Âm Vang

Chương 2




Dịch: CP88

***

Cận Ngụ Đình lần này không đứng dậy được, trực tiếp ngồi phịch xuống mặt đất.

Cố Tân Tân đứng dậy chạy xuống cuối giường, sau đó nhảy xuống chuẩn bị chạy ra ngoài.

"Đứng lại!" Cận Ngụ Đình dựa nửa thân trên vào thành giường, giọng nói có chút suy yếu. Cố Tân Tân lúc này đã mở cửa.

Cô đứng ở cửa quay đầu liếc nhìn, Cận Ngụ Đình vậy mà không đuổi theo.

Cố Tân Tân sờ sờ cổ mình, may là cô phản kháng đủ dữ dội, nếu không hiện tại còn có mạng mà đứng đây sao?

"Cố Tân Tân ------" Cận Ngụ Đình muốn đứng dậy, nhưng cả người vô lực, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, "Cô đi vào đây cho tôi!"

Cô cũng đã nhìn ra điểm kỳ lạ, tiến lại vài bước, "Anh làm sao thế?"

"Dìu tôi đứng dậy."

Cố Tân Tân đi tới trước mặt Cận Ngụ Đình, thấy bàn tay anh ấn lên sườn bụng, sắc mặt trắng bệnh, trong lòng cô nhất thời cả kinh, "Không phải chứ, đá hỏng thận rồi?"

"Cô nghĩ hay thật đấy, đúng là lãng phí bao nhiêu năm ăn học," Ánh mắt Cận Ngụ Đình lạnh lẽo quét qua mặt cô, "Đưa tay cho tôi."

Cố Tân Tân nghe vậy thì giấu hai tay về sau lưng, "Ai biết được là anh có phải giả bộ hay không."

Vẻ mặt Cận Ngụ Đình lúc này đã khó coi đến cực điểm, "Đủ bản lĩnh đấy, thích ăn đòn phải không."

Cô nghe vậy, lập tức khom lưng kéo cánh tay của anh, chân dài của Cận Ngụ Đình run rẩy, miễn cưỡng dựa vào lực của Cố Tân Tân đứng dậy. Anh ngồi xuống mép giường, lưng hơi cong về phía trước, một tay chống đầu gối, "Gọi điện cho Khổng Thành, nói với cậu ta là vết thương cũ của tôi tái phát."

Cố Tân Tân nghe đến hai chữ vết thương cũ thì không dám chậm trễ, vội vàng cầm điện thoại ấn số Khổng Thành.

Vừa mới nãy là cô sử dụng toàn bộ sức lực hơn hai mươi năm cuộc đời, Cận Ngụ Đình nếu như giở thói thì cô khẳng định không đền nổi.

Khổng Thành dẫn theo bác sĩ riêng chạy đến tòa nhà Tây, lúc đi vào phòng ngủ chính nhìn thấy Cận Ngụ Đình chống tay trái bên người, cả người giống như muốn ngã, Cố Tân Tân nhìn thấy anh ta liền vội vàng tiến lên đón, "Có cần đưa đến bệnh viện hay không?"

"Trước tiên để bác sĩ Từ xem qua đã."

Khổng Thành và bác sĩ Từ tiến lên, Cận Ngụ Đình cau mày hướng về phía Cố Tân Tân, "Lo lắng cái gì? Lại đây."

Cô đi đến bên cạnh anh, Cận Ngụ Đình kéo tay cô đặt lên eo mình.

Cố Tân Tân lập tức hiểu ra, áo sơ mi của anh nhét vào trong quần, Cố Tân Tân nhẹ nhàng rút ra đến khi lộ ra cơ bụng bên trong và một vết sẹo lớn cỡ một ngón tay.

Cô với anh tuy có hai lần thân mật nhưng mỗi lần đều là bất đắc dĩ, đâu có tâm tình đâu mà cẩn thận nghiên cứu thân thể anh.

"Đang yên đang lành sao tự nhiên vết thương lại đau thành như vậy?" Khổng Thành căng thẳng không ngừng.

"Cửu gia, có phải là chịu kích thích từ bên ngoài?" Bác sĩ Từ(*) kiểm tra miệng vết thương, rõ ràng là vết thương cũ nhưng lại có thể thấy được có dấu hiệu sưng đỏ.

(*)Chỗ này không hiểu vì sao má Yêu lại viết là bác sĩ Hứa.

"Bị người ta đá, " Cận Ngụ Đình còn rất minh mẫn, nhưng nói xong vẫn là không nhịn được nhắm chặt mắt vì đau. Sau một hồi, nhịn lại đau đớn bổ sung, "Thấy tôi chưa ngã hẳn thì còn đá thêm một cước nữa."

Khổng Thành ngồi dậy, ánh mắt phóng về phía Cố Tân Tân, Cận Ngụ Đình dù chưa chỉ mặt gọi tên nhưng đáp án như vậy là đã quá đủ rõ ràng rồi.

"Cửu gia, hay là đi bệnh viện kiểm tra một chút, nếu vết thương bên trong lần nữa bị rách ra thì khá là phiền phức." Bác sĩ Từ nói xong Khổng Thành liền đi sắp xếp xe. Cố Tân Tân đầy một bụng chột dạ, dù sao lúc cô đá anh cũng là cố ý.

