Ám Sát Đối Tượng Là Hồ Ly

Chương 1: Mới đến




Quả nhiên như Da Luật Ngạn Thác dự đoán, trong hoàng cung đột nhiên tràn ngập cảm giác sóng gió sắp đến, bắt đầu ẩn hiện dấu hiệu biến động dâng cao.

Không tới buổi trưa, một gã tiểu công công vội vã chạy tới quý phủ.

“Vương thượng, hoàng thượng thỉnh người lập tức lên triều” Khi truyền lệnh công công kính cẩn cúi người, khi đứng dậy hai tay song song dâng chiếu chỉ lên trước mặt Da Luật Ngạn Thác.

Da Luật Ngạn Thác ngồi trên ghế, hạ cằm, liếc mắt nhìn công công, cũng không nhúc nhích.

Cho đến khi công công bị nhìn đến toàn thân không được tự nhiên, trên trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi, Da Luật Ngạn Thác mới miễn cưỡng trả lời.

“Trình lên đây.”

Tiểu công công thở dài một hơi, động tác nhanh chóng dâng chiếu chỉ đặt vào tay Da Luật Ngạn Thác, sau đó lập tức lùi về phía sau.

Da Luật Ngạn Thác nhìn chiếu chỉ trong tay, trào phúng cười, tiện tay ném chiếu chỉ sang bên cạnh.

Cảnh tượng này đúng lúc bị Tần Lạc Y vừa đi vào chứng kiến, nàng nhẹ nhàng đặt điểm tâm mình tỉ mỉ chuẩn bị cùng nước chè xanh xuống, đôi mắt như nước vô ý nhìn chiếu chỉ trên bàn.

Khi nàng phát hiện ra ánh mắt nóng rực của Da Luật Ngạn Thác đang nhìn chằm chằm mình thì vội cụp mắt, giả bộ cầm chén trà trắng tràn đầy hương thơm thanh mát đưa cho hắn.

“Hách Lạp Vương đã đi đến cung điện, hoàng thượng hạ chiếu chỉ muốn ta lên điện!”

Da Luật Ngạn Thác thong thả uống một ngụm nước trà xanh biếc, hắn vô cùng hài lòng với hương thơm tỏa ra bốn phía của chén trà nên khẽ gật đầu, sau đó vô thức chỉ chỉ điểm tâm.

Tần Lạc Y thuận theo ý hắn, cầm lấy một món điểm tâm ngon mắt, tự mình đưa đến miệng hắn, nhưng mà, động tác đơn giản lại tiết lộ tâm trạng bất an trong lòng nàng.

Khi nàng lại nhìn chiếu chỉ bên cạnh bàn thì lời nói của hắn rất nhanh đã dời tầm nhìn của nàng, ngực đột nhiên cảm thấy cứng lại.

“Y nhi đang lo lắng sao?” Da Luật Ngạn Thác bình tĩnh quan sát vẻ mặt của nàng.

“Ta… có vẻ như Hách Lạp Vương đã biết về cái chết của công chúa rồi, ta sợ…” Tần Lạc Y nhíu mày, thanh âm mềm mại mà yếu ớt, đôi mắt trong suốt cũng tràn ngập sự sầu lo.

Đáy mắt của Da Luật Ngạn Thác chứa ý cười, sau khi nghe xong hắn buông chén trà, vươn tay về phía nàng: “Y nhi, qua đây.”

Tần Lạc Y giật mình nhìn đôi tay thô nhưng thon dài của hắn, đáy lòng thoáng rung động, tay hắn như có năng lực nào đó trấn an được nàng, cuối cùng trong lúc nàng còn đang ngỡ ngàng, hắn duỗi tay ra, tựa như nói cho nàng biết —— đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng!

Da Luật Ngạn Thác vỗ về nàng, cúi đầu chôn mũi vào mái tóc đầy mùi thơm của nàng, hít một hơi thật sâu.

