Âm Thầm Tìm Cách Đổi Khách Thành Chủ

Chương 5




Thấy bọn trẻ khích lệ Tô Tô, Mai Thắng Nam quay đầu nhìn mấy đứa trẻ con: “Không cổ vũ cô à? Cô cũng chơi giỏi đấy!”

“Cô xinh đẹp, cô cố lên!”

“Đánh bại viện trưởng đi!”

Nghe vậy, Mai Thắng Nam cười khanh khách nhìn Tô Tô, mắt ánh lên sự đắc ý đầy ngây thơ. Tô Tô cũng không nhịn được, vừa nhìn Mai Thắng Nam vừa đứng trong những ô vuông xẹo xọ mà cười ha hả.

Sân bên cạnh, Phương Thúc Ế lẳng lặng nhìn Mai Thắng Nam vui đùa. Cô chơi quá hăng hái mà tóc tai rối bù. Từ trước đến nay, anh ta chưa bao giờ động lòng trước một ai, nhưng ở giờ khắc này, khi ánh mặt trời chiếu lên những sợi tóc lòa xòa kia, người con gái ngây thơ chơi trò chơi trong bộ sườn xám cao cấp ấy lại khiến con tim anh đập loạn.

Tất cả những cuộc vui ngắn ngủi, những trái tim trống rỗng bấu víu vào nhau đều trở nên thật đơn giản và thuần khiết trong khoảnh khắc này. Đó là sự thuần khiết mà Phương Thúc Ế chưa từng cảm nhận được.

Trong phòng học, vì học sinh không muốn học nên tiết học của cô ta không thành công, chúng chạy hết ra cửa sổ trêu cô giáo. Thạch Hâm cảm thấy tâm lý mình rất hỗn loạn.

Cô ta lặng lẽ sửa lại giáo án trên bục giảng. Cô đã mất nửa buổi tối để làm giáo án này để hôm nay có thể lên lớp tốt một chút, như thế mới dễ dàng tiếp cận Tô Tô hơn. Cô ta nghe tiếng bọn trẻ hô hào cổ vũ mà tò mò nghiêng đầu nhìn những đứa trẻ đang dựa vào cửa sổ, lòng cảm thấy rộn ràng.

Từ mạt thế đến giờ, cô ta chưa từng có tâm trạng thư thái như vậy. Trong thế giới trẻ con, tất cả mọi thứ dơ dáy bẩn thỉu đều được gột bỏ sạch sẽ.

Người mang hận thù không có được một tâm hồn nhẹ nhõm. Khi đang giả trang để trả thù, bản thân luôn cảm thấy gánh nặng trên vai.

Cho nên… cô ta thì sao? Dù Thạch Hâm rất ghét Tô Tô nhưng cô ta không ghét trẻ con. Giáo án làm nửa buổi tối giờ phải làm sao? Hiếm khi nào đám trẻ con được vui như thế, cô cứ kệ chúng nó đi thôi.

Trong sân, Tiểu Ái khua tay múa chân chỉ vào ô vuông của Tô Tô đòi chơi cùng. Diệp Dục bế Tiểu Ái, Tô Tô cũng theo sau. Anh khom lưng đặt Tiểu Ái vào một ô vuông. Tiểu Ái hớn hở bước về phía trước, Diệp Dục cũng đành phải đỡ nách con bé để con bé chơi.

“Ôi, Tiểu Ái cũng tham gia à? Cậu chủ Phương, anh cũng đến à?”

Mai Thắng Nam tươi cười niềm nở vẫy tay với Phương Thúc Ế ngoài cửa. Phương Thúc Ế cười lắc đầu. Mai Thắng Nam lại vẫy tay, Phương Thúc Ế tỏ vẻ thở dài, đi theo Diệp Dục cũng nhau chơi nhảy ô.

Một lúc sau, đám trẻ con cũng tham gia chơi, từ lớn đến bé đều cười vui vẻ. Tiếng cười trong mạt thế bi thương ngập tràn như những khuông nhạc êm ái, biến trại trẻ mồ côi đơn sơ thành chốn thiên đường.

Người trong viện nhiều lên khiến Tô Tô không muốn tiếp tục chơi nữa. Thấy Tiểu Ái được Diệp Dục đỡ vẫn đang cười khành khạch, chơi không biết mệt mỏi, Tô Tô ngồi xuống chiếc ghế nhỏ trên hành lang, nhìn mọi người chơi với nhau.

Đột nhiên cô cảm thấy ánh mắt tràn ngập sát ý hướng về phía mình, quay sang đã thấy Thạch Hâm nhìn mình chằm chằm như kẻ thù đứng bên kia sổ. Lúc này đám trẻ con đã chạy ra ngoài hết, chỉ còn mỗi Thạch Hâm trong phòng.

Tô Tô nghiêm mặt rồi trở về vẻ thờ ơ thường ngày. Cô đứng dậy ra chỗ Thạch Hâm, thật muốn nói rằng lúc nào cô ta cũng trưng cái mặt đó ra mà không sợ lộ à? Tô Tô cúi đầu nhìn, thấy một quyển sách sử trong tay Thạch Hâm.

Nhãn vở quyển sách lịch sử đó còn ghi rõ ràng hai chữ rồng bay phượng múa: Thạch Anh.

Ôi… Tô Tô cạn lời nhìn cái người đi ám sát kém cỏi này. Cô ta cầm sách sử ghi tên em trai mình đi đến trước mặt kẻ đã giết nó? Cô thật sự muốn hỏi Thạch Hâm rằng cô ta ngu như vậy mà sao sống sót được?

Tuy đầu thì nghĩ vậy nhưng Tô Tô lại hỏi: “Sao cô lại dạy lịch sử cho trẻ con? Thời này học lịch sử có tác dụng gì?”

“Đất nước ta có hàng nghìn năm văn hiến rực rỡ, không thể lãng quên chỉ vì những năm mạt thế.”

Thạch Hâm lườm Tô Tô. Cô ta và Tô Tô không phải người cùng thế giới, Tô Tô không hiểu tầm quan trọng của văn hóa lịch sử nên cô ta nói giọng rất cao ngạo, người cũng tỏ vẻ xa cách khó gần.

Tô Tô cười gằn: “Tôi chỉ biết trong thôn Bát Phương, đám trẻ con mầm non đang học cách đánh lộn và giết người. Học văn hóa cũng học về đặc điểm của các loài động vật biến dị, các phương pháp sống sót trong mạt thế. Lịch sử? Có thể giúp chúng sống sót trong mạt thế không?”

“Nhưng lịch sử sẽ cho chúng ta biết quy luật phát triển của loài người, chỉ cho chúng ta vì sao chúng ta muốn sống sót, nói cho chúng ta vì sao chúng ta lại gặp phải tình cảnh bi thảm thế này mà không có được tự do? Nó cũng cho con cháu chúng ta biết vì sao nền văn minh bị hủy diệt. Lịch sử ghi chép quá khứ, cũng ghi chép hiện tại, để con cháu sau này không giẫm vào vết xe đổ của đời trước.”

Thạch Hâm bắt đầu lý giải tường trình với Tô Tô không cùng tư tưởng. Cô ta cho rằng một dân tộc mất đi lịch sử là mất đi vinh quang. Người không biết vinh nhục là người tam quan bất chính. Trẻ con muốn ngoan thì phải học lịch sử, phải hiểu được rằng con người đến và đi như thế nào.

“Cũng như thù hận vậy. Nếu lịch sử không ghi lại, hận thù sẽ bị chôn vùi trong trí nhớ của con người. Lịch sử cho chúng ta biết ai phạm phải tội không thể tha thứ, ai là người tốt, ai là kẻ xấu.”

Thạch Hâm vẫn tiếp tục nói, nước bọt văng tung tóe. Tô Tô nhướng mày sốt ruột cầm quyển sách lịch sử. Đây rõ ràng là sách lịch sử cấp hai của Thạch Anh. Nhìn thấy phần chú thích viết tay trong quyển sách, cô ngẩng đầu nhìn Thạch Hâm. Ánh mắt Thạch Hâm như kiểu sẵn sàng chết vì đại nghiệp vậy. Tô Tô cười mỉa mai:

“Cô muốn nói là không thể quên hận thù phải không? Thế là cô không báo thù được, con cháu cô cũng phải đi báo thù cho cô à? Cô nói có thấy vô lý không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.