Chu Hằng gia tăng lên một pháp tướng.

Vị Sáng Thế Vương Lý gia kia có thể ý thức được sự nhỏ hẹp trong thiên địa nơi mình đang ở, người này vốn là một đối tượng hợp tác rất tốt. Đáng tiếc hiện tại ngược lại song phương đứng ở mặt đối lập hoàn toàn.

Hiện tại chẳng những không thể hợp tác, mà còn trở thành địch nhân tuyệt đối. Nghĩ tới còn thật có chút đau đầu.

Dù sao, thế giới này quá nhỏ, Chu Hằng muốn rời nơi này nhất định phải nghĩ biện pháp lên Thánh sơn, điều này tương đương với vẽ cho hắn một cái nhà giam, chỉ có thể hoạt động ở bên trong phạm vi này thôi.

Chu Hằng thi triển thân pháp, nhưng vẫn phải mất 5 ngày mới trở về lại Thánh Tiên Điện, lúc này khoảng cách tranh đoạt Thánh Thủy Sứ Giả còn có 19 ngày.

Nhân mã khắp nơi đều đang xoa tay, cách 1000 năm lần trước tranh đoạt Thánh Thủy Sứ Giả đã qua 1000 năm, các thế lực lớn tự nhiên cũng xuất hiện không ít tuấn kiệt tân tú, tuy nhiên so với ba người Nghiêm Cẩm Thụy, Tôn Trác Lập, Kiều Thanh Thanh vẫn còn kém rất nhiều.

Thắng được tiếng hoan hô cao nhất vẫn là ba người này.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái đã qua nửa tháng, cuộc tranh đoạt danh hiệu Thánh Thủy Sứ Giả cũng bắt đầu bước đầu tiên rút thăm, phân bố tất cả người dự thi vào 5 tổ: chỉ có trở thành người xếp thứ nhất trong tổ mới có thể thuận lợi đấu vòng sau, cùng với Nghiêm Cẩm Thụy, Tôn Trác Lập và Kiều Thanh Thanh tạo thành tám cường sau cùng, một lần nữa rút ra người chiến thắng sau cùng.

Ba người Nghiêm Cẩm Thụy, Tôn Trác Lập và Kiều Thanh Thanh là hạt giống tuyển thủ, bọn họ được ưu tiên không tham gia vòng trận đấu thứ nhất, trực tiếp thăng cấp làm tám cường.

Tranh giành vòng thứ nhất rất đơn giản, không cần một vòng lại một vòng đánh bại từng đối thủ một, chỉ cần đánh một lần, tất cả mọi người đều chỉ cần đánh một trận!

Đây là một trận hỗn chiến!

Mấy trăm người cùng chung một cái lôi đài, bị đánh bay ra hoặc là tự mình chạy ra đều tính là thua! Hơn nữa, ở trên lôi đài đánh chết người là không chịu bất cứ trách nhiệm gì, cho nên đừng nghĩ dùng quy tắc Thánh Tiên Điện không cho phép giết người để lừa đảo đê tiện thắng được.

Chỉ có dũng sĩ chân chính, cường giả chân chính mới xứng đáng đi lấy nước thánh cho Thần Linh vô thượng!

Chu Hằng nhìn xem, hắn bị phân phối đến tổ thứ 4.

- Thế nào, tổ 4 à! Chữ số này là điềm xấu! Hồng Long nữ hoàng lập tức vươn tay giựt lấy thẻ bài Chu Hằng vừa mới lấy được, sau đó kinh ngạc nói quái dị.

- Trả đây! Chu Hằng đưa tay ra nói.

- Tự ngươi tới lấy đi! Hồng Long nữ hoàng cho thẻ bài vào trong cổ áo, rơi vào giữa hai rãnh ngọc phong sâu hoắm kia. Nơi đó nhét vào một tấm thẻ bài nhưng cũng không làm bộ ngực thay hình đổi dạng, có thể thấy được bộ ngực của nàng hùng vĩ đến cỡ nào!

Chu Hằng không khỏi rung động trong lòng, chỉ cảm thấy một bộ phận trong nháy mắt trở nên vô cùng hùng dũng, ánh mắt lập tức nhìn chăm chú vào chỗ hở ra trắng như tuyết kia.

Chết tiệt, ở nơi này làm cho tất cả dao động cảm xúc của hắn đều phóng lớn lên gấp mười mấy lần!

- Nhị tỷ! Tỷ làm người ta mắc cỡ chết mà! Lam Long nữ hoàng liền vội vàng rút ra tấm thẻ bài kia, rồi cũng không thèm nhìn, trực tiếp vứt cho Chu Hằng.

Chu Hằng đưa tay tiếp lấy, chỉ cảm thấy trên thẻ bài còn mang theo hơi ấm, dường như còn có một hương thơm nhàn nhạt, khiến trong lòng hắn lại rung động thêm.

Ôi! Nhất định phải mau mau rời khỏi chỗ này!

Năm ngày sau, tổ thứ nhất triển khai đại chiến ngày đầu tiên, tiến hành ở Võ Đấu Trường của Thánh Tiên Điện, tổ thứ 2 tới tổ 5 thì lần lượt tiến hành trong bốn ngày kế tiếp. Trận đấu không có bất kỳ quy tắc nào cả, có thể sử dụng bất kỳ pháp khí, nhưng không thể sử dụng cấm kỵ thuật, tỷ như các loại pháp tướng tự bạo gì đó.

Chu Hằng không có đi xem cuộc chiến, với hắn mà nói bất kể người nào thắng cũng không có gì khác nhau, hắn chỉ một quyền là đánh nổ tung!

Lại qua ba ngày sau, cuối cùng đến phiên tổ thứ 4 của Chu Hằng.

