Âm Thầm Tìm Cách Đổi Khách Thành Chủ

Chương 17




“Các người là người lớn mà cậy lớn bắt nạt bé, tất cả đều cậy lớn bắt nạt bé. Nếu như vậy thì ngay từ đầu đừng làm ra vẻ công bằng liêm chính, nói thẳng chúng tôi là trẻ con, chúng tôi nên bị giam lại, nên bị người khác ức hiếp có phải không?”

Cô chị cả tỏ ra căm phẫn chồng chất, dường như mình chính là Đậu Nga, bây giờ trên trời chỉ thiếu mỗi tuyết rơi, thể hiện ra hết uất ức của cô ta.

“Tại sao các cô bị giam ở chỗ này? Chính các cô trăm xin ngàn lạy nói chỉ cần không đuổi các cô ra ngoài, bảo các cô làm gì các cô cũng đồng ý nên mới giam các cô ở đây. Một phần để các cô chịu trừng phạt vì những điều mình làm, một phần để các cô ngẫm nghĩ mình đã làm cái gì.”

Tô Tô rũ mắt nhìn cô chị cả còn thấp hơn cô cả một cái đầu. Cô nghe ý kiến của cô chị cả, dường như nhốt các cô gái ở đây là chịu oan ức. Vì vậy Tô Tô cười lạnh nói:

“Thế nhưng xem ra các cô giống như không tự ý thức được chuyện mình làm là sai, còn vọng tưởng muốn thông qua dụ dỗ Diệp Dục để đạt được mục đích của mình. Suy nghĩ như vậy không phải là bất chấp mọi thủ đoạn sao?”

Trên mặt đất hai cô gái mười bốn tuổi co rúm lại, thân thể run run lắc đầu liên tục. Thật ra chúng cũng không có ý muốn phải ra ngoài, chẳng qua là buồn chán, thời gian trôi qua quá tẻ nhạt lại bị giam trong khu nhà nhỏ không có việc gì vui đùa. Cô chị cả lại nói người đàn ông bên ngoài là người đàn ông của Tô Tô. Cô chị cả nói ai có thể là người đầu tiên bò lên người đàn ông của Tô Tô thì người đó là người có sức quyến rũ nhất trong bốn người.

Nhiều khi hành động của trẻ con xuất phát từ những động cơ vô cùng đơn giản nhưng cái giá phải trả lại quá đắt. Hai cô gái trên mặt đất cũng không muốn làm lớn mọi chuyện như vậy, càng không nghĩ đến đùa đến nỗi xảy ra án mạng. Hiện tại chết một người, chúng lại phải đối mặt với sự xét xử của mọi người, tình huống này khiến hai cô gái chưa lớn cảm thấy hoảng sợ.

Dưới cái nhìn chăm chú của Tô Tô, các cô cúi đầu khóc nức nở. Chúng càng không dám nói lời nào, sợ nói sai thì đến mạng cũng không giữ nổi. Nhưng bây giờ các gì cũng không nói, hình như cũng không giữ nổi tính mạng?

“Chúng tôi… chúng tôi muốn chứng minh xem ai có sức quyến rũ nhất, cũng biết anh ta hiền lành trung thực nên muốn anh ta quan hệ với chúng tôi. Sau này ở trong viện, cuộc sống của chúng tôi cũng tốt hơn một ít, còn, còn có thể có một chỗ dựa vững chắc bảo vệ,”

Có một cô gái mười bốn tuổi rốt cuộc không chịu nổi áp lực nói ra. Vì vậy Tô Tô cười một tiếng, lý do này quá ấu trĩ rồi. Cô xoay người nhìn cô chị cả vẫn còn đang cậy mạnh, nói:

“Nghe rõ chưa? Cô còn không nói thật? Lẽ ra một người lớn như tôi cũng không muốn tính toán với mấy đứa trẻ con, các cô làm nhiều chuyện như vậy, trăm phương ngàn kế không phải cũng chỉ vì muốn có tương lai tốt hơn sao? Có điều các cô dụ dỗ ai không dụ dỗ, lại dụ dỗ người đàn ông của tôi, tôi đây không thể không đứng ra tuyên bố chủ quyền rồi. Thế này đi, các cô tự chọn, để cho tôi đánh cho một trận thừa sống thiếu chết hay cút ra ngoài, cút xa xa vào, đừng để tôi nhìn thấy nữa?”

Vợ của Xuân Lai há miệng muốn nói mấy cô gái này thật ra cũng không muốn ra thế giới bên ngoài. Trước đây các cô trăm xin ngàn lạy xin đừng đuổi các cô ra ngoài. Bên ngoài nếu thật sự tốt thì sao mấy cô gái này phải xin ở lại trại trẻ mồ côi?