Biết rõ nàng cảm thấy ngứa ở gáy, hắn mới không tình nguyện mà ngẩng đầu lên, mở miệng nói: “Y nhi, hiện tại dây đã lên cung, nàng không được sợ hãi!”

Tần Lạc Y khẽ cắn môi, vòng hai tay ôm hắn, nhắm mắt lại giống con mèo con cọ vào ngực hắn, nghe tiếng nói trầm thấp mê người của Da Luật Ngạn Thác.

“Hách Lạp Vương là một người không thể không trừ bỏ, mà ta cũng đã nói qua, vì nàng, ta nhất định phải chiến thắng trở về!”

Ngữ khí nhẹ nhàng, ánh mắt bình tĩnh, động tác của ngón tay vẫn lơ đãng không đồng nhất với tính cách ngang tàng, không chịu phục tùng của hắn với ý muốn xuất chinh.

Tần Lạc Y buông mắt nhìn chăm chú vào bàn tay to đang vuốt mái tóc dài của nàng, trong lòng xẹt qua chút run rẩy sợ hãi, bàn tay nhỏ bé âm thầm ôm chặt lấy hắn, dường như muốn hòa cả người mình vào trong lòng hắn.

Một lát sau, nàng nâng tay khéo léo gác qua trước ngực hắn, đầu ngón tay vô ý mà vân vê túi vải màu vàng kim trên người hắn, khẽ thở dài: “Tính tình chàng vốn cương trực, sợ rằng trên triều kết không ít thù oán với người khác.”

“Sống ở nhà quan như sống trong vùng nước sâu, những con mắt của các đại thần đều sáng như tuyết, hiểu rõ được thiện ác, thuận theo thời thế. Bọn họ biết không thể chọc vào ta, cho nên mười mấy năm qua mới sống bình yên vô sự như thế.” Hắn khẽ cười một tiếng

Tần Lạc Y nhìn ý cười trong mắt hắn, bàn tay vòng lên trên phía cổ, thanh âm yếu ớt vang lên: “Rốt cuộc chàng là kiểu nam nhân gì vậy? Trong thời điểm này mà còn có thể ung dung như vậy.”

Tiếng thở dài nhàn nhạt, phảng phất như từ đáy lòng nàng toát ra, thuận dòng trôi nổi đâu đó….

Nghe vậy, ý cười trên mặt hắn càng sâu, nụ cười như gió xuân ấm áp, con ngươi sâu thẳm, ánh mắt tràn ngập tình ý không che dấu, như ánh dương nhàn nhạt bao phủ khắp khuôn mặt hắn, tạonên một sự ôn nhu không gì sánh.

“Ta là cái kiểu nam nhân gì cũng không quan trọng, quan trọng là …”

Khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười đầy tà mị: “Nàng phải nhớ kỹ, ta là nam nhân của nàng!”

Giọng điệu bá đạo, nhưng lại làm cho Tần Lạc Y cảm thấy rất yên tâm.

☆☆☆☆☆☆☆☆

Không khí trên điện vô cùng bất an và quỷ dị, trên đài cao 2m, Hoàng thượng ngồi ngay ngăn mà oai phong ở  ngai vàng hình rồng vàng tượng trưng cho hoàng quyền, phía trước là hạc tiên được tạo hình duyên dáng, lư hương, đỉnh chung phía sau cũng được điêu khắc hình rồng.

Nước sơn bột phấn màu vàng hình rồng hai bên phân biệt nơi đứng của các vị đại thần quan trọng, lúc này trên mặt họ ai cũng có tràn ngập lo lắng và bất an.

Mà trên chiếc ghế trước bàn đặt một đôi hạc tiên, cũng có một người đang ngồi ngay ngắn, khe rãnh trên mặt tràn ngập sự tang thương sau khi chinh chiến, nhưng mà, đôi mắt khôn khéo của hắn khiến kẻ khác không dám coi thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.