Người được chọn sau vòng đấu của ba tổ trước theo thứ tự là: Trần Hạo, Mã Dật Phi và Nguyên Sơn, đều là Thăng Hoa Hoàng. Trong đó chỉ có Trần Hạo là người mới vừa mới nhô ra; còn Mã Dật Phi và Nguyên Sơn thì trước đây đều đã tham gia chín lần tranh đoạt Thánh Thủy Sứ Giả, đây là cơ hội cuối cùng của họ.

Chu Hằng dán lên ngực một tờ giấy, trên đó viết số "266", đây là số hiệu của hắn. Tuy nhiên trong Võ Đấu Trường rộng lớn này hiển nhiên không chỉ có hơn 200 người, mà đạt tới cả ngàn người.

Đương nhiên không có khả năng tất cả mọi người đều là Thăng Hoa Cảnh, ở trong thế giới nho nhỏ này, Thăng Hoa Cảnh cũng không phải không có đáng giá như vậy!

Đại khái chỉ có gần 200 người đạt tới Thăng Hoa Cảnh, Thăng Hoa Hoàng cũng chỉ có hơn 50 người, còn lại đa số là Nhật Diệu Đế, thậm chí ngay cả Nhật Diệu Hoàng đều có. Loại võ giả tầng thứ này cũng muốn trổ hết tài năng ư? Cho dù lọt vào vòng đấu sau thì sao chứ, đến trong tám cường chính là có cường giả chân chính đấy!

Nếu Thánh Thủy Sứ Giả là một loại vinh quang to lớn, như vậy cho dù không tranh được vinh quang lớn nhất này, có thể chen vào tám cường thì cũng đủ nổi danh rồi!

Hai chữ danh lợi, không biết đã làm cho bao nhiêu người tiếp tục nhào tới phía trước!

Những người này cũng không phải là đơn độc tác chiến, mà là mười mấy, thậm chí mấy chục người hợp thành đoàn đội, cùng chung bảo vệ một người, muốn giúp cho nhân vật của thế lực nào đó trổ hết tài năng.

Cái này cũng được sao?

Không thể không nói, bất kỳ quy tắc gì đều có lỗ hổng, huống chi trong hỗn chiến này gần như không có bất kỳ quy tắc nào khác, dĩ nhiên sẽ bị người ta lợi dụng.

Nhưng vậy thì sao chứ, cường giả chân chính ở bất kỳ tình huống gì đều có thể cường thế giành chiến thắng!

"Loảng xoảng!" Theo tiếng thanh la kêu vang, trận hỗn chiến mở màn.

- Sát!

- Không muốn chết thì tự mình cút ra Võ Đấu Trường!

- Ha ha ha! Người xuất sắc của tổ này là thuộc về Vân gia chúng ta!

- Thúi lắm! Thiếu chủ nhà chúng ta mới là người thắng lần này!

Kèm theo tiếng binh khí va chạm, còn có tiếng mắng chửi của đám người: võ giả lăn lộn trong nước lửa, vào sinh ra tử, có mấy người lại quản tới hai chữ văn nhã?

Tình hình chiến đấu xem ra rất kịch liệt, mới ngay từ đầu đã có mấy chục người bị loại ra khỏi trường đấu. Tuy nhiên trước mắt chỉ có người bị thương vẫn chưa có người nào tử vong, nhưng sau khi đánh nhau đến đỏ mắt thì khó mà nói.

- Tiểu tử xem đao!

Một nam nhân trung niên cử đao chém tới phía Chu Hằng. Người này rất xấu xa, đao sắp chém tới trên thân Chu Hằng mới kêu một tiếng, đây cũng không phải là nhắc nhở, ngược lại là muốn làm cho đối phương càng thêm bối rối, nếu là người không có kinh nghiệm chiến đấu, tất nhiên sẽ bị chém trúng.

Chu Hằng giơ quả đấm lên nghênh đón, cười nói: - Coi quyền!

- Ha ha... Tiểu tử ngươi đây là muốn chết! Gã nam nhân trung niên lộ vẻ cười ác độc! Mặc dù hắn chỉ là Thăng Hoa Vương, nhưng bị hắn chém trúng một đao, thì dù là Thăng Hoa Hoàng thì sao chứ? Đồng dạng cũng phải quỵ xuống!

"Ầm!"

Tay quyền đánh vào trên thân đao, lực lượng cuồng bạo trào lên, cây đao này lập tức hóa thành một luồng sáng bay về phía bầu trời.

Lập tức nam nhân trung niên kia trên mặt ngưng đọng lại, hổ khẩu tay bị đánh rách tả tơi, máu tươi tuôn ra.

- Ai da... Tên nào ám toán lão tử! Cách đó không xa, một gã nam nhân mặt đầy thống khổ, từ dưới đất gắng gượng đứng lên, trên mông rõ ràng cắm thanh đao của gã trung niên nam tử kia cầm trước đó!

Hắn rất có điểm tiểu xảo thông minh, đang nằm trên mặt đất giả chết, định chờ đánh tới thời điểm gần kết thúc mới đứng lên tham chiến. Ai ngờ nằm cũng trúng đạn... không, phải nói là trúng đao! Vừa rồi Chu Hằng tung một đấm đánh bay thanh đao của gã nam nhân trung niên kia, lúc rơi xuống vừa khéo đâm vào hoa cúc của hắn.

- Ngươi là tự mình đi ra ngoài, hay là muốn ta đánh ngươi đi ra? Chu Hằng cười nói.

- Tiểu tử! Ngươi cuồng ngạo cái gì, tưởng lão tử chỉ có một mình sao? Gã nam nhân trung niên kia sau một lúc cả kinh, lại quát to không yếu thế chút nào...

- - - - - oOo- - - - -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.