Cận Ngụ Đình dặn dò Khổng Thành đừng kinh động đến tòa nhà chính, Cố Tân Tân theo lên xe đến bệnh viện.

Cố Tân Tân ngồi chờ ở hành lang, một người tự xưng là học trò của bác sĩ Từ gọi cô vào văn phòng, rồi nói một chuỗi những chú ý về tính nghiêm trọng của vết thương ở eo Cận Ngụ Đình. Tỷ như vết thương có thể lần nữa rách ra, khiến cho xuất huyết nghiêm trọng bên trọng, lại như cái gì chạy đến cảm này, viêm này, nói chung là muốn có bao nhiêu đáng sợ thì có bấy nhiêu.

Thời điểm Cận Ngụ Đình đi ra, tư thế của Cố Tân Tân có thể nhìn rõ là hạ thấp rất nhiều, còn biết tự động tiến lên đỡ.

Khổng Thành một bên thấp giọng đề nghị, "Cửu gia, mấy ngày nay tốt nhất ngài hãy ở nhà dưỡng thương cho tốt, chuyện công việc tôi nhất định sẽ tận lực sắp xếp chu toàn."

Lên xe, Cận Ngụ Đình không nói câu nào, đặt tay lên đầu gối. Điện thoại Cố Tân Tân đột nhiên vang lên, cô nhìn tên hiển thị trên màn hình, tắt đi rồi thả lại vào túi.

Nhưng đối phương rõ ràng không chịu thua, tiếng chuông liên tục vang lên vô cùng chói ta, Cận Ngụ Đình đóng chặt mi mắt, "Nếu để tôi nghe thấy tiếng chuông thêm một lần nữa, đừng trách tôi ném nó ra ngoài cửa sổ."

Cố Tân Tân tắt máy, nhìn về phía bàn tay Cận Ngụ Đình ôm vết thương cũ.

"Anh...... Vết thương của anh là bị dao đâm sao?"

Bầu không khí bên trong ngưng trệ, không một ai trả lời cô. Cố Tân Tân thức thời dựa đầu vào cửa sổ xe không để tâm nữa, Cận gia có biết bao nhiêu bí mật, cô đều không có quyền được biết.

Trở lại tòa nhà Tây, Khổng Thành dìu Cận Ngụ Đình đi vào, không lâu lắm cũng rời đi, để lại hai người đứng chỏng chơ trong căn phòng lớn.

"Rót cho tôi cốc nước."

Cố Tân Tân đi rót nước ấm rồi quay lại giường, đưa lên trước mặt Cận Ngụ Đình, người đàn ông lại không đưa tay tiếp, "Tôi bị thành thế này rồi mà cô còn muốn tôi tự uống?" (bát bát: bị ở bụng chứ có què tay đâu hả cha nội? ==!)

Cô không thể làm gì khác là phải khom lưng xuống, đặt miệng chén lên môi Cận Ngụ Đình, Cố Tân Tân từ bé đến lớn chưa có phục vụ ai uống nước bao giờ, lúc đổ vào có hơi quá tay. Cận Ngụ Đình mãnh liệt ho khan, một tay chống xuống, tức giận đẩy tay cô ra.

Cố Tân Tân khẳng định là anh vừa ho lại bị động đến vết thương, một bàn tay đang ấn lên miệng vết thương, cô bèn đặt chén nước lên tủ đầu giường.

"Cô đang trả thù tôi đấy hả?"

"Tôi nào dám."

Đôi mắt đẹp của Cận Ngụ Đình phóng về phía cô, "Tôi là bị ai đá thành như vậy?"

"Đó là anh bóp cổ tôi trước mà."

Cận Ngụ Đình chỉ sang bên cạnh, "Ngồi xuống."

Cô nghĩ chẳng có gì phải sợ trực tiếp ngồi xuống cạnh, Cận Ngụ Đình nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của cô. "Cái tên bị cô bắt gian tại giường kia tên là gì?"

"Anh có bản lĩnh đưa cậu ta đến khách sạn mà không biết tên của cậu ta?"

Từng đường nét khuôn mặt trên khuôn mặt của anh vì đau đớn mà lúc này trở nên càng sắc bén, "Tốt nhất là nghe từ chính miệng cô nói ra, nói đi."

Cố Tân Tân mím chặt môi, khóe miệng Cận Ngụ Đình khẽ cong lên. Vẻ mặt cô bình thản, "Tôi với cậu ta chẳng có quan hệ gì cả, cùng lắm thì cũng chỉ là một người bạn cùng trường."

"Tên gì?"

"Kiều Dư."

Còn nói không có gì, ngữ điệu và cái tên đó, đều giống y như đúc cái đêm cô nỉ non gọi ra tên cậu ta. (ghen quá hóa ảo giác là có thật các bác ạ:3)

Cận Ngụ Đình cười gằn. "Thật khó nghe."

Đây là cái tên khó nghe nhất trong những cái tên từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ anh nghe được, thật khiến người ta buồn nôn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.