Nhưng nếu chọn bị Tô Tô đánh một trận thì... Mọi người ở đây, kể cả nhóm dị năng giả, ai chịu được một trận đánh của Tô Tô chứ? Lại còn là loại đánh để trút giận nữa, chỉ sợ Tô Tô còn chưa hả giận mấy cô gái này đã ngỏm củ tỏi hết rồi.

Mấy cô gái kia, kể cả cô chị cả đều cúi đầu không nói. Hôm nay chúng làm loạn quá hoành tráng rồi. Nhưng mấy ngày bị giam ở đây so với thời gian sống ở bên ngoài bữa no bữa đói thì tốt hơn rất nhiều. Chúng chưa biết nghĩ, Chúng vẫn còn nhỏ, thật ra chỉ định vui đùa với một người đàn ông nhìn trung thực thôi chứ không muốn bị đuổi ra ngoài, bị đuổi ra ngoài là một cái giá quá đắt.

Nhưng quả thực chúng cũng không dám chịu một trận đánh của Tô Tô. Vì vậy hai cô gái mười bốn tuổi quỳ xuống trước mặt Tô Tô, dập đầu cầu xin, nói sau này sẽ sống thành thật, cũng không dám dụ dỗ Diệp Dục nữa. Trên mặt của cô chị cả vẫn còn có chút không phục nhưng chuyện tới nước này, cô ta không thể không cúi đầu.

Trong lúc cô chị cả đang suy nghĩ xem vượt qua cửa ải khó khăn này như thế nào thì Tiểu Ái trong lòng Diệp Dục ngáp một cái, khẽ rầm rì buồn ngủ. Tô Tô không nhịn được hừ một tiếng, một tay kéo Diệp Dục, đi thẳng ra ngoài cửa, cất giọng nói:

“Thôi đi, kêu khóc lèo nhèo cái gì, tôi không có hứng thú ở chỗ này lãng phí thời gian cùng mấy đứa. Đuổi ra ngoài hết, không được giữ ai lại.”

Tiểu Ái buồn ngủ rồi, còn có thể cho cô chị cả ở này từ từ suy nghĩ đối sách sao? Con người tính toán như vậy, đuổi đi đâu cũng kiếm được miếng cơm, để cô chị cả ở chỗ này quả thực là lãng phí lương thực của khu đông,

Quan trọng là Tô Tô đã nhìn ra lòng dạ của mấy đứa con gái này, dù bị giam tám năm mười năm cũng không biết mình sai ở đâu, một dao giết chết khỏi phiền phức. Nhưng như vậy lại máu lạnh quá, chúng còn không nhận ra mình sai ở đâu liền chết thì không bằng đuổi ra thế giới bên ngoài chịu khổ, sẽ nhanh chóng trưởng thành thôi.

Cô kéo Diệp Dục, Diệp Dục ôm Tiểu Ái, hai lớn một nhỏ đi ra ngoài. Phía sau truyền đến âm thanh mấy cô gái cầu xin và nhận sai, Tô Tô hoàn toàn không có phản ứng, đi thẳng qua cửa, đi xuống bậc thang.

Ngoài cửa chính là một cái ngõ nho nhỏ, đối diện ngõ nhỏ là trại trẻ mồ côi, đi qua trại trẻ mồ côi là đến tòa tứ hợp viện Tô Tô ở. Bởi vì mấy cô gái kia làm loạn với Diệp Dục nên trong ngõ nhỏ không ít người đang đứng, có lính của Xuân Lai, có cả một ít trẻ con chạy ra xem.

Những đứa trẻ này nhìn thấy Tô Tô, Diệp Dục và Tiểu Ái đi ra liền nhao nhao chạy trở về trại trẻ mồ côi. Mà phía sau Tô Tô là Thạch Hâm đang đạp lên ánh trăng theo sau.

Tô Tô dừng bước, buông tay đang lôi Diệp Dục ra, xoay người nhìn Thạch Hâm ở phía sau. Thạch Hâm vẫn mặc một bộ váy thật dài màu trắng, bởi vì vào thu, mùa thu ở Xuân thành vẫn hơi lạnh nên Thạch Hâm khoác thêm một cái áo khoác voan mỏng.

Cô ta có lẽ đang soạn giáo án, gội đầu xong tóc vén lên ở sau gáy còn hơi ẩm ướt, một hai sợi tóc rũ xuống, cả người hoi cao gầy. Cô ta đứng ở trong ngõ, nhìn Tô Tô nhíu mày hỏi:

“Cô có biết đuổi mấy đứa bé ấy ra ngoài thì các em ấy phải đối mặt với chuyện gì